Tôi Chán Ghét Em!

Chương 30: Tai nạn và cái xác cháy rụi




"Dương Minh Tuấn nếu cậu đã không vui vẻ gì mà còn đến gặp tôi, vậy mà còn đưa một cô gái theo mà không phải Tô Minh Thư, chẳng nhẽ đây là vợ cậu thật sao?"

Phạm Gia Khiêm ung dung nói.

"tôi để cậu tùy ý kiểm tra, cậu muốn làm gì thì làm, tôi không quản.

Dương Minh Tuấn quay người rời đi.

ý vậy là hắn ta để cô một mình với người đàn ông xa lạ sao, dù sao trên danh nghĩa cô cũng là vợ hợp pháp, cô đâu phải món đồ muốn dùng thì dùng, muốn vứt thì vứt. Trịnh Tịch Như nếu tỉnh dậy, phát hiện người đàn ông bên cạnh, chắc chắn sẽ rất hoảng sợ, nhưng căn bản ngay bây giờ cô còn đang chìm trong cơn bòng bong, đầu thì có chút đau nhức, tay thì đau điếng từng cơn. Thử hỏi xem Trịnh Tịch Như có khác nào động vật ngủ đông đâu.

Phạm Gia khiêm tiến lại gần, trong lòng anh ta tự thoát ra câu cảm thán Trịnh Tịch Như ngất xỉu mà nhan sắc như họa, rất đẹp. Đúng Trịnh Tịch Như từ bé đã có những nét đẹp, đường nét mà bao người mơ ước, dáng người nhỏ bé, khuôn mặt phúc hậu, thanh tú, tóc đen dày, cô như nàng tiên nữ dáng trần, mặc dù mang vẻ đẹp siêu lòng nhưng tính cách cô có chút rụt rè, cô ít khi chống đối người khác mà lại ngoan ngoãn nghe lệnh, do đó mà bản thân hay bị Trịnh Bảo Ngân ức hiếp, và bây giờ là Dương Minh Tuấn và Tô Minh Thư.

Lúc này Dương Minh Tuấn đến căn hộ riêng của Tô Minh Thư, phát hiện ra rằng mật khẩu đã đổi, điện thoại gọi thuê bao. Tô Minh Thư chuyển nhà, xóa số điện thoại, cắt đứt liên lạc với Dương Minh Tuấn?, lòng hắn ta có chút lo lắng. Dương Minh Tuấn gọi điện cho ai đó và nhanh chóng rời đi đến một địa điểm.

...

"Ngài Dương xin tha...tôi cũng chỉ là có mắt như mù ....thôi"

Người đàn ông thân mình lấm tấm máu me, van xin người đàn ông khác đang ngồi chiễm trệ trên ghế.

"IM "

"Tên khốn này!"

"Sao mày giám làm hại Tô Minh Thư của tao, mày chán sống rồi sao?!"

Dương Minh Tuấn nắm lấy cổ áo của người đàn ông đó siết mạnh mà thét lên.



"Vậy thì mày chết đi!."

Dương Minh Tuấn cả người như bùng nổ, điên lên mà đấm cho tên kia bất tỉnh, từng nhát đấm giống như chí mạng, căn bản khó có thể chịu được, máu của người đàn ông kia tràn ra khỏi khuôn miệng, má, mũi. Người đàn ông đó thê thảm gục xuống đất, Dương Minh Tuấn thả lỏng cơ tay, tháo cúc áo ra, lạnh kungf rời đi.

"Ngài Dương Tôi xin lỗi mà....tôi còn gia đình vợ con, xin ngài tha mạng...!"

"Xin ngài...."

Người đàn ông đó chắp tay xoa xoa, cả người cúi rạp xuống, dáng vẻ khẩn cầu Dương Minh Tuấn tha mạng

"GIẾT!"

Hắn ta lạnh lùng thốt lên.

Ông Dương đoán trước kiểu gì Dương Minh Tuấn cũng sẽ tìm Tô Minh Thư trên từng tấc đất, rà soát từng người không sót một chân tơ kẽ tóc, vậy nên mà trước khi đổ bệnh nặng như hôm nay, ông ấy đã chuẩn bị trước rằng bằng chứng Tô Minh Thư bị tai nạn xe ô tô vừa hay kẻ gây ra tai nạn xe đó lại là người đàn ông kia, ông ta không phải là người tốt, Ông tađax nhiều lần say xỉn gây mất trật tự đô thị, làm loạn và khi về đến nhà còn đánh đập vợ con.

Người như ông ta thì không sớm mà muộn cũng sẽ bị trù chết, chi bằng giải quyết luôn.

Nói rồi người đàn ông kia bị bắn chết, viên đấn bay xuyên qua trán với tốc độ ánh sáng, người đàn ông tồi đó chết ngay tại chỗ.

....

"Đây là xác của Tô tiểu thư thưa ngài..."

Dương Minh Tuấn như thể không tin vào mắt, nếu đây là xác của Tô Minh Thư, cô ấy cháy rụi đến mức không thể nhận ra, gương mặt, cơ thể bị đốt cháy đến mức đen xì, mảng thịt giống như bị hun cháy đến mức khô khốc, tóc thì bị cháy lởm chởm một màu đen. Trông xác Tô Minh Thư biến dạng, người không ra người.

Dương Minh Tuấn, hắn ta khóc sao?, khóc trước bi kịch thảm khốc của Tô Minh Thư. Hậu quả của Tô Minh Thư đúng là quá đáng sợ, thật sự ám ảnh, có lẽ việc động vào một thứ không cho phép là không nên. Nhưng vì ham danh, ham lợi mà chị ta chèo cao, giờ đã thật sự ngã xuống, không giống như Tấm, Tấm có trèo cao cây cau bà bị ngã xuônga do mưu hèn kế bẩn của hai mẹ con Cám, Tấm trong truyện cổ tích dân gian thì sống lại được và hạnh phúc bên hoàng tử, nhưng Tô Minh Thư thì khác!, ngay từ đầu chị ta đã quá dại dột và bây giờ chết thảm. Tô Minh Thư vừa đáng thương vừa đáng trách. Dù sao người chết rồi, kiếp sau mong Tô Minh Thư sống một cuộc đời tốt hơn.