Một ngôi nhà lớn như toà nhà của tổng thống mà chỉ có Dương Chí Phong và dì giúp việc, có uổng quá không nhỉ, thay vì để "nhà không phòng trống" thì cho tôi ở nhờ cũng tốt đấy chứ!
Tôi vừa đặt mông ngồi lên sofa thì ngay lập tức bị cái tên Dương Chí Phong kia lôi đầu vào bếp.
"Aaaaa...làm gì vậy...buông tôi ra coi."
Hắn cười cười: "Làm một bữa cơm."
What???
Tôi ngoài nấu mì gói ra thì chẳng biết làm gì đâu à nha.
"Ahaha...không ngờ hôm nay tôi lại được hot boy đích thân nấu cơm cho ăn, thật là Vinh hạnh quá a~~"
Hắn nhăn mặt, dúi vào tay tôi cái chảo chống dính: "Em nấu đi."
Ặc! Không phải chứ, tôi mà "trổ tài" là có nước cho heo ăn.
Tôi nhún nhún vai, mở tủ lạnh lấy ra một đống rau xanh, trứng gà, dâu tây, rồi còn nào là sữa tươi gì gì đó cứ nhét cả mớ vào tủ lạnh. Tôi trợn mắt nhìn đống hỗn độn đang nằm la liệt ở trước mặt, nên làm cái gì với chúng nhỉ?
"Này, mấy thứ này làm như nào?" Tôi kéo kéo áo Dương Chí Phong, chỉ vào đống đồ trên kệ.
Hắn nhìn tôi với một ánh mắt không thể lạ lùng hơn.
"Cầm lấy."
Gì đây? Sách dạy nấu ăn à?
Hắn nhét vào tay tôi một quyển sách màu xanh, bên trong toàn là hướng dẫn dạy nấu ăn, có cả làm bánh nữa, ừm vậy thử làm bánh Gato xem sao.
Tôi lật kím công thức dạy làm bánh Gato, dựng đứng quyển sách ngay trên kệ trước mặt, bắt đầu nhào bột.
***
30 phút sau nhào bột xong.Trông cứ như cám heo ấy nhỉ!
Tiếp theo là đập trứng....
"Trứng này...lòng đỏ...lòng trắng...Dương Chí Phong! Máy đánh trứng để ở đâu?...Lấy cho tôi cái thau, nhanh lên...Bật lò nướng lên luôn...Ừm ờ 180 độ...Dương Chí Phong...Dương..."
[…]
"Phù...Cuối cùng cũng xong."
Tôi gạt mồ hôi trên trán, nhìn "thành quả" trước mặt, trông cũng không tệ lắm, chỉ là bánh bông lan thì hơi đen, trang trí thì cứ như là đồ cúng thôi chứ vẫn "đẹp" lắm. Hô hô!
Dương Chí Phong mở mắt hết cỡ để nhìn, xong rồi lại quay sang tôi.
"Cái này...ăn được không?"
"Đã là đồ ăn thì tất nhiên là ăn được rồi, để tôi ăn trước cho anh xem." Tôi vênh mặt dích một miếng kem trên mặt bỏ vào miệng. Một giây sau tôi chỉ đành nén nước mắt mà nuốt xuống.
"Ực."
Ai kia đang nhìn tôi với vẻ mặt mong chờ: "Ngon không?"
Còn có thể làm gì hơn, tôi mếu máo gật gật đầu.
"Ng...ngon...on"
Hắn hăm hở nhét một miếng to tướng vào miệng, ngay sau đó lập tức buông cái muỗng xuống và chạy vội vào WC.
Khoảng năm phút sau hắn xanh mặt đi ra, nhìn tôi rồi nhìn chằm chằm xuống cái bánh.
"Em bỏ gì vào trong đó mà mặn thế hả?"
"Tất nhiên là muối rồi, vậy mà anh không nghĩ ra sao, ahaha đồ ngu."
Thật ra thì tôi cứ nghĩ đó là đường cơ ha ha. Nhìn mặt hắn thật là mắc cười quá đi!
(Truyện này mang tính hài hước nên có nhiều từ mình sử dụng ngôn ngữ địa phương nha, dạo này Yến Tử bận quá nên ra truyện chậm, rất xin lỗi các bạn. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ?!)