Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 93: Ngươi muốn bán Tang Tang sao?




"Đói......" Chùm tóc trên đầu của tiểu gia hỏa lắc qua lắc lại, nhìn có chút ngốc manh, quai hàm banh ra không biết đang làm gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu, nhìn không giống như là đói.

—— mà như là muốn ăn cậu.

Đoạn Cận Diễn híp con ngươi, nhìn cái miệng nhỏ của cô nhóc gắt gao cắn chặt kẹo que, vươn tay muốn đoạt lấy, "Nhổ ra."

Diệp Tang lắc đầu, che lại cái miệng nhỏ: "Không muốn, không muốn."

Ô ô ô. Bé đói chết rồi nè.

Đoạn Cận Diễn chọc chùm tóc của bé, mắt phượng xinh đẹp cong lên, giọng nói có chút lười biếng, ngữ điệu nghe có chút nguy hiểm, "Nhổ ra."

Con nít ở tuổi này đúng là lúc thay răng, không thể tùy tiện ngậm hoặc cắn đồ lạ.

Diệp Tang ô một tiếng, cái miệng nhỏ hơi mở thành hình chữ O, ngoan ngoãn nhả kẹo que ra.

Dưới ánh mắt lưu luyến không rời của tiểu gia hỏa, Đoạn Cận Diễn cong khóe môi, không chút nghĩ ngợi đem kẹo ném vào thùng rác.

Mắt mèo của Diệp Tang di chuyển theo độ cong mà cậu ném ra, nhìn chằm chằm một lúc lâu.

Nửa ngày, đại khái là tim gan muốn chết, tiểu gia hỏa thanh âm buồn bã nói: "Oa oa......"

"Hả?" Tiểu thiếu niên thu hồi ánh mắt, cười nhìn cô bé.

Diệp Tang ngẩng khuôn mặt nhỏ, đột nhiên ôm chặt đùi của cậu, chùm tóc trên đỉnh đầu còn quơ quơ, mắt mèo mang theo hơi nước, khuôn mặt nhỏ nhăn lại nhìn phá lệ ủy khuất như lên án nói, "Ngươi, ngươi đem kẹo của ta ném rồi."

Đoạn Cận Diễn rũ mắt muốn đem người ném ra, nhưng cậu phát hiện con nhóc này ôm rất chặt, hiển nhiên chắc là không phải lần đầu tiên ôm đùi người ta.

Vừa ra tay liền biết chính là người trong nghề.

Mắt phượng của tiểu thiếu niên hơi rũ xuống, lông mi mảnh dài cong lên tựa như cánh bướm, cậu ngồi xổm xuống nhéo khuôn mặt tròn vo của tiểu gia hỏa, bóp cái miệng nhỏ đều mau chu ra như mỏ vịt.

"Kẹo của em?" Đoạn Cận Diễn đối diện với đôi mắt nhỏ tròn xoe của tiểu gia hỏa có chút không thể tin tưởng, cùng với cái miệng nhỏ bị bóp, không nhịn được liền cười khẽ ra tiếng, "Đó là của anh."

Cô nhóc này lớn lên như là được người ta điêu khắc ra.

Mặc một thân váy tuyết trắng, phấn điêu ngọc trác, như là búp bê sứ bạch ngọc.

Xứng với biểu cảm manh manh đát đát kia, mặc dù lúc này bị Đoạn Cận Diễn bóp khuôn mặt đến méo mó không nhận ra cảm xúc gì.

"Ngươi, ngươi mau buông ra oa. Ô......" Tiểu gia hỏa hơi khiếp sợ ôm lấy khuôn mặt nhỏ, kết quả lại bị Đoạn Cận Diễn nhéo lần nữa.

Diệp Tang: "!!!"

Thật quá đáng.

Mắt mèo của tiểu gia hỏa phủ kín một tầng hơi nước, ủy khuất muốn từ trên mặt đất bò dậy tìm ca ca, "Oa oa, ô ô ô oa muốn oa oa......"

Đoạn Cận Diễn: "...... Phụt."

Không được.

Cậu phát hiện đứa nhỏ này quá đáng yêu.

Có thể đem hai chữ ngốc manh suy diễn thanh lệ thoát tục như vậy phỏng chừng cũng chỉ có Diệp Tang.

"Em muốn tìm anh nào?" Tiểu thiếu niên lười nhác hỏi, đem tiểu gia hỏa đang chuẩn bị chạy trốn ôm vào trong lòng ngực, mắt phượng cong lên, nhẹ nhàng gợi lên cằm của cô bé, khẽ cười một tiếng: "Nói cho cùng, thì anh cũng là anh của em."

Mắt thấy tiểu gia hỏa ủy khuất, giây tiếp theo có thể khóc ra tiếng thì đáy mắt của Đoạn Cận Diễn hiện lên tia bỡn cợt, cậu cong khóe môi, ngữ khí trước sau như một lười biếng, "Không ngoan sẽ đem em bán cho bọn buôn người."

...... Người, bọn buôn người?

Tiểu gia hỏa chỉ chính mình, ngẩng khuôn mặt nhỏ, thanh âm khóc nức nở có chút mờ mịt, "Ngươi, ngươi muốn bán Tang Tang sao?"

Thiếu niên nhịn cười, nhìn bộ dáng cẩn thận của Diệp Tang, cùng với biểu cảm khiếp sợ, cậu cúi đầu lười nhác thanh âm tựa như móc câu, làm tiểu gia hỏa lại lần nữa thẹn thùng cúi thấp đầu.

Kế tiếp, chỉ nghe cậu nhỏ giọng nói: "Không nói cho em."