Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt

Chương 14




Tiết cuối là tiết tự học, nếu như trước, đám Tần Hoan đã chạy đi chơi bóng từ lâu.

Nhưng hôm nay không có.

Khương Hàng đổi chỗ với bạn ngồi ở trước mặt Tiêu Mặc, cầm bài kiểm tra lí và vở lí ngồi ở đó.

Diệp Hiểu Hiểu hết sức tò mò, cũng xao xao với người ngồi trước Tần Hoan, đổi vị trí với người đó.

Trương Tuân dời ghế, ngồi ở lối đi nhỏ.

Thêm Tần Hoan ở bên trong bốn người, vừa lúc vây Tiêu Mặc lại.

Những bạn học khác cũng không thể tĩnh tâm tự học, đều phân tâm về phía sau, thường hay quay đầu về phía đó, đối với việc Tiêu Mặc đồng ý dạy Khương Hàng, bọn họ cảm thấy rất bất ngờ.

Thì ra bạn học mới cũng không cao lãnh như thế nhỉ?

Cao lãnh… Vẫn là cao lãnh.

Bởi vì chỉ đối mặt với bốn đôi mắt nhìn chằm chằm y không chuyển, vẻ mặt của Tiêu Mặc cũng không thay đổi chút nào, giọng điệu vẫn không hề lên xuống, giống y người máy.

Y lấy bài kiểm tra của Khương Hàng nhìn nhìn, liền trực tiếp tìm sách tham khảo ra, sau đó lật tới trang công thức, “Nhớ cái này.”

Khương Hàng sửng sốt một chút, “Hả?”

Tiêu Mặc nhìn cậu một cái, “Căn bản của cậu quá yếu, công thức định lý cũng chưa nhớ kỹ, những thứ này đều nằm trong sách lớp 10, nhớ kỹ.”

Tần Hoan ở bên cạnh châm thêm một câu, “Như cậu ấy nói, cậu chỉ cần viết công thứ thôi thì cũng có thể được điểm.”

Trương Tuân nhấc tay, cười đến hàm hậu thật thà, “Đúng rồi, tớ cũng thế, mỗi lần tớ đều ghi hết một mớ công thức, nhiều nhất là có lần được 6 điểm.”

Khương Hàng: “…”

Gãi đầu một cái, Khương Hàng nói: “Vậy tớ về học.”

Tiêu Mặc gật gật đầu, lại dùng bút khoanh mấy công thức, “Mấy cái này bây giờ cậu học trước, năm phút sau kiểm tra cậu.”

Khương Hàng ngoan ngoãn ôm sách đi học.

Diệp Hiểu Hiểu lại gần hỏi: “Đại thần, tớ có thể thỉnh giáo cậu không?”

Thành tích mỗi môn phát ra của Tiêu Mặc, cậu ta liền thành thật lấy một tên riêng rõ nét cho Tiêu Mặc —— đại thần.

Tiêu Mặc ngước mắt.

Diệp Hiểu Hiểu nói một tiếng với bạn học ở chỗ mình, ý bảo đối phương lấy bài kiểm tra của cậu ta giùm, sau đó cậu ta lấy bài thi đưa lên trước mặt Tiêu Mặc, chỉ vào một câu hỏi trắc nghiệm cuối cùng: “Dạng đề này nè, lần nào tớ làm cũng sai…”

Tần Hoan nhìn lướt qua, phụt một tiếng bật cười.

—— Mặt sau đề, thầy Hồ viết cho một câu: Cùng một dạng đề mà sai cả năm lần, chép đề 10 lần!

Diệp Hiểu Hiểu trừng hắn, “Anh Tần anh đừng cười, còn không phải lần trước nghe anh nói xong mới đổi thành vậy sao, lúc đầu như tớ là được rồi!”

Tần Hoan thấy nồi từ trên trời rơi xuống, hắn vô cùng vô tội, “Sao lại là do tớ, tớ không làm sai mà.”

Nói xong hắn lại nhìn Tiêu Mặc, “Đúng không, bạn cùng bàn.”

Tiêu Mặc hỏi Diệp Hiểu Hiểu, “Suy nghĩ của cậu như nào?”

Diệp Hiểu Hiểu trình bày trên nháp lại một lần vô cùng nhanh, đáng tiếc đáp án vẫn kém câu trả lời chính xác rất xa.

Tiêu Mặc nói: “Rất dài dòng.”

Y cầm bút lên phác thảo sơ đồ đơn giản, tiếp theo dùng mấy con số và một công thức, liền có câu trả lời.

Cách giải đề vừa xem hiểu ngay, đơn giản rõ ràng.

Diệp Hiểu Hiểu và Trương Tuân bên cạnh nhìn trợn tròn mắt, “ĐM, đơn giản như vậy sao?”

Diệp Hiểu Hiểu lại tìm một đề tương tự vậy, dùng cách của Tiêu Mặc tính lại một lần, không đến hai mươi giây đã đáp án, cậu ta giơ ngón cái lên với Tiêu Mặc, ánh mắt tỏa sáng, tâm phục khẩu phục, “Không hổ là đại thần, sau này tớ có thể nghe giảng abif chung không? Tớ hứa là sẽ cực kì im lặng!”

“Tớ nữa, tớ nữa, tớ thế mà nghe liền hiểu!” Trương Tuân vẻ mặt kích động, “Tớ thấy rằng tớ đã tìm được người thầy của đời mình.”

“Tuân, tớ nhớ tớ cũng đã dạy cho cậu rồi mà.” Tần Hoan ung dung mở miệng.

Bây giờ Trương Tuân thầm muốn ôm đùi Tiêu Mặc, “Anh Tần, không phải tớ ghét bỏ cậu, là cậu không được thật.”

Tần Hoan: “…”

Tần Hoan vươn tay nắm vai Tiêu Mặc, quen thuộc kề đầu mình lại gần, ghé vào lỗ tai y tràn ngập oán niệm nói: “Bạn cùng bàn à, tớ cũng có sĩ diện mà, chúng mình thương lượng tí đi, tốt xấu gì cậu cũng phải để lại cho tớ một chút?”

Hắn kề quá gần, khí nóng khi nói chuyện vừa lúc phất qua tai Tiêu Mặc. Tiêu Mặc giật mình.

Tiêu Mặc quay đầu nhìn hắn, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Tần Hoan đối diện với y, ngây ngốc không phản ứng kịp, ngược lại còn nhếch môi một cái, nở nụ cười với Tiêu Mặc.

Tiêu Mặc rũ mắt xuống, hỏi Khương Hàng, “Cậu học xong chưa?”

Khương Hàng nghĩ nghĩ, “Rồi.”

“Đưa tớ bài kiểm tra của cậu.” Lúc nói chuyện, Tiêu Mặc nghiêng người về phía trước, cánh tay của Tần Hoan khoát lên đầu vai y trượt xuống, Tần Hoan liền thuận thế thu về, đổi thành nâng cằm lên nhìn Tiêu Mặc giảng đề cho Khương Hàng, ngẫu nhiên chen thêm vào một câu.

Tiêu Mặc giảng đề ý rõ ràng, cách giải đề cũng rất đơn giản dễ hiểu, chỉ cần nhớ công thức, có thể giải được rất nhanh.

Cách của y không giống với của thầy, đơn giản hơn so với thầy dạy nhiều, vốn Khương Hàng không ôm hy vọng gì, nhưng nghe một hồi, chờ lấy lại tinh thần thì phát hiện mình đều hiểu hết, bài thi vốn chả khác gì thiên thư, nếu kiểm tra lần nữa, ít nhất cậu có thể làm được sáu mươi điểm.

Bài kiểm này tổng điểm là một trăm, sáu mươi là đạt điểm tiêu chuẩn rồi.

Lần đầu tiên Khương Hàng cảm thấy mình nghe giảng bài chưa đã, đợi đến khi tiếng chuông tan học vang lên, cậu cũng không phản ứng kịp.

Nhưng Tiêu Mặc lại dừng lại.

Y dọn balo rất nhanh, đứng lên, chuẩn bị đi khỏi.

Tần Hoan gọi y lại, “Đi nhà hàng?”

Tiêu Mặc gật đầu, “Ừ.”

Tần Hoan phất tay về phía y, cười lộ ra hàm răng trắng, “Vậy bye bye nhé, thứ hai gặp.”

Tiêu Mặc nghĩ nghĩ, cũng “Ừ” một tiếng rất nhẹ.

Tần Hoan cười càng sáng lạn hơn.

Khương Hàng dọn bài kiểm tra và sách giáo khoa của cậu, quay đầu nhìn Tần Hoan ở cửa sau hỏi, “Anh Tần, phải đi hả?”

Trương Tuân đeo balo lại gần, “Đi thôi, đánh bóng.”

“Không chơi.” Tần Hoan nhét sách giáo khoa và sách luyện tập nhét vào balo rất nhanh, đứng lên nói: “Hôm nay chỉ các cậu chơi thôi, tớ có việc, đi trước nhé.”

Nói xong, hắn không đợi hai người phản ứng lại, liền mang balo đi, bước chân có hơi vội.

__

Hôm nay Tiêu Mặc không có đến nhà hàng, trên đường y nhận được điện thoại của Tiêu Nguyệt Mai, tạm xin nghỉ để tới Nhị Trung.

Lúc y tới Nhị Trung, đã sắp hơn sáu giờ.

Trường cấp hai Nhị Trung và trường cấp ba cùng một chỗ, trường cấp hai lại nội trú, cho nên lúc Tiêu Mặc tới, vừa lúc đụng phải không ít học sinh về trường.

Đồng phục học sinh Nhất Trung của y trong đám người rất nổi bật.

Tiêu Mặc không để ý đến tầm mắt xung quanh, đi thẳng tới cửa bảo vệ, nói mấy câu với bảo vệ, đi vào trường học.

Những tòa nhà dọc theo cổng trường, Tiêu Mặc đi thẳng tới, dọc theo cầu thang lên tầng năm.

Trong phòng làm việc, Quý Nghiêu đứng với dáng vẻ không kiềm chế được, bên cạnh cậu ta còn có một học sinh mặt mũi sưng vù và một người phụ nữ trung niên.

Thấy Tiêu Mặc, Quý Nghiêu trực tiếp đen mặt, không kiên nhẫn trên mặt thăng cấp thành ghét bỏ, “Tại sao lại là anh tới?”

“Tạm thời cô có việc không tới được, cô bảo anh tới trước.” Tiêu Mặc hỏi cậu ta, “Em đánh nhau?”

Quý Nghiêu lạnh lùng nói: “Không liên quan tới anh.”

Tiêu Mặc không để ý thái độ của cậu, mà là xoay người tìm chủ nhiệm lớp, “Tôi là anh của Quý Nghiêu.”

Chủ nhiệm lớp hơi ngạc nhiên, “Anh hả? Cha mẹ em ấy không tới sao?”

Tiêu Mặc nói: “Phải trễ một chút.”

Người giám hộ bên cạnh vừa nghe Tiêu Mặc là anh của Quý Nghiêu, lập tức phát rồ, “Em trai mày rất mất dạy, mày coi em mày đánh con tao thành ra gì rồi này!”

“Xin bà rút lại ba từ ‘mất dạy’ dùm.” Ánh mắt của Tiêu Mặc rất lạnh, lại có chút u ám, người giám hộ kia không khỏi hơi sợ.

Tiêu Mặc lại hỏi chủ nhiệm lớp, “Tôi muốn biết nguyên nhân, và ai ra tay trước.”

Chủ nhiệm lớp còn chưa mở miệng, người giám hộ kia liền cướp lời: “Chắc chắn là em mày ra tay trước, con tao rất ngoan, thành tích rất tốt, chưa bao giờ gây chuyện, chớ nói chi là đánh nhau, tự cậu xem lại, trên người em trai cậu không hề bị thương tí đâu? Nhưng còn con tao, thiếu chút nữa là nát mặt.”

Giọng của bà rất lớn, càng nói càng kích động, nước miếng bay cả ra.

Tiêu Mặc không để ý tới bà, chỉ nhìn chủ nhiệm lớp, chờ hắn mở miệng.

Lúc này, Quý Nghiêu rống lên một câu, “Ai má nó là em trai anh ta.” Gào xong, cậu lại đá ngã thùng rác kế bên, giấy vươn đầy đất.

Chủ nhiệm lớp trừng mắt nhìn Quý Nghiêu, thành công khiến cậu ta ngậm miệng, sau đó mới nói với Tiêu Mặc: “Là Quý Nghiêu ra tay trước, nhưng mà…”

Lời của hắn vẫn chưa hết, người giám hộ kia là giãy nãy lên, “Mày nghe đi, chính là do em trai mày ra tay trước, tuổi còn nhỏ đã có khuynh hướng bạo lực rồi, lớn lên chắc là cũng thành tệ nạn xã hội, nghe nói thành tích của nó đếm ngược, tao thấy nó rõ là đừng nên…”

“Quý Nghiêu sẽ không tùy tiện mà đánh người, bà cũng đừng cứ mở miệng là một tiếng ‘mất dạy’ và ‘tệ nạn’, sẽ có vẻ như là bà lại càng không học hơn.” Tiêu Mặc nhìn chằm chằm bà ta, mặt không chút thay đổi, áp khí cực thấp, “Hơn nữa thành tích chưa bao giờ là để thử tiêu chuẩn duy nhất của một người.”

“Mày!” Bà mẹ kia mém xíu nữa là tăng xông chết, bà ta chỉ vào mặt y nói: “Quả nhiên không hổ là anh em, đều mất dạy như nhau!”

Mày của chủ nhiệm nhíu tới mức có thể kẹp chết muỗi, hắn khuyên: “Ngài đừng nóng nữa, cũng xin đừng không lựa lời…”

Trấn an bà mẹ, hắn lại kéo Tiêu Mặc đến, thấp giọng nói: “Tôi hỏi Quý Nghiêu, nhưng Quý Nghiêu thế nào cũng không nói ra nguyên nhân đánh người, em là anh trai nó, em đi khuyên nó tí đi, để nó nói nguyên nhân ra, vậy mới xử lí được.”

Tiêu Mặc gật đầu.

Quý Nghiêu bất đắc dĩ đi theo Tiêu Mặc ra ngoài văn phòng, lúc này ở hành lang đã gần như không có ai, hai người đúng một trái một phải.

Tiêu Mặc nói: “Nói đi, sao lại đánh nó?”

Quý Nghiêu nghiêm mặt, vẫn là câu nói kia, “Chuyện không liên quan tới anh.”

Tiêu Mặc nhìn chằm chằm cậu ta, “Quý Nghiêu, em đừng làm cô buồn.”

“Buồn à?” Đáy lòng Quý Nghiêu lập tức bị lửa đốt, cậu ta giận dữ trừng Tiêu Mặc, “Bà ấy vì anh, không thèm quan tâm tôi, bỏ mặc ba tôi, cũng không cần cái nhà này, buồn vì tôi cái má nó! Anh đừng giả mù sa mưa làm người tốt, tất cả đều là tại anh!”