Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt

Chương 20




Trần Dũng là thủ khoa của thành phố năm ngoái, trọn điểm hết tất cả môn, mấy trường trung học trọng điểm thành phố Y đều muốn nhận cậu ta vào học, cuối cùng Nhất Trung trợ học bổng toàn phần, thành công chiêu nhập cậu ta vào trường.

Tất nhiên, trường học cũng có yêu cầu —— thành tích của cậu ta phải bảo trì ở ba vị trí đầu bảng xếp hạng toàn trường.

Nếu rớt khỏi ba vị trí đầu, liền sẽ không còn học bổng toàn phần.

Trần Dũng cũng rất cố gắng, ngay từ đầu lớp 10, mỗi một cuộc thi, bất luận là thi học kỳ hay kiểm tra nhỏ nhoi, thành tích vẫn luôn là đầu bảng.

Đây là lần đầu tiên cậu ta thụt lùi.

Cả thành tích ở lớp chỉ có thể xếp ở hạng bốn, chớ nói chi là cả trường.

Chủ nhiệm ban 1 lo cho cảm xúc của Trần Dũng, vì thế giữa trưa liền gọi Trần Dũng tới văn phòng, trấn an cậu ta cả buổi trưa, để cậu ta không phải để ý, phải giữ vững tâm tình bình tĩnh, thi tuần không sao…Cứ như thế, nói rất nhiều.

Nhưng mà cả người Trần Dũng đều hốt hoảng, không nghe lọt tai gì cả.

Khi Tần Hoan và Tiêu Mặc đi tới, Trần Dũng đang muốn quay về lớp, cậu ta cúi đầu mà đi, căn bản không nhìn người, trực tiếp đụng phải Tiêu Mặc.

Tiêu Mặc đang nghe Tần Hoan nói chuyện, cũng không chú ý, vì thế bị đâm cho lui về phía sau vài bước, phần eo dùng sức đập vào góc bàn bàn làm việc.

Y khẽ nhíu mày một cái.

Rất đau.

Tần Hoan đỡ Tiêu Mặc, quan tâm hỏi: “Không sao chứ?”

Chờ cơn đau từ từ tan đi, Tiêu Mặc mới nhẹ giọng nói một câu, “Không sao cả.”

Tuy rằng Trần Dũng đụng phải Tiêu Mặc, nhưng cậu ta cũng ngã lăn ra đất, đại khái là lắc lắc rồi thấy đau, cuối cùng cậu ta cũng hoàn hồn lại từ trạng thái hoảng hốt.

Từ dưới đất đứng lên, Trần Dũng giải thích, “Xin lỗi, ban nãy tôi không nhìn đường.”

Tiêu Mặc lắc lắc đầu.

Lúc này, thầy Hồ đi tới, ông thấy đám Tần Hoan đứng ở cửa, liền hỏi một câu, “Các em đứng tụm ở đây làm gì thế?”

Ông còn nói:”Đúng rồi, Tiêu Mặc Tần Hoan các em tới đứng lúc lắm, thầy đang muốn tìm bọn em, theo thầy ra đây một chút.”

Nghe thấy tên của Tiêu Mặc, đồng tử Trần Dũng co rụt lại.

Cậu ta quay phắt về phía Tiêu Mặc, nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Tiêu Mặc không nhìn Trần Dũng, y đã sắp theo kịp bước chân của thầy dạy lí, tới bàn làm việc của ông.

Nhưng Tần Hoan lại liếc nhìn về phía Trần Dũng.

Chú ý tới tầm mắt của Tần Hoan, Trần Dũng nâng kính mắt trên sống mũi, nhanh chóng thu ánh mắt lại, cúi đầu bước nhanh ra văn phòng.

Thầy Hồ lại gọi Tần Hoan một tiếng, “Em mau lại đây.”

Nghe vậy, Tần Hoan quay đầu lại, đi nhanh tới cạnh Tiêu Mặc.

Kéo hai cái ghế ra trước mặt, thầy Hồ chỉ vào nói: “Muốn nói tương đối nhiều, các em ngồi xuống nghe đi.”

Tiêu Mặc và Tần Hoan nghe lời ngồi xuống.

Thầy Hồ nhìn hai đứa học trò mình đắc ý trước mặt, càng nhìn càng vừa lòng, ông sờ sờ quả đầu hơi trụi của ông, nhẹ nhàng nói: “Là như vầy, năm nay sắp ghi danh thi vật lí trung học cả nước, trường học của chúng ta tổng cộng chia làm sáu danh ngạch, lớp mười một người, lớp 11 ba,12 ba luôn, trong đây, thầy tranh thủ hai vị trí cho các em, muốn cho các em đi thi thử một lần. Thi mà, làm hết sức là được, tham gia là chính, tất nhiên nếu đạt giải là tốt nhất, cuộc so tài cả nước, nếu đạt được giải nhất, có thể đi vào đội tập huấn quốc gia, liền có cơ hội có thể tuyển thẳng đại học, nếu tham gia thi vào đại học, cũng có thể cộng điểm, thế nào, các em có hứng thú không?”

Nghe xong, ánh mắt của Tiêu Mặc sáng lên một chút, y gật đầu, “Em tham gia.”

Tần Hoan cũng nói: “Em tham gia luôn.”

Cơ hội tốt như vậy, ai cũng không muốn bỏ qua.

Thầy Hồ hài lòng nở nụ cười, ông cầm hai tờ báo danh đi ra, “Các em viết bản đi, trước tan học nộp thầy, được không?”

“Vâng.” Hai người cùng nhau trả lời.

Sau khi ghi xong giấy báo danh, thầy Hồ còn nói: “Còn nữa,, thành tích của hai em đều rất tốt, quan hệ với đám Khương Hàng, Trương Tuân, Diệp Hiểu Hiểu cũng tương đối khá, nếu như có thời gian rỗi, phụ đạo nhiều cho đám đó, giúp các em ấy nâng thành tích.”

Tần Hoan nói: “Thầy yên tâm, cùng bàn của em đang phụ đạo cho tụi nó đấy.”

“Khó trách lần kiểm tra này các em ấy đều tiến bộ, vậy tốt lắm.” Thầy Hồ cười cười, còn nói, “Hai em cũng thế, nếu có gì không biết thì hỏi thầy, sau đó lật xem các bài thi của mấy năm trước, năm nay phạm vi và ra đề mục khó, hẳn là tạm ổn,cũng không khó hơn năm rồi.”



Từ văn phòng đi ra, Tần Hoan hỏi Tiêu Mặc, “Tối có phải đi nhà hàng không?”

Tiêu Mặc trả lời, “Ừm.”

Tần Hoan lại hỏi: “Vậy ngày mai cũng phải đi sao? Cả ngày luôn à?”

Tiêu Mặc liếc mắt nhìn hắn, không trả lời.

Tần Hoan nói, “Tớ muốn đi mua sách tham khảo, cuốn thi lí ấy, nội dung chúng ta học bây giờ vẫn không đủ, nhất định phải luyện tập thêm.”

Tiêu Mặc dừng bước, quay đầu nhìn hắn, “Cậu có thể đi mua một mình.”

Tần Hoan nghiêng người sang, cười với Tiêu Mặc, khoác tay lên vai y, kéo gần khoảng cách, “Như vậy sao được, chúng ta là bạn cùng bàn, hẳn là nên cùng nhau tham gia thi chung, tiến độ học tập và tài liệu tất nhiên cũng phải chia sẻ chứ, cùng đi mua mới tốt.”

Tiêu Mặc quét mắt qua cái tay đặt trên vai mình, trầm mặc sau một lúc lâu mới nói, “Chiều mai sáu giờ.”

Nhất thời Tần Hoan không phản ứng kịp, “Hả?”

Tiêu Mặc ngước mắt, “Mai sáu giờ tớ tan tầm.”

Tần Hoan cúi đầu kề sát vào Tiêu Mặc, hai người đối mặt với nhau, chỉ cách mấy cm, hắn cong môi, cười sáng lạn không thôi, “Lời đã định rồi đấy, sáu giờ chiều mai tớ sang tìm cậu, nhớ là tan việc đúng giờ nhé.”

Tiêu Mặc nhìn khuôn mặt tươi cười của Tần Hoan, buông mắt “Ờ” một tiếng.

“Được rồi, về lớp nào.”

“Ừ.” Hai người lấy tư thế “Kề vai sát cánh” trở về phòng học, trên đường gặp vô số bạn học, đều kéo theo vô số lượt quay đầu.

Không ít bạn học khe khẽ bàn luận ở phía sau, nhìn họ rồi cười đến thần thần bí bí.

Chờ đi vào lớp, các tầm mắt và âm thanh đó mới bị cô lập.

Tiết tự học cuối cùng của thứ sáu, Tiêu Mặc vẫn phụ đạo cho đám Khương Hàng như cũ, nhưng bây giờ nhân số đã từ ba người tăng thành sáu người.

Thêm Tào Di Cảnh, Giang Hoài và La Âm.

Vị trí của Tiêu Mặc bị chen lấn đầy, nghiễm nhiên chính là một thế giới nhỏ, nhưng y giảng đề vẫn trầm ổn như cũ, lời ít mà ý nhiều, mạch lạc rõ ràng.

Tần Hoan không có thiên phú làm người phụ đạo, không có việc gì làm, vì thế tiếp tục nhìn chằm chằm Tiêu Mặc.

Ngay cả chính hắn cũng không phát hiện, lúc này, đáy mắt của hắn tất cả đều là ý cười.



Thứ bảy trời đầy mây, cả ngày đều âm u, tới năm giờ chiều, lại bắt đầu mưa lâm râm đứt quãng.

Tần Hoan ra khỏi nhà khá sớm, căn bản là không có mang ô.

Đứng ở dưới mái hiên, hắn nhìn mưa tí tách bên ngoài, bắt đầu tự hỏi về khả năng Tiêu Mặc mang dù, nếu như không có, bọn họ sẽ mắc mưa.

Cũng may Tiêu Mặc mang theo dù.

Hôm nay lúc ra cửa, Tiêu Nguyệt Mai cứng rắn nhét cây dù vào tay y, chỉ lo y sẽ mắc mưa —— Tiêu Mặc cũng không rầy rà cây dù cô đưa.

Thấy Tiêu Mặc cầm một cây dù từ phía sau đi ra, Tần Hoan phất tay với y, “Bạn cùng bàn, tớ đây này.”

Chờ Tiêu Mặc đi tới, Tần Hoan hỏi: “Đi nhà sách nào?”

Tiêu Mặc nghĩ nghĩ, nói: “Gần đây có một nhà sách.”

“Đi, vừa lúc tớ muốn mua quần áo.” Tần Hoan cười nói, “Vậy mau sách tham khảo xong, cậu đi mua sắm với tớ nhé?”

Tiêu Mặc nghiêng đầu nhìn hắn, chống lại ánh mắt của Tần Hoan, không từ chối. “Được.”

Vóc dáng Tần Hoan tương đối cao, hắn miễn cưỡng khen, sau đó khẽ nghiêng tán dù về phía Tiêu Mặc, còn mình thì bị ướt một bên vai.

Chú ý tới điểm này, Tiêu Mặc ngẩng đầu nhìn hắn, “Cậu không cần như thế.”

Tần Hoan nháy mắt mấy cái với y, giọng mang ý cười, “Không sao, dù sao tớ cũng phải mua đồ mà, mua xong cứ tròng thẳng vào là được.”

“Nhưng…”

“Được rồi.” Tần Hoan trực tiếp nắm vai Tiêu Mặc, ngắt lời y, “Chúng ta đi mau đi, mưa càng lúc càng lớn.”

Khi hai người tới nhà sách, nửa người Tần Hoan đều ướt.

Tiêu Mặc nhìn hắn, không quá vừa ý.

Tần Hoan lại thờ ơ mà cười với y, “Không có gì, khô nhanh thôi mà.”

Hắn cất cây dù ướt đẫm vào trong balo, kéo Tiêu Mặc lên lầu hai, “Đi tìm sách tham khảo đi nào.”