Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt

Chương 42




Tới gần tan học, điện thoại của Tần Hoan vang lên.

Là tin nhắn của Diệp Hiểu Hiểu.

—— (Anh Tần, trưa nay ắn cơm chung nhé, chỗ cũ á, cậu và Tiêu Mặc đi giành chỗ có gió trước đi.)

Tần Hoan xem xong, ngẩng đầu khỏi cuốn sách, vỗ vỗ Tiêu Mặc đang ngồi làm bài tập kế bên, “Trưa ra ngoài ăn cơm.”

Hắn cười một cái, lại nói: “Đám Diệp Hiểu nói đi giành chỗ dùm.”

Vừa nãy xem bài post thấy ngôn luận giúp y, biết được thái độ của mọi người đối với y không thay đổi, Tiêu Mặc đã không còn sợ nữa, cũng có đầy đủ dũng khí đối mặt.

Cho nên nghe nói xong, y không phản đối, “Được, chờ tớ làm hết đề này đã.”

Mấy phút sau, y dẹp sách tham khảo rồi đứng lên, “Đi thôi.”

Thân phận của hai người từ “Bạn cùng bàn” trở thành “Người yêu”, nhưng hình thức ở chung cũng không hề thay đổi, khoảng cách cũng không kéo gần ngay lập tức, chỉ là mọi động tác lại càng thêm ăn ý hơn so với trước. Ngẫu nhiên đối mặt, cũng hơn được bầu không khí không ai có thể chen vào.

Ấm áp.

Chỉ có nhau.

Nhất Trung có ba căn tin, chia ra nằm ở ba lầu, căn tin số ba có thể tự gọi món, đám Tần Hoan thường hay ăn ở đây.

Còn năm phút mới tan học, cho nên người trong căn tin không nhiều lắm.

Dẫn Tiêu Mặc ngồi xuống, Tần Hoan đưa menu món ăn cho Tiêu Mặc, một tay lại chống má cười với Tiêu Mặc, “Chúng ta chọn trước đi, cậu muốn ăn gì?”

Thật ra Tiêu Mặc không hề muốn ăn, y cầm menu nhìn một vòng, cuối cùng đánh dấu trên chỗ nước lèo*. ( *là nước luộc thịt có nêm nếm.)

Tần Hoan nhìn, hỏi y: “Không muốn ăn hả?”

Tiêu Mặc nói: “Không đói bụng.”

Tần Hoan nghĩ nghĩ, cũng không nói gì, chỉ là lúc đi đưa menu cho người nấu, bảo ông cho thêm mì và hai cái trứng vào trong.

—— Bạn trai gầy quá, phải ăn nhiều đồ có dinh dưỡng một chút.

Hừm, bạn trai.

Nghe êm tai ghê.

Nụ cười trên mặt Tần Hoan không ngừng được.

Lúc Dư Hải Dược dắt đám đàn em đi tới, liếc mắt liền thấy được Tiêu Mặc và Tần Hoan ngồi ở bên cửa sổ đang thấp giọng trao đổi.

Một đàn em kế bên anh nhận ra Tiêu Mặc, liền nhớ tới thái độ lúc đó của Dư Hải Dược với Tiêu Mặc, nhỏ giọng hỏi: “Anh Hải, đó là chị dâu mới đó, cần đi chào hỏi không?”

Dư Hải Dược nghe xong, dùng sức gõ vào đầu cậu ta một cái, “Đừng nói bậy bạ, biết chưa?”

Đàn em ôm đầu bị gõ trúng, im mất mấy giây, lại hỏi: “Vậy chị dâu mới là ai? Chẳng lẽ là người có khuôn mặt rất đẹp đó, tên…Đúng rồi, tên Khương Hàng?”

“Ai nói với mày thế?” Dư Hải Dược nghịch điếu thuốc trong tay, “Bây giờ không có chị dâu mới, tao muốn hưởng thụ độc thân.”

Đàn em kinh ngạc nửa ngày, mới lên tiếng, “À.”

Dư Hải Dược khoanh tay, đứng nhìn Tiêu Mặc và Tần Hoan một hồi, sau đó nhanh chóng chú ý tới tay của Tần Hoan nắm lấy tay của Tiêu Mặc dưới bàn.

Dù rằng buông tay ra rất nhanh, nhưng cái cảm giác tình tứ này vẫn còn đó.

Dư Hải Dược nhíu mày, “Hửm?”

Một lát sau, anh liền nở nụ cười thấu hiểu, quay đầu lại bảo mấy người khác tìm chỗ ngồi, sau đó mình lại đi tới chỗ Tần Hoan Tiêu Mặc.

“Trùng hợp ghê.” Dư Hải Dược gõ bàn một cái.

Sau khi anh kéo ghế ngồi xuống, mới nói: “Không để ý tôi ngồi ở đây chứ?”

“Tôi nói để ý, cậu sẽ đi sao?” Tần Hoan nhìn anh.

“Có lẽ…” Dư Hải Dược nhún vai, câu kế tiếp bù vào, “Là không đi đâu.”

“Cho nên cậu cứ tự tiện.”

Dư Hải Dược cũng không giận, anh vẫn cười cười, lại xoay mặt nói với với Tiêu Mặc: “Bài post trên Tieba tôi xem rồi.”

Nghe vậy, Tiêu Mặc ngẩng đầu nhìn anh.

Giọng của Tần Hoan có hơi lạnh, “Rồi sao?”

“Đừng nhạy cảm thế, giống như mấy người lớp cậu nói đấy, tôi cũng không phải thứ ngu ngục gì.” Dư Hải Dược khoang tay, để lên bàn, tiếp tục nói với Tiêu Mặc, “Tôi chỉ muốn nói là, càng ngày tôi càng thưởng thức cậu.”

“Giáo viên mắng chửi người khác là ‘Thứ cặn bã’ tùy tiện rất nên đánh, bây giờ tiền lương làm giáo viên quá thấp, thứ chó mèo gì làm cũng được.”

Một câu cuối cùng, trong lời của Dư Hải Dược đầy ý khinh bỉ, trong mắt cũng lộ ra sự ác độc.

Tiêu Mặc nhíu nhíu mày, “Sao cậu biết?”

Dư Hải Dược hỏi: “Biết cái gì?”

Tiêu Mặc nói: “Vì sao tôi đánh giáo viên.”

Dư Hải Dược nói cho y biết, “Trong bài post có người giải thích ngọn nguồn câu chuyện.”

Tiêu Mặc ngẩn người.

Y lấy điện thoại ra ngay, lại mở bài post ra, lật tới trang 20, thấy được một bình luận.

Lầu 1778: Tôi là học sinh trường Hồ Sơn, cũng là bạn học của Tiêu Mặc, chuyện này quả thật không thể trách Tiêu Mặc, dưới đây là đầu đuôi sự việc…

Tần Hoan và Tiêu Mặc xem xong, nở nụ cười với Tiêu Mặc, “Chân tướng không đến muộn mà.”

Bởi vì có người kể lại đầu đuôi câu chuyện, cho nên có nhiều người đứng về phía Tiêu Mặc hơn.

Cuối cùng mấy người mắng kia cũng biến mất không thấy tăm hơi.

Tần Hoan hỏi Tiêu Mặc, “Cậu biết người này là ai không?”

Tiêu Mặc lắc lắc đầu, “Không biết.”

Y đã không nhớ gì tới cái lớp đó nữa rồi, cho dù lúc đó đứng trước mặt y, y cũng không nhận ra được.

“Tô Vân Khải, học lớp 11 ban 1 trường Hồ Sơn, lớp trưởng.” Dư Hải Dược nói xong lí lịch của đối phương, rồi nói tiếp, “Tôi còn biết là ai cố ý vạch trần chuyện cũ của cậu ra nữa.”

Anh nhìn chằm chằm Tiêu Mặc và Tần Hoan, tự tiếu phi tiếu hỏi: “Muốn biết là ai không?”

“Là ai?”

Giọng của Khương Hàng đột nhiên vang lên, cậu đứng phía sau Dư Hải Dược rồi hỏi.

Bên cạnh Khương Hàng còn có đám Trương Tuân, Hà Húc.

Diệp Hiểu Hiểu tựa sau Khương Hàng, nghe Dư Hải Dược nói xong, cũng lấy dũng khí ló đầu ra hỏi một câu, “Anh biết là ai thật sao?”

Dư Hải Dược chỉ quét mắt qua Diệp Hiểu Hiểu một cái, Diệp Hiểu Hiểu liền sợ tới mức vội vàng rụt đầu trở về.

“Muốn biết?” Ánh mắt của anh dừng ở trên người Khương Hàng.

“Ừ.” Khương Hàng từ trên cao nhìn xuống anh, cậu hỏi lại lần nữa, “Là ai?”

“Tôi không thích ngửa đầu nói chuyện với người khác.” Dư Hải Dược vỗ vỗ ghế bên cạnh mình, ý bảo Khương Hàng ngồi xuống, nói tiếp, “Nếu tối em cho tôi ngủ lại nhà em, tôi sẽ nói cho em biết.”

Đột nhiên Tiêu Mặc mở miệng: “Không cần.”

“Tôi đánh giáo viên thật, thành tích khi đó quả thật cũng không tốt, cho dù có người cố ý vạch trần chuyện quá khứ, cũng là vì nó có thật, đối phương là ai, tôi không cần thiết phải biết.”

Y mặt không đổi nhìn Dư Hải Dược, giọng điệu rất bình thản, “Hơn nữa chuyện này không liên quan tới Khương Hàng.”

Dư Hải Dược nở nụ cười, anh vỗ vỗ tay, “Tôi đã nói là tôi rất thưởng thức cậu.”

Cái hồn bà tám của Diệp Hiểu Hiểu, cậu ta đụng đụng Hà Húc, nhỏ giọng hỏi: “Cậu nói coi Dư Hải Dược và Tiêu Mặc, có quan hệ gì?”

Hà Húc cầm thực đơn chăm chú chọn đồ ăn, trả lời một câu qua loa lấy lệ, “Quan hệ bạn học.”

“…”

“Được rồi, không đùa nữa.” Dư Hải Dược lấy điện thoại di động ra, gõ một cái tên rồi gửi cho Khương Hàng, “Là ai thì tự các cậu xem đi.”

Nói xong anh liền đứng dậy, xoay người bước đi.

Đi hai bước anh lại bước lùi lại, xoay người nói với Khương Hàng: “Xém xíu nữa là quên, em phải kéo tôi ra khỏi danh sách đen thì mới xem được.”

Chờ Dư Hải Dược đi xa, Diệp Hiểu Hiểu mới nén giọng nói: “Khương Hàng cậu thật lợi hại, lại dám kéo đen Dư Hải Dược.”

Khương Hàng đẩy đầu cậu ta ra, nhân tiện tặng một cái liếc mắt, “Câm miệng.”

Diệp Hiểu Hiểu im lặng trong chốc lát, lại càng chỏ đầu tới, thúc giục: “Mau kéo Dư Hải Dược ra đi, sau đó xem là ai hại Tiêu Mặc.”

Hà Húc đẩy mắt kính một cái, “Anh ta tra được là trường chúng ta có người chia sẻ link tới Tieba của trung học Hồ Sơn, đối phương còn tinh phân ra mấy nick mắng Tiêu Mặc, nhưng cụ thể là ai, anh ta không tra được.”

Tào Di Cảnh, Trương Tuân nghe xong cũng nhìn Khương Hàng, đang chờ đợi đáp án.

Tiêu Mặc nói với Khương Hàng: “Cậu không cần đặc biệt kéo cậu ta ra, chuyện này không liên quan gì tới cậu, người đó là ai, tới cũng không quan tâm.”

“Không sao.” Khương Hàng lắc đầu, “Tớ cũng muốn biết là ai.”

Tần Hoan để tay lên vai của Tiêu Mặc, nhẹ bóp một cái, quay đầu cười cười với Tiêu Mặc, sau đó khẽ nói: “Không sao đâu.”

Khương Hàng mới vừa thả Dư Hải Dược trong danh sách đen ra, điện thoại di động của cậu bắt đầu rung không ngừng, thật lâu mới dừng lại.

Cứ ngẫu nhiên hiện lên ——

Cuộc gọi nhỡ: 168.

Tin nhắn chưa đọc: 207.

Diệp Hiểu Hiểu nhìn lướt qua, nhịn nửa ngày vẫn không nhịn nổi mà hỏi, “Không phải Dư Hải Dược đang theo đuổi cậu đó chứ?”

Hà Húc tát cậu ta một cái, “Đừng tùy tiện nói lung tung.”

Mặt Khương Hàng âm trầm, cậu lướt qua một đống tin nhắn chưa đọc, bật thẳng ra tin mới nhận nhất.

Nội dung chỉ có hai chữ.

—— Trần Dũng.

Diệp Hiểu Hiểu khùng tại chỗ luôn, còn kích động hơn cả Tiêu Mặc, “Clm, thì ra là thằng đó, mệt tớ lúc trước còn cảm thấy nó rất lợi hại, rất bội phục nó!”

Trương Tuân không hiểu lắm, “Nhưng vì sao? Cậu ta không thù không oán với Tiêu Mặc.”

Tần Hoan nói: “Thành tích.”

Hắn để mì mới mang lên tới trước mặt Tiêu Mặc, lại lấy đũa cho y, “Bạn cùng bàn của tớ lần này đứng đầu khối.”

Ánh mắt của hắn mang vẻ vô cùng tự hào.

Khương Hàng nhìn thấy, nắm tay đặt ở bên miệng, ho khan một tiếng nhắc nhở.

Mấy người khác cũng không phát hiện, Hà Húc nói tiếp: “Đại khái là bởi vì mấy lần trước hắn kiểm tra tuần không tốt bằng Tiêu Mặc, lần thi tháng này lại rớt tới hạng mười, mà đột nhiên Tiêu Mặc nhảy lên hạng nhất, hắn sợ thi giữa kỳ lại bị Tiêu Mặc thắng, toàn khoản học bổng của nó sẽ bị ngâm nước nóng.”

Trương Tuân vò đầu, “Không phải là không rớt khỏi ba vị trí đầu là được rồi sao?”

“Ngốc ạ, cậu đã quên là còn có đại sát khí anh Tần rồi hay sao?” Diệp Hiểu Hiểu nói,”Hơn nữa hồi trước hắn với hạng hai, hạng ba vẫn luôn tranh nhau, hắn vì toàn khoản học bổng, tất nhiên muốn đảm bảo một chút chứ.”

Cậu ta còn nói: “Lần này hắn làm ra chuyện hèn hạ như thế, tớ thấy tớ cứ dứt khoát tung chuyện hắn làm lên mạng hết, để mọi người rõ con người hắn.”

Tần Hoan ngăn cản cậu ta lại, “Đừng làm gì cả.”

Diệp Hiểu Hiểu không hiểu, “Vì sao? Chẳng lẽ cứ tha cho hắn như vậy?”

“Tât nhiên là không rồi, nếu hắn để ý thành tích như thế thì cứ đánh bại hắn ở thành tích vậy.” Tần Hoan hỏi Tiêu Mặc, “Có tự tin là thắng hắn không?”

Tiêu Mặc rất tự tin, “Không khó.”

——

Nghỉ trưa chấm dứt, Tần Hoan và Tiêu Mặc cầm giấy xin nghỉ viết xong tới văn phòng.

Thái Chân hỏi Tiêu Mặc, “Điều chỉnh xong rồi?”

Tiêu Mặc gật đầu, “Vâng.”

Thái Chân nở nụ cười,nụ cười mang vẻ vui mừng, cô kí lên giấy xin nghỉ xong, nói: “Lần sau không được viện cớ này nữa, biết chưa?” Cô lại nhìn Tần Hoan, “Em cũng vậy.”

Tần Hoan đứng thẳng tắp, “Biết biết, ngài yên tâm.”

“Em lì lắm.” Thái Chân trừng mắt nhìn Tần Hoan, rồi nói với Tiêu Mặc, “Đi về học cho tốt đi, cô tin tưởng em.”

Cảm nhận được thiện ý của Thái Chân, Tiêu Mặc nói: “Cảm ơn ngài.”

Thái Chân khoát tay, “Về lớp hết đi.”

Trên hành lang, Tiêu Mặc và Tần Hoan vô tình gặp được Trần Dũng.

Hai người đều không để ý hắn.

Trái lại Trần Dũng tự mình chột dạ, vừa nhìn thấy bọn họ, lập tức xoay người quay về lớp, đi như bay, như bị ma dí sau lưng.

Diệp Hiểu Hiểu chuẩn bị đi vệ sinh, nhìn thấy hắn, nhịn không được cười giễu một câu, “Chạy nhanh như vậy chi thế, làm chuyện xấu nên chột dạ ha.”

Trần Dũng vẫn bước tiếp.

Diệp Hiểu Hiểu không ngừng cố gắng, tiếp tục gào lên, “Lo thi trượt thì nghiêm túc thi đi chứ, giở trò sau lưng gì gì đó low quá đấy.”

Sắc mặt Trần Dũng trắng bệch, hắn nắm chặt quyền, bước nhanh vào phòng học.

Diệp Hiểu Hiểu hừ mạnh một tiếng với bóng lưng của hắn, vẻ mặt khinh bỉ, cho tới khi nghe thấy tiếng chuông reo, cậu ta mới phản ứng được là mình đang muốn đi vệ sinh, lật đật nhấc chân chạy.

Lúc đi ngang qua người Tần Hoan và Tiêu Mặc, cậu ta vẫn không quên nháy mắt mấy cái với họ, tranh công cho mình.

Tiêu Mặc không khỏi cong môi, lộ ra một nụ cười.

Hơn ba năm, lần đầu tiên tâm trạng của y lại nhẹ nhõm như thế.

Có thể chuyển đến Nhất Trung, gặp được những người thế này, thật là tốt.