Tôi Bắn Sưng Bụng Chồng Cũ

Chương 34: Thời gian đêm khuya




Trong ấn tượng của Lục Doanh Châu, Tạ Ngộ là một người rất chuyên quyền độc đoán.

Nếu như muốn theo đuổi hắn, Tạ Ngộ sẽ hành động ngay lập tức, chứ sẽ không cất công hỏi xem hắn có đồng ý hay không.

Lục Doanh Châu nhìn chằm chằm vào màn hình, mãi đến khi nó tự động tắt, cặp lông mày vẫn chưa giãn ra.

Giọng của nhân cách thứ ba còn hoảng hốt hơn cả hắn: “Sao anh lại không trả lời gì thế? Mau trả lời đi! Nhanh lên!”

Chỉ biết kêu la.

Lục Doanh Châu đã hơi bực: “Anh bị điên đấy à, im miệng đi.”

Nhân cách thứ ba: “Chúng ta vốn đã điên mà.”

Lục Doanh Châu: “……”

Nhân cách thứ ba thấy khuyên bảo vô ích, liền đổi sang khích tướng: “Anh bị liệt dương đấy à?”

Lục Doanh Châu giật khóe miệng, cười lạnh: “Tôi liệt hay không, anh chẳng rõ nhất hả?”

Nhân cách thứ ba: “Anh dữ thế… Người ta đã nhún mình, nói là muốn chủ động theo đuổi anh rồi, thế mà anh vẫn chẳng có cảm giác gì?”

Lục Doanh Châu tức giận nói: “Vốn dĩ tôi cũng đâu có cảm giác gì, tôi là xì trây mà.”

Nhân cách thứ ba: “Dẹp dẹp! Anh ra ngoài đường nhìn thứ xem có thằng xì trây nào giống anh không?”

Lục Doanh Châu: “Lần trước Tạ Ngộ rõ ràng đã nói sẽ buông tha tôi rồi, ai biết được giờ đang rắp tâm gì.”

Nhân cách thứ ba: “Sao anh có thể nghĩ xấu cho Tạ Ngộ như thế?”

Lục Doanh Châu như sực nhớ tới điều gì, hừ một cái: “Tạ Ngộ vốn đã xấu.”

Nói xong bèn lấy một chai nước khoáng ra khỏi túi của trợ lý, vặn nắp ra uống.

Nhân cách thứ ba lý luận khảng khái: “Đàn ông không xấu, xì trây không yêu.”

“Phụt—” Lục Doanh Châu cứ thế phun ngụm nước ra.

“Lộc ca, lộc ca anh làm sao vậy?” Trợ lý mặt căng thẳng rút khăn giấy ra.

“…… Không sao.” Mới là lạ!

Lục Doanh Châu mặt vô cảm nghĩ thầm, hắn chắc chắn sẽ không công nhận nhân cách thứ ba là chính mình. Chắc chắn, never.

……

Đến nửa đêm, Tạ Ngộ vẫn chưa chờ được phản hồi.

Hắn biết vì con hắn nên đi ngủ sớm, nhưng nằm trên giường lại cứ trằn trọc không yên.

Không được.



Tạ Ngộ bật đèn, ngồi dậy, lần mò điện thoại trên táp đầu giường gọi cho bác sĩ tâm lý.

“Vì sao tôi gửi tin nhắn theo lời anh rồi, mà chồng cũ vẫn chẳng đoái hoài gì đến tôi.”

Thiện Lệ đêm hôm bị đánh thức: “……”

Mấy người trẻ tuổi các cậu yêu đương giận hờn có thể suy xét tới cu li cũng cần giấc ngủ không vậy.

Hắn chỉ là bác sĩ tâm lý, đâu phải chuyên gia tình cảm!

Tạ Ngộ: “Hiện giờ tôi cần cố vấn trị liệu, chi phí khám chữa bệnh gấp hai mươi lần bình thường, đã gửi vào thẻ của anh.”

Thiện Lệ: “!!!”

Hắn tức tốc xoay người xuống giường mặc quần áo, nói: “Vâng thưa sếp Tạ!”

Lúc này, Thiện Lệ đơn phương tuyên bố, hắn chính là chuyên gia tình cảm.

Giờ đã quá muộn, Tạ Ngộ không bắt gặp trực tiếp, mà chỉ kể lại chuyện hôm nay qua điện thoại.

“Tôi gửi tin nhắn hỏi Lục Doanh Châu có thể theo đuổi anh ấy hay không, kết quả là anh ấy mãi chẳng chịu trả lời tôi gì cả…”

Thiện Lệ vừa nghe hắn nói, vừa vô tình nhìn thấy tin nhắn mà Lục Doanh Châu cũng gửi cho mình vào 1 giờ rưỡi sáng.

Thiện Lệ: “……”

Thật không hổ là chồng chồng.

Cả đời chưa bao giờ câm nín đến thế.

Tại sao hắn lại nửa đêm không ngủ, ngồi đây xem hai tên hâm dở này kéo co.

Nếu có lần sau, Thiện Lệ thề mình sẽ không bao giờ nhận khách hàng couple nữa

Tạ Ngộ: “Này? Bác sĩ Thiện có nghe không?”

“Ừ, tôi đây.” Thiện Lệ xốc tinh thần nói: “Thực ra anh không cần chờ hắn trả lời, cứ thế theo đuổi là được.”

Tạ Ngộ: “?”

Tạ Ngộ: “Không phải anh bảo tôi tôn trọng anh ấy à?”

Thiện Lệ: “Chuyện này không giống nhau. Nếu hắn thích anh, anh hoàn toàn có thể trực tiếp thực thi hành động.”

Tạ Ngộ: “Nhưng anh ấy không thích tôi mà.”

Thiện Lệ: “Ờm…”

“Anh chờ tôi đã.”

Thiện Lệ bật im lặng, mở khung hội thoại WeChat.

Lục Doanh Châu: [ chuyển khoản ]



Lục Doanh Châu: [ bác sĩ Thiện, tôi muốn anh tư vấn một vấn đề. Hôm nay Tạ Ngộ đột nhiên hỏi tôi có nên theo đuổi tôi không, tôi nên làm sao bây giờ? ]

Thiện Lệ gõ chữ lạch cạch: [ Cậu có thích anh ta không? ]

Lục Doanh Châu gần như trả lời sau một giây: […… Tôi không biết ]

Thiện Lệ kiên nhẫn nói: [ đầu tiên, cậu phải xác định tâm ý nhân cách chính của mình ]

Hai nhân cách kia đúng là đã tỏ rõ thích Tạ Ngộ, nhưng tư duy của nhân cách chính thực ra mới có tính biểu hiện chính xác nhất.

Một đầu kia thành phố.

Lục Doanh Châu tay chống đầu, đầu ngón tay vuốt màn hình, lướt qua lướt lại tin nhắn Tạ Ngộ gửi tới.

Thích… không?

Trước kia đúng là hắn từng thích Tạ Ngộ, nhưng hiện giờ, Lục Doanh Châu quá mông lung.

Tình yêu bị thời gian mài mòn sẽ tiêu tan.

Đã trôi qua lâu như vậy, hắn không biết trong lòng mình còn một góc nhỏ nào cho Tạ Ngộ nữa không.

Lục Doanh Châu: [ khụ khụ, bác sĩ Thiện, tôi muốn hỏi làm sao để xác định mình có thích một ai đó không?”

……

Tám năm trước.

“Này.” Tạ Thừa An huých vai Tạ Ngộ, “Anh này, hình như em yêu rồi.”

“Ờ.” Tạ Ngộ cúi đầu đọc sách.

Tạ Thừa An cợt nhả: “Anh không thấy tò mò là ai à?”

Tạ Ngộ: “Không tò mò.”

“Là nam.” Tạ Thừa An kéo dài giọng: “Lục, Doanh ——”

Thiếu niên ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt như tia băng bắn về phía hắn.

Tạ Thừa An rụt bả vai, “Em lừa anh thôi, sao em lại thích đàn ông được. Học cùng lớp anh đấy, một con bé cột tóc đuôi gà, em nghe nói là họ Tô, anh có biết không?”

Tạ Ngộ tiếp tục đọc sách, “Không biết.”

Tạ Thừa An chỉ lo nói một mình: “Em muốn hẹn người ta đi ăn, nhưng lại không xác định được cô nàng có thiện cảm với em không. Ê… anh, anh nói xem phải xác định thế nào?”

“Xem…ánh mắt đi, chú ý tới ánh mắt cô ta nhìn cậu.” Tạ Ngộ nói.

Tạ Thừa An: “Nghĩa là nếu như ánh mắt cô nàng nhìn em giống anh lúc nhìn Lục Doanh Châu nghĩa là thích em rồi đúng không?”

Tạ Ngộ: “Lượn đi.”