Tôi Chán Ghét Em!

Chương 8: Sống chung




đúng là điên đầu thật, cả đêm cô trằn trọ không thể vào giấc, thật sự cô không biết khi nào anh ta quay trở lại, cũng không biết được căn nhà rộng lớn này có những gì.

Phải đến tận 2 giờ sáng cô mới bătd đầu chìm vào cơn mộng. Chưa nghỉ ngơi được bao lâu thì có tiếng mở cửa. Dương Minh Tuấn cơ thể nồng nặc mùi rượu mở cửa bước vào. Tự hỏi cái nhà rộng lớn như này có bao nhiêu phòng nhưng lại vào phòng mà cô đang ở chứ. À không, dù sao thì phòng tân hôn nó cũng phải đặc biệt hơn chứ. Không trách anh ta vẫn còn nhớ ra mình có một cô vợ.

"um anh về rồi à?"

trên người Trịnh Tịch Như là một bộ váy ngủ màu trắng cô ấy vừa trở mình vừa nói.

Thái độ của Dương Minh Tuần rất lạ, anh ta trông vừa có vẻ không vui nhưng lại mang nỗi buồn u ám, thật sự rất khó diễn tả.

đáp lại lời cô chỉ là khoang không yên lặng, nó im ắng đến mức còn nghe được cả tiếng thở của anh ta.

"Vậy em sang phòng khác nhé!, anh nghỉ ngơi đi"

cô hờ hững ra khỏi giường, dáng người đi có chút khom lại, bởi vì cô không có mặc áo lót, đêm hôm rồi, cô cũng không nghĩ là ânh ta sẽ về muộn như này nên từ lâu đã cởi áo lót cho dễ chịu.

khi đi qua Dương Minh Tuấn, dù chỉ sượt qua nhưng cô vẫn thấy ánh mắt anh ta luôn dán vào người cô.

Bỗng chốc cả người nổi hết da gà da vịt. Chẳng lẽ cô lại phải đứng đợi sự cho phép của anh ta. Từ nãy đến giờ anh ta chẳng chịu nói lời nào. Càng lúc lại càng giống tên bệnh hoạn. Đêm hôm mới về, về cũng chẳng nói câu nào, không phải tên có vấn đề thì cũng là tên biến thái.

"đứng lại!"



"dạ?"

"tôi nói em đứng lại!"

"anh say rồi nghỉ ngơi đi"

lúc này Trịnh Tịch Như sỡ hãi tột độ, cô không muốn ở lại với người đàn ông đang không tỉnh táo, nó gợi cô về quá khứ khi cô bị ông Trịnh say khướt đánh đập, cũng chỉ vì Trịnh Bảo Ngân mách láo cô làm vỡ chiếc bình gốm của ông ta. Lúc ấy cô đã bị đánh đến mức không thể đứng dậy và đi lại, lúc ấy cô còn phải nhập viện vì vết thương có dấu hiệu nhiễm trùng. Do đó mà cô không thích rượu bia và càng không thích ở gần những người vừa uống rượu bia.

có vẻ Dương Minh Tuấn vẫn muốn nói gì đó nhưng lại thôi, anh ta quay phắt người lại, không nhanh không chậm kéo cô vào lòng.

CẠCH

tiếng cửa bị khóa, cô cũng liền đẩy anh ta ra.

"không..."

Trịnh Tịch như chống cự

"tôi chỉ muốn ôm em một chút thôi"



cô như bị tê cứng vậy nghe câu nói ấm ấm, giọng điệu trầm trầm của người đàn ông này phả từng làn vào mang tai cô, nó có chút nhột nhưng lại thành công hoàn toàn trong việc phá bỏ lớp phòng bị của cô.

Dương Minh Tuấn là con người khó đoán và là kẻ lạnh lùng, băng lãnh, đâu ai biết được khi có men rượu lại muốn được ôm ấp, an ỉu.

cô rung động rồi, thật sự cô đã chấp nhận ở lại vỗ về anh ta rồi.

Cứ như vậy một lúc rồi bỗng anh ta bế phốc cô lên.

Kiểu không thể kiểm soát vậy vừa bế mà ôm chặt như sợ bị mất. Bế cô lên giường nhẹ nhàng đặt xuống cả người anh ta đè lên cơ thể bé nhỏ của cô, nhấm nháp mùi hương của cô, mặc dù không tự nguyện lắm nhưng cô cũng đã suy nghĩ tới viễn cảnh này rồi.

không biết từ bao giờ anh ta đã gục trên bờ vai bé nhỏ của cô và thiếp đi, thân hình vạm vỡ, to lớn của anh ta, cô thật sự hận không đủ mạnh để đẩy anh ta sang một bên, anh ta thật sự thiếp đi rất sâu, cảm giác như đã ngủ tư thế ấy mấy tiếng đồng hồ, làm cho cô khổ sở trật vật muốn trở mình mà không thành.

Sáng dậy thì cô đã mở mắt ra, người đàn ông tối qua say mèm vẫn đang nằm cạnh cô, chỉ là nằm quay lưng với cô, rõ là tối hôm qua còn muốn ôm cô bằng được giờ đã ngủ ngon ơ, không biết trời đất là gì.

cô muốn ra khỏi giường nhẹ nhàng, im lặng để người đàn ông bên cạnh không tỉnh giấc, vậy mà cơ thể ê ẩm vì bị anh ta đè lên ngủ ngon lành. Trời đánh tránh giấc ngủ, có mỗi đêm ngủ để nghỉ ngơi sau khi hôn lễ kết thúc mà anh ta về với bộ dạng say khướt, dọa cho cô một phen và rồi cũng chẳng được ngu ngon với anh ta.

ra khỏi giường xong thì vừa hay người đàn ông bên cạnh cũng tỉnh giấc, anh ta có vẻ thản nhiên tỉnh dậy chỉnh trang lại bộ đồ xộc xệch và mái tóc rối bời, cô tuy có chút ngỡ ngàng nhưng chẳng giám hó hé một lời.

"tối qua em vất vả rồi"

nói xong người đàn ông đó rời đi. Để lại cô trong phòng có chút bối rối.