Tối Chân Tâm

Tối Chân Tâm - Quyển 2 Chương 72: Mẫn Mẫn của chúng ta về rồi




Ngày tết, đám vợ lớn vợ bé trong phủ Tứ gia lại phụng mệnh “gặp mặt ăn cơm”. Nhan Tử La ngay từ ngày đầu tiên nghe thấy mệnh lệnh này đã trừng mắt lên lườm trời không biết bao nhiêu lần. Nàng nằm co ro trên giường, lòng cảm khái: Chẳng có ngày nào được yên thân cả.



“Chủ nhân, người cũng nên trang điểm một chút đi, không còn nhiều thời gian nữa.” Giọng Bách Hợp có phần hào hứng.



Nhan Tử La nhìn nhìn Bách Hợp: “Có gì đáng phải trang điểm, chủ nhân ngươi như thế này trông mất mặt lắm sao?”.



“Chủ nhân, người không phải đang cố ý bóp méo ý của nô tỳ đấy chứ? Người biết rõ nô tỳ không có ý đó mà”, Bách Hợp lẩm bẩm đầy ấm ức.



“Haizz, Bách Hợp à, chủ nhân ngươi đã nhiều tuổi rồi còn trang điểm rực rỡ chói lọi để làm gì?”



Nhan Tử La lại hỏi: “Thôi thôi, mau chọn cho ta một cái áo! Đừng chọn màu sáng quá là được, tránh người khác bị chói mắt”.



“Chủ nhân…”, Bách Hợp kéo dài giọng, nhìn nhìn Nhan Tử La quay đầu đi, đành bất lực đi chọn y phục.



Cô ta lấy từng chiếc từng chiếc một đưa đến trước mặt Nhan Tử La, Nhan Tử La chọn một chiếc áo dài màu nâu sẫm, bên ngoài áo khoác gi lê hoa văn may đối xứng với nhau. Tóc thì cũng đơn giản cuốn gọn ra sau, cài hai món trang sức màu xanh lam, mang thêm đôi hoa tai màu xanh lam nữa.



Bách Hợp vừa trang điểm cho nàng vừa có ý đồ thay đổi “quan điểm thẩm mĩ” của nàng nhưng bất lực. Nhan Tử La bộ dạng như lão thần tại tại, Bách Hợp cũng đành buông xuôi.



“Khuynh Thành chạy đi đâu rồi?” Nhan Tử La nghĩ đến việc cả buổi chiều không thấy con gái đâu.



“Chủ nhân, Cách cách có lẽ đang ở trong thư phòng”, Bách Hợp đáp. Cũng may, Cách cách còn chưa bị thất sủng.



“Thư phòng? Nha đầu này…” Nhan Tử La lắc lắc đầu.



Sắp đến giờ cơm tối, Nhan Tử La còn chưa ra khỏi cửa, Nữu Hỗ Lộc thị đã đến, thấy nàng ăn mặc trang điểm như vậy thì thoáng chau mày, “Muội muội đơn giản quá”.



“Vậy sao?”, Nhan Tử La đáp hờ hững.



“Không có thứ gì mới mẻ hơn à?”, Nữu Hỗ Lộc thị hỏi.



“Chủ nhân nói là tươi mới quá nhức mắt”, Bách Hợp khẽ giọng “mách”.



“Tết mà, phải mời mẻ một chút chứ.” Nữu Hỗ Lộc thị cười nói, “Nếu tin tưởng tỷ tỷ, thì hãy để tỷ chọn cho muội một bộ”.



“Làm phiền tỷ vậy.” Nhan Tử La nặn ra một nụ cười, mặc gì thì có gì quan trọng đâu. Mặc rực rỡ quá không chừng đám phụ nữa kia được dịp bàn tán. Mặc dù nàng chẳng quan tâm nhưng không thể ngày nào mặt cũng đau khổ như bị sốt được.



Nữu Hỗ Lộc thị đã đi đến tủ y phục chọn một bộ. Kết quả là chọn cho Nhan Tử La một chiếc áo dài màu hoa tùng, bên ngoài vẫn khoác chiếc gi lê có hoa văn đối xứng kia. Nhan Tử La mặc vào, quả nhiên căn phòng sáng bừng cả lên, nhưng không quá phô trương.



“Tỷ quả là có con mắt hơn người!”, Nhan Tử La nói.



“Được rồi, đi thôi, sắp đến giờ rồi đấy”, Nữu Hỗ Lộc thị cười nói. Bách Hợp vội cầm áo choàng và găng tay mặc cho Nhan Tử La. Hai người đưa theo a hoàn của mình đi về phía tiểu viện của Nạp Lạt thị. Vừa ra khỏi nhà chưa được bao xa, liền thấy Bích La và Lý thị đang đi cùng nhau. Gặp họ, Bích La thận trọng chào hỏi, Lý thị lại cười nói với Nhan Tử La: “Ái chà, đã lâu rồi ta chưa được gặp muội, gần đây bận nên cũng không có thời gian qua bên ấy thăm, muội đừng để ý nhé”.



“Lý tỷ quá lo lắng rồi, muội rất khỏe mà, ăn được ngủ được”, Nhan Tử La đáp bằng giọng bình bình, chẳng nóng chẳng lạnh.



“Vậy thì tỷ yên tâm”, Lý thị đáp.



Nhan Tử La thật sự chẳng muốn nói chuyện, nàng vẫn luôn hoài nghi tại sao trước kia mình lại có thể vờ vịt thân thiết với đám phụ nữ này.



“Chúng ta phải đi nhanh một chút, để các tỷ muội khác đợi lâu là không tốt đâu”, Nữu Hỗ Lộc thị dàn hòa nói. Nhan Tử La nhìn nàng ta một cái, cười.



Khi bọn họ đến, ngoài mấy thê thiếp không có thân phận gì ra, Niên thị, Cảnh thị và các trắc phúc tấn khác vẫn chưa tới. Thỉnh an Nạp Lạt thị xong, mấy người họ ngồi xuống. Nhan Tử La vẫn rất tự giác ngồi cạnh Nữu Hỗ Lộc thị. Cẩm Hân cách cách và Hoằng Quân, Hoằng Thời cũng được các a hoàn và ma ma đưa đến. Chúng đều là những đứa trẻ ngoan ngoãn, khác hẳn với mẹ đẻ của chúng là Lý thị.



Đám phụ nữ thong thả ngồi nói nói cười cười, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía cửa.



Mãi một lúc lâu, chồng của đám phụ nữ mới tới, tay còn dắt theo một đứa trẻ. Nhan Tử La vô tình nhìn thấy những ánh mắt sắc lẹm của đám phụ nữa ném nhanh về phía con gái mình. Đám phụ nữ đứng dậy hành lễ với chồng, Khuynh Thành cũng ngoan ngoãn thỉnh an Nạp Lạt thị và các vị trắc phúc tấn, sau đó cười chạy tới chỗ bọn Cẩm hân: “Cẩm Hân tỷ tỷ, Hoằng Quân ca ca”, sau đó giơ tay bẹo cái má nhỏ của Hoằng Thời. Cuối cùng nó đi đến cạnh Nhan Tử La, tự động ngồi vào lòng mẹ.



Giống như những lần tập trung ăn cơm khác, sau khi bọn a hoàn bày biện đồ ăn xong, đám vợ lớn vợ bé của Dận Chân lần lượt ngồi xuống theo thứ tự.



Nhan Tử La ngồi cạnh Nữu Hỗ Lộc thị, Khuynh Thành ngồi cạnh nàng.



Nhan Tử La yên lặng ăn sủi cảo, Nạp Lạt thị hỏi gì nàng cũng chỉ trả lời qua loa một hai câu, không hỏi nàng liền không nói chuyện, thỉnh thoảng gắp cho Khuynh Thành chút thức ăn. Nhan Tử La không thích ăn sủi cảo, cố gắng ăn nhiều đồ ăn hơn.



Khó khăn lắm, sau khi nàng ăn xong ba cái sủi cảo, thì về cơ bản bữa cơm sum vầy này cũng kết thúc. Theo tập tục, ngay sau đó sẽ là nghe kịch, nghe thuyết thư[1].



[1] Thuyết thư là cách gọi khác của nghệ thuật Hát nói Trung Quốc, bao gồm các thể loại như Bình sách, Đàn từ, Bình thoại… Người thuyết thư là người biểu diễn các tiết mục Hát nói trước đám đông.



Trong khoảng thời gian ngồi nghỉ sau bữa cơm, Khuynh Thành bèn nhấp nhổm muốn được đốt pháo hoa. Nhưng bị Nhan Tử La trừng mắt lườm cho một cái, nó đành ngoan ngoãn ngồi trên đùi nàng, bám chặt lấy nàng như con gấu Koala ôm cây.



Lúc nghe kịch, Nhan Tử La vẫn mơ mơ màng màng buồn ngủ như thường lệ. Khuynh Thành do không được di truyền những tế bào văn hóa văn nghệ, nên cũng như gió thoảng mây bay, từ từ cái đầu nhỏ xinh của nó dựa hẳn vào vai Nhan Tử La.



Nữu Hỗ Lộc thị ngồi cạnh nhìn thấy, bật cười khe khẽ.



Hai mẹ con đang thở đều đều thì bỗng bị một tiếng động chói tai làm cho bừng tỉnh, Khuynh Thành ôm chặt mẹ, khẽ hỏi: “Ngạch nương, sao thế à?”.



“Đổi kịch rồi”, Nhan Tử La ngước mắt lên đài nhìn một cái, không biết vở tiếp theo là vở gì. Nàng nhìn Nữu Hỗ Lộc thị, hỏi: “Tỷ tỷ, vở này là vở gì?”. Nữu Hỗ Lộc thị nghiêng đầu nhìn nàng, “Là vở Lý Quỳ chịu tội”.



“Lý Quỳ chịu tội? Ồ!” Nhan Tử La gật gật đầu, bị dọa cho tỉnh ngủ nên ngồi ôm con gái nghe kịch. Chỉ có điều, nàng thực sự không hiểu, tết nhất không hát những bài chúc mừng vui vẻ, mà lại hát “Lý Quỳ chịu tội” gì gì đó, để hắn ta tới chúc tết sao? Có để người ta sống nữa không thế?



Nghe một lúc, Khuynh Thành ghé vào tai nàng nói, “Ngạch nương, vở kịch này không hay, Lý Quỳ xấu quá”.



“Hắc Toàn Phong mà, có thể đẹp được sao?”, Nhan Tử La cũng thì thầm, “Cố gắng thêm chút nữa, sắp xong rồi”.



“Ồ!” Khuynh Thành bĩu môi, chán nản nhìn lên đài.



Khó khăn lắm mới đợi được tới khi Lý Quỳ đi xuống, vở kịch đã hát được tám, chín đoạn rồi, nhưng có lẽ Dận Chân nghĩ tới việc trời lạnh thế này mà hành hạ các bà vợ ngồi mãi ở đây cũng không tốt nên tuyên bố tàn tiệc luôn.



“A ma, có thể đốt pháo hoa không?”, Khuynh Thành chạy tới hỏi Dận Chân. Dận Chân gật đầu, tiểu nha đầu vui sướng lắc lắc cái mông nhỏ chạy đi tìm Cẩm Hân cách cách và Hoằng Quân. Đám a hoàn trong nhà đều căng thẳng lo sợ muốn chết.



Nhan Tử La đứng cạnh Nữu Hỗ Lộc thị, chăm chú nhìn Khuynh Thành đang vui vẻ nhảy nhót trong sân, chỉ sợ nó không cẩn thận bị thương. Đột nhiên nhớ tới thời gian còn ở biệt viện phía Tây ngoại thành, thời gian đó Khuynh Thành còn nhỏ, mỗi năm Tết đến, nàng thường quấn rất nhiều y phục cho nó để Bách Hợp bế, còn mình thì đi đốt pháo hoa, Khuynh Thành sẽ vui sướng toét miệng ra cười, thỉnh thoảng còn chảy cả nước miếng. Nghĩ tới đây, nàng bất giác bật cười.



“Muội muội cười gì thế?”, Nữu Hỗ Lộc thị hỏi.



“Đang nghĩ đến hồi Khuynh Thành còn nhỏ. Từ nhỏ nó đã nghịch ngợm rồi, luôn khiến muội phải đau đầu”, Nhan Tử La nói.



“Đúng là hoạt bát hơn người, có điều, trẻ con mà, nên như thế”, Nữu Hỗ Lộc thị đáp.



Khi đám phụ nữ đứng dưới hành lang chân sắp cứng đơ, mấy đứa trẻ mới tiếc nuối thu tay về, chẳng có cách nào, hết mất pháo hoa rồi.



“Các muội, cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên về nghỉ ngơi thôi”, Nạp Lạt thị khéo léo nói. Đám phụ nữ lại tới thỉnh an Dận Chân và Nạp Lạt thị, Nhan Tử La dắt Khuynh Thành về. Vào phòng vừa thay xong áo thì nghe bên ngoài giọng Ám Hương, Sơ Ảnh và đám a hoàn cùng đồng thanh: “Tứ gia cát tường!”.



Nhan Tử La lập tức cảm thấy tất cả các tế bào trên cơ thể mình đều rơi vào trạng thái căng thẳng. Nàng đứng dậy khỏi bản trang điểm, quay người nhìn ra cửa, Dận Chân vén rèm bước vào. Bách Hợp vội nhún mình hành lễ, sau đó tìm cớ khéo léo kéo Khuynh Thành tới gian phòng phía Tây.



Nhan Tử La cúi đầu đứng đó, không nói gì. Nghe tiếng bước chân mỗi lúc một gần, Nhan Tử La cảm thấy cả người mình cứng lại. Dận Chân đứng sững trước mặt nàng, Nhan Tử La không dám nhìn vẻ mặt chàng. Cảm thấy gió trong tay áo của chàng khi phất lên, Nhan Tử La vô thức ngẩng đầu, tay Dận Chân rơi xuống bên tai nàng.



“Bách Hợp, dâng trà”, Nhan Tử La vội tránh một bước đứng sang bên cạnh, né tránh tay chàng.



Từ phòng ngoài, Bách Hợp vâng dạ nhưng không thấy bưng trà vào.



“Nàng đang trách ta?” Dận Chân nâng cằm Nhan Tử La để nàng phải nhìn mình. Nhan Tử La lại cụp mắt, giọng đều đều: “Không ạ”.



“Không?” Dận Chân nheo mắt lại.



“Vâng, không trách”, Nhan Tử La vẫn nói giọng đều đều đó.



“Không dám nói, hay là không muốn nói? Ta đã trừng phạt Bích La rồi, để nàng ta quay về là ý của Mẫu phi”, Dận Chân buông tay.



Nhan Tử La im lặng.



“Nàng còn muốn thế nào nữa?” Dận Chân giọng tỏ ra bất lực.



“Nghe theo sự sắp đặt của người”, Nhan Tử La cúi đầu nói.



“Nàng giữ khoảng cách với ta tới mức này…”, Dận Chân bỏ lửng.



“Tứ gia là chủ, nô tỳ là tớ”, Nhan Tử La vẫn cúi đầu.



“Nàng… rốt cuộc là phải làm thế nào nàng mới không giữ khoảng cách với ta nữa?” Dận Chân nhìn đỉnh đầu Nhan Tử La.



Nhan Tử La không đáp, cũng không ngẩng đầu.



“Nàng định hành hạ ta tới khi nào? Muốn mỗi lần đến ta đều phải nhìn sắc mặt này của nàng sao?” Giọng Dận Chân đã có hơi hướm tức giận.




“Tứ gia có thể không đến”, Nhan Tử La bình tĩnh đáp, “Hoặc… nô tỳ có thể chuyển ra ngoài, không gặp thì không cần phiền muộn”.



“Nàng…” Dận Chân giơ tay bóp chặt cằm nàng, hít một hơi thật sâu, nói tiếp: “Theo ý nàng cũng được. Cả đời này ta chưa từng cầu xin phụ nữ, nàng cũng không phải là ngoại lệ”, sau đó phủi tay quay người đi.



“Tứ gia, bao giờ nô tỳ có thể chuyển đi?”, Nhan Tử La hỏi với theo.



Dận Chân đứng sững một lát, sau đó lạnh lùng đáp: “Tùy nàng”.



“Đa tạ, Tứ gia đi từ từ.” Nhan Tử La thấy chàng sải bước đi ra ngoài, còn bản thân thì thở dài, ngồi trở lại ghế, cuối cùng vẫn là thế này, bất luận thời gian qua nàng đã tự khuyên nhủ mình bao nhiêu lần, nói với mình rằng chàng hoàn toàn vô tâm, nhưng khi đối mặt với chàng cơn oán hận trong lòng vẫn xộc lên não, không thể quản nổi cái miệng mình. Cuối cùng chàng vẫn không cho rằng chàng có gì sai. Thôi, e là sức chịu đựng của chàng đã tới giới hạn, đi thôi, đi rồi chẳng ai còn phải chịu phiền muộn nữa.



“Chủ nhân, Tứ gia sao thế ạ? Chủ nhân…” Bách Hợp vội vàng đi vào, thấy vẻ mặt Nhan Tử La, lập tức sững lại, lắp bắp: “Chủ nhân, người sao thế? Người bị là sao thế?”.



“Bách Hợp. Thu dọn đồ đạc. Chúng ta quay về biệt viện”, Nhan Tử La nói.



“Chủ nhân…” Bách Hợp kinh ngạc mở to mắt, “Đang Tết, chúng ta…”.



“Thu dọn đồ đi, những thứ mang đến hãy mang về cả.” Nghĩ một lát, nàng nói tiếp, “Khuynh Thành ngủ chưa?”.



“Ngủ rồi ạ, chủ nhân.” Bách Hợp cúi đầu.



“Ồ, vậy để nó ngủ, đừng bế tới đây”, Nhan Tử La nói, sau đó nhìn Bách Hợp vẫn đang đứng nghệt ra đó, “Đứng đấy làm gì? Mau thu dọn đồ đi”.



“Vâng, chủ nhân”, Bách Hợp đáp, từ từ đi ra, nói gì đó với Ám Hương, Sơ Ảnh, khiến hai người kia vô cùng kinh ngạc.



Mấy người bàn bạc xem nên làm thế nào thì nghe tiếng Nhan Tử La vọng ra từ trong phòng: “Thôi, các người cứ từ từ thu dọn, Tết xong mới chuyển đi”.



Bách Hợp và mấy người kia nghe thấy, trái tim thấp thỏm đang treo cao mới về đúng chỗ, có lẽ chuyện không tồi tệ như bọn họ nghĩ.



Nhan Tử La trèo lên giường sưởi nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng rất muốn đi ngay vào ngày mai, nhưng, nếu thật sự làm thế, chuyện trong phủ Tứ gia sẽ trở thành chuyện cười cho các A ca khác, người da mặt mỏng như chàng…



Ngày hôm sau, là Hai mươi tư, theo quy tắc trong cung, trong phủ chỗ nào cũng treo đèn lồng, chỗ nào cũng thấy không khí chúc mừng vui vẻ. Khu nhà Nhan Tử La ở cũng không phải là ngoại lệ, không chỉ hành lang mà trong phòng cũng thay loại đèn lồng bọc sa đỏ theo kiểu mới trong cung. Có điều, màu đỏ nhức nhối đó lại chẳng có ý nghĩa chúc mừng trong mắt những người ở nhà nàng.



Lặng lẽ sống thêm hai ngày nữa, chiều ngày Hai mươi bảy, đột nhiên có kẻ dưới tới báo Thái cát phúc tấn của Mông Cổ tới, Phúc tấn mời nàng ra phòng khách. Nhan Tử La nghe xong đầu tiên là chau mày, sau đó nhớ ra, thì ra là Mẫn Chỉ. Vội vàng mặc thêm áo bước nhanh ra phòng khách. Chưa đến cửa đã nhìn thấy một a hoàn đứng đợi, đưa nàng vào trong. Mẫn Chỉ đang nói chuyện với Phúc tấn. Thấy nàng vào, Nạp Lạt thị đứng dậy, nói: “Muội muội đến rồi, mau ngồi đi! Mẫn Chỉ cũng vừa đến, ta nghĩ hai người sẽ muốn gặp nhau”.



“Đa tạ Phúc tấn!” Nhan Tử La ngồi vào vị trí của mình, ngẩng đầu nhìn Mẫn Chỉ, Mẫn Chỉ đã sinh xong, trông vẫn còn khá phốp pháp nhưng toàn thân toát ra phong thái dịu dàng.



Ngồi một lát, nói chuyện được một lúc lại có kẻ dưới tới xin ý chỉ của Nạp Lạt thị. Nạp Lạt thị cười, nói: “Vốn là phải tiếp đón Mẫn Chỉ chu đáo, nhưng mấy ngày nay trong phủ rất nhiều việc, vì vậy ta không thể ở thêm nữa. Muội muội hãy ngồi nói chuyện với Mẫn Chỉ nhé”.



“Vâng, Phúc tấn”, Nhan Tử La cũng vội vàng đứng dậy đáp, biết Nạp Lạt thị có ý tốt.



Hai người tiễn xong Nạp Lạt thị mời từ từ đi về khu nhà của Nhan Tử La.



“Về kinh lúc nào thế? Sao hôm nay mới tới thăm tôi”, Nhan Tử La hỏi.




“Hôm qua mới đến nơi, hôm nay liền vội vàng tới thăm tỷ ngay, tỷ còn nói nữa?”, Mẫn Chỉ cười.



“Đứa bé đâu? Là cháu trai hay cháu gái?” Nhan Tử La nhớ đến đứa trẻ.



“Là… trai”, Mẫn Chỉ có chút ngại ngùng. Nhan Tử La nheo mắt nhìn Mẫn Chỉ, nói: “Đã làm mẹ trẻ con rồi mà còn ngại à? Mẫn Mẫn, cô thật sự là… quốc bảo”.



“Đừng có nói linh tinh! Hôm nào ta sẽ bế nó đến cho tỷ gặp”, Mẫn Chỉ thoáng đỏ mặt.



“Hay là tôi vào cung thăm nó, trời lạnh thế này, đừng để nó bị nhiễm lạnh”, Nhan Tử La đáp.



Vừa đi vừa nói chuyện, không bao lâu đã đến nơi. Vào trong sân, Bách Hợp và đám a hoàn đang quét dọn, thấy hai người vào, mặt bọn họ đều lộ vẻ vui mừng, vội vàng thỉnh an Mẫn Chỉ.



“Tiểu viện này giống hệt khu nhà của tỷ ở biệt viện, Tứ ca đối với tỷ cũng không tồi đâu”, Mẫn Chỉ nhìn cách bài trí trong phòng, nói.



Nhan Tử La nhếch nhếch mép, không tiếp lời.



“Bảo bối Khuynh Thành đâu? Sao không thấy?”, Mẫn Chỉ hỏi.



“Bẩm Công chúa, hôm nay Cách cách ở trong thư phòng”, Bách Hợp đáp. Vừa nói xong, thì từ ngoài cửa vang lên tiếng gọi vui mừng, “Mẫn cô cô”. Con bé vào cửa cái là lao thẳng tới lòng Mẫn Chỉ. Trong mắt Nhan Tử La, bộ dáng đó hệt một chú chó nhỏ.



“Mẫn cô cô, nhớ cô cô quá!”, Khuynh Thành cười ha ha nói.



“Mẫn cô cô cũng nhớ con”, Mẫn Chỉ gạt mũi Khuynh Thành, “Hôm nay sao con lại ngoan ngoãn tới thư phòng thế?”.



“Con đọc sách. Ha ha, đọc sách dưới sự giám sát của a ma, a ma sẽ không ép con học nữ công giống Cẩm Hân tỷ tỷ.”



“Biết ngay nha đầu này chẳng thành tâm đọc sách gì mà”, Mẫn Chỉ cười, nói.



“Mẫn cô cô, cô phụ[2] nói cô cô đã sinh được tiểu đệ đệ rồi, tiểu đệ đệ đang ở đâu ạ?”, Khuynh Thành hỏi.



[2] Cô phụ: chú, chồng của cô



“Đang ở trong cung, mấy ngày nữa là con sẽ gặp”, Mẫn Chỉ đáp.



“Vậy… tiểu đệ đệ có giống một con khỉ con không?”, Khuynh Thành hoài nghi hỏi.



“Hả?” Mẫn Chỉ ngẩn người, nhìn nhìn Nhan Tử La, giống khỉ con? Lúc mới sinh ra thì cũng hơi giống một chút, nhưng…



“Tiểu đệ đệ đã lớn rồi, không còn giống khỉ con nữa”, Nhan Tử La nói với Khuynh Thành.



Trước kia con bé thường cuốn lấy nàng mà hỏi khi sinh ra trông nó thế nào, tiện miệng bảo giống khỉ con, không ngờ, trí nhớ thật tốt!



“Ồ, vậy thì tốt rồi!” Khuynh Thành gật gật đầu.



“Lần này ở lại bao lâu?” Nhan Tử La rót một chén trà nóng cho Mẫn Chỉ.



“Hoàng a ma nói ở lại tới khi trời ấm”, Mẫn Chỉ cười nói.



“Trời ấm? Vậy thì cô có thể ở lại tới mùa hè rồi! Mùa hè còn ấm hơn mùa xuân!” Nhan Tử La cười, bẻ cong ý của Khang Hy.



“Thế thì tốt quá”, Mẫn Chỉ đáp, sau đó hỏi bằng giọng nghi ngờ: “Bách Hợp, các ngươi đang làm gì thế?”.



“Chủ nhân bảo chúng nô tỳ thu dọn đồ đạc”, Bách Hợp nói.



“Thu dọn cái gì? Gọn gàng thế này rồi còn thu dọn?” Mẫn Chỉ nhìn Nhan Tử La.



“Gọn gàng à? Tôi thấy bừa bộn nên bảo bọn họ thu dọn đấy, nếu cô đã nói thế, thì thôi được rồi, Bách Hợp, các ngươi ra ngoài trước đi, đừng thu dọn nữa”, nói xong, nháy mắt với Bách Hợp một cái đầy ẩn ý.



Bách Hợp bất lực gật gật đầu, lui ra ngoài.



Ngồi chơi hơn một canh giờ, a hoàn Bảo Nguyệt của Nạp Lạt thị đến, nói là Tứ gia giữ Công chúa và Ngạch Phụ ở lại dùng cơm tối, mời Nhan trắc phúc tấn cùng sang luôn.



“Ăn một bữa cơm của Tứ ca quả không dễ dàng gì.” Mẫn Chỉ cười.



“Nói thế là có ý gì? Trước kia ở biệt viện cô cũng làm hao tổn lương thực nhà chúng tôi đâu có ít”, Nhan Tử La đáp trả.



“Lúc ấy không tính, khi ấy chỉ có thể ăn đồ của chị, còn bây giờ mới là ăn cơm nhà Tứ ca.” Mẫn Chỉ cũng không vừa, Nhan Tử La nhìn nhìn nàng ta, chẳng biết nói gì.



Lại hơn nửa canh giờ nữa trôi qua, liền có kẻ dưới tới mời. Bách Hợp, Ám Hương cùng đám a hoàn vội vàng hầu hạ ba vị chủ nhân ăn mặc chỉnh tề, theo người tới mời đi.



Đến phòng khách, Dận Chân và Sách Lăng cùng Nạp Lạt thị đều đã ngồi chờ, đang uống trà.



Thấy họ tới, Nạp Lạt thị vội cho a hoàn mang đồ ăn lên. Dận Chân mời Sách Lăng ngồi, Mẫn Chỉ và Nạp Lạt thị cũng vào chỗ của mình, Nhan Tử La ngồi giữa Mẫn Chỉ và Khuynh Thành.



Trong bữa ăn, Dận Chân vẫn như thường ngày, trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt, đàm luận với Sách Lăng về Tamil, Nạp Lạt thị và Mẫn Chỉ trò chuyện về việc nhà, kể về đứa trẻ mới sinh. Nhan Tử La lặng lẽ ngồi ăn, nàng ngồi đối diện với Dận Chân, cũng không dám ngẩng đầu lên. Ánh mắt Mẫn Chỉ liền đảo qua đảo lại giữa Nhan Tử La và Dận Chân.



Ăn cơm xong, Mẫn Chỉ và Sách Lăng vào cung. Nhan Tử La cũng Dận Chân và Nạp Lạt thị tiễn tới tận cửa, chờ cho đến khi họ lên xe ngựa. Xe ngựa rẽ vào góc phố, Dận Chân quay người định đi lên bậc thềm, lúc quay người liếc mắt thấy Nhan Tử La vẫn đang nhìn về phía góc phố, vẻ mặt… chẳng biểu hiện gì, lại trở thành “nàng” trong bức họa.



Khẽ ho mộ tiếng, Nhan Tử La vội cúi đầu, nắm tay Khuynh Thành đi vào trong, nhìn theo bóng người đi phía trước, tâm trạng phức tạp.



Quay về phòng, cùng Khuynh Thành đọc sách một lúc rồi dỗ con bé đi ngủ, thấy Bách Hợp vẫn đang bân rộn dọn dẹp, Nhan Tử La nói khẽ: “Bách Hợp, chủ nhân ngươi là ta đã quyết tâm quay về biệt viện sống rồi, hiểu chưa hả?”.



“Nô tỳ hiểu. Nhưng chủ nhân, cho dù hôm nay nô tỳ không sắp xếp đồ đạc trước mặt Công chúa, thì sau Tết, người về biệt viện, Công chúa cũng sẽ biết thôi!”, Bách Hợp đáp.



“Biết cũng không sao! Cô ấy biết tính ta. Được rồi, các ngươi cũng đi nghỉ đi, sau Tết các ngươi sẽ mệt đấy”, Nhan Tử La đuổi Bách Hợp ra ngoài.