Hạ Tang chạy nhanh ra ngoài, bóng dáng chàng thiếu niên đã biến mất ở phía cuối đường, nơi những cây hoa đào đang nở rộ kia.
Cô lấy gói kẹo sữa con thỏ bỏ vào trong túi, nhặt một nhánh hoa đào màu hồng nhạt kia lên.
Hứa Thiến đi ra theo cô, để tay sau lưng, cười cười nói: “Cậu có biết cây anh đào có ý nghĩa gì hay không?”
“Cái gì thế?”
“Là mối tình đầu.”
Hạ Tang nhìn nhánh đào màu hồng nhạt trong tay mình, lại nhìn bóng dáng của anh, lắc lắc đầu: “Không phải là mối tình đầu, mà là… hy vọng.”
Hy vọng ngày mùa xuân cuối cùng, mà bọn họ sắp trải qua.
Hứa Thiến quay sang nhìn cô, lại nhìn vào mấy viên kẹo sữa hình con thỏ nói với cô: “Nếu không phải mối tình đầu, vậy thì mời tớ ăn đi.”
Hạ Tang từ sau ôm lấy cô ấy, cướp lấy viên kẹo sữa hình con thỏ: “Là anh ấy cho tớ.”
“Dù sao cũng đã chia tay rồi, còn tiếc chi một viên kẹo này.”
“Không ở chung một chỗ cũng chẳng thể gọi là đã chia tay được. Anh ấy và tớ có nhiều chỗ bất đồng quan điểm, nên cãi nhau thôi.”
“Lần trước ở bóng rổ đường phố ấy, chẳng phải cậu nói anh ấy đẹp đến mức tim cậu muốn tan chảy luôn à? Bây giờ lại nói không hợp nhau.”
“Tớ nói thế khi nào chứ.” Hạ Tang lại không chịu thừa nhận: “Tuyệt đối chưa từng nói qua lời này.”
“À, bây giờ lại trở mặt không thèm nhận à, loại người sinh ra đã có ưu thế như các cậu lại giả dối thế đấy.”
“Đi thôi.”
Trong tay Hạ Tang vẫn đang cầm theo cành hoa đào, bước chân cũng tung bay, vui vẻ, đi đến phòng luyện tập.
Lần trước lớp trưởng Khương Kỳ Minh đề cử phòng tập ngoại khóa ngoài trường học, nó đã trở thành một trường trung học phổ thông nổi tiếng thứ ba chỉ sau thư viện trường học.
Hạ Tang mở hai thẻ hội viên tháng, chiếm giữ hai vị trí, cho cô và Hứa Thiến.
Nhưng mà Hứa Thiến đối với mấy chuyện học hành này không hề có hứng thú, ghé sát vào cạnh bàn, lấy điện thoại ra, vô cùng tập trung mà bắt đầu chơi trò chơi trên điện thoại.
Hạ Tang kéo lấy tai nghe của cô ấy xuống, thấp giọng nói: “Lần sau cậu lại đến phòng tự học để chơi trò chơi như thế này, tớ sẽ nhường vị trí này cho người khác đấy.”
Hứa Thiến cũng rất nghiêm túc nghe cô nói, lại nói lấy lòng: “Được rồi, được rồi, đánh xong trận cuối cùng này tớ sẽ đọc sách, được không.”
“Không được, bây giờ học liền đi.”
“Ai da, không thể hại bạn bè thế này được, cho tớ hai phút cuối cùng đi, không, một phút là được rồi, rất nhanh sẽ xong ngay đây.”
Hạ Tang cũng hạ sách xuống, nhìn cô chơi trò chơi.
Hứa Thiến nói được làm được, vội vàng kết thúc. Sau đó lấy tập sách trong cập ra hết, bày ra dáng vẻ của học sinh hiếu học nhất.
Nhưng chỉ nghiêm túc “học tập” được năm phút, cô ấy đã bất lực mà dựa sát vào bàn: “Bây giờ tớ y hệt như con cá bị mắc cạn ấy nhỉ, khoảng cách từ đây đến biển chỉ chừng mất trăm mét, nhưng lại chỉ còn một hơi thở, cũng đang đau đớn giãy dụa trước khi chết này, không bằng làm một con cá muối nằm phơi nắng, im lặng chờ chết đi.”
“Chỉ còn ba tháng cuối cùng này nữa thôi, hoàn toàn có thể đuổi kịp mà.” Hạ Tang nhìn sang cô ấy: “Cậu cố gắng thêm một chút xíu cuối cùng này nữa thôi, ít nhất phải chọn một trường đại học mình muốn học chứ.”
“Hạ Tang, tớ nghe theo cậu đấy, lần trước tớ thi tháng có tổng điểm là 510 đấy! Tớ có thể thi đại học đấy!”
“Hả? Thành tích của cậu tốt vậy à?” Hạ Tang chớp mắt mấy cái: “Tớ tưởng rằng cậu nằm trong top 200 chứ.”
“Vốn dĩ tớ vẫn luôn ổn định đấy, cảm ơn.” Hứa Thiến cầm lấy sách, khẽ hừ một tiếng: “Ở trung học số một Nam Khê, lót đường cũng là khoa chính quy đấy.”
“Vậy cậu còn nói mình là cá muối (*)?”
(*) Cá muối: Là một từ khóa ẩn dụ trên internet chỉ một người không có ước mơ gì về tương lai.
“Tớ chỉ là cảm thấy được, không có việc gì thì không cần thể hiện làm gì.” Hứa Thiến ngáp một cái nói: “Cảm thấy đời người không có phương hướng gì nữa cả, không có mục tiêu, thích nhất đàn violin, lại chẳng có thiên phú gì, ai da, đi từng bước tính từng bước vậy.”
“Cậu không có mục tiêu, tớ cho cậu một cái này.” Hạ Tang lấy sách đẩy đến trước mặt cô ấy, mở ra nói: “Lên đại học tìm một trường nhiều nam sinh một chút, đi theo truyền thống trà xanh quang minh, chính đại của cậu. Phấn đấu để sớm đạt được kỷ lục guinness về chuyện mập mờ với mười chàng trai cùng một lúc.”
“Chị gái à kỷ lục guinness của tớ là mười lăm người đấy, cảm ơn nhé, trung học cơ sở tớ đã làm được rồi.”
“…”
“Đọc sách!”
Hạ Tang cầm theo sách bổ trợ môn tiếng anh, đi đến bên ngoài hành lang khu tự học, chuẩn bị cong lưng viết tiếng anh.
Lúc này, có người gọi cô: “Hạ Tang, cậu có thể theo tớ ra ngoài một chút không, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Cổ Trăn Trăn lén lút đứng ở góc tòa nhà khu chung cư.
“Có việc gì sao?”
Vẻ mặt Cổ Trăn Trăn có chút kích động, hỏi cô nói: “Cậu, cậu không phải… Không phải đã biết tớ làm nội gián ngầm mẹ cậu cài vào rồi chứ.”
Hạ Tang gật đầu: “Ừm.”
“Tớ cũng có nổi khổ riêng, cậu có thể nghe tớ giải thích chút không.”
“Vậy cậu giải thích đi.”
Cổ Trăn Trăn đưa mắt nhìn quanh hành lang thư viện xác nhận với cô, nói: “Tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện đi.”
“Được.”
Hạ Tang đi theo Cổ Trăn Trăn, hướng đến giữa cầu thang, cô thật sự muốn xem cô ấy có gì để giải thích.
Phòng tự học ở ngoài trường là một chung cư cũ, bình thường có rất ít người đến đây, cho nên dù bây giờ chỉ mới có bảy giờ nhưng không gian xung quanh rất yên tĩnh, các nhân viên ở những tòa nhà lớn cũng đều đã tan tầm rồi.
Cổ Trăn Trăn không vào thang máy, mà đưa cô đi theo hướng thang bộ xuống dưới lầu.
Hạ Tang đi theo phía sau lưng cô ấy, nhìn ánh đèn cảm hứng trong thang bộ này, cảm xúc của Cổ Trăn Trăn cũng rất khẩn trương, đi rất vội vàng, vẻ mặt lại kích động.
Cô dự cảm có gì đó không ổn, hỏi: “Đứng ở chỗ này đi, cậu có gì muốn giải thích.”
Cổ Trăn Trăn đứng ở chỗ rẽ hành lang, liếc mắt nhìn cô một cái, giống như sộ đến phát run, tiếng nói cũng kèm theo giọng khóc nức nở: “Hạ Tang, thật… thật xin lỗi, tớ không phải cố ý, tớ không còn cách nào khác, là do bọn họ ép tớ…”
Lời còn chưa nói xong, cửa an toàn đã bị người khác đẩy ra, Kỳ Tiêu và mấy người của Từ Minh đi vào.
Hạ Tang lập tức cảm thấy không thích hợp, xoay người muốn chạy đi, nhưng một nam sinh đã sải bước đến trước cô, bắt lấy cánh tay Hạ Tang, mạnh mẽ túm cô đến trước mặt Kỳ Tiêu.
Sau khi Cổ Trăn Trăn nói những lời đấy xong, thì đã bỏ trốn không thấy bóng dáng.
Hạ Tang tránh đi, xoay đầu hìn sang mấy nam sinh đã chặn trên cầu thang hướng lên lầu.
Xem ra, hôm nay cô chạy trời không khỏi nắng rồi.
Cô ổn định tâm trạng, cố gắng khiến cho bản thân mình có thể bình tĩnh, hỏi Kỳ Tiêu: “Cậu muốn làm cái gì?”
Kỳ Tiêu lừa cô đến đây, cũng không muốn khách khí với cô, đưa tay nắm lấy tóc cô: “Lần trước tôi không phải nói giỡn với cậu, nói cậu cắt mớ tóc dài này đi, cậu có biết bây giờ mình đang giống loại người gì không.”
Hạ Tang cảm thấy da đầu mình căng lên, sau đó lại ngửi được mùi rượu nồng đậm trên người cậu ta: “Buông ra!”
Từ Minh thấy thế thì không yên lòng nói: “Anh Kỳ, đừng… đừng như thế mà, không phải nói tìm cô ấy nói chuyện thôi à, sao lại động tay chân thế này.”
“Không phải tôi chưa từng cho cậu cơ hội.” Kỳ Tiêu nắm lấy tóc cô, kéo cô đến dưới đèn tường mờ ám, làm cho ngọn đèn chiếu thẳng lên mặt cô: “Cậu xem bây giờ dáng vẻ quỷ quái này của cậu này.”
Ánh mắt hoảng hốt dưới ánh đèn của Hạ Tang, cô có thể nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn của cậu ta, dưới ánh đèn mờ ám này càng hệt như ác quỷ.
Cô nghĩ đến nhiều năm trước kia, Kỳ Tiêu cũng là người như thế, tay kéo người thiếu niên không có năng lực đánh trả kia, dùng dao rạch một đường trên mặt anh, máu chảy đầm đìa, thành vết sẹo dài.
“Rác rưởi.”
Ánh mắt Hạ Tang như lưỡi dao, lạnh như băng, khiến cho Kỳ Tiêu cảm thấy bản thân mình đang bị xúc phạm.
Ánh mắt của cô giống hệt như ánh mắt người mà Kỳ Tiêu căm ghét nhất trong lòng, hệt như một khuôn đút ra.
Đó là một loại quật cường không khuất phục, và khinh thường.
Giống như cậu ta từ nhỏ đã là kẻ yếu, mãi mãi đều khiến cho người ta tồn tại cảm giác khinh thường.
“Hạ Tang, đừng nhìn tôi như thế!”
“Người dũng cảm dám phẫn nộ, đánh lưỡi dao về phía người mạnh hơn, khiến người khác căm phẫn, chỉ dám hướng về kẻ yếu.” Khóe môi Hạ Tang cong lên, kinh miệt nói: “Cậu không phải kẻ yếu, bởi vì ngay từ đầu cậu chẳng có chút dũng khí nào, cậu chỉ biết… Chỉ biết khóc lóc về tìm bố mình.”
“Mẹ nó.” Ánh mắt Kỳ Tiêu lạnh như băng, nắm lấy đầu cô hướng mạnh lên tường.
Đúng lúc này, phía sau Kỳ Tiêu vang lên tiếng nói sắc nhọn, tức giận mắng: “Kỳ Tiêu, thả Hạ Tang ra! Ông già nhà cậu!”
Hứa Thiến vọt nhanh xuống dưới cầu thang, vô cùng tức giận.
Từ Minh nhanh chóng kéo Hứa Thiến lại, thấp giọng khuyên nhủ: “Chỗ này không có chuyện của cậu, đừng xen vào, anh Kỳ sẽ không làm gì Hạ Tang đâu.”
“Mẹ nó cậu mù sao!” Hứa Thiến tránh khỏi tay Từ Minh: “Kỳ Tiêu, cậu ra tay với nữ sinh, cậu đúng là đồ cặn bã của xã hội! Cậu dám đậu với cậu ấy, có người sẽ lấy mạng cậu đấy, không sợ chết cứ thử xem…”
“Hứa Thiến!” Tiếng Hạ Tang bén nhọn vang lên ngăn cô ấy lại: “Cái gì muốn hay không muốn mạng, mẹ của tớ không có cái việc này, đừng nói nữa, mau đi mau đi, chuyện này không liên quan đến cậu.”
Hứa Thiến xem như cũng hiểu được, bản thân cũng khó an toàn, Hạ Tang còn muốn che chở cho người khác.
“Kỳ Tiêu, cậu dám làm bậy, tôi sẽ báo nguy đấy! Tôi không tin không ai trị được cậu!” Hứa Thiến nhanh chóng lấy di động ra, nhấn 110.
Nhưng cũng rất nhanh, di động đã bị một nam sinh bên cạnh lấy đi, ném mạnh vào tường.
“Cô thật sự rất ồn ào đấy.” Kỳ Tiêu lạnh lùng liếc mắt nhìn Hứa Thiến: “Hạ Tang chính bởi vì cái loại người như cô,nên mới trở thành một kiểu người đê tiện như cô vậy.”
Hứa Thiến nhịn không được cười ra tiếng: “A, tôi cuối cùng biết vì sao bạn gái trước kia của cậu, cũng đều tìm một cô gái trong sáng, đơn thuần.”
“Hứa Thiến, đừng nói nữa.” Hạ Tang sùng sức nháy mắt với cô, để cô ấy mau đi đi, tiến thêm một bước chọc tức Kỳ Tiêu thì cũng chẳng có lợi ít gì.
Hứa Thiến cũng là một đứa nhỏ háo thắng, không chút sợ hãi nào nói: “Bởi vì cậu ngu ngốc đấy! Chỉ số thông minh thấp như vậy, cậu căn bản không nắm được nữ sinh thông minh, trước kia Hạ Tang là người hướng nội, không muốn nói chuyện với cậu, cho nên cô ấy mới nghe lời cậu, lại tự suy diễn nghĩ cô ấy thích mình, điên cuồng theo đuổi người ta như thế. Sau này cô ấy lại gài bẫy Tống Thanh Ngữ, khiến cho cậu nhìn thấy cô ấy không giống cậu nghĩ, cho nên cậu mới thiếu kiên nhẫn, muốn lợi dụng tôi để cô ấy ghen, mẹ nó, cậu thật sự ngu đến mức khiến tôi rơi lệ luôn đấy! Sao lại có người ngu ngốc thế này chứ!”
Hứa Thiến cười đến cong cả lưng, nước mắt chảy hết cả ra: “Đến bây giờ, cậu đã thấy rõ Hạ Tang chẳng phải kiểu con gái ngây thơ, trong sáng, đơn thuần như cậu nghĩ, thì cậu lại mắng người ta đê tiện, thật sự không có năng lực lại điên cuồng phẫn nộ, từ loser này, chính là dành riêng để tặng cậu đấy!”
“Cô nói bậy!”
Trên mặt Kỳ Tiêu vô cùng phẫn nộ, tính tình lại vặn vẹo, run lên, từ trong túi lấy ra một cây kéo.
Hạ Tang hoảng sợ: “Cậu muốn làm gì?”
Kỳ Tiêu nhìn sang cô, dùng một giọng nói được đè nén đến mức thấp nhất, nói: “Hạ Tang, nghe lời, trở về dáng vẻ trước kia đi, chúng ta vui vẻ ở chung với nhau, có được không?”
Hạ Tang chỉ nhìn thấy cây kéo màu đen, làm da đầu cô tê dại: “Cậu phải… Cậu làm sao để chúng ta ở chung vui vẻ chứ.”
“Ngoan ngoãn, cắt tóc dài đi, đừng để cái dáng vẻ này khiến cho tôi tức giận.”
“…”
Hạ Tang liều mạng lùi về phía sau, nhưng mà Kỳ Tiêu không cho cô cơ hội này, nắm lấy búi tóc dài của cô, răng rắc cắt xuống.
Hứa Thiến điên cuồng, hô lên: “Kỳ Tiêu! Cậu đừng chạm vào cậu ấy! MD!”
Hạ Tang cảm thấy phía sau chợt lạnh, vuốt lấy mái tóc đã được cắt rớt phía sau áo choàng, dựa lưng vào tường yếu ớt, cố gắng khống chế không để nước mắt mình rơi xuống.
Cô tuyệt đối sẽ không khóc trước mặt cậu ta.
Tuyệt đối không.
Từ Minh cũng không ngờ cậu ta lại động ta như thế, chạy nhanh lên kéo cậu ta lại: “Mẹ cô ấy là trường phòng giáo vụ đấy, anh Kỳ, anh thật sự… Thật sự dám làm à!”
Kỳ Tiêu có uống chút rượu, vừa mới nãy lại bị Hứa Thiến kích thích như thế.
Những câu chữ kia, từng câu từng chữ như dao dâm thẳng vào lòng cậu, khiến máu tươi chảy đầm đìa…
Bây giờ cậu ta tỉnh rượu hơn phân nữa, nhìn thấy cây kéo trong tay mình, cũng có chút ý thức được về hành vi quá khích của mình.
“Trưởng, trường phòng giáo vụ thì thế nào, đừng quên lần trước…” Kỳ Tiêu giả vờ tạo ra dáng vẻ bình tĩnh, giọng nói lại yếu ớt: “Bố tôi chỉ cần nói một câu, có thể khiến mẹ cô ta thất nghiệp đấy.”
“Đi nhanh đi!” Từ Minh kéo tay Kỳ Tiêu rời đi, quay đầu lại nhìn sang Hạ Tang nói: “Rất xin lỗi Hạ Tang à, anh Kỳ uống hơi nhiều, cậu đừng nói với mẹ cậu nhé… Tôi thay anh Kỳ xin lỗi cậu, thực sự rất xin lỗi, sau này tôi sẽ khuyên anh ấy không như thế nữa.”
“Tên điên cậu!” Hứa Thiến còn muốn chạy nhanh về phía trước đá cậu ta, Hạ Tang thấp giọng nói: “Hứa Thiến, dừng tay.”
Sau khi đám nam sinh kia rời khỏi, Hạ Tang ngẩng đầu, ánh mắt tuyệt vọng nhìn trộm về phía cầu thang bộ, nhìn thẳng về hướng Cổ Trăn Trăn.
Cổ Trăn Trăn vội vàng thu di động lại, chạy trối chết.
Hứa Thiến đi qua, kiểm tra lại đám tóc sau lưng Hạ Tang, khẩn trương hỏi: “Thế nào rồi? Kéo có cắt trúng cậu hay không?”
Hạ Tang ôm lấy đầu gối, hít một hơi nhịn nước mắt xuống, lắc lắc đầu.
“Đáng tiếc mớ tóc này.” Hứa Thiến đau lòng, hùng hùng hổ hổ: “Cái loại xúc sinh, bại hoại kia, thật chẳng phải người nữa! Chuyện này phải nói với mẹ cậu, phải làm ầm lên mới được!”
Hạ Tang buồn bã nói: “Nói với mẹ tớ, mẹ tớ sẽ tìm cậu ta liều mạng đấy.”
Giống hệt như lúc trước, bố của Chu Cầm đã đến tìm cậu ta liều mạng.
Chỉ là cũng có được kết quả gì đâu, kết quả chính là Kỳ Tiêu chỉ bị phê bình nhẹ, mà bố của Chu Cầm lại bị phán có tội.
Tuy Đàm Cận không làm quá mức không còn chỗ sống như thế, nhưng sự nghiệp chắc chắn sẽ bị hủy hoại đi.
“Bố mẹ tớ ly hôn rồi, bố tớ cũng lấy vợ mới rồi, cuộc sống đang rất tốt đẹp.” Hạ Tang ôm lấy đầu gối, lùi vào trong góc, tuyệt vọng nói: “Còn mẹ tớ hôn nhân thất bại, sự nghiệp chính là nơi duy nhất bà ấy ký thác vào.”
Hứa Thiến kích động nói: “Chẳng lẽ cứ thế bỏ qua sao! Không báo án à!”
“Báo án thì thế nào, tớ lại chẳng bị thương, cậu ta cũng vẫn sẽ bị phê bình như cũ.” Hạ Tang từ mặt đất đứng lên, chạm vào cổ mình, đôi mắt đỏ hoe: “Ngoại trừ bây giờ cậu thấy tớ đổ máu, tớ lập tức đi báo nguy!”
“Ai da, cậu nhanh buông tay ra!” Hứa Thiến đoạt lấy cây kéo đi, ném qua một bên: “Quên đi quên đi, tự mình làm chẳng có chút hay ho gì! Nhưng mà sau hôm nay, chắc là cậu ta sẽ yên tĩnh mấy hôm.”
Hạ Tang cắn răng, nhẹ một nắm tóc rơi trên đất lên, bỏ vào trong túi, run rẩy đi ra khỏi khu chung cư với Hứa Thiến.
Cây anh đào đang rơi như mua ở ngã tư đường, trong gió nhẹ bay bay. Ở phía con phố đối diện, thư viện ở trung học số 1 Nam Khê vẫn đang sáng đèn.
Cô nghĩ, có lẽ đây là thời khắc đen tối cuối cùng của mình trước lễ rồi, cũng đã nhìn thấy rạng đông phía trước rồi.
Hứa Thiến thuê một chiếc xe taxi, để Hạ Tang cùng lên ngồi, cùng nhau về nhà.
Hạ Tang lắc lắc đầu: “Cậu về trước đi.”
“Cậu thì sao?” Hứa Thiến khẩn trương nhìn cô, gương mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ đầy nước mắt, dáng vẻ điềm đạm, đáng yêu: “Cậu cũng đừng có giữ mãi trong lòng! Nghe lời, cùng nhau về đi, về nhà là tốt rồi.”
Hạ Tang bỏ tay vào túi, nắm chặt lấy viên kẹo sữa trong túi, ủy khuất nói: “Tớ có chút sợ, muốn đi ôm anh Cầm một chút.”
------oOo------