Tôi Chán Ghét Em!

Chương 19: Ám ảnh




cứ như vậy không biết bao lâu, Trịnh Tịch Như bị hành hạ thể xác, cơ thể cô không còn chút sức lực, người đàn ông đó cũng nhận ra, nhưng hắn ta chưa có ý đồ dừng lại, bên dưới vẫn đang ra vào, và sau đó hắn ta cũng đã đạt tới giới hạn, bụng dưới Trịnh Tịch Như đón nhận thứ chất lỏng nóng hổi đặc sệt. Bụng dưới bé nhỏ của cô bị lấp đầy bới thứ chất lỏng đó trở nên căng cứng. Cuối cùng, hắn ta cũng chịu rời khỏi, lập tức tất cả những gì Dương Minh Tuấn vừa giải phóng vừa rồi trào ra, rơi rớt xuống mặt sàn.

Dương Minh Tuấn mặc vội quần áo quay đầu bỏ đi, để lại Trịnh Tịch Như một mình trong phòng, đúng hắn ta không đeo bao, trong đầu Trịnh Tịch Như giờ chỉ toàn những hình ảnh ân ái lúc nãy, cả người trườn xuống giường, ngồi xuống mặt sàn lạnh lẽo, cô không muốn cảm thấy mỗi nơi trên người đều nóng ran như này, cô không muốn bản thân khó khăn thở đều nữa.

Do vậy cả người cô dần nằm xuống nền sàn mát lạnh, phần nào đó Trịnh Tịch Như mong bản thân có thể thoải mái, dễ chịu hơn. Cô thật sự không còn sức để lết nổi thân vào nhà tắm, bên dưới đau đớn, cảm giác còn giật giật từng cơn. Thứ chất lỏng kia hừa hay chãy dàn ra đùi trong, màu hơi ngả đỏ. Hóa ra máu son là đây sao?, máu trinh tiết của cô hòa cùng thứ hoang dã của người đàn ông đó sao. Thật ghê tởm, Trịnh Tịch Như nghĩ.

Dù sao cũng không thể để thứ còn xót lại của người đàn ông đó trong cơ thể của cô. Một lần nữa Trịnh Tịch Như gồng mình xố gắng chồm dậy, hai tay vịn lên mọi thứ có thể bám, từng bước từng bước, bước tới nhà vệ sinh. Không biết hắn ta đã chịu đựng cảnh "Thiếu thốn hơi nữ giới" bao lâu mà tên này dư âm lại trù phú thế, có thể hiểu là mỗi bước đi, thứ chất lỏng trong người lại rợi xuống, căn bản là không thể ngừng rơi.

Cố gắng lắm cô mới tới được nhà vệ sinh, cả người ngồi xụp xuống bồn cầu, hai tay cô run run thò xuống, cô muốn móc hết những thứ chất lỏng đó, nhưng lại có chút sợ hãi, Trịnh Tịch Như nhớ lại lúc bản thân bị hắn ta tiến vào, ngón tay dài thon gọn của hắn ta chiếm lấy bên trong cô, ra vào ra vào, tiếng nhóp nhép cứ văng vẳng, rồi lại 2 ngón, cô còn cảm nhận rõ được từng khấc tay của Dương Minh Tuấn.

càng nghĩ lại càng ám ảnh không biết bao lâu rồi cô ngồi thẫn thờ, cả người cũng run lên vì lạnh, Trịnh Tịch Như quyết định với lấy cái vòi hoa sen, dội từng chút từng chút một, đối với một cô gái 18 lấy chống và bây giờ là ấm giường cùng "chồng" nếu mọi thứ tự nguyện thì sẽ khác, tên Dương Minh Tuấn tên điên, ngu dốt vì Tô Minh Thư, hắn ta đâu hiểu cho người khác cơ hội sống là gì, châm ngôn của người đàn ông đó là sai thì sẽ phạt. Đúng là một tên máu lạnh.

Trịnh Tịch Như ngồi trong phòng vệ sinh cũng đã lâu rồi, tiếng nước xối vào người cũng nhiều rồi, cơ thể muốn gột rửa ra mọi thứ, cô sụy sup rồi, nơi này đâu phải là nơi cô hy vọng, nó có khác nào là địa ngục thứ 2 đâu chứ, vậy mà cái tên Dương Minh Tuấn kia cô lại ôm mộng yêu đương với hắn.



Lúc này Tô Minh Thư cũng tỉnh lại, cô ta chưa cần biết trời đất như nào đã quay ngang quay dọc tìm Dương Minh Tuấn.

"cô kia, lại đây?" Tô Minh Thư gào lên với 1 cô ý tá trực đêm cạnh đó.

"dạ cô không khỏe ở đâu ạ?" Cô y tá lo lắng hỏi

bây giờ cũng đã nửa đêm rồi, chuyện từ lúc trời nhá nhem mà bây giờ trời đã tối kịt, cũng được một khoảng thời gian rồi.

"Sao tôi lại ở đây một mình, không có ai bên cạnh tôi à, người đàn ông nào ấy?"

Trịnh Tịch Như hoảng loạn hỏi han, vậy có khác nào nói chị ta thèm hơi trai không.

Cô y tá nghe vậy cũng liền cười khinh trong lòng, căn bản chị ta vốn dĩ được ở phòng VIP nhưng mà chỉ cần 1 cuộc gọi vậy mà ngay lập tức chuyển tới phòng hồi sức phổ thông, chuyện này cả cái bệnh viện đều biết.