Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt

Chương 32




Khương Hàng lại bị Dư Hải Dược kêu ra cửa.

Mặc dù cậu không quá muốn để ý tới, nhưng đầu dây bên kia người ta nói Dư Hải Dược say không còn biết gì, chết sống bắt cậu phải qua,còn đang quậy. Không có cách nào, cậu đành phải đi qua một chuyến.

Lúc thấy Tiêu Mặc, cậu đang ở nhà ga chuẩn bị lên xe.

“Tiêu Mặc.” Nghiêng người để người phía sau lên xe trước, Khương Hàng gọi y một tiếng.

Tiêu Mặc vẫn không ngừng, chỉ cúi đầu đi về trước, áp khí quanh thân cực thấp, muốn sống thì chớ gần.

Phát giác Tiêu Mặc không thích hợp, Khương Hàng vốn muốn đuổi theo, nhưng cậu vừa mới đi một bước, điện thoại lại reo lên, đồng thời xe bus cũng sắp đi, châm chước một lát, cậu xoay người lên xe, sau đó nhấn tắt cuộc gọi của Dư Hải Dược, gọi một cú cho Tần Hoan.

Tuy rằng Tiêu Mặc từ chỗ Tiêu Nguyệt Mai đi khỏi, nhưng thật ra cũng không biết nên đi đâu.

Y chỉ biết, mình không thích hợp để đứng đó.

Lung tung không có mục đích đi một hồi, đợi lúc Tiêu Mặc dừng lại, trong thoáng chốc phát hiện mình đã đi lại nhà.

Ngồi xuống bên bồn hoa dưới lầu, Tiêu Mặc mờ mịt ngẩng đầu, nhìn về ban công mình thân quen, nơi đó không có ánh đèn, một mảng tối đen.

Không ai cả.

Cũng đúng.

Nơi này đã không thể gọi là nhà nữa,cũng sẽ không phải là nhà y.

Bỗng nhiên Tiêu Mặc nở nụ cười, nhưng đáy mắt ngấn lệ, y cúi đầu, hai tay nắm chặt vào nhau, dùng hết sức cả người.

Lúc này người tới lui trong tiểu khu cũng không thiếu, lúc họ đi ngang qua người Tiêu Mặc, chỉ có rất ít người liếc nhìn y một cái. Đa số là không thèm để ý tới.

—— Không ai lại đi để ý một người xa lạ đau lòng.

Bỗng nhiên, “Meo meo ~”

Có một con mèo hoang ngồi xổm xuống cạnh Tiêu Mặc, nhẹ kêu Tiêu Mặc, nó còn rất nhỏ, có thể là đói bụng.

Mèo hoang nhỏ kêu một hồi lâu, cuối cùng Tiêu Mặc cũng ngẩng đầu lên.

Hốc mắt của y, mũi y có hơi đỏ, dấu hiệu của việc đã khóc, nhưng lúc này đã không còn tìm ra nước mắt, sự đau lòng cũng được giấu đi mất.

“Mày cũng không có nhà sao?”

“Ba mẹ, có phải là cũng không tìm được không?”



Giọng của Tiêu Mặc rất khẽ, dường như là không nghe được, ở nơi tiểu khu náo nhiệt giống trong quá khứ, tựa gió thoảng, lướt qua trong gang tấc.

Trừ y ra, thì không một ai biết cả.

Tiêu Mặc nói rất nhiều lời với mèo hoang nhỏ, mới đứng lên, đi tới cửa hàng tiện lợi gần đó mua một ít thức ăn cho nó.

Lúc trả tiền, Tiêu Mặc lấy điện thoại ra, màn hình hiển thị hơn trăm cuộc gọi nhỡ.

Chia ra đến từ Tần Hoan, Tiêu Nguyệt Mai, còn một cuộc là của Quý Nghiêu.

Lúc này, điện thoại lại reo.

Là Tần Hoan.

Tiêu Mặc do dự một lát, nhấn nút trả lời.

Điện thoại vừa tiếp, liền truyền đến tiếng của Tần Hoan, “Tiêu Mặc, cậu đang ở đâu đấy?” Giongj của hắn rất gấp, cũng thở rất gấp.

Tiêu Mặc không trả lời.

Tần Hoan dừng lại việc chạy loạn không mục đích, thở hổn hển ở ven đường một lát, giọng nói chậm rãi, “Nói tớ biết cậu đang ở đâu được không?”

Giọng của Tần Hoan rất rõ bên tai, gấp như vậy, lo lắng như vậy, dù cho không ở trước mặt, Tiêu Mặc vẫn cảm thụ được.

Một hồi sau, y mói nói: “Lâm Hòa uyển.”

“Cậu ở đó chờ tớ đi.”

Sau khi cúp điện thoại, Tần Hoan thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn vươn tay đón một chiếc taxi, sau khi lên xe trực tiếp báo tên “Lâm Hòa uyển”.

Nói xong với Tần Hoan, Tiêu Mặc lại gọi một cú điện thoại cho Tiêu Nguyệt Mai.



Lúc Tần Hoan đến, chỉ thấy Tiêu Mặc ngồi một mình cạnh bồn hoa, bên cạnh còn có một con mèo hoang nho nhỏ đang ăn cái gì đó.

Xác định Tiêu Mặc rất ổn, không có chuyện gì, Tần Hoan mới hoàn toàn yên tâm.

Hắn đi tới chỗ Tiêu Mặc.

“Nhà của tớ ở trong này.”

Tần Hoan đang nghĩ coi câu đầu tiên phải nói là gì, nghe được câu này, nhất thời không phản ứng kịp,”Hửm?”

Tiêu Mặc nói: “Đã từng là nhà, ở trong này.”

Y giơ tay, chỉ chỉ một gia đình ở lầu bảy duy nhất không có ánh đèn, “Chỗ đó.”

Tần Hoan nhìn sang theo hướng tay Tiêu Mặc chỉ, nhìn sơ qua rồi quay đầu lại, hắn thấy khuôn mặt thanh lệ của Tiêu Mặc bị ánh trăng nhuốm màu có hơi mờ ảo, hơi mông lung mỹ lệ, càng khiến làm cho người ta không thể dời mắt.

Đột nhiên Tần Hoan cảm giác tim mình đập hơi nhanh.

Đi đến ngồi xuống bên người Tiêu Mặc, Tần Hoan hỏi: “Không phải cậu nói là đi về làm sinh nhật cho em trai cậu sao? Sao lại tới chỗ này rồi?”

“Không phải em trai, là em họ.” Tiêu Mặc nói, “Muốn nghe chuyện hồi xưa không?”

Có lẽ là đối tượng là Tần Hoan. Là Tần Hoan lo lắng cho y, gọi cho y hơn sáu chục cuộc gọi; hồi trước y tự kép kín mình, Tần Hoan là người đầu tiên phá vỡ lòng phòng bị của y.

Đột nhiên y muốn nói hết ra.

Tần Hoan nhìn Tiêu Mặc, mặt nghiêm túc, “Cậu nói, tớ nghe.”

Tiêu Mặc ngẩng đầu lên, nhìn trăng tròn treo cao trên không trung, giọng nói thanh lãnh không đổi, “Có một cậu bé mất cha mẹ, vào lúc không ai nguyện ý chăm sóc cậu, thì cô của cậu đứng ra, nhận nuôi cậu. Cô đối xử với cậu bé rất tốt, dù rằng vì cậu bé mà cô đã bị chỉ trích rất nhiều, nhưng cô vẫn dịu dàng với cậu như cũ, cho đến một ngày nọ, dượng lấy cậu bé ra làm cái cớ, đòi ly hôn với cô của cậu bé, gia đình cô tan vỡ.

Người cô có một đứa con trai, quan hệ giữa cậu bé và đứa con trai này từng rất tốt, em họ hay quấn lấy anh họ. Nhưng sau khi việc này xảy ra, em họ thay đổi, nó trở nên gắt gỏng, dễ cáu, không nghe lời, nó còn bất mãn với người cô, khắc khẩu không ngừng, người anh trai từng thích nhất, cũng chỉ có tràn đầy hận ý. Nó cố chấp, cho rằng sự xuất hiện của anh họ, làm hại nó mất cha, thành một đứa bé mồ côi cha.

Cậu bé đã từng được người cô nhận nuôi, đối với cậu, đó là kết cục tốt nhất, nhưng vào hôm nay, đột nhiên cậu nhận ra cậu sai rồi. Cậu làm hại mẹ con cô quan hệ bất hòa, khiến cho cô bị chồng, mẹ chồng nhục mạ chỉ trích, thậm chí ở chỗ làm việc, cũng có tin đồn…

Cậu bé biết mình rất ích kỉ, cậu bé muốn thay đổi, nhưng lại rất sợ, cậu không có cha mẹ, cũng không có bạn bè, chỉ cô đơn lẻ bóng mình ên…Cậu sợ một khi cậu đi khỏi, chắc có lẽ là hơi lâu một chút thì ngay cả cô cũng sẽ quên mất cậu, cậu sẽ thành một người cô đơn thật sự…”

“Sẽ không.” Tần Hoan ngắt lời Tiêu Mặc, nhẹ nhàng ôm Tiêu Mặc vào trong ngực, giọng của hắn rất dịu dàng, “Nhất định sẽ không đâu.”

“Cô thương cậu bé, cô vẫn sẽ là người thân của đứa con trai, cậu bé cũng sẽ có bạn bè, rất nhiều bạn bè. Trong tương lai, cậu sẽ thi đậu một trường đại học tốt nhất cả nước, có một công việc tốt, sẽ có một người yêu con người của cậu, làm bạn với cậu, xây dựng một mái ấm lần nữa, cho nên sẽ không đâu.”

Vào giờ khắc này, cuối cùng thì Tần Hoan cũng đã rõ vì sao mấy ngày nay hắn là lạ.

Hắn vẫn rất muốn nhìn Tiêu Mặc, vẫn cảm thấy Tiêu Mặc càng ngày càng đẹp, sẽ muốn sờ, muốn chạm vào Tiêu Mặc, lúc mà Tiêu Mặc không nghe điện thoại, khiếm tim hắn muốn ngừng đập là do —— vì hắn thích Tiêu Mặc.

Cái loại thích này, là muốn thích cả một đời, ở chung với nhau.

Hắn chỉ muốn nhìn mỗi Tiêu Mặc, cảm thấy tim đã đầy, thế giới cũng đầy, sẽ không chứa nổi những người khác. Không nỡ để Tiêu Mặc khóc; không nỡ để Tiêu Mặc buồn; không nỡ để Tiêu Mặc có nửa điểm không thoải mái, cũng sợ Tiêu Mặc gặp chuyện không may, sợ sẽ không còn được gặp lại Tiêu Mặc nữa.

Phần thích này là tích lũy từng chút, bất tri bất giác nó càng ngày càng nhiều, chất đầy cả khoang tim, không khống chế nổi.

Tần Hoan dịu giọng, “Cậu bé ấy, cậu ấy không hề ích kỉ, cậu rất vĩ đại, rất chói mắt, rất nhiều người đều thích cậu.”

Tiêu Mặc không trả lời, y im lặng bị Tần Hoan ôm.

Sau một lát, y mới động, y kéo góc áo của Tần Hoan, túm rất chặt, sau đó lại vùi đầu vào vai Tần Hoan.



Bên kia.

Khương Hàng tìm được Dư Hải Dược trong quán bar.

Dư Hải Dược nằm ở trên ghế, xung quanh hỗn độn, anh không nhúc nhích, nhưng chỉ cần người khác đụng vào anh, sẽ trực tiếp nổi đóa.

Vẻ mặt phục vụ mệt mỏi đứng trông bên cạnh, thấy Khương Hàng, ánh mắt của hắn nhanh chóng sáng bừng, như thể nhìn thấy đấng cứu thế.

Giao Dư Hải Dược cho Khương Hàng, hắn liền vội vàng xoay người bước đi một khắc cũng không muốn đợi thêm.

Khương Hàng cau mày tới chỗ Dư Hải Dược, dùng một ngón tay chọt gã một cái, “Này, tỉnh chưa?”

Nghe thấy giọng của Khương Hàng, Dư Hải Dược mở mắt ra, anh tóm lấy ngón tay của Khương Hàng, “Cuối cùng cậu cũng tới.” Anh ngồi dậy, cầm rượu trên bàn, “Tới, uống rượu giúp tôi.”

Khương Hàng rút tay về, lại cầm lấy ly rượu trong tay Dư Hải Dược, “Anh có bệnh à, uống tới như vậy còn uống, muốn ngộ độc cồn chết sao?”

“Nào có dễ dàng chết như vậy.” Dư Hải Dược cười cười, kéo Khương Hàng ngồi xuống bên người, “Tối lại thu lưu tôi thêm một đêm nhé?”

Khương Hàng nhìn con ma men trước mắt, sau đó lại nghe mùi rượu siêu nồng trên người đối phương, từ chối không chút nghĩ ngợi, “Không được.”

Cậu nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Anh sao thế, sao lại uống rượu nhiều thế?”

“Muốn uống thôi.” Dư Hải Dược cầm ly rượu trên bàn ực hết.

Sau đó, anh đột nhiên đứng lên, lấy một bình rượu trên bàn, đi đến sàn nhảy, đập mạnh xuống kẻ đang sờ trộm mông nữ sinh.

Kèm theo một tiếng thét chói tai “A”, sàn nhảy loạn xì ngầu.

Khương Hàng sửng sốt một chút, phản ứng lại rất nhanh.

“Chết tiệt!”

Khương Hàng chạy tới, chỉ thấy Dư Hải Dược đang đè lên người người khác, nắm tay nện mạnh liên tục xuống người bên dưới, người nọ bị đánh tới đổ máu đầy trán, gần như là mặt mũi bầm dập, kém xíu nữa là xảy ra án mạng.

Cậu vội ngăn lại nắm tay của Dư Hải Dược, kéo mạnh người lên.

“Dư Hải Dược, con mẹ nó anh bị khùng phải không?”

“Đúng vậy, tôi chính là bị khùng đấy.” Thất thỉu dưới ánh đèn, đáy mắt Dư Hải Dược tràn đầy vẻ mờ mịt, khóe miệng lại tự tiếu phi tiếu cong lên, cả người giống như một con sư tử hùng mãnh, anh dựa sát vào Khương Hàng, “Cậu cũng thấy rằng tôi nên đi bệnh viện tâm thần xem bệnh đúng không?”

Dư Hải Dược có cái gì rất không đúng, ý thức được điểm ấy, Khương Hàng nói: “Anh say rồi, tôi đưa anh về.”

Dư Hải Dược nhìn Khương Hàng sâu thật sau, “Không cần.”

Nói xong, anh lấy một tấm thẻ từ trong túi ra, vứt vào tay phục vụ kế bên, cũng đi thẳng không thèm ngoái đầu.