Edit: Ry
"Chào mọi người, em tên là Lâm Vũ Chi, em học chuyên ngành lâm sàng, em..." Lâm Vũ Chi viết tên mình lên bảng đen xong, quay đầu đã thấy Đường Hành Thiên ngồi ở hàng đầu tiên, mặt lập tức đen xì.
Sau khi biết Đường Hành Thiên cũng ở trong hội sinh viên, Lâm Vũ Chi tức khắc cảm thấy mất hứng thú với tổ chức này, qua loa giới thiệu xong thì chui xuống bàn cuối cùng ngồi, tính chuồn đi.
Đường Hành Thiên ở đằng trước đang tựa lưng vào ghế, bỗng ném bút trong tay đi, đứng lên trực tiếp đi tới bên cạnh Lâm Vũ Chi, dửng dưng ngồi xuống.
Lâm Vũ Chi nhíu mày: "Cách xa tôi ra một chút."
Y cực kì không thích người này, không vì gì khác ngoài việc cảm giác áp chế mà đối phương mang tới quá rõ ràng, đến mức khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.
Đường Hành Thiên chống cằm, nghiêng mặt nhìn Lâm Vũ Chi, khen ngợi: "Năm nay trong đám sinh viên mới, chú em là đẹp nhất đấy."
"Anh rất muốn chú vào hội sinh viên, coi như cầu xin chú đấy đàn em."
Giọng điệu của gã cà lơ phất phơ, ngả ngớn lại thô lỗ, nhưng nét mặt rất đứng đắn. Lâm Vũ Chi không biết sao gã lại làm được thế, nhưng y rất không thích Đường Hành Thiên, nên mở cửa sau ra, định đứng dậy: "Xin lỗi nhé, tôi không có ý định đó."
Đường Hành Thiên giữ chặt y: "Đàn em à, vì để chú đăng kí vào hội sinh viên, anh đây phải mời không ít người uống trà sữa đấy, chú suy nghĩ một tí đi."
Lâm Vũ Chi sửng sốt một hồi mới nhớ ra. Trong khoảng thời gian này các câu lạc bộ đều chiêu mộ sinh viên mới, hội sinh viên của viện Y học là nhóm cần mẫn đến phòng kí túc xá của y nhất, đã thế lần nào tới cũng là một nhóm khác nhau, mỗi lần đều chỉ qua loa cho xong với ba người bạn cùng phòng y, nhưng lại cực kì hết mình ca ngợi điểm tốt của hội sinh viên với Lâm Vũ Chi.
Được cộng điểm này, đủ loại lợi ích cậu không biết đâu này, thế là Lâm Vũ Chi cứ ngơ ngơ ngác ngác bị lừa đến như vậy.
Viện Y học là viện lớn nhất của đại học S, quyền lợi của hội sinh viên cũng rất lớn, danh sách người đăng kí gia nhập có rất nhiều. Hàng năm dựng lều tuyển người, các câu lạc bộ khác hết hát thì nhảy, chỉ có hội sinh viên của viện Y học treo mỗi cái biển cũng đã có sinh viên mới chen chúc đến đăng kí.
Đường Hành Thiên muốn đưa Lâm Vũ Chi vào hội, đám cấp dưới làm việc cũng cực kì nể mặt, vòng vèo đủ kiểu đi lừa người về cho hội trưởng, mặc dù chính bọn họ cũng cảm thấy rung rinh.
Đẹp đến mức yêu nghiệt luôn.
Hội trưởng liệu đè nổi không?
Người ta chắc chắn là hot boy của trường rồi.
Liệu có bằng lòng vào hội sinh viên của bọn mình không đây?
Đám người kia lúc đầu "Sinh viên mới á? Lại còn phải lừa? Vẫy tay cái là chạy đến đăng kí ngay.", nhìn thấy Lâm Vũ Chi lập tức trở thành "Tôi cảm thấy bọn mình làm không nổi đâu, cần phải lên kế hoạch tác chiến cụ thể".
Lâm Vũ Chi không ngờ những người kia đều là nhằm vào mình, chủ yếu là không ngờ Đường Hành Thiên lại quá lố đến mức này, không biết xấu hổ.
Nha Nha nói đàn anh trên đại học đều nhiệt tình thật lòng giúp đỡ đàn em, lễ độ ôn tồn, sao đến lượt y lại thành thế này vậy.
Lâm Vũ Chi hất tay Đường Hành Thiên ra: "Cút."
Nói xong mở cửa sau ra đi mất.
Mấy ngày nay, Đường Hành Thiên nghe nhiều nhất chính mà cái chữ cút này, đều là cùng một người nói với gã, nếu là người khác, có lẽ đã bị Đường Hành Thiên đánh cho hấp hối rồi.
Trưởng ban kỷ luật ngồi phía bên kia, cũng là người có quan hệ thân thiết nhất với Đường Hành Thiên, hắn mò qua nhỏ giọng hỏi: "Không bắt được à?"
Đường Hành Thiên thở dài: "Hơi khó."
"Hầy, anh Thiên, em nghe nói chất lượng của sinh viên mới năm nay tốt lắm, viện Văn học sát vách cũng có nhiều người đẹp lắm, sao anh cứ phải chăm chăm vào cậu ta làm gì?"
Đường Hành Thiên liếc hắn một cái: "Tao thích kiểu như em ấy."
Trưởng ban kỉ luật bị chặn họng, sau đó chậm rãi nói: "Yêu mà không có được là chết người nhất, anh chịu tội rồi."
Bản thân Đường Hành Thiên rất ưu tú, ba gã là viện trưởng của bệnh viện tư nhân lớn nhất nổi tiếng nhất thành phố S, mẹ là chủ nghiệm khoa ngoại trong bệnh viện, tất tần tật họ hàng trong nhà cũng đều theo nghề y. Mà bản thân Đường Hành Thiên ở nước ngoài hay ở trong nước đều đã có không ít luận văn được đăng tải lên các loại sách báo về Y học, là con cưng của các giáo sư trong học viện, nhưng gã luôn có vẻ cà lơ phất phơ không đàng hoàng như vậy, khiến người ta tưởng lầm rằng gã là đứa học hành không ra gì.
Lâm Vũ Chi cũng cho là như vậy.
Cho nên khi đến lễ chào mừng sinh viên mới, Lâm Vũ Chi nhìn thấy đại điện cho sinh viên khóa trước là ai, y kinh ngạc đến suýt rơi cằm.
Đường Hành Thiên hình người dáng chó mặc áo sơ mi màu trắng, nhưng dù vậy cũng không che giấu được khí thế không dễ chọc của gã, ánh mắt gã rơi xuống người Lâm Vũ Chi đứng ở hàng đầu.
Gã liếm khóe miệng, ánh mắt u ám, Lâm Vũ Chi thấy thế lập tức xù lông, chỉ muốn xông lên vặt đầu Đường Hành Thiên xuống.
Học quân sự của đại học S diễn ra sau lễ chào mừng sinh viên mới, điểm của Lâm Vũ Chi trong đám sinh viên mới cũng không tính là quá tốt, nhưng trong lớp cũng được xếp ở mười vị trí đầu, huấn luyện viên trông y thuận mắt, bèn chỉ định y làm đội trưởng đại đội.
Y đội mũ, cầm danh sách, hạc giữa bầy gà, người được đọc tên đều sẽ không nhịn được mà giương mắt nhìn chủ nhân của giọng nói ấy.
Lâm Vũ Chi? Ở đại đội của bọn họ? Chính là cậu sinh viên mới đang bị các đàn anh đàn chị điên cuồng tìm kiếm trong diễn đàn trường đấy á?
Vành nón che khuất ánh mắt của y, chỉ chừa nửa gương mặt lộ ra dưới tầm mắt của mọi người, y chỉ hơi mím môi một cái, đã có người nuốt nước miếng.
Đồng phục quân sự có thắt lưng, eo Lâm Vũ Chi nhỏ đến mức có khi nắm vừa cả một tay, đôi chân thì dài đến miên man.
Đường Hành Thiên đi cùng với một đám anh em của mình, cả đám rảnh rỗi, ngồi chết trên ghế ở trong lều.
Hai cái chân của Đường Hành Thiên gác lên mặt bàn, rũ nửa mắt, Từ Dục ở bên cạnh gã huých gã một cái: "Nói thật luôn, đây là người đẹp trai nhất từ hồi anh Thiên đến đây đến giờ ấy nhỉ. Anh nhìn đám người kia đi, mắt sắp mọc cả trên người cậu kia rồi."
"Im mồm." Đường Hành Thiên liếc hắn một cái, người kia lập tức ngậm miệng.
Chẳng được bao lâu, Từ Dục lấy điện thoại ra, chụp Lâm Vũ Chi ở cách đó không xa hai cái, sau đó cúi đầu phóng to ảnh lên, chép miệng nói: "Ui, dáng dấp đm đẹp trai thật, chẳng trách anh Thiên lại thích, con mẹ nó chứ em cũng..."
"Mày cũng cái gì?" Đường Hành Thiên lành lạnh lên tiếng.
Từ Dục: "Em cũng cảm thấy anh Thiên nên thích cậu ta."
"..."
Giữa buổi tập có nửa tiếng nghỉ giải lao, mấy vị đàn anh ôm một thùng nước tới, đằng sau còn có cả ông chủ quầy bán trái cây đẩy cái xe đẩy nhỏ, bên trên chất đống những miếng dưa hấu đã được cắt gọn, sắp xếp thành hình pháo hoa, cảnh tượng hơi gây chú ý.
Các đại đội xung quanh đều hâm mộ nhìn sang.
Từ Dục nói với huấn luyện viên mấy câu, bắt đầu phát cho từng người, phát cho ai cũng sẽ nói một câu: "Đúng đúng đúng, là bạn trai của Lâm Vũ Chi tặng, cảm ơn mọi người đã yêu quý và chăm sóc cậu ấy, cảm ơn cảm ơn."
Thái độ cực kì chân thành và trong sáng, gần như không khiến bất kì ai hoài nghi. Nhưng cùng lúc, mọi người cũng cảm thấy dưa trong miệng không ngọt nữa, vậy mà không phải độc thân?!
Lâm Vũ Chi không đi lên nhận, y nhận ra Từ Dục, là trưởng ban kỷ luật, nhóm của Đường Hành Thiên. Y dùng mũ che kín mặt, tựa vào lưới sắt, không thèm nhìn sang bên kia.
Bạn cùng phòng của Lâm Vũ Chi lại gần, thấp giọng hỏi: "Ông có bạn trai sao không nói với anh em một tiếng? Mấy hôm vừa rồi tôi đều bảo mọi người ông còn độc thân, vừa rồi bị người ta đập cho một trận, oan vãi chưởng."
Lâm Vũ Chi sửng sốt, lấy mũ xuống, khó hiểu nói: "Tôi có bạn trai khi nào?"
Bạn cùng phòng cũng ngơ ngác: "Đàn anh nói kìa."
Lâm Vũ Chi có linh cảm không lành: "Đàn anh nào?"
Bạn cùng phòng chỉ về Từ Dục cách đó không xa đang tặng dưa hấu với nước, trên mặt đối phương tràn đầy nụ cười, khiến Lâm Vũ Chi chỉ muốn bóp chết hắn.
Quả nhiên.
Đm cùng một ổ rắn chuột cả!
Đường Hành Thiên cũng không ngờ Từ Dục sẽ nghĩ ra cái ý tưởng ngu si như thế, nhưng ngu mấy thì cũng có ích, mặc kệ Lâm Vũ Chi có người yêu hay không thì chí ít hiện tại ai cũng biết, Đường Hành Thiên đang theo đuổi Lâm Vũ Chi, và hầu hết sẽ tự thấy khó mà lui. Ai dám cướp người với Đường Hành Thiên chứ, ai xứng hả?
Hot boy, hội trưởng hội sinh viên, con trai viện trưởng, ngôi sao tương lai của giới Y học, tương lai còn có thể là giáo sư, viện trưởng, đủ loại danh hiệu cao quý khác, bọn họ vẫn tự biết mình biết người.
Buổi chiều, sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, Lâm Vũ Chi ăn cơm xong thì từ nhà ăn về ký túc xá. Y phải đi qua rừng cây nhỏ, trên đường rất yên tĩnh, dưới chân có lá rụng rải rác, Lâm Vũ Chi chợt thấy nhớ nhà. Khẩu vị Nam Bắc vẫn khác nhau rất nhiều, khí hậu cũng vậy, y ăn không ngon, ngủ cũng không yên.
Lướt một vòng quanh danh bạ, cuối cùng ngón tay dừng lại trên tên của Thẩm Chiếu, không chút do dự gọi đến.
"Lô, Chi Chi à, sao thế, nhớ bố à con?" Chắc là Thẩm Chiếu đang ở ký túc xá nói chuyện với bạn cùng phòng, hình như miệng còn đang ăn cái gì.
Nghe thấy tiếng Thẩm Chiếu, sự trống vắng mấy ngày qua lập tức biến mất. Lâm Vũ Chi hắng giọng một cái, cà lơ phất phơ trả lời: "Không phải, ông đây gọi cho cậu không phải để nghe cậu đánh rắm đâu nhé."
"Thế à, ra đây bố moa moa cho cái này, moa moa moa moa ngựa gỗ*!"
*Nguyên văn: 这样啊, 那我给你一个么么哒好了, 么么么么么木马! Khó hiểu thật sự. Ngựa gỗ tui tra ra là một loại virus máy tính, nhưng thấy chả liên quan gì
Trong mắt Lâm Vũ Chi tràn ngập ý cười, y hỏi: "Tôi rảnh để đi xem phòng này, đợi hết huấn luyện quân sự thì bọn mình dọn ra đi."
Đầu bên kia điện thoại bỗng không có tiếng nữa, nửa ngày sau, Thẩm Chiếu mới chậm chạp hơi có chút khó nói mở miệng: "Chi Chi à, tôi nói với cậu chuyện này, Việt Phong không cho tôi ra ngoài ở với cậu."
Lâm Vũ Chi vô thức hỏi: "Việt Phong quản cậu làm..." Nụ cười của y cứng ở trên mặt, bước chân đột nhiên dừng lại.
Thẩm Chiếu không nhìn thấy phản ứng của Lâm Vũ Chi, nó giống như đứa bé đang vui vẻ chia sẻ bí mật của mình, thỏ thẻ nói: "Bật mí cho cậu nè, tôi với Việt Phong yêu nhau rồi!"
Lỗ tai Lâm Vũ Chi vang lên ong ong, tay cầm di động cũng run rẩy.
"Chi Chi, cậu cũng thoát kiếp FA đi, đến lúc đó bọn mình đi chơi chung luôn. Chắc chắn Chi Chi sẽ tìm được một anh siêu đẹp trai." Thẩm Chiếu ngây thơ nói với Lâm Vũ Chi, nó không biết Lâm Vũ Chi thích mình, cho nên giọng điệu đều cực kì hớn hở.
Lâm Vũ Chi nhẹ nhàng ừ một tiếng, khẽ nói: "Tôi có chút việc, cúp máy đây, lúc nào rảnh thì nói chuyện sau nhé."
"Được. À, cuối tuần bọn mình ra ngoài ăn đi, đồ ăn ở căng tin khó nuốt quá, còn có cà rốt xào chuối tiêu nữa!" Thẩm Chiếu ảo não nói: "Chi Chi, tôi nhớ nhà quá, tôi..."
"Thẩm Chiếu." Lâm Vũ Chi ngắt lời nó: "Tôi phải cúp đây."
Nếu không cúp máy, Lâm Vũ Chi sợ Thẩm Chiếu sẽ phát hiện ra sự bất thường của y.
Không đợi Thẩm Chiếu đáp lại, Lâm Vũ Chi đã cúp máy.
Y còn chưa kịp cho mình thời gian để khổ sở bi thương, bờ vai đã bị một người nắm lấy, trong tay có thêm một cốc trà sữa: "Nếm thử đi, trà sữa của tiệm này là đặc sản của thành phố S đấy."
Lâm Vũ Chi không còn sức nói chuyện với Đường Hành Thiên, y lấy tay Đường Hành Thiên xuống, cũng trả trà sữa lại cho đối phương, thản nhiên nói: "Tôi không thích anh, cũng sẽ không bao giờ thích anh, anh đừng tốn công nữa."
"Tôi đã thích người khác rồi."
"Anh đừng đùa nữa."
Lâm Vũ Chi gần như là tàn nhẫn hung ác, ngay cả chính y cũng cảm thấy những lời này rất quá đáng.
Phản ứng của Đường Hành Thiên lại vượt ra ngoài dự đoán của y. Gã khẽ gật đầu, cúi người nhìn thẳng Lâm Vũ Chi, đột nhiên giơ tay lên gập ngón trỏ quét qua khóe mắt Lâm Vũ Chi: "Khóc cái gì?"
"Bạn nhỏ nhớ nhà à?" Đường Hành Thiên khẽ nói.
Lâm Vũ Chi bị động tác của đối phương làm cho bất ngờ không kịp đề phòng, trái tim đập thình thịch. Con ngươi Đường Hành thiên đen nhánh, khi bị đôi mắt ấy nhìn y cảm thấy không thể động đậy được.
Lâm Vũ Chi chưa từng có cảm giác tim đập thình thịch tăng tốc, hơi thở bỗng nghẹn lại như thế này với Thẩm Chiếu.
Y lùi ra sau hai bước, giữ khoảng cách với Đường Hành Thiên: "Cách xa tôi ra một chút."
Sau đó như bị quỷ đuổi theo, bóng dáng Lâm Vũ Chi nhanh chóng biến mất trong rừng cây nhỏ.
Đám Từ Dục vẫn luôn hóng hớt ở đằng xa thấy Lâm Vũ Chi đi rồi mới lò dò bước tới, Từ Dục khẽ nói: "Bọn em hỏi rồi, Lâm Vũ Chi vô tình nói với bạn cùng phòng của mình là cậu ta thích một người từ hồi cấp 3. Tên kia rất đẹp, còn rất giàu nữa."
"Ờ." Đường Hành Thiên thản nhiên trả lời.
Ờ?
Ờ??
Từ Dục trợn tròn mắt, phản ứng kiểu gì thế?
Đường Hành Thiên nhìn theo hướng Lâm Vũ Chi rời đi, tươi cười: "Người ông đây nhìn trúng, đã bao giờ thất bại chưa?"
"Anh Thiên trâu bò quá."
"Anh Thiên thật là ngầu."
"Anh Thiên đẹp trai quá."
Từ Dục nhìn đám kia, yếu ớt mở miệng: "Nhưng mà, từ hồi vào đại học đến giờ, anh Thiên mới chỉ vừa ý cậu ta thôi mà."
Đương nhiên là chưa từng thất bại rồi.
Đường Hành Thiên ngừng một chút, nhìn Từ Dục, vươn một tay bóp cổ hắn: "Mày muốn chết rồi đúng không?"
"Em sai rồi sai rồi, anh Thiên em sai rồi."
-
Đường Hành Thiên cảm thấy mình thật bỉ ổi. Lúc đầu gã chỉ đơn thuần cảm thấy Lâm Vũ Chi rất đẹp, rất thích mắt, về sau thì càng ngày càng thích, bộ dáng không coi ai ra gì, kiêu kì y như một con gà trống con, cực kì hấp dẫn người khác.
Chương trình học của viện Y học rất nặng, cộng thêm địa vị của Đường Hành Thiên trong mắt các thầy cô, gã thường xuyên bị nhốt trong phòng thí nghiệm mấy ngày liên tiếp. Lúc gã làm xong một cái thí nghiệm nhỏ, huấn luyện quân sự đã kết thúc được nửa tháng.
Khoảng một tháng rồi gã không được gặp Lâm Vũ Chi.
Nhớ ghê.
Da mặt Lâm Vũ Chi không dày bằng đám đàn anh đàn chị, nên chịu thua dưới miệng lưỡi trơn tru lươn lẹo của bọn họ, chấp nhận gia nhập ban tuyên truyền của hội sinh viên, xem như là một ban tương đối rảnh rỗi.
Muốn biết thời khoá biểu của y, tìm đại một lí do cũng lấy được.
Đường Hành Thiên cầm áo khoác trắng trong tay, mệt mỏi chạy đến dưới tòa lớp học bắt người, đêm nay Lâm Vũ Chi phải mười giờ mới tan học.
Lúc Lâm Vũ Chi và bạn cùng phòng của y đi ra, liếc mắt đã nhìn thấy nam sinh đứng ở đầu đường. Thật ra Đường Hành Thiên đã là năm ba đại học, không được coi là nam sinh nữa, gọi là thanh niên có lẽ sẽ phù hợp hơn.
Cái đầu một mét chín, đứng trong dòng người huyên náo, cực kì nổi bật.
Lúc đầu Lâm Vũ Chi định làm như không thấy, nhưng Đường Hành Thiên lại đứng ở con đường mà y phải đi qua. Đối phương còn không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, cứ thế đi tới trước mặt Lâm Vũ Chi.
Gã nâng cằm Lâm Vũ Chi lên: "Nhớ anh không?"
Lâm Vũ Chi nóng mặt, nhíu mày: "Nhớ con mẹ anh."
Đường Hành Thiên không thèm để tâm tươi cười, khoảnh khắc trông thấy người trước mắt, sự mệt mỏi chán chường của nửa tháng nay lập tức biến mất sạch sẽ: "Nhưng anh nhớ em lắm, rất rất nhớ. Coi như nể mặt anh, em đi ăn cơm với anh đi."
"Hôm nay anh chưa được ăn cơm nữa."
Nửa giờ sau, Lâm Vũ Chi và Đường Hành Thiên xuất hiện ở phố quà vặt Nam Uyển. Đường Hành Thiên tay cầm cốc trà chanh, tiện thể nhét vào trong tay Lâm Vũ Chi một que kẹo đường hình con thỏ màu hồng.
Lâm Vũ Chi làm vẻ mặt ghét bỏ nhìn thứ trong tay, nhưng cũng không ném đi.
Nửa tháng này, Lâm Vũ Chi đã hoàn toàn rõ ràng, không phải là y thích Thẩm Chiếu, mà là vì y đã chơi với Thẩm Chiếu lâu ngày, quen với việc ở cạnh nhau, nên y coi đó là thích.
Nhưng thật ra họ chỉ là bạn bè, đó là cái thích dành cho một người bạn. Bởi vì khi y thấy Thẩm Chiếu lòe loẹt đăng bài tỏ tình với Việt Phong, y còn có thể bình luận chúc 99* mà không hề cảm thấy nặng lòng hay khổ sở.
*Chúc cho tình yêu vĩnh cửu
Lâm Vũ Chi thử hỏi bạn cùng phòng, bạn cùng phòng không chút suy nghĩ đã nói: "Thế không gọi là thích đâu, trước kia tôi với bạn thân tôi cũng thế đấy, hầy, vẫn còn quá trẻ."
Y nhìn chằm chằm một bên mặt của Đường Hành Thiên. Quai hàm Đường Hành Thiên mượt mà, ngũ quan khắc sâu, khi không nói không cười sẽ khiến người ta cảm thấy người này sâu không thấy đáy.
Gã cảm thấy người bên cạnh đang nhìn mình, bèn nghiêng đầu nhướng mày: "Có phải thấy anh đẹp trai lắm không?"
Lâm Vũ Chi mất tự nhiên thu tầm mắt lại, cúi đầu nhìn kẹo đường trong tay, lắp bắp nói: "Tàm tạm."
Đường Hành Thiên hơi bất ngờ, sau đó bật cười.
Đây là lần đầu tiên Lâm Vũ Chi ngoan ngoãn như vậy ở trước mặt gã, bình thường mà nói, thái độ trở nên mềm mỏng, tức là bình minh sắp đến rồi.
Đường Hành Thiên cho rằng mình rất bỉ ổi, cứ thích bị mèo cào, thế nhưng dáng vẻ của một Lâm Vũ Chi không sắc bén cũng khiến gã rất thích.
Thật ra là đối phương có là bộ dáng gì, gã cũng sẽ thích.
Phố quà vặt về đêm toàn người là người, vô cùng nhộn nhịp.
Đường Hành Thiên bỗng cúi xuống, hôn lên má Lâm Vũ Chi.
Lâm Vũ Chi sửng sốt, ngơ ngác ngửa đầu nhìn Đường Hành Thiên.
Đường Hành Thiên thích chết dáng vẻ này của y, khẽ cười, ung dung nói: "Bé con, anh đã từng nói với em chưa nhỉ, anh rất dễ bị trêu chọc."
Lâm Vũ Chi vô thức "ừm" một tiếng, rồi chậm rãi nói: "Trêu rồi thì sẽ như thế nào?"
Đường Hành Thiên cúi người, ghé vào tai Lâm Vũ Chi, không biết nói gì mà khiến dây cung trong đầu Lâm Vũ Chi đứt cái pặc.
Đường Hành Thiên: "Sợ? Sợ thì không nên tùy tiện chọc anh."
Thật lâu sau, Lâm Vũ Chi hơi lùi lại, nhìn Đường Hành Thiên một cái, bỗng ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Con ngươi Đường Hành Thiên lập tức trở nên đen kịt, cái nhìn u ám rơi trên mặt Lâm Vũ Chi, khiến lòng người hoảng sợ.
Giọng Lâm Vũ Chi hơi khàn, nhịp tim đập mãnh liệt, nhưng gan y lớn. Y ngoẹo đầu, dùng giọng điệu khiêu khích, vừa vô tội vừa không sợ chết nói: "Đến đây, chơi tôi đi."
Trên bầu trời đêm, dường như đang có pháo hoa nở rộ, rực rỡ khắp trời, mê hoặc mắt người, làm loạn tâm trí, khiến người phát điên, khiến người cuồng si.