Tôi Chán Ghét Em!

Chương 10: hóa ra em luôn mơ mộng




"tháng nữa anh sẽ nhậm chức, kế vị tập đoàn đúng không?"

Dương Minh Tuấn nghe đến cũng bất ngờ.

"đúng vậy, anh định nói với em mấy hôm nữa"

"à ông Dương trước đấy có gọi cho em, ông muốn em tham gia, xuất hiện trước truyền thông"

Dương Minh Tuấn chỉ gật đầu rồi bỏ đi, lại một lần nữa không một lời tạm biệt, anh ta sao những lúc cần nói thì không nói, mà những lúc không cần chia sẻ thì anh ta là nói như chưa được nói. Đúng là người đàn ông có vẻ ngoài điển trai nhưng tính cách thì lập dị.

trưa hôm nay cô cũng đặc biệt tham gia nấu nướng cùng các dì trong bếp, tuy đây không phải công việc của cô, nhưng dù sao cô không phải đi học, cũng chẳng phải đi làm thì căn bản ở nhà sẽ rất chán, tiện nói chuyện, giao lưu với các dì mở rộng mối quan hệ chẳng tốt hơn sao.

Mặc dù chỉ là phụ giúp, cô cũng đã phần nào nắm bắt được khẩu vị của Dương Minh Tuấn, nói sơ qua thì anh ta là một người không hẳn kén ăn. Một khi đã nấu canh xương hầm thì không được nấu cùng với củ xu hào, nghe có vẻ anh ta không thích ăn su hào lắm nhưng vấn đề là anh ta có thể ăn su hào xào bình thường hoặc là khi nấu cá sốt cà chua thì nhất định phải là cá ngô nguyên con, nó phải là loại cá không bị ép dẹp, đầy đủ thịt, không có đầu không có đuôi. Đến đây vẫn có thể chấp nhận được, khi nói đến món thụt bò xào hành tây, thì bắt buộc là phải có vị hăng của hành tây nhưng anh ta không thích ăn hành tây, thành ra mỗi khi xào xong thì các dì thường phải chia riêng thịt bò và hành tây. Nghe rất quá đáng phải không?

Dương Minh Tuấn là người đầy đủ chân tay, anh ta có thể tự gắp ra mà, đúng Dương Minh Tuấn là người lành lặn nhưng đầu óc anh ta có vẻ hơi bất ổn:), căn bản anh ta thành công trong sự nghiệp, đời sống vật chất, tinh thần nhưng anh ta thất bại trong tình yêu.

"cháu chỉ cần bê hộ dì nốt đĩa rau này ra là được, cảm ơn cháu nhiều nhé" Dì Tư cười chừ nói.

"dạ không có gì ạ, con không muốn nằm mãi trên phòng, xuống đây nói chuyện vời các gì cho thoải mái." cô đáp.

"ôi, cháu cứ việc nghỉ ngơi, vừa mới về đây sao cháu không tham quan nhà một chút?" Dì Tư gặng hỏi



Nhắc tới chuyện này trong đầu cô lại hiện lên vô số thắc mắc về bức tranh chân dung của Tô Minh Thư, thật lòng cô cũng muốn biết Tô Minh Thư là người phụ nữ như nào mà lại khiến Dương Minh Tuấn si mê đến như vậy

"Dì Tư à, con có chuyện muốn hỏi, sáng nay con có trên lầu thì đi quanh một chút con có nhìn thấy bức tranh vẽ chân dung Tô Minh Thư, dì có biết gì về chị ấy không?"

"à chuyện này...."

dì Tư có vẻ lưỡng lự, thấy vậy cô cũng đành thôi.

"nếu không tiện thì thôi dì ạ, khi nào phù hợp thì dì nói với con nhé"

Tuy cô có chút mong chờ nhưng dì Tư mới nói chuyện được một lúc, nếu không tiện thì cũng không ép dì ấy nói ra được, đằng nào thì Tô Minh Thư và Dương Minh Tuấn đã dừng lại.

Thiết nghĩ cô cũng không nên tò mò những chuyện không đâu, giờ hai người họ là người dưng, bản thân cô cũng không muốn suy nghĩ về người con gái trong lòng tận 7 năm của Dương Minh Tuấn nữa.

Đang trong luồng suy nghĩ không thôi, thì ngoài sân có tiếng động cơ ô tô, Dương Minh Tuấn sao? anh ta về rồi. Cô cũng không nghĩ là sẽ về sớm như này bởi vì ngày xưa ông Trịnh một tay tiếp quản cả một cái tập đoàn, những hôm nào rảnh rỗi nhất ông ấy mới về đến nhà ăn cơm, mà khi về thì cũng đã muộn.

cô có chút vui mừng chào đón, cái gì đây, cảm giác vui vẻ muốn gặp ai đó, thật sự cô cũng đã bất giác thích người đàn ông này rồi. Từ ngày xưa khi còn bé cô đã đặ biệt ấn tượng anh chàng cao lớn, gương mặt thanh tú với sống mũi cao, ánh mắt có chút buồn và dáng vẻ kiệm lời ít nói. Bây giờ anh chàng ấy đã là người đàn ông cao lớn dưới 1 người nhưng trên vạn người, căn bản tài năng không thiếu mà tài sản cũng không.

Bước vào sảnh là Dương Minh Tuấn và Tô Minh Thư

Chuyện gì vậy?