Tôi Chán Ghét Em!

Chương 28: có đau không?




Đến bệnh viện ông Dương được nhanh chóng đưa đi cấp cứu, Dương Minh Tuấn từ khi được bác sĩ hỏi quan hệ thì mới không nghĩ tới Trịnh Tịch Như nữa, khuôn mặt anh ta quay đi chỗ khác, nhìn ông Dương đang nằm, nhìn bác sĩ đang khám để quên đi mấy cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu.

Trịnh Tịch Như cả lúc đi xe cho đến bệnh viện, không ngừng cầu nguyện chỉ cho đến khi xuống xe, vệt máu đông lại từng mảng trên cỏi tay, một phần tay áo dính máu mới chịu buông tay ra. Trong lòng Dương Minh Tuấn không hiểu sao có chút chua xót cho cô gái này, nhưng rồi lại quay đi vì Trịnh Tịch Như không xứng.

"Cô ở ngoài này, tốt nhất là đừng đi đâu linh tinh!?".

Dương Minh Tuấn nghiêm túc nói Trịnh Tịch Như ngồi đối diện phòng cấp cứu, hắn ta thì bỏ đi đâu đó.

Trịnh Tịch Như ngồi một mình, lúc này cô mới để ý vết thương trên bàn tay trái và vệt máu khô chảy trên cô tay, cô cười khổ, Dương Minh Tuấn lần này lại vô tình hay cố ý làm cô bị thương nữa rồi, mảnh xành vẫn đang găm vào tay, trong nòng vừa nóng như lửa đốt, vế thương thì đau đớn, chỉ một cử động nhé cũng rất xót. mùi máu tanh tanh pha loãng không khí, cô không thích cái mùi này nó làm cô gợi nhớ tới mùi máu tanh lúc cô trong phòng cùng Tô Minh Thư, càng nghĩ bản thân là người hại chết đứa bé, cô cảm thấy tội lỗi chứ. Dù vô tình hay cô ý thì cô cũng đã làm tổn thương đứa bé vô tội còn chưa có cơ hội ra đời, Trịnh Tịch Như cảm thấy tự trách, bàn tay cô nắm chặt lại, vết thương như bị găm sâu hơn, nước mắt cô lại ùa ra, nếu chỉ là làm hại Tô Minh Thư thì cô sẽ không cảm thấy đau buồn như này, nhưng cô đã tước đoạt đi mạng sống của đứa bé vô tội.

Trịnh Tịch Như cúi gằm mặt, nước mắt lại rơi, máu tươi lại rỉ ra, cơn đau lại truyền tới, bàn tay đau một thì cô đau mười, đâu ai hiểu cảm giác tội lỗi dằn vặt này đâu, đâu ai thấu sự tình này đâu.

Trịnh Tịch Như đứng dậy, cô đi tìm nhà vệ sinh, bởi vì cô không muốn Dương Minh Tuấn thấy bộ dạng tội lỗi này, cô không muốn cho hắn ta thấy sự yếu đuối nhất thời của cô. Cô Nhanh chóng rửa mặt mũi, rửa qua vệt máu khô trên cổ tay, Trịnh Tịch Như tay không rút miếng mảnh xành kia ra, máu ồ ạt chảy ra nhưng cô lập tức đưa tay ra vòi nước, nhìn máu mình hòa vào dòng nước mà chảy xuống, thật lòng cô muốn trở thành một con sông, hoặc chỉ cần một luồn nước nhỏ, mỗi ngày lặng lẽ mà trôi đi.

Định một chút nhanh chóng vào rồi nhanh chóng ra, vậy mà cô cứ đăm chiêu suy nghĩ cho đến khi cổ tay bị ai đó nắm chặt, đó là Dương Minh Tuấn, hắn ta trông vẻ mặt tức giận kéo cô ra ngoài.

"Tôi đã nói cô là ngồi im đây mà, sao không nghe lời gì vậy?"

"Tôi chỉ muốn vào nhà vệ sinh một chút...!"



"Tôi không cho phép cô rời khỏi tầm mắt tôi!"

"Cái gì!?"

Trịnh Tịch Như có chút bất ngờ, hắn ta đột nhiên lại nhẹ nhàng kéo cô rời đi, nắm một lực cũng rất dễ chịu. Hắn ta ý ra hiệu cô ngồi xuống, Trịnh Tịnh Như cũng ngồi xuống theo, bàn tay bé nhỏ của cô được Dương Minh Tuấn mở ra, từ đâu mà bông gạc oxy già xuất hiện, Dương Minh Tuấn nhẹ nhàng sơ cứu, băng bó cho cô.

Dáng vẻ tận tâm nhẹ nhàng đó ngỡ tưởng chỉ dành cho Tô Minh Thư vậy mà cô Dương Minh Tuấn lại đang dánh điều đó cho cô, trái tim cô có chút thổn thức, trên môi bắt đầu xuất hiện nụ cười mỉm, cái con người gì đây?, tại sao bây giờ lại nhẹ nhàng chăm sóc, ân cần chăm chút tỉ mỉ như vậy. Cô vui vẻ nhìn dáng vẻ của người đàn ông trước mặt.

"Có đau không?".

"không đau"

Dương Minh Tuấn chẳng nói chẳng rằng lại rời đi, bóng lưng cao lớn lại bỏ mặc cô bé nhỏ ngồi đây. Giống như vừa trao niềm tin ngay sau đó liền dập tắt.

ánh mắt Trịnh Tịch Như có chút thát vọng quay đi.

Ông Dương, ông ấy đang nằm cấp cứu đáng ra mình phải lo lắng cho ông ấy chứ, vậy mà lại dễ dàng vui vẻ vì chút quan tâm Dương Minh Tuấn, không được so với việc mà hắn ta làm cho cô, một chút như này cô không muốn chấp nhận.

không muốn chấp nhận vậy mà sau đó một lúc, Dương Minh Tuấn quay lại Trịnh Tịch Như có chút vui mừng bởi lẽ đây là lần đầu tiên Dương Minh Tuấn không để cô một mình.