Tôi Bị Trường Phản Diện Tuyển Chọn

Tôi Bị Trường Phản Diện Tuyển Chọn - Chương 46: Hoa Hồng Núi Tuyết (23)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: KimH



Beta: Maria



-



Còn tại sao lại biến thành hoa hồng núi tuyết, Lâm Tinh Hà nghĩ có thể chính người khổng lồ dưới đáy biển đã là hoa hồng núi tuyết rồi. Có lẽ sau khi chết, cơ thể sẽ tự biến về hoa hồng núi tuyết, hoặc là đầu sẽ biến thành hoa hồng núi tuyết, dù sao cơ thể chúng có màu xanh lục, giống như cành lá, còn đầu mới càng giống bộ phận quan trọng của đóa hoa.



Chẳng qua đây chỉ là suy đoán mà thôi.



Cụ thể như nào, vẫn phải tìm một người khổng lồ dưới đáy biển để nghiệm chứng.



Lâm Tinh Hà không cầm vàng bạc châu báu bên trong đi, cô chỉ thu hoa hồng núi tuyết vào nhẫn trữ vật. Hệ thống phân biệt của nhẫn trữ vật còn đang phân biệt một đống lon sắt đựng hoa hồng núi tuyết có chất liệu giống nhau trong rương báu.



Lâm Tinh Hà tìm một ô vuông mới, bỏ những lon sắt còn dư vào.



Nhẫn trữ vật nhắc nhở ——



Số lượng lon sắt: 38



Lâm Tinh Hà đang tự hỏi một vấn đề.



Bây giờ ngoại trừ một đóa hoa hồng núi tuyết của cô ra, cô còn mười một đóa hoa hồng núi tuyết. Mười một đóa hoa hồng núi tuyết này, lấy hai đóa cho Mona và anh Cửu, lại lấy một đóa cho Phù Chu thì cô còn thừa tám đóa.



Đề thi là tìm kiếm hoa hồng núi tuyết.



Nếu cô tìm được nhiều thì có cộng thêm điểm không? Nếu có thì được cộng nhiều hay ít?



Từ điểm thưởng của trường thi trước, cô rút ra được một kết luận: cho dù cô có biểu hiện xuất sắc trong trường thi và phân tích rõ đề thi cỡ nào, thì cộng vào cũng không bằng số điểm mà độ hot của kênh livestream mang lại.



Nói cho cùng, trường học cũng chỉ là mượn danh nghĩa trường học mà thôi, nói cho cùng vẫn là sân chơi của tư bản.



Cô chạy theo điểm số, tìm nhiều hoa hồng núi tuyết cũng không bằng để kênh livestream của mình hot lên trong nền tảng livestream.



Còn vàng bạc châu báu trong cấm địa...



Lâm Tinh Hà suy nghĩ một lúc, không lấy.



Chúng học viên xem livestream không hiểu.



【 Tại sao giáo chủ không lấy? Không hiểu. 】



【 Đánh quái sẽ rơi xuống kinh nghiệm và đồng vàng, ngu sao mà không lấy! Hơn nữa giáo chủ có nhẫn trữ vật, dù sao cũng có thể đựng được mấy rương cơ mà! 】



【 Đúng vậy, nếu là tôi thì chắc tôi đã lấy đầy túi rồi mới rời đi. 】



【 Nếu lấy được nhiều vàng bạc châu báu như vậy thì không giữ được điểm gốc cũng được. Nếu có tiền, nói không chừng trường thi sau có thể dùng đến. 】



...



Lâm Tinh Hà rời khỏi cấm địa.





Cô quay về tìm anh Cửu.



Anh Cửu nhìn hoa hồng núi tuyết trước mặt, hỏi: "Cô... Tìm được rồi?"



Lâm Tinh Hà nói: "Đúng vậy, khá giống suy đoán lúc trước của tôi, hoa hồng núi tuyết là người khổng lồ dưới đáy biển, cấm địa có mười một đóa, tôi cho anh một đóa."



Anh Cửu nhanh chóng thu được tin tức thông qua kỳ thi.



Anh Cửu nhìn về phía Lâm Tinh Hà.



Lâm Tinh Hà cười nói: "Anh muốn rời khỏi trường thi à? Không sao đâu, anh đi đi, còn lại tôi tự làm được... Đúng rồi, anh có thể cho đầu chó này nhẹ hơn không? Sau khi anh rời đi, có lẽ tôi phải tự đeo lên với tháo ra rồi."



Anh Cửu hỏi: "Nếu thủ lĩnh người khổng lồ dưới đáy biển hỏi tôi đâu, thì cô giải thích kiểu gì?"



Lâm Tinh Hà nói: "Gã ta không có thời gian rảnh vậy đâu."



Lâm Tinh Hà duỗi tay chỉ lên trên.



"Tôi nói với Lăng Tịch Nhiễm, bảo thuyền trưởng tăng tốc, bây giờ con tàu Hoa Hồng Núi Tuyết đã đến rồi."

Anh Cửu cũng không làm kiêu.



Bây giờ y đã biết được kha khá cốt truyện của trường thi này từ Lâm Tinh Hà rồi, cũng giúp đỡ khá nhiều, là nhân vật không thể thiếu trong lúc Lâm Tinh Hà bịa đặt về quốc gia Barbaras, tuy không phải là người đầu tiên khai quật ra cốt truyện, không được cộng nhiều điểm, nhưng dựa theo cống hiến của y, nằm trong top 3 của trường thi này là không thành vấn đề. Hơn nữa trong trường thi này, tóc của y mang đến tác dụng vô cùng quan trọng.



Cũng vì nguyên nhân đó, anh Cửu không muốn tiếp tục đợi ở trường thi này nữa. Đã dùng nhiều tóc lắm rồi, còn phải ngâm trong biển gần 40 tiếng đồng hồ, giờ phút này y thậm chí có thể cảm nhận được tóc mình dần yếu đi, vuốt một cái thôi là có thể rụng ra cả đống.



Y đã dùng rất nhiều thuốc ma pháp chống rụng tóc trong vị diện thương thành, nhưng đa phần là nhằm vào tóc của người bình thường, vậy nên với kiểu dùng tóc làm tấm chắn như y thì có tác dụng rất ít.

Nếu không chăm sóc tốt cho tóc, một ngày nào đó bị rụng hết, hoặc là lúc lớn tuổi rồi bị trọc, kỹ năng bảo vệ mạng sống duy nhất của y sẽ không còn nữa.



Anh Cửu cũng từng thử nối tóc, đáng tiếc kỹ năng phòng ngự của y không nhận tóc nối, chỉ nhận tóc mọc ra từ trên đầu.



Cũng vì nguyên nhân này, anh Cửu mới quý trọng mái tóc mình, cẩn thận cất giữ từng sợi tóc bị rụng.



Vì thế, anh Cửu thẳng thắn nói: "Ok, vậy tôi đi trước đây."



Lâm Tinh Hà vẫy tay với anh Cửu.



Anh Cửu vừa đi, Wendy đã đến tìm Lâm Tinh Hà.



Lâm Tinh Hà hỏi: "Chuyện gì?"



Wendy nói: "Thủ lĩnh đại nhân mời điện hạ ngài qua một chuyến."



Lâm Tinh Hà để Tiểu Tuyết Cơ trốn trong túi áo mình rồi mới theo Wendy đến chính điện.



Lâm Tinh Hà biết đã xảy ra chuyện gì.



Chắc bây giờ đám người khổng lồ dưới đáy biển đã phát hiện tàu du lịch bị một nhóm người có dị năng chiếm cứ rồi, giờ phút này chắc chắn muốn tập trung phần lớn lực lượng để lao ra đáy biển, đánh vào tàu du lịch, tiêu diệt nhóm người tu hú chiếm tổ kia.

Gọi cô đến, chắc là muốn cô giúp sức.



Chẳng qua Lâm Tinh Hà hơi bất ngờ, khi cô nhìn thấy Anthony III, vẻ mặt gã khá phức tạp, khuôn mặt màu trắng lộ ra nét kỳ quái, hình như có vài phần vui sướng.



Anthony III bị cảnh trong mơ quấy nhiễu sâu lắm rồi.



Cô gái loài người trong giấc mơ là ngọn nguồn hủy diệt bộ tộc bọn chúng, cô ấy mang đến tai nạn đáng sợ cho bộ tộc chúng.



Cảnh trong mơ chân thật như vậy.



Gã không thể quên được cảnh cô gái loài người trong giấc mơ và đồng loại của cô ấy đứng chung một chỗ, dùng ánh mắt cao cao tại thượng khinh thường nhìn xuống gã và nói: "Từ nay về sau, trên thế giới không còn loại sinh vật thấp kém là người khổng lồ dưới đáy biển nữa."



Gã cứ mơ đi mơ lại giấc mơ ấy, đủ loại việc nhỏ không đáng kể khiến gã càng sợ hãi hơn.

Gã nghĩ đây là giấc mơ tiên tri, là Thần linh đang nhắc nhở gã.



Gã còn mơ thấy mình không trốn thoát khỏi vòng luân hồi này, một lần lại một lần trơ mắt nhìn bộ tộc mình bị diệt.



Cho đến khi gã gặp Vua biển Barbaras.



Từ trước đến nay, trong giấc mơ không hề có một đoạn như vậy, không có quốc gia Barbaras, cũng không có đám người có dị năng chiếm cứ tàu Hoa Hồng Núi Tuyết của gã.



Gã nói với Vua Biển Barbaras: "Bộ tộc người khổng lồ dưới đáy biển của ta đã nghênh đón bước ngoặt luân hồi của số phận. Đi thôi, thông gia tương lai, ta dẫn ngài đi xem bảo vật quý giá nhất của ta. Ta nguyện ý cưới con gái ngài, ta sẽ gϊếŧ chết tất cả con người trên tàu, dùng linh hồn tươi ngon nhất làm sính lễ."



Cuối cùng Lâm Tinh Hà cũng hiểu niềm vui của Anthony III đến từ đâu.



...Xem ra giấc mơ của gã đã gây ra ảnh hưởng sâu đậm với gã.

...Gã muốn nhanh chóng phá vỡ quá khứ và hiện tại không thể thay đổi này.



Lâm Tinh Hà đoán đây là một mặt của Anthony III, dù sao nghe những người khổng lồ dưới đáy biển khác nói, có đôi khi Anthony III luôn nhắc đến việc muốn cưới cô dâu loài người.



Lâm Tinh Hà đã diễn kịch nên diễn cho trót, trầm giọng nói: "Được!"



Cùng lúc đó, một chúng thí sinh trên tàu Hoa Hồng Núi Tuyết đã chuẩn bị xong cho việc nghênh đón đợt tàn sát quy mô lớn lần thứ hai.



Mọi người chưa bao giờ đoàn kết như lúc này!



Bạn học Khoa Cổ Đại có võ công trong người, cơ thể được cường hóa nhờ thuốc trong vị diện thương thành hợp thành một đội cận chiến nhỏ; Khoa Kỳ Huyễn am hiểu ma pháp tạo thành một đội pháp sư đánh từ xa; có lực phòng ngự mạnh thì support, còn lại thì chia rải rác cho các đội theo nhu cầu.

Thậm chí bọn họ còn có đội chỉ huy trên không trung, tạo thành từ một nhánh ngự kiếm của Khoa Tiên Hiệp và nhóm thí sinh cưỡi chổi ma pháp.




Để phòng ngừa lỡ như, bọn họ còn chia ra một đội linh hồn rời khỏi thể xác để trông chừng đám nhân viên công tác lệ quỷ.



Một chúng thí sinh chia xong, không thấy anh Cửu và Lâm Tinh Hà đâu.



Phù Chu nói dối giúp bọn họ: "Bọn họ đang giữ lại đại chiêu, các cậu cứ việc đánh, có anh Cửu che chở."



Tuy nói vậy, trong lòng Phù Chu vẫn thấy cô đơn.



Trước khi rời khỏi trường thi, anh Cửu đã lén quay lại tàu du lịch một chuyến, nói cho cậu ta biết tình huống dưới đáy biển, còn nói với cậu ta, Lâm Tinh Hà cho y một đóa hoa hồng núi tuyết, y phải mau quay về bảo dưỡng tóc, hẹn gặp lại.



Phù Chu lập tức có cảm giác bị cử đi học.



Nhưng Phù Chu cũng có ý chí, thay vì chờ hoa hồng núi tuyết của Lâm Tinh Hà, không bằng tự xử lý một người khổng lồ dưới đáy biển. Nói không chừng làm vậy thì có thể lấy được nhiều điểm hơn.

Cậu ta dùng chút linh lực tạo một kết giới bảo vệ thi thể Lăng Tịch Nhiễm, để ngừa lỡ như, còn đưa cô ấy vào phòng tối trong phòng triển lãm, giải thoát tất cả những "cố chấp" đã ăn sâu trong lòng Lôi Đình.



Tuy cậu ta thuộc hệ phòng ngự, nhưng vật cưỡi Lôi Đình của cậu ta lại thuộc hệ tấn công.



Cậu ta có thể lập kết giới, bao vây đánh người khổng lồ lạc đàn với Lôi Đình, lấy đầu nó.



Mà lúc này, một bạn học Khoa Huyễn có kỹ năng bói toán bỗng kêu to.



Cô ấy nói: "Mình thấy rồi! Thấy rồi!"



Bạn học này vừa lên tàu đã bói ra hai đợt tàn sát quy mô lớn, cùng với hình bóng đầu chó thân người của BOSS cuối, được không ít bạn học khác tin tưởng.



Thậm chí có người hỏi: "Nhìn thấy rồi à? Là dạng quái vật gì? Đầu chó thân người, chẳng lẽ là Thần Anubis của Ai Cập? Người khổng lồ dưới đáy biển đều trông như vậy à?"

Bạn học Khoa Hệ Kỳ Huyễn kia nói: "Ôi, thần linh ơi, đầu chó cao 3 mét!"



Mọi người xung quanh hít hà một hơi.



"Đầu chó cao 3 mét, đó là quái vật khổng lồ cỡ nào!"



Bạn học Khoa Kỳ Huyễn nhắm mắt, lại kêu lên: "Ôi, thần linh ơi, tôi nghe thấy có người gọi vị BOSS kia là Vua biển! Bộ dáng của đám người khổng lồ dưới đáy biển không giống Vua biển!"



Mọi người xung quanh lại hít hà một hơi.



"Nói cách khác ngoại trừ việc đánh người khổng lồ dưới đáy biển, còn phải đánh Vua biển à?"



"Trường thi này có độ khó cấp S rồi! Trường thi khác chỉ cần đánh một lần, trường thi này tính cả người khổng lồ dưới đáy biển và Vua biển là phải đánh ba lần lận!"



"Thanh MP của tui không đủ dùng làm sao bây giờ?"



"Kế hoạch tác chiến của chúng ta có cần thay đổi không? Không thể tập trung tất cả vũ lực lên người đám người khổng lồ dưới đáy biển được! Bình thường BOSS lớn đã có lực công kích cao, thanh HP còn nhiều nữa! Đám người khổng lồ dưới đáy biển cùng lắm chỉ là gà con cho chúng ta đánh trước, chúng ta cần phải giữ lại hơn nửa sức lực để đánh BOSS là Vua biển!"



*HP là máu. MP là để dùng skill. HP bên trên, bên dưới là MP.



"Đúng vậy, phải sửa kế hoạch tác chiến."



"Việc đến trước mắt rồi! Sửa kiểu gì?"



"Phân chia sức chiến đấu! Không thể để tất cả sức chiến đấu lên người Boss nhỏ được! Cần phải phân chia sức chiến đấu! Nếu không sau khi đánh người khổng lồ dưới đáy biển xong, chúng ta không còn sức đánh Vua biển mất, nếu chết thì lỗ to! Không lấy được điểm không quan trọng, không tìm thấy hoa hồng núi tuyết cũng không quan trọng, cùng lắm là không giữ được điểm gốc thôi! Mạng sống mới quan trọng nhất! Mất mạng là không ra được trường thi đâu!"



"Nói đúng đấy! Bây giờ mạng sống là quan trọng nhất! Trường thi rác rưởi ra đề thi kiểu gì vậy? Rõ là muốn lấy mạng người rồi! Chịu đựng hai đợt tàn sát đã đành, còn phải đánh BOSS cuối! Vua biển! Vừa nghe đã biết biển rộng là địa bàn của hắn! Chúng ta đang ở trên biển rộng thì đánh kiểu gì?"

Lúc này, bầu trời xanh thẳm bỗng tối sầm xuống, mây đen ùn ùn kéo đến, mặt biển xuất hiện lốc xoáy dữ dội, chỉ trong nháy mắt đã tạo ra từng đợt gió lốc. Tiếng sấm sét ầm ầm vang lên, trong gió lốc xuất hiện từng gã khổng lồ có cơ thể màu xanh lục và đầu màu trắng.



Mà giữa một đám người khổng lồ, một sinh vật biển kỳ quái đầu chó thân người đứng cạnh một tên khổng lồ khác như mặt trăng được các vì sao vây quanh!



Nhờ có thí sinh bói toán của Khoa Kỳ Huyễn, nên tầm mắt của tất cả thí sinh bao gồm cả Phù Chu đều nhìn vào đầu chó khổng lồ bắt mắt kia đầu tiên, vậy nên Anthony III, thủ lĩnh người khổng lồ dưới đáy biển vĩ đại, BOSS cuối hàng real của trường thi bị coi là đàn em.



Một tia chớp thô to xẹt qua, chiếu sáng bầu trời đen nhánh, đồng thời, cũng chiếu bóng loáng đầu chó của Lâm Tinh Hà.

Một đám thí sinh không rét mà run!



Dưới đội hình lên sân khấu có mặt mũi như thế, bọn họ đều cảm nhận được uy áp đến từ BOSS cuối của trường thi!



Một đám thí sinh: Đậu má, đáng sợ quá!



Phù - đã biết mọi việc - Chu: Đậu má!