Tôi Biến Thành Nam Thần

Chương 40




Hà Độ khu thuộc vùng Đông Nam, nằm giữa khu tây bộ và nam bộ nước cộng hoà, giao giới với người hồ cổ, bố ni an, ba ngói, tát nam. Vì địa lý núi non trùng điệp nên gặp việc phát triển kinh tế đời sống bị hạn chế, dẫn tới nơi này cho tới nay giao thông vẫn luôn bế tắc.

Tổng diện tích toàn bộ Hà Độ khu ước chừng 350000 km2, dãy núi cao thấp phập phồng, bình quân độ cao trên 1700 m so với mặt biển. Thời gian ban ngày dài cùng với khí hậu ẩm ướt là điểm chung của vùng Đông Nam, thập phần thích hợp cho động thực vật sinh trưởng. Lý do lấy tên Hà Độ khu, là vì nơi này được bao quanh bởi chín khúc sông lớn.

Sông Cửu giang là từ nước băng tan trên núi phía khu tây bộ tạo thành, xuyên qua địa giới nước cộng hoà, phân tách hai khu hành chính Tây Nam, từ Tây Bắc chảy về hướng Đông Nam, cuối cùng hòa vào biển Lợi Tư. Con sông này dài hơn 4800 km, cắt qua vô số núi non trùng điệp, có nhiều nhánh sông con chảy qua sơn cốc, cấp nước cho rừng rậm Hà Độ khu.

Các nhánh sông đan xen ngang dọc cùng với thực vật ven bờ phát triển, nên người dân bản địa cũng hiếm khi có người dám tới dò đường, hơn nữa giữa sông ẩn núp các loại sinh vật nguy hiểm, khiến cho nơi này còn có một biệt danh —mê cung chết chóc.

Mặt trăng lên cao, bóng trăng sao phản chiếu trên mặt nước, gió đêm từ trên mặt hồ xẹt qua, thổi lên tầng tầng gợn sóng, sóng nước lóng lánh, phảng phất như hàng ngàn ngôi sao.

Một con thuyền đánh cá chạy trên sông Cửu giang.

Ánh đèn mờ nhạt, các thuyền viên đều ở trong khoang thuyền, một đám hán tử cao lớn thô kệch, càng làm cho khoang thuyền trở nên nhỏ hẹp, cảm giác ngay cả nơi đặt chân cũng không có.

"Mấy chục km nữa chính là khúc cong thứ năm, thủy lộ bên này tương đối phức tạp, người cũng ngư long hỗn tạp, mọi người chuẩn bị tinh thần!" Một người trong đó nói, thanh âm trung khí mười phần.

Đám người nằm đầy dưới đất nghe vậy, trong nháy mắt ngồi dậy, động tác đều nhịp, biểu tình nghiêm túc ánh mắt nhìn thẳng phía trước.

Nhưng lại có một người chẳng mảy may phản ứng. Trong đám người thân hình cao lớn cường tráng, trông hắn càng thêm gầy yếu, hơn nữa thái độ luôn biểu hiện ra lười biếng, thân thể nhỏ bé kia cho người ta một loại cảm giác không chịu nổi mưa gió. Những người khác đều ngồi thẳng như tượng đá, chỉ có hắn dựa lưng vào vách khoang thuyền, một con chó đen an tĩnh ghé đầu vào chân hắn, phun đầu lưỡi, chỉ có tròng mắt chuyển động.

Tay hắn lúc có lúc không vuốt vuốt đầu nó rồi tới lưng, lặp đi lặp lại.

Hắn cúi thấp không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì, tóc mái trên trán che đi tầm mắt.

Người ngồi trong góc thấy thế thì hừ lạnh một tiếng, "Như cái tên không xương! Đại Bảo đều bị hắn dạy hư!"

Đại Bảo chính là con chó đen, nghe thấy tên mình, nó ngẩng đầu lên nhìn nhìn, không nhận được chỉ thị, lại nằm xuống.

"Nhị Điều, cậu làm gì đó!" Người đứng giữa quát lớn, rồi sau đó nhìn về phía người đang ngồi dựa lưng vào khoang thuyền, "Nhị Điều tính tình thẳng thắn, cậu đừng để ở trong lòng."

Người tên Nhị Điều hừ một tiếng, quay đầu nhìn ra phía ngoài thuyền.

Người sau, cũng chính là Cảnh Linh, lắc đầu nói, "Không có việc gì, tôi biết các người......" Anh còn chưa dứt lời, bỗng nghe được một trận phành phạch, một con chim nhỏ từ bóng đêm bay đến, bay vào khoang thuyền, ở trên không trung xoay quanh một lát, rồi lập tức bay về phía anh, đậu trên vai anh.

"Pi pi, pi pi pi, pi......"

Cảnh Linh duỗi tay điểm điểm đầu chim nhỏ, lại từ túi áo sờ soạng lấy ra một nắm ngũ cốc, đưa đến trước mặt nó, "Ta đã biết, ngươi vất vả rồi, ăn đi."

Đám người nhìn anh như bệnh nhân tâm thần.

Chim nhỏ thân mật cọ cọ tay anh, rồi sau đó bắt đầu mổ ngũ cốc.

"Phía trước có một con thuyền sắp qua đây, khoảng cách không rõ ràng lắm, người trên thuyền đều mang theo vũ khí." Cảnh Linh nói với người đứng ở vị trí trung tâm, cũng chính là Phi Hổ đội trưởng đội hành động lần này.

Phi Hổ nghe vậy nhìn nhìn anh, rồi lại nhìn con chim nhỏ đậu trên vai anh, khẽ nhíu mày, trầm tư một lát, ánh mắt đảo qua đám người trong khoang thuyền, "Toàn bộ vào chỗ, cẩn thận đề phòng!"

Những người khác vẻ mặt tức giận bất bình, nhưng cũng chưa nói cái gì, tự đi ra khoang thuyền, dựa theo an bài trước đó đi đến vị trí của mình.

"Khương Dương cậu...... Chính mình cẩn thận." Phi Hổ dặn dò một câu sau đó cũng đi ra ngoài.

Khương Dương là tên giả của Cảnh Linh. Vì vấn đề an toàn, đồng thời tránh cho chuyện lại phát sinh thảm án giống hai mươi năm trước lần nữa. Toàn bộ đội ngũ, bao gồm đội trưởng Phi Hổ cũng không biết tên thật của anh, chỉ biết anh có quan hệ với Lý gia, cũng không ai thấy qua gương mặt thật của anh, trước khi vào đội anh đã sớm mang lên mặt nạ da người.

Ngày đó xuất phát, ba vị lão gia tử tự mình đưa anh đi. Trước khi đi còn không quên đả kích anh hai câu, ngại anh lớn lên quá đẹp sẽ gặp phiền toái, người thường hoàn toàn có thể dùng mặt thật, còn anh thì phải ngụy trang mới được.

Phía trên phái anh tới với thân phận là huấn đạo viên ( cảnh khuyển), vì thế Đại Bảo được gửi tới để phối hợp với anh. Nhưng anh trời sinh có lực tương tác với động vật, nên khiến cho một con cảnh khuyển như nó cả ngày lười biếng nằm bên người anh cũng là điều dễ hiểu. Tựa như Nhị Điều vừa vậy, Đại Bảo bị anh dạy hư rồi.

Nhưng đó cũng chỉ những lúc không có việc gì, thời điểm cần Đại Bảo xuất động, nó vấn rất chuyên nghiệp hoàn thành bổn phận của mình.

Mọi người bắt đầu vào vị trí phân công, khoang thuyền ban đầu có vẻ nhỏ hẹp lập tức rộng rãi hơn hẳn. Chờ chim nhỏ ăn xong ngũ cốc bay đi, Cảnh Linh mới đứng dậy, cánh tay duỗi thẳng, liền có một thứ từ trong tay áo lộ ra, một con dao ánh lên tia hàn quang sắc lạnh, linh hoạt chuyển động qua lại giữa các ngón tay của anh, thoạt nhìn thập phần nguy hiểm.

"Cho dù tôi không phải chiến đấu, thì tốt xấu gì cũng phải cho tôi một cây súng để phòng thân chứ." Anh một bên phàn nàn, một bên ngắm nghía con dao găm trong tay.

Anh tĩnh tâm loại bỏ tiếng nước chảy, đi nghe tạp âm do gió từ phía xa truyền đến. Có tiếng động cơ thuyền, ẩn ẩn còn có tiếng cười khả ố, tiếng khóc la hỗn loạn mơ hồ.

Cảnh Linh khẽ nhíu mày, nhanh chóng đi ra khoang thuyền, tìm được đội trưởng Phi Hổ, "Tôi cảm thấy không đúng, con thuyền kia khẳng định có vấn đề, trên thuyền có người bị bắt giữ."

Phi Hổ bình tĩnh nhìn anh, trầm giọng nói, "Cậu xác định?"

Cảnh Linh gật đầu, "Có tám chín phần mười."

Cho tới bây giờ mọi người còn chưa nhìn thấy bóng dáng con thuyền đâu, người trước mắt này lại nghe được tiếng khóc la, nói thật điều này làm người ta khó mà tin tưởng. Nhưng Phi Hổ biết ít nội tình bên trong, người này có quan hệ với Lý gia, mà bản lĩnh của Lý gia, hắn không chỉ một lần nghe được từ trong miệng lãnh đạo. Cho dù việc nghe được thực không thể tưởng tượng, nhưng hắn biết lãnh đạo là người thế nào, ông sẽ không bao giờ thổi phồng sự việc lên.

"Tôi tin cậu lần này." Phi Hổ bỏ xuống một câu, liền triệu tập mọi người, lập tức lên kế hoạch.

Ban đêm trên sông Cửu giang, hai bên vách đá cây cối mọc thành cụm, ban đêm hoạt động sinh vật phát ra hết đợt này đến đợt khác tiếng kêu to, ngẫu nhiên có một ít nghe tới thập phần thấm người. Ánh trăng dần dần ẩn sau tầng mây, bầu trời chỉ còn lại có một vầng sáng mông lung. Trong đêm đen, một con thuyền đánh cá bề ngoài thoạt nhìn bình thường chính hướng về khúc cong thứ năm.

Hỗn loạn sắp sửa bắt đầu.