Tôi Biến Thành Nam Thần

Chương 37




Đàn Vân Thư cảm thấy bản thân đã rất cẩn thận, nhưng lại không phòng được cái gọi là người nhà này. Sau khi thẻ tín dụng bị khóa, bọn họ lại nhanh chóng nghĩ ra cách mượn tay người ngoài lừa gạt cô.

Lúc nhận được thiệp mời của Giang Tư Cẩn, cô thật sự không nghĩ nhiều. Cô và Giang Tư Cẩn, khi còn nhỏ cũng từng là bạn tốt, sau này hai người mới dần trở nên xa cách, nhưng đó là bởi cô chủ động xa cách cô ấy. Tiệc sinh nhật 18 tuổi của Giang Tư Cẩn, cô cũng nhận được thư mời, nhưng hôm đó trong nhà xảy ra chuyện nên thất hẹn với cô ấy. Vì thế cô vẫn luôn cảm thấy áy náy, lần này lại nhận được thư mời, tuy rằng quan hệ với người nhà đang rất căng thẳng, cô vẫn sẽ tới.

Thật không ngờ cục diện này lại chính là bọn họ nhằm vào cô mà tới.

Người nhà này quả thực là đem toàn bộ tâm tư trí tuệ để tính kế cô mà.

Còn về tiểu công chúa Giang Tư Cẩn sống trong tháp ngà voi không biết nhân gian khó khăn này, Đàn Vân Thư cảm thấy cô không còn sức lực để mà so đo với đối phương nữa, chỉ muốn rời đi. Bởi vì ghen ghét sẽ khiến người ta trở nên ghê tởm, mà cô không hy vọng mình biến thành loại người này, không có người chúng tinh phủng nguyệt đem cô sủng thành công chúa thì thế nào, cô có trời cao ban cho một cái đầu thông minh, dựa vào bản thân vẫn có thể tỏa sáng.

Mà cô đã làm được, từ nhỏ đến lớn, cô đi đến nơi nào đều có thể tỏa sáng.

Chỉ có một là ngoại lệ, cái nơi cô gọi là nhà kia.

Xa xa nhìn thấy Giang Tư Cẩn, cô còn đang nghĩ đưa qua nói một câu chúc phúc, nếu đối phương nguyện ý nói chuyện phiếm, vậy cô sẽ lưu lại một lát rồi về. Nguyên nhân cô muốn về nhanh như vậy cũng bởi vì sợ gặp phải người nhà họ Đàn. Nhưng vừa mới đến Giang Tư Cẩn lại vội vàng mang Cảnh Linh đi vào, hình như có chuyện gì đó. Không có biện pháp, cô chỉ có thể mang Dương Tâm Dao tìm một góc ngồi đợi.

Hai người nói chuyện một hồi, cô đứng dậy chuẩn bị đi tìm Giang Tư Cẩn, mới đi ra liền nhìn thấy đối phương đang cùng người khác nói chuyện, cách cô không xa.

"Tư Cẩn, bên này." Cô hô một tiếng.

Giang Tư Cẩn nghe vậy, quay đầu cười cười với cô, nhưng không đi tới, ngược lại đi về phía khác. Đàn Vân Thư cho rằng cô ấy có việc, cũng không nghĩ nhiều, kết quả không bao lâu sau liền thấy cô ấy mang theo hai người lại đây. Đàn Vân Cẩm và Đàn Vân Trung.

"Vân Thư, chị cậu nói không tìm được cậu, điện thoại cũng không gọi được, làm tôi hỗ trợ lưu ý một chút." Giang Tư Cẩn nói xong, lại nói với hai người Đàn Vân Cẩm, "Người tôi tìm cho hai người rồi, các cậu chậm rãi nói chuyện đi, tôi đi trước đây."

Đàn Vân Thư nhìn bóng dáng cô ấy rời đi, lại nhìn hai chị em trước mặt, trong nháy mắt không biết nên biểu đạt tâm tình của mình như thế nào.

Dương Tâm Dao ở bên cạnh nhận thấy biểu tình cô không đúng, nhỏ giọng hỏi cô, "Vân Thư, làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Đàn Vân Thư lắc đầu, "Tâm Dao, tôi có chút việc, xin lỗi tôi đi trước." Tầm mắt cô lại rơi xuống trên người hai người trước mắt, "Tôi không muốn ở chỗ này cùng hai người nói chuyện, có chuyện gì ra bên ngoài nói." Nói xong liền trực tiếp đi ra ngoài cửa. Hai chị em Đàn gia cũng không nói gì, đi theo cô ra ngoài.

Dương Tâm Dao dự cảm không lành, đi theo phía sau họ, một đường theo tới hoa viên nhỏ bên này. Cô ấy đứng sau lùm cây, nghe được bên kia truyền đến tiếng tranh chấp, hoặc có thể nói là một bên mắng chửi, mà Đàn Vân Thư trước sau không nói lời nào. Hai người kia càng nói càng quá mức, rất có xu thế muốn động thủ. Cô ấy liền gọi điện cho Cảnh Linh.

Kỳ thật mà nói, vô luận là Cảnh Linh hay Đàn Vân Thư cô ấy đều không thân, loại giao tình bèo nước gặp nhau này, cô ấy không có lý do nhúng tay quản loại chuyện vừa thấy chính là mâu thuẫn gia đình này, càng đừng nói gọi Cảnh Linh tham dự vào trong đó. Mà cô ấy sở dĩ làm như vậy, là bởi trực giác cùng với tò mò. Là người Dương gia, am hiểu thuật bói toán, nhưng không phải gặp ai cô ấy sẽ bói một quẻ. Lúc ấy ở quảng trường gọi Cảnh Linh lại xem bói miễn phí cho anh, hoàn toàn là vì tò mò, cô ấy chưa từng gặp ai có mệnh cách kỳ quái như thế, hoàn toàn bị bao phủ trong bóng tối, không thể nhìn trộm nửa phần. Cho dù vận dụng đôi mắt thông thiên, cũng chỉ nhìn thấy mấy điểm mơ hồ, phiền toái và người trong tiền định của anh nối đuôi nhau mà tới.

Sau khi gặp Đàn Vân Thư, cô ấy càng cảm thấy kỳ quái. Lại xuất hiện một người có mệnh cách kỳ quái, rõ ràng mệnh đồ từ phía trước vẫn luôn chông gai, nhưng ở điểm không thể xác định nào đó đã xảy ra biến hóa, con đường cảu cô phía trước biến thành thuận buồm suôi gió một mảnh quang minh. Điểm biến hóa kia chính là cùng Cảnh Linh tương ngộ.

Thật sự ứng với bốn chữ kia —— nhân duyên tiền định. Quả nhiên, cô ấy gọi cho Cảnh Linh, cũng chưa nói cái gì, anh hỏi cũng không hỏi liền lập tức đáp ứng.

Dương Tâm Dao nói chuyện điện thoại xong trở về, xa xa liền nghe thấy em trai của Vân Thư cảm xúc kích động như muốn đánh người, cô ấy bất chấp tất cả chạy ra ngăn cản, "Uy, cậu muốn làm gì? Có phải đã quên hôm nay là yến tiệc sinh nhật của Giang tiểu thư không, nơi này là địa bàn Giang gia?"

Đối phương thật sự cố kỵ Giang gia, cô ấy chỉ ra điểm này, hắn lập tức bình tĩnh lại. Đại khái không biết cô ấy, nên không dám nói quá phận, ngữ khí không tốt nói vài câu đại loại như "Xen vào việc người khác", coi cô ấy như không tồn tại, tiếp tục dùng ngữ khí khắc nghiệt quở trách Đàn Vân Thư. Anh một câu tôi một câu, phảng phất như không biết mệt mỏi.

Dương Tâm Dao cảm thấy Đàn Vân Thư cũng thật biết nhịn, đổi lại là cô ấy đã sớm phun hắn máu chó đầy đầu, thiểu năng trí tuệ giống như hai chị em này, không mắng họ quả thực làm khó người ta mà. Cô ấy nỗ lực kiềm chế nội tâm Hồng Hoang, nhẫn a nhẫn, cảm giác sắp đến cực hạn, bỗng nhiên thấy một đạo bóng dáng xẹt ngang qua, đồng thời cái thanh âm cay lỗ tai kia liền ngừng, sau đó là âm thanh vật nặng rơi xuống đất.

Nơi này ánh sáng không quá tốt, Dương Tâm Dao mất một hồi mới thấy rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Cái bóng đen tốc độ cực nhanh kia chính là cứu binh Cảnh Linh cô ấy gọi tới, lúc anh tìm tới không nói hai lời liền trực tiếp động thủ đánh người, em trai Vân Thư căn bản còn chưa kịp phản ứng, liền ngã xuống đất, rồi sau đó bị bịt miệng đánh một trận, kêu đều kêu không ra chỉ có thể phát ra thanh âm rầm rì.

Chị gái Vân Thư bên cạnh bị biến cố đột nhiên xảy ra dọa ngốc, hồi lâu sau mới phản ứng lại, theo bản năng muốn kêu to, lại bị Cảnh Linh đi trước một bước đánh vào sau gáy, rơi vào hôn mê, thân thể mềm mại ngã xuống mặt đất. Anh cũng lười nhìn cô ta một cái, tiếp tục đánh em trai Vân Thư.

Dương Tâm Dao cầm di động lung lay, vừa vặn nhìn thấy mặt em trai Vân Thư, trong thời gian ngắn đã sưng thành đầu heo, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng ban nãy.

Thấy toàn bộ quá trình phát sinh Dương Tâm Dao kinh ngạc cực kỳ, hoàn toàn không nghĩ tới tiểu soái ca thoạt nhìn hòa hòa khí khí xinh đẹp như hoa này thế mà tính tình cũng quá táo bạo, xuống tay tàn nhẫn như vậy.

Nhưng thực sự quá hả giận!

Cô ấy túm túm tay Đàn Vân Thư lắc lắc, hưng phấn nói, "Vân Thư mau xem, Cảnh Linh nhà cậu quá soái!"

Đàn Vân Thư vẫn luôn ngẩn người.

Từ khi nhìn thấy Đàn Vân Cẩm và Đàn Vân Trung, cô liền biết sẽ phát sinh chuyện gì, chuyện như vậy cô từ nhỏ đến lớn trải qua quá nhiều. Với lại bọn họ trước nay đều không giảng đạo lý, phàm là làm trái ý họ, thì nhất định là sai. Sở dĩ đem hai người kia tới nơi không người, một là không muốn đến lúc đó bị người ta vây xem, bị chỉ trích hoài nghi hoặc dùng ánh mắt đồng tình nhìn mình. Thứ hai là tìm cơ hội trực tiếp chạy lấy người.

Cùng những người này ở chung nhiều năm, kinh nghiệm rút ra chính là bảo trì trầm mặc, mặc kệ bọn họ nói gì cũng đừng nói lại, bằng không không cẩn thận kích thích đến dây thần kinh nào đó của đối phương, người bị thiệt cũng chỉ có cô. Nói lý ư? Tỉnh đi đừng ngủ nữa.

Dương Tâm Dao đột nhiên xuất hiện, cô mới hồi phục tinh thần lại. Hai người ở gần nhau, cô lặng lẽ chạm vào tay cô ấy, ý bảo đối phương rời đi, đừng trộn lẫn vào. Nào biết đối phương tựa hồ hiểu lầm ý cô, ngược lại bắt lấy tay cô, như là phải cho cô dũng khí. Nói không cảm động chính là giả. Lúc sau Đàn Vân Trung lại bắt đầu thuyết giáo, cô theo thói quen thất thần.

Cảm giác thời gian cũng chưa qua bao lâu, Dương Tâm Dao bỗng nhiên túm tay cô lắc lắc, ngữ khí hưng phấn, "Vân Thư, mau xem Cảnh Linh nhà cậu quá soái!"

Cảnh Linh...... Nhà cô?

Đàn Vân Thư có chút không kịp phản ứng, bất quá tầm mắt vẫn di chuyển tới nơi ánh sáng chiếu vào...... Di, khi nào nhiều ra một người? Sao lại đánh nhau rồi? Hơn nữa người bị đánh thành đầu heo sao lại quen mắt như vậy? Một loạt nghi vấn xông ra, liên tưởng tới lời Dương Tâm Dao nói mới rồi, cô mới đột nhiên ý thức được người đánh và người bị đánh là ai, rồi sau đó cả người đều ngây ra.

Cảnh Linh sao lại tới đây? Anh đánh Đàn Vân Trung tàn nhẫn thế kia, thấy thế nào như là có thù oán, chẳng lẽ Đàn Vân Trung từng đắc tội anh?

Không đợi cô nghĩ ra nguyên nhân, cuộc ẩu đả một phía đã kết thúc. Đàn Vân Trung nằm trên mặt đất không nhúc nhích, mà Cảnh Linh đứng thẳng người dậy hướng bên này đi tới, ngón tay thon dài trắng nõn cởi bỏ từng nút áo khoác lễ phục, đem áo khoác cởi ra khoác lên người cô, "Không chết, đừng lo lắng. Đi thôi, tôi đưa cô rời đi."

Đàn Vân Thư nghe vậy, theo bản năng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đàn Vân Trung bị đánh thảm như vậy, tuy rằng không phải cô đánh, nhưng cha mẹ nhất định sẽ giận chó đánh mèo lên trên người cô. Nếu Đàn Vân Trung thực sự xảy ra cái gì, trong nhà sẽ trực tiếp muốn mệnh cô. So với sinh mệnh, giận chó đánh mèo thật sự không tính là cái gì.( So với xem truyện ở các trang web reup không ghi nguồn thì là cái gì. Truyện chỉ đăng tại Wattpad và Việt Nam Overnight)

Lúc cô ngây người, tay thiếu niên bỗng nhiên ôm lấy vai cô, dùng lực vừa phải, ôm cô dời đi. Liền cứ như vậy đi một đoạn ngắn, cô bỗng nhiên nhớ tới còn có Dương Tâm Dao, "Tâm Dao còn ở......"

"Tôi đi theo đây." thanh âm Dương Tâm Dao từ phía sau truyền đến, mang theo một chút bất mãn, hừ hừ nói, "Gia hỏa này thấy sắc quên nghĩa, tôi cũng không có áo khoác, như thế nào không cho tôi một cái!"

Đàn Vân Thư lúc này mới phản ứng lại đây, trên người mình còn khoác áo khoác của thiếu niên này. Cho nên này rốt cuộc là chuyện như thế nào, miêu tả chân thật người tốt có hảo báo sao? Cô chỉ là ở dưới chân núi hảo tâm trở hai người một đoạn đường, kết quả một người nguyện ý đứng ra ngăn cản Đàn Vân Trung động thủ, một người thì trực tiếp làm hành động cô muốn làm nhiều năm nhưng vẫn chưa cơ hội, cuối cùng còn cẩn thận săn sóc đem áo khoác cho cô sợ cô lạnh.

Ba người ra khỏi hoa viên, một đường đi vào bãi đỗ xe.

"Trở về nghỉ ngơi cho tốt, nhớ uống canh gừng rồi mới ngủ, cẩn thận đừng để bị cảm. Chuyện xảy ra đêm nay tôi sẽ giải quyết, đừng lo lắng." Hai tay thiếu niên đặt trên bả vai cô, ngữ khí ôn nhu, lúc sau lại quay đầu nhìn Dương Tâm Dao, "Dương tiểu thư cô cũng vậy. Chuyện hôm nay tôi rất cảm kích, thiếu cô một phần nhân tình, về sau có cái gì tôi có thể làm, nói một tiếng là được."

"Hai người về trước đi, tôi còn có chút việc muốn xử lý." Anh đứng tại chỗ, trong mắt mang theo ý cười.

"Anh......" Đàn Vân Thư muốn nói cái gì, Dương Tâm Dao bỗng nhiên đẩy cô đến ghế điều khiển bên kia, "Cậu ta nói không có việc gì chính là không có việc gì, tóm lại cậu đừng lo lắng. Đi thôi đi thôi, lạnh muốn chết, tôi phải đi về tắm nước nóng!"

"...... Được rồi." Đàn Vân Thư thỏa hiệp nói, nhưng vẫn là không yên tâm dặn dò một câu, "Chính anh cẩn thận một chút, chúng tôi đi trước."

Nhìn theo hai người rời đi, thẳng đến xe biến mất khỏi tầm mắt, Cảnh Linh mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía bên cạnh. "Xem đủ rồi chứ? Không đúng thì mời tiếp tục." Anh nói xong liền trực tiếp đi hướng biệt thự Giang gia.

Sau chiếc xe bên cạnh, một người mặc một thân chế phục màu đen đứng lên, nghi hoặc sao bản thân lại bại lộ, nhìn thoáng qua khắp nơi cũng không nghĩ ra nguyên nhân, không tiếp tục vấn đề rối rắm này nữa.

Lần nữa đi vào thư phòng Giang gia, Cảnh Linh quen cửa quen nẻo tới ngoài cửa phòng, lễ phép gõ cửa. Được cho phép anh đẩy cửa đi vào, trong phòng vẫn là bốn người kia.

"Như thế nào, cậu nghĩ kỹ rồi?" thanh âm Giang lão gia tử không rõ hỉ nộ.

Cảnh Linh gật gật đầu, cũng không giấu giếm, "Như ngài đã biết, chọc chút phiền toái nhỏ, cho nên phải làm."

Ba vị lão gia tử: "......"