Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 63: Ngôn An ca ca ~




"......"

Tô Thụy Thụy cùng Diệp Niên Niên không hẹn mà cùng ngừng tay.

Bọn họ hai mặt nhìn nhau, nhìn cơm hộp trên mặt đất, hậu tri hậu giác ý thức được chính mình gặp rắc rối.

Cô giáo Hứa đồng dạng sửng sốt, "Này......"

Đầu ngón tay của cô nhéo nhéo có chút khẩn trương ngăn lại Thẩm Ngôn An đi nhặt cái ly, không đợi cậu nhíc mở miệng nói chuyện, coi liền nhịn không được mở miệng thấp giọng giữ gìn, "Đừng nhặt, ly nhà trẻ nhiều lắm, đi. Đứng lên trước được không?"

"Tính cách của Tô Thụy Thụy bọn họ vốn dĩ liền nghịch ngợm, con... Hẳn là cũng sẽ không trách bọn họ đúng không?"

Người phụ nữ trước mắt cười ôn ôn nhu nhu, ngồi xổm xuống xoa đầu đầy tóc của cậu nhóc, khi rũ mắt trấn an, căn bản không biết lời nói có bao nhiêu đả thương cậu.

Diệp Tang ngồi bêncạnh cắn khóe môi má lúm đồng tiền hơi lộ ra, chỉ vào nước cùng đồ ăn trên mặt đất, tự mình lẩm bẩm: "Đồ của oa oa......"

"Rớt trên mặt đất......"

Mẳ mèo tròn xoe của cô nhóc tựa hồ bị cảnh tượng trước mắt làm cho không biết phải làm sao.

Diệp Tang nghiêng đầu nhìn về phía mảnh hỗn độn trước mắt, cùng với...... Khuôn mặt nhỏ không cảm xúc của cậu bé có chút đau lòng người.

Vé mím cánh môi, yên lặng nắm chặt túi nhỏ bộ dáng lộ ra vẻ ngốc nghếch.

—— ác ý.

Ác ý thật lớn nha.

So với oa oa, chỉ có hơn chứ không kém.

Bất quá......

Diệp Tang nhìn ra được.

Oa oa này đúng thật là đối với bọn họ có ác ý lơn, nhưng khi đối mặt với cô giáo Hứa lại nguyện ý thu liễm toàn bộ gai nhọn.

Cậu bé rũ mặt xuống, khi nghe được trong câu nói của cô giáo Hứa không chút nào che dấu ý muốn che cở cho bọn họ, con ngươi rụt lại, ừ một tiếng cực nhẹ.

Nhìn bộ dáng cực kỳ ngoan ngoãn.

Cậu biết coi giáo thích những đứa trẻ nghe lời.

Hơn nữa...... Cô giáo Hứa là người duy nhất sẽ không ghét bỏ cậu.

Chính là có nhiều ác ý cùng mịt mờ, tiểu thiếu niên đều có thể bất động thanh sắc mà cất giấu ở trong lòng, chờ đến sau này, lại từ từ trả thù lại

Rốt cuộc có hận, thì khi không có năng lực tự bảo vệ bản thân mình, trước hết phải học được chính là nhẫn nhịn.

Một đứa trẻ năm tuổi, hiện giờ đã biết cái gì kêu là xem mặt đoán ý với cân nhắc lợi hại đâu.

Cô giáo Hứa quả nhiên cười xoa đầu cậu nhóc, "Cô biết Ngôn An hiểu chuyện nhất."

"Cô giáo thích nhất bé ngoan như con vậy."

—— lại là những lời này.

Là ấm áp, lại như là gông xiềng vô tình.

Bởi vì cô giáo thích bé ngoan, cậu cơ hồ cũng không phản kháng lại bất luận cái gì gọi khinh nhục.

Nhẫn nhục chịu đựng tựa như một con búp bê vải bị phá hư, bị mọi người căm ghét.

Cô giáo Hứa lắc đầu, "Ngôn An phải ngoan."

"Cob cùng mấy bạn khác không giống nhau......"

Bọn họ đều là một con cái của thế gia thượng lưu thương nghiệp.

Tùy tiện thân phận của một người cũng đủ ép cậu đến không thở nổi, Thẩm Ngôn An lại có bản lĩnh phản kháng những người khi dễ người cậu đâu?

Tiểu nam hài nghe được lời này, con ngươi đen nhánh hơi run rẩy, cuối cùng không có phản bác.

Ngôn An mềm như bông ừ một tiếng, gắt gao cuộn tròn đầu ngón tay, chợt thấp giọng nói: "Cô lo lắng."

"Con sẽ ngoan......"

Cậu không muốn làm cô phải lo lắng.

Cô giáo Hứa lúc này như là người được trấn an, mặt mày hớn hở nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu, không chút nào chú ý tới con ngươi co chặt lại vì đau của Thẩm Ngôn An.

Cô nhẹ giọng dặn dò nói: "Như vậy mới tốt. Bé ngoan, sau này khu đi học nhớ rõ nhường bọn họ một chút, đừng làm cho cô nhọc lòng, được không?"

Cô vẫn luôn biết Thẩm Ngôn An có thiên phú cực cao, thậm chí gặp qua là không quên được.

Khác với mấy đứa trẻ khác học nửa ngày mới có thể giải được đề, cậu thậm chí chỉ cần xem một cái liền biết đáp án.