Tôi Chán Ghét Em!

Chương 17: Nhìn thẳng vào mắt tôi mau!




Dương Minh Tuấn như con sói xổng chuồng liền lập tức sớ nắn vị trí nhạy cảm của Trịnh Tịch Như, tuy Trịnh Tịch Như vẫn còn non trẻ, nhưng cơ thể dù sao cũng đã phát triển, căn bản những chỗ cần lớn thì nó sẽ lớn.

"Tên điên này, bỏ tôi ra..."

Cô gái ở dưới sợ tới mức liều mình chống cự, nhưng tên điên ở trên vẫn ra sức mơn trớn, hắn ta cúi xuống nuốt chửng lấy bờ môi Trịnh Tịch Như, không để cho cô được cơ hội nói thêm. Tiếng hôn ngày một sâu, hắn ta dường như càn quét hết khoang miệng của cô, tất cả thứ mật ngọt, sinh khí đều bị Dương Minh Tuấn không thương tiếc chiếm đi. Một lúc sau hắn ta mới chịu tha cho đôi môi của Trịnh Tịch Như, đột ngột bị hắn rời khỏi, lượng không khí tràn vào cổ họng, khiến cô ho vì sặc. Chẳng đợi Trịnh Tịch Như ổn định Dương Minh Tuấn lại dùng miệng mà nhấm nháp bờ vai cô. Mùi hương nhè nhẹ rất dễ chịu của cô hòa với một chút máu tanh, rất kích thích.

Hắn ta di chuyển xuống nơi nhạy cảm, mặc sự phản kháng vô ích của Trịnh Tịch Như, hắn ta mãnh liệt gặm nhấm, cơ thể Trịnh Tịch Như ưỡn lên rồi lại hạ xuống, mọi chuyện quá vồ vập Trịnh Tịch Như cố gắng thoát khỏi tên điên này.

Vậy mà hắn ta thả tay cô ra, miệng thì vẫn tiếp tục hành động, hai tay hắn to lớn vòng qua eo cô ôm lấy Trịnh Tịch Như, cảm giác dưới bụng bị ép tới khó thở cùng với cơn đau đầu khó chịu, hai tay cô dùng sức đẩy hắn ta ra, nhưng căn bản việc cô làm chẳng khác nào là đẩy một tảng đá mà không si nhê, csis tên Dương Minh Tuấn này thậm chí còn vừa mút vừa nghiến nơi nhạy cảm của cô, vừa đau vừa nhột.

Hắn ta lại chẳng chút nhân từ mà tháo nốt áo lót vướng vứu tiện thể thăm giò nơi riêng tư nhất của Trịnh Tịch Như. Hắn ta xốc cô lên, cô lúc này đã ngồi gọn trong lòng hắn, một tay hắn ta giữ chặt lưng cô, không để cô chốn thoát, tay kia thì đã thọc vào quần cô mà xoa bóp vòng 3 cỉa cô, cô không những đẩy hắn ta ra mà còn cào cấu nhưng căn bản là tốn công vô ích, hắn ta chẳng bị ảnh hưởng gì mà tiếp tục thăm dò cơ thể cô.

Cô không thể hét cũng chẳng thể dám hè lời một tiếng, nếu quá manh động mọi người trong nhà này sẽ biết chuyện đêm nay, cô không muốn bị cưỡng epa làm chuyện này nó đáng sợ và thô bạo quá.



"làm ơn...coi như tôi xin anh, dừng lại đi...làm ơn!"

Trịnh Tịch Như khó khăn nói, vậy mà hắn ta lại càng hung hãn hơn, hơi thở cũng mãnh liệt hơn, lập tức đẩy cô xuống giường một lần nữa, hắn ta vẫn phong ấn cơ thể cô ngồi lên chiếc bụng nhỏ của cô, cởi áo sơ mi ra, để lộ một thân hình săn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, dọc cánh tay trái là những hình săm. Đúng, Dương Minh Tuấn còn là đại ca của một băng đản ngầm khét tiếng, hắn ta luôn dấu cái bạo lực, ác ma trước truyền thông.

Trịnh Tịch Như lúc này bị đè lên vừa khó chịu và vừa bị kẹp chặt đến mức đau đớn, cô sợ hãi muốn chốn chạy, cô ôm lấy chiếc gồi trên đầu, cố gắng che đi đôi gò đào, vậy mà hắn ta chướng mắt lập tức dựt lấy chiếc gối vứt xuống sàn, Trịnh Tịch Như lúc này vô vọng quay mặt ra chỗ khác, cô không muốn khuôn mặt nhục nhã này bị hắn nhìn thấy hết.

"Quay ra đây, nhìn thẳng vào mắt tôi, MAU!"

"Đừng ra vẻ thanh cao, đừng quên những gì cô đã làm với Minh Thư, tôi sẽ trả lại cô gấp bội, tốt nhất là đừng trốn tránh"

"Sự nhục nhã này tự cô mà chuốc lấy!"

Cái giọng ồm ồm, quát nạn Trịnh Tịch Như, cô giật mình, nhưng như vậy cô lại càng cố quay đi, cô không muốn đối diện với tên này. Hắn ta giữ lấy cằm cô, đôi mắt cô giờ đã nhòe mờ vì nước mắt che hết, hắn ta lại càng được nước cắn nhẹ vào bờ môi đã xưng tấy, từ từ tràn xuống cổ, những hết hôn, vết cắn không ngừng, đầu óc cô mơ màng, vừa nhức đầu và vừa đau đớn, ánh mắt cô muốn nhắm lại không muốn chưnga kiến mặc hắn ta muốn làm gì thì làm.