Tóc Công Chúa

Chương 78: 78: Ngày 4 Tháng 5




 

Về đến nhà, Hạ Tang đem tất cả những chuyện đã xảy ra trong một năm qua, kể cho Đàm Cận nghe.

Có điều, chuyện tình cảm giữa cô và Chu Cầm vẫn được giấu kín. Chỉ nói cho mẹ chuyện Kỳ Tiêu theo đuổi cô, đe doạ và bắt nạt cô.

Đàm Cận lúc này mới hiểu tại sao, hai tháng trước Hạ Tang lại bất thường như vậy.

Đối với vấn đề đuổi Kỳ Tiêu ra khỏi lớp chọn, nếu như không phải là Hạ Tang xông vào văn phòng, nhận hết mọi trách nhiệm về mình để cho Kỳ Mộ Đình một nấc thang bước xuống thì e rằng vị trí Trưởng phòng Giáo vụ của Đàm Cận thực sự sẽ không giữ nổi.

Hiện giờ, bà đã minh bạch mọi chuyện, cũng hiểu được khổ tâm của Hạ Tang.

Bà không những không thể bảo vệ cô, mà ngược lại, là con gái phải ra mặt để bảo vệ bà.

Hạ Tang thấy một người phụ nữ luôn nghiêm túc trong sự nghiệp và cứng rắn như mẹ cô, khoé mắt tự bao giờ đã đỏ hoe.

Ngay cả khi biết tin bố tái hôn, bà cũng không rơi một giọt nước mắt nào.

“Tiểu Tang, tóc của con… thật sự là do cậu ta cắt sao?” Đàm Cận đi tới, bàn tay run run vuốt ve mái tóc ngắn của cô: “Nó… Nó còn làm gì con nữa? Nó có…”

Đàm Cận đau khổ đến khóc không thành tiếng: “Nó có làm… làm đau con không?”

Hạ Tang lắc đầu, ôm lấy eo mẹ: “Cậu ta không có cơ hội đó.”

Bởi vì, có người đang bảo vệ cô.

“Tiểu Tang, mẹ biết rồi, mẹ sẽ bảo vệ con… Từ nay về sau, mẹ sẽ không để ai bắt nạt con nữa. Mẹ sẽ che chở con trưởng thành thật tốt, có một tiền đồ rộng mở, có một tương lai tươi sáng.”

Hạ Tang nắm chặt tay Đàm Cận, vội nói: “Mẹ à, nhà trường không ngăn được miệng lưỡi của học sinh đâu. Không những không thể ngăn, những bạn học từng bị Kỳ Tiêu bắt nạt, có lẽ sẽ dần dần tìm tới. Không thể để họ đồng loạt im lặng, ít nhiều cũng nên trả cho họ công bằng và chính nghĩa.”

Vẻ mặt của Đàm Cận hơi thay đổi, bà đi đến bên cửa sổ, suy tư một lúc rồi quay sang nói với Hạ Tang: “Tiểu Tang, con vẫn còn nhỏ nên chưa thể hiểu được, có một số việc không đơn giản đến thế. Mẹ không phải vì cái gọi là danh tiếng của nhà trường, mới không để học sinh phát biểu bừa bãi trên mạng và trước mặt phóng viên…”

“Vậy rốt cuộc là vì gì?”

“Là vì lợi ích của các con.” Đàm Cận nhìn cô, thương xít nói: “Còn 50 ngày nữa là diễn ra kỳ thi tuyển sinh Đại học, tâm lý các con mới là điều quan trọng nhất. Mẹ sợ chuyện này, sẽ ảnh hưởng đến tâm lý thi cử của mọi người.”

“Sẽ không, chỉ có che giấu chân tướng và sống trong oan ức mới ảnh hưởng đến tâm lý của mọi người. Mẹ à, lẽ nào mẹ hi vọng học sinh của mình trong vài năm tới thậm chí là vài chục năm tới, khi nhớ lại quãng thời gian trung học, sẽ mãi mãi tồn tại bóng ma tâm lý sao? Chỉ khi nói ra rồi, chỉ khi công lý được thực hiện, những đau thương mới được chữa lành!”

Đàm Cận xua tay: “Tiểu Tang, thật sự không đơn giản như vậy. Đau khổ chỉ là nhất thời, nhẫn nhịn rồi sẽ qua đi. Nhưng… nhưng nếu bốc đồng hành sự, rất có thể sẽ huỷ hoại tiền đồ cả đời.”

Nhìn bộ dạng khó xử này của Đàm Cận, cuối cùng cô đã hiểu ra.

Cô lùi sau hai bước, lắc đầu nói: “Ý của mẹ là, sợ học sinh bị nhà họ Kỳ báo thù? Lãnh đạo nhà trường đã bị Kỳ gia mua chuộc, Kỳ gia muốn dàn xếp ổn thoả mọi chuyện, muốn che đậy tất cả mọi chuyện! Kỳ gia muốn tìm mọi cách để đem chuyện của Kỳ Tiêu lắng xuống, để cậu ta không bị trừng phạt!”

“Hạ Tang, đừng nói nữa. Mẹ là mẹ của con, cũng là chủ nhiệm của tất cả mọi người, mẹ biết đâu mới là sự lựa chọn tốt nhất cho bọn con. Xã hội này chính là như thế, nếu như người bình thường muốn tồn tại, thì phải biết kiên nhẫn ở những nơi cần nhẫn nhịn.”

Hạ Tang không muốn tin Đàm Cận, lắc đầu đáp: “Không thể như thế, mẹ à, mẹ muốn bọn con có một tương lai tốt đẹp, nhưng thế nào mới là tương lai tốt đẹp cơ chứ? Nếu như bản chất của xã hội đúng như mẹ nói, vậy bọn con vì gì mà phải nỗ lực học tập đến thế? Tương lai mà bọn con đang phấn đấu chạy tới, hoàn toàn không có lấy một ánh sáng và tia hi vọng!”

“Hạ Tang, con cho rằng mình đang diễn thuyết sao? Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa. Mẹ làm tất cả đều vì muốn tốt cho con, sau này trưởng thành con sẽ hiểu những gì mẹ nói.”

Hạ Tang kìm nén nước mắt, đi đến bên cửa phòng, thất vọng quay đầu nhìn Đàm Cận---

“Con không cần mẹ bảo vệ, mẹ chưa bao giờ có thể bảo vệ được con.”



Những ngày sau đó, Hạ Tang luôn theo dõi chiều hướng của cư dân mạng.

Đoạn phỏng vấn ở trường trước đó đã nổi tiếng trên mạng một thời gian, nhưng không lên được hot search, người theo dõi cũng không quá nhiều. Về sau liền biến mất một cách khó hiểu, không lưu lại bất kỳ một dấu vết nào.

Hạ Tang tìm cách đến gặp chị phóng viên đó, hỏi xem sự tình tiến triển ra sao, có định viết bài báo vạch trần sự thật không, hoặc đến trường phỏng vấn một chút.

Kết quả, chị phóng viên đó ngập ngừng nói, chị đã bị lãnh đạo giáo huấn một bài đến suýt mất việc, về sau không được phép can thiệp vào chuyện của Kỳ Tiêu nữa.

Hạ Tang nhìn những blogger đã tham gia chia sẻ về vụ việc của Kỳ Tiêu trong danh sách theo dõi của mình, họ đều đã bị xoá trang và cấm ngôn.



Cô dần nhận ra, đây là một cuộc chiến không có khói súng.

Những thế lực âm thầm trong bóng tối kia, thật sự có thể nuốt chứng ánh sáng bình mĩnh.

Hạ Tang lấy sợi dây chuyền tán lá của Chu Cầm từ trong tủ ra.

Sợi dây chuyền này được cô cất giấu rất kỹ, một là không nỡ lấy ra đeo, hai là sợ bị người khác phát hiện ra. Dù sao trước đây, Chu Cầm cũng thường xuyên đeo nó.

Đêm hôm khuya khoắt, sợi dây chuyền ánh lên một tia sáng lạnh lẽo.

“A Đằng, em bắt đầu hiểu được những gì anh nói rồi.”

Anh nói anh cũng nhát gan, cũng từng rất sợ hãi.

Anh chịu đựng Kỳ Tiêu nhiều năm như vậy, gia đình bị cậu ta phá nát cũng không dám lên tiếng láy một lời.

Nhưng để bảo vệ cô, anh đã lựa chọn ngọc nát đá tan.

Hạ Tang đeo sợi dây chuyền của anh lên, sau đó cất sau lớp cổ áo, dùng tay ấn chặt nó.

Chu Cầm đã phải chịu đựng nỗi đau của nhát dao đó suốt bao năm, từng bước đi trên ranh giới giữa sự sống và cái chết, mới có thể lật tẩy cho công chúng biết bộ mặt thật và những hành động đê tiện của Kỳ Tiêu.

Cô không thể khiến công sức của anh trở nên vô nghĩa, càng không thể để anh thua dưới tay Kỳ Tiêu một lần nữa.

Rất nhiều năm về trước, anh vật lộn trong khó khăn mà không có một ai giúp đỡ.

Nhưng hiện tại, Hạ Tang muốn thay anh đánh thắng trận chiến này.



Nếu như Đàm Cận nói cô đang ‘diễn thuyết’, vậy cô sẽ diễn thuyết một bài thực thụ, để càng nhiều người đứng vạch trần những hành vi xấu xa của Kỳ Tiêu trong quá khứ.

Hạ Tang mở máy tính, dành ba tiếng đồng hồ để viết đơn kiến nghị dài hàng nghìn chữ, nói ra toàn bộ những việc Kỳ Tiêu từng làm, những lời Kỳ Tiêu từng nói, đồng thời kêu gọi thêm nhiều học sinh khác đứng lên.

Tuy nhiên, nghĩ đến thân phận Trưởng phòng Giáo vụ của mẹ cô, Hạ Tang quyết định dùng phương thức ẩn danh để gửi lá đơn kiến nghị này.

Cô đăng tải đơn kiến nghị lên siêu thoại của trường Trung học số 1 Nam Khê và một số diễn đàn cũng như trang web khác.

Bài đăng quả nhiên đã làm dấy lên cuộc thảo luận sôi nổi giữa các học sinh.

Có rất nhiều người cảm thấy đau lòng với những nạn nhân của Kỳ Tiêu, cũng lên án cậu ta dưới phần bình luận.

Buổi trưa, khi Hạ Tang đăng nhập vào diễn đàn thì phát hiện đơn kiến nghị của mình đã bị xoá.

Không chỉ thế, ID mới đăng ký của cô cũng bị chặn.

Hạ Tang tức giận đến mức sắp nổ tung.

Diễn đàn của trường học đều do học sinh tự quản lý, bọn họ xoá bài đăng đương nhiên cũng có ý kiến chỉ đạo của lãnh đoạ nhà trường.

Thật sự là một tay che trời!

Hứa Thiến nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hạ Tang, bất lực lắc đầu: “Hạ Tang, tiếc là chuyện này tớ đứng về phía mẹ cậu.”

Hạ Tang ngạc nhiên nhìn Hứa Thiến: “Không phải cậu rất căm hận Kỳ Tiêu sao?”

“Đúng thế, tớ rất hả hê khi cậu ta bị bắt. Loại cặn bã đó, nên gặp báo ứng từ sớm mới phải. Nhưng mà…”

Hứa Thiến do dự một hồi rồi nói: “Hiện tại cậu muốn lật tẩy quá khứ đen tối của Kỳ Tiêu, đây xem như lấy trứng chọi đá. Cậu nghĩ mà xem, trước kia cậu ta dựa vào thế lực của bố mình mà tung hoành ngang dọc trong trường, ai cũng không dám quản cậu ta. Bây giờ, cơ bản là cậu đã qua mặt cậu ta và đối đầu trực tiếp với Kỳ Mộ Đình, đây không phải lấy trứng chọi đá thì là gì? Nếu tiếp tục như vậy, cậu sẽ bị liên luỵ!”

Hạ Tang biết Hứa Thiến phân tích không sai, dù cho Kỳ Tiêu có làm gì, dù cho tập đoàn Tiêu Dương có bị liên luỵ thế nào, Kỳ Mộ Đình nhất định sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ con trai của mình.

“Hạ Tang, nghe tớ, hay là bỏ đi.” Hứa Thiến mắng thầm: “Mặc dù Kỳ Tiêu là một thằng khốn, nhưng may mà… cậu ta chưa từng nặng tay với cậu, nhiều nhất chỉ mất một mớ tóc. Mẹ nó, hãy nhẫn nhịn một thời gian, đợi đến khi lên Đại học, mọi thứ sẽ ổn hơn thôi.”



“Đúng là tớ không gặp tổn thất gì quá lớn, nhưng người tớ thích…”

Hai mắt Hạ Tang đỏ lên, đưa tay giữ chặt sợi dây chuyền tán lá dưới cổ áo, khàn giọng nói: “Người tớ thích đã bị chém một nhát dao, thiếu chút nữa thì bỏ mạng, tiền đồ vốn dĩ tươi sáng của anh ấy cũng bị huỷ hoại. Không… là anh ấy năm năm trước đã bị huỷ hoại rồi, dưới bàn tay của tên khốn chuyên bắt nạt người khác đó.”

Cô thở gấp, nghiến chặt răng, căm hận nói: “Tớ tuyệt đối không buông tay.”

Hứa Thiến nhìn nỗi đau dữ dội đè nén dưới đôi mắt trong veo của Hạ Tang, biết rõ chuyện Chu Cầm gặp tai nạn đã mang lại cho cô đả kích lớn cỡ nào.

Mặc dù Hạ Tang không thể hiện điều đó trước mặt bạn bè, nhưng trong lần sinh nhật thứ 18 đó, cô đã rất khao khát và mong đợi vào tương lai của cả hai. Cô thật lòng muốn ở bên cạnh anh mãi mãi.

Tất cả mọi thứ, đều bị Kỳ Tiêu huỷ hoại.

Cậu ta không chỉ huỷ hoại tương lai của Chu Cầm, mà còn huỷ hoại cả cô.

Hứa Thiến đau lòng, nói với Hạ Tang: “Tang Tang, tớ sẽ giúp cậu. Không phải chỉ cần đứng lên tố cáo thôi sao? Kỳ Tiêu từng bắt nạt tớ, cũng từng đánh tớ, tớ sẽ giúp cậu tố cáo cậu ta!”

“Hứa Thiến, cảm ơn cậu.”

“Cảm ơn gì chứ, đây cũng là chuyện của tớ, tớ đã không nhịn nổi cậu ta từ lâu rồi.” Hứa Thiến nhìn vào mắt cô, nhẹ nhàng phân tích: “Hạ Tang, nếu như cậu muốn làm chuyện này cho ra nhẽ, sợ rằng không thể dùng cách ẩn danh. Một là ẩn danh làm giảm độ tin cậy, hai là những bạn học từng bị bắt nạt thấy cậu ẩn danh, nhất định cũng không dám lên tiếng.”

“Tớ hiểu ý của cậu, tớ không định ẩn danh nữa. Tớ sẽ dùng tên thật tố cáo.”

“Cậu có cách gì?”

“Vào ngày 4 tháng 5, lãnh đạo sẽ mở cửa toàn trường, đến thời điểm đó các cựu sinh viên nổi tiếng và lãnh đạo của Bộ Giáo dục cũng sẽ đến. Trong chương trình văn nghệ buổi chiều, có phải đội cổ động viên đăng ký một tiết mục?”

“Đúng thế, bọn tớ đang chuẩn bị một sân khấu kịch của học sinh dân quốc, theo ý của nhà trường thì là muốn thể hiện dũng khí và tinh thần phản kháng của thanh niên vào ngày 4 tháng 5.”

“Dũng khí phản kháng của thanh niên…”

Hạ Tang cười mỉa: “Một bên thì bịt miệng mọi người để không tiết lộ sự thật, một bên thì khen ngợi những thanh niên can đảm đứng lên phản kháng vào ngày 4 tháng 5. Đúng nực cười.”

Hứa Thiến khịt mũi, cười lạnh: “Người lớn không phải đều thế sao? Ngoài mặt thì dạy dỗ chúng ta phải trung thực và dũng cảm, biết giúp đỡ người khác. Lúc nào cũng một đống đạo lý. Nhưng hành động phía sau, đúng là trào phúng chết mẹ.”

Hạ Tang không tin, tương lai của cô và Chu Cầm sẽ đi đến mức đường cùng.

Nếu thật sự là như thế, vậy thì tương lai không có gì đáng mong đợi cả.

Chu Cầm đã bị thương đến máu chảy thành dòng, cô không thể mãi mãi sợ hãi trốn sau lưng anh.

Hạ Tang đề nghị: “Thiến Thiến, nếu như chúng ta cải biên một chút, đem toàn bộ chuyện của Kỳ Tiêu biểu diễn dưới phương thức vũ đạo, cậu thấy sao?”

Hứa Thiến kinh ngạc nhìn Hạ Tang: “Ý cậu là…”

“Nếu mùng 4 tháng 5 là ngày để tri ân dũng khí và tinh thần phản kháng của các thanh niên, vậy thì được thôi, chúng ta đứng trên sân khấu phản kháng cho họ xem!”

Hứa Thiến lập tức cao hứng, nắm lấy vai Hạ Tang lắc điên đảo: “Được đó!”

Vừa nói là làm, Hứa Thiến nhanh chóng tìm các cô gái trong đội cổ động để thương lượng chuyện này: “Chúng ta tự đem chuyện của Kỳ Tiêu ra biên đạo, để cho nhiều người biết đến sự tình hơn! Ngoài ra, còn có thể cổ động các bạn học sinh từng bị bắt nạt dũng cảm đứng lên, đòi lại công lý cho chính minhf.

Điều mà các cô gái trong đội cổ động thích nhất chính là hắt lại gáo nước bẩn vào thầy cô của mình. Bọn họ nghe thấy kiến nghị của Hứa Thiến, đương nhiên sẽ tự khắc đồng lòng với ý tưởng này.

Hạ Tang nhìn các nữ sinh đang nhiệt tình biên dựng vũ đạo, cảm giác tuyệt vọng mấy ngày qua cũng vơi đi phần nào.

Cho dù đêm dài ra sao, thì bình minh cũng sẽ ló dạng.

Người trẻ tuổi, vĩnh viễn không được khuất phục trước quyền lực và bạo lực.

Đây mới là tinh thần của ngày 4 tháng 5.

 

------oOo------