Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt

Chương 44




Sáng sớm hôm sau, Tần Hoan lại ra cửa sớm.

Lần này mẹ Tần chưa kịp gọi hắn, hắn đã đi mất, chỉ còn lại có một tiếng đóng cửa.

Sáu giờ rưỡi, Tần Hoan nhét kẹo trong túi, trong tay xách đồ ăn sáng, đúng giờ đến trường.

Giờ này cổng trường mới vừa mở, khi đi ngang qua phòng bảo vệ, Tần Hoan còn chào hỏi với chú bảo vệ, khiến đối phương thấy mông lung.

Rất nhanh đã đi tới phòng 302, Tần Hoan vốn muốn gõ cửa, nhưng nhìn thời gian một chút, lại thấy có hơi sớm, liền lùi một bước về sau tựa vào tường, chuẩn bị đợi thêm vài phút.

Muốn để bạn cùng bàn ngủ thêm một lát ấy mà!

Sau năm phút, người ngoài hành lang dần nhiều hơn, bắt đầu náo nhiệt.

Giang Hoài đeo balo, mới vừa đi ra khỏi phòng, đã nhìn thấy Tần Hoan đứng ở ngoài túc xá của Tiêu Mặc.

Hắn đi tới hỏi: “Anh Tần, cậu ở đây làm gì?”

Tần Hoan nói: “Chờ bạn cùng bàn của tớ ấy mà.”

Giang Hoài khó hiểu, “Sao không gõ cửa chứ?”

Tần Hoan cười cười, “Còn sớm, để cậu ấy nghỉ thêm một lát ấy.”

Giang Hoài chú ý tới bữa sáng Tần Hoan xách trong tay, lại hỏi: “Anh Tần, cậu vẫn chưa ăn sáng nhỉ, có muốn tới chỗ tớ ngồi ăn trước không?”

“Không cần.” Tần Hoan nói, “Đây là cho bạn cùng bàn của tớ.”

Giang Hoài sửng sốt hồi lâu. Hắn và Tần Hoan chung lớp hơn một năm rồi, đây là lần đầu tiên thấy Tần Hoan quan tâm một người như vậy.

Nhưng nếu đối phương là Tiêu Mặc, cũng không lạ lẫm gì.

Dù sao thiên tài luôn tinh tinh tương tích với thiên tài, rất bình thường.

Phục hồi tinh thần lại, Giang Hoài nói: “Vậy tớ đi trước nhé anh Tần.”

Tần Hoan phất phất tay với hắn, nghĩ nghĩ, lại lấy kẹo sữa vất cho hắn, “Bổ sung thêm tí đường đi, vẻ mặt cậu trông không tốt lắm.”

Lúc này, cửa đột nhiên mở ra.

Gật gật đầu với Giang Hoài, Tiêu Mặc lại nghiêng người cho Tần Hoan vào cửa.

Giang Hoài bắt lấy cục kẹo, rồi nhìn cửa túc xá bị đóng lại, trong lòng cảm khái quan hệ của hai người thật tốt.

Thật ra Tiêu Mặc dậy sớm rồi, y có thói quen năm giờ rưỡi dậy học tiếng Anh và ngữ văn.

Sau khi để Tần Hoan vào cửa, y dọn mặt bàn một xíu, dọn hết tài liệu tiếng Anh, sau đó hỏi: “Sao tới đây mà không gõ cửa?”

“Tớ nghĩ là cậu vẫn chưa dậy.” Tần Hoan đặt bữa sáng xuống, lại nói: “Ăn đi, mua bên ngoài, vẫn còn nóng.”

Tiêu Mặc nhìn Tần Hoan, “Ăn chung.”

“Được.”

Tần Hoan dời ghế ngồi cạnh Tiêu Mặc, cầm ly sữa đậu nành cắm ống hút vào, đưa cho Tiêu Mặc, sau đó mình thì lại mở một hộp sữa tươi.

Hắn một bên uống sữa, một bên quan sát phòng, đồng thời suy nghĩ trong lòng, sau khi dọn qua thì hắn sẽ chọn cái giường cạnh bạn cùng bàn.

Như vậy thì lúc ngủ có thể đầu sát bên đầu.

Không chỉ có tiện cho việc trò chuyện, mà còn cả kể chuyện cổ tích, làm lum la gì đó nữa…Đều rất là tiện.

Nhưng hắn quyết định là trước không nói cho bạn cùng bàn nhà mình nghe, chờ đến lúc dọn tới, cho bạn cùng bàn…một sự bất ngờ.

Tần Hoan mơ mộng về cuộc sống tươi đẹp của mình sau khi dọn vào ở với bạn cùng bàn của mình,mở cờ trong bụng, khóe miệng chỉ hơi nhếch lên, xong rồi cười hơi ngu chút xíu thôi.

Tiêu Mặc hỏi: “Sao thế?”

“Hửm?” Tần Hoan nói, “Tớ rất vui.”

Mấy giây sau, hắn lại thêm ba từ, “Được gặp cậu.”

Tiêu Mặc không nói gì nữa.

Ăn sáng xong, Tiêu Mặc liền lấy một chiếc chìa khóa từ trong ngăn kéo ra.

“Cho cậu.”

Tim Tần Hoan loạn nhịp mấy giây, vui vẻ nói: “Cho tớ thật sao?”

“Ừm.” Tiêu Mặc rũ mắt xuống, “Chiếc này để dự phòng.”

Tần Hoan nhanh chóng nhận lấy, hắn cất chiếc chìa khóa rất cẩn thận, rồi hỏi: “Lúc nào tớ cũng có thể tới?”

Tiêu Mặc nói: “Có thể đi vào, không cần chờ bên ngoài.”

Ý cười nơi khóe miệng Tần Hoan sâu hơn một chút, hắn đi tới hôn má Tiêu Mặc một cái, “Hôn chào buổi sáng.”

Tiêu Mặc nhìn hắn một cái, nói: “Nên đi rồi.”

Nói xong y liền đứng lên.

Tần Hoan cười cười, hắn dọn túi rác trên bàn xong, đi ra khỏi cửa chung với Tiêu Mặc.

Hai người đi đến lớp, đã gần bảy giờ mười phút.

Khoảng cách tới truy bài đầu giờ còn mười lăm phút, nhưng lại có tới hơn nửa lớp rồi, Diệp Hiểu Hiểu đang tìm bài kiểm tra khắp thế giới để chép.

Thuận lợi mượn bài kiểm tra lí chỗ Giang Hoài, thấy Tần Hoan và Tiêu Mặc, Diệp Hiểu Hiểu bớt thời giờ lên tiếng chào.

“Anh Tần, Tiêu Mặc.”

Tâm trạng của Tần Hoan rất tốt, hiếm khi hắn lại hỏi lại, “Có cần giúp một tay không?”

Diệp Hiểu Hiểu nghe xong, như là thấy được cứu tinh, “Được không?”

Tần Hoan gật đầu, “Được.”

Diệp Hiểu Hiểu cầm một bài kiểm hóa phóng tới, “Anh Tần, nhờ cậu!”

Tần Hoan bắt chước chữ viết “Rồng bay phượng múa” của Diệp Hiểu Hiểu, tùy miệng hỏi: “Hôm qua cậu làm gì? Sao lại không làm?”

Diệp Hiểu Hiểu ra vẻ như không muốn nhắc tới chuyện đã qua, “Nói ra thì chính là một chuyện đẫm nước mắt, tối qua tớ và bạn cùng bàn của tớ đấu một trận phân thắng bại, kết quả bị đoàn diệt, điểm tích cả đêm về con 0.”

Tần Hoan nói: “Cho nên lo học cho giỏi, ngoan ngoãn làm bài tập thì sẽ không mất gì cả.”

“…”

Diệp Hiểu Hiểu nhịn không được mà phỉ nhổ trong lòng: Anh Tần cậu cũng không thấy nhục mà còn nói tớ sao!

Tiêu Mặc đưa cuốn toán học của y cho Diệp Hiểu Hiểu, “Chép xong chúng ta nộp chung.”

“Cậu yên tâm!” Diệp Hiểu Hiểu vui tới nỗi muốn thăng thiên, một bên cậu ta mở toán, một bên lại là sinh, hai tay cùng chép.

Tiết 1 là tiết văn.

Thấy dáng vẻ mọi người không quá tươi tỉnh, nên Thái Chân đặt sách giáo khoa xuống, “Đứng hết lên.”

Cô tốn mất mấy phút để mọi người chơi trò chơi, đợi cho tâm trạng của mọi người tốt lên, lên tinh thần hết rồi, mới bắt đầu giảng bài.

Nhờ trò chơi nhỏ, Tần Hoan lén nắm tay của Tiêu Mặc nhiều lần.

Mỗi lần đều là nắm một xíu rồi buông ra.

Giống như con nít chơi game vậy, làm không biết mệt.

Tiêu Mặc không cản hắn, ngược lại lại dần nở nụ cười nhẹ.

Hơn nửa tiết, Tần Hoan lại bắt đầu ngắm Tiêu Mặc, nhưng hôm nay lại khác với mọi ngày, hắn nhìn một hồi, lại cúi xuống vẽ vẽ.

Trên bục giảng, Thái Chân nhìn hắn nhiều lần. Lần thứ sáu nhìn tới, cô cũng không nhịn được nữa, chọi thẳng nửa viên phấn xuống dưới, vừa hay trúng ngay mặt Tần Hoan.

Ngòi bút của Tần Hoan lệch một cái, cái mũi trong tranh bị hỏng.

“…”

Thái Chân nói: “Tần Hoan, em đứng lên.”

Tần Hoan ngoan ngoãn đứng dậy.

“Đọc tiếp đoạn tiếp theo.”

Tuy rằng Tần Hoan phân tâm vẽ vẽ, nhưng vẫn để một tai nghe giảng, nghe nói thế, sách cũng không thèm lấy, đọc đoạn văn đã thuộc lòng lên:

“Về đi thôi! Từ đây không giao du với ai nữa,

Ta với đời không còn liên quan gì với nhau nữa. Giao du để làm gì?…”*

(*Trích bài Quy khứ lai từ – Đào Tiềm

Câu này Hán Việt là: Quy khứ lai hề, thỉnh tức giao dĩ tuyệt du. Thế dữ ngã nhi tương vi, phục giá ngôn hề yên cầu?)

Thái Chân đành bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Tần Hoan, “Chăm chú nghe giảng đi.”

Giờ học vẫn tiếp tục.

Bức tranh vừa nãy của Tần Hoan bị hỏng, đành phải vẽ lại lần nữa, hắn đổi tờ khác, cầm bút lên tiếp tục vẽ vẽ khuôn bên ngoài trước.

Lúc tiếng chung hết tiết vang lên, Tần Hoan đã vẽ hầu như là xong rồi.

Hắn vẽ Tiêu Mặc đang nghe giảng, rất giống, trông vô cùng có thần.

Tần Hoan đưa bức tranh cho Tiêu Mặc xem.

Tiêu Mặc hỏi: “Cậu vẽ?”

“Ừ.” Tần Hoan đối mặt với Tiêu Mặc đang ngồi, “Hồi cấp 2 tớ có đi học mấy tiết với thầy, nhưng đã lâu rồi không vẽ.”

“Tranh của cậu rất đẹp.” Tiêu Mặc khẽ nói, “Hồi trước tớ cũng muốn học vẽ.”

Anh Tần vẫn còn nhớ rõ Tiêu Mặc từng nói trước khi cha Tiêu bị bắt, đã đồng ý dắt y đi báo danh vào nhóm học vẽ, chỉ là lời hứa này cuối cùng vẫn không thực hiện được.

Hắn nhìn chằm chằm vào Tiêu Mặc, đột nhiên bật thốt, “Tớ dạy cậu.”

“Không cần.” Tiêu Mặc lắc lắc đầu, trả tranh lại cho Tần Hoan, “Bây giờ tớ chỉ muốn học cho thật giỏi, cũng không có thời gian.”

Y phải đi học. Phải kiếm tiền.

Y không biết chừng nào thì có thể kháng án cho cha, nhưng y biết, phải có đủ tiền.

Tần Hoan lại cứ đưa tranh cho Tiêu Mặc, “Tặng cậu.”

Giọng của hắn rất dịu dàng, “Vậy chờ tới khi cậu muốn học thì nói với tớ, lúc nào cũng được, tớ dạy cậu.”

Tiêu Mặc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt nhu hòa của Tần Hoan khẽ gật đầu một cái.

“Được.”

——

Tiết ba, tiết bốn là kiểm tra tuần môn toán, chuông hết tiết vừa vang lên, vừa thu bài kiểm tra lại, các nam sinh hận không thể vọt thẳng xuống dưới lầu.

Tiết cuối là tiết thể dục.

Làm kiểm tra rất gắt. Vẫn là tiết thể dục tốt.

Muốn nghỉ ngơi thì nghỉ, muốn chơi thì chơi, bằng không kiếm chỗ đi ngủ cũng được. Vô cùng tự do.

Tiêu Mặc, Tần Hoan, Trương Tuân cùng nhau xuống lầu.

Trương Tuân hỏi: “Trận bóng sau thi giữa kì, anh Tần, cậu tham gia không?”

“Chắc rồi hả?”

Trương Tuân nói: “Chắc rồi, hồi sáng tớ nghe thầy nói.”

“Vậy chắc chắn là phải tham gia rồi.” Tần Hoan quay đầu hỏi Tiêu Mặc, “Bạn cùng bàn, cậu muốn tham gia không?”

Tiêu Mặc lắc đầu, “Tớ đánh không giỏi lắm.”

Tần Hoan tích cực tự tiến cử, “Tớ có thể giúp cậu huấn luyện mà.”

“Không được.” Tiêu Mặc nói, “Sẽ kéo chân sau của mọi người.”

Trương Tuân chen vào một câu: “Thật ra không cần ra sân cũng được, cậu có thể làm hậu viện, giúp đồ các thứ.”

Tần Hoan gật đầu, “Vậy cũng được.”

Tiêu Mặc nhìn nhìn Tần Hoan, lại nhìn Trương Tuân một cái, do dự trong chốc lát, gật đầu, “Được.”

Trương Tuân cười cười, “Đến lúc đó La Âm và Đồ Tuyết cũng sẽ hỗ trợ.”

Bắt đầu học, giáo viên thể dục nói chuyện theo thường lệ, “Nữ ba trăm, nam một ngàn, chạy xong hoạt động tự do, sau đó lớp phó thể dục đi dọn thiết bị.”

Thầy vỗ tay một cái rồi nói tiếp: “Được rồi, giờ lớp phó thể dục ra cho các bạn làm nóng người đi.”

Nói thật ra, tâm tư mọi người đều đặt lên chỗ hoạt động tự do, vận động nóng người trên cơ bản đều làm cho có, thầy cũng biết tâm trạng của mọi người, không nói gì cả, chỉ nhìn thấy mấy người ngay cả động cũng lười động một cái, mới lên tiếng nhắc nhở.

Nhưng Tiêu Mặc rất nghiêm túc, làm cẩn thận tỉ mỉ.

Ánh mắt của thầy thể dục đảo qua y, hài lòng gật đầu.

Vận động nóng người xong, bắt đầu chạy bộ.

Tần Hoan và Tiêu Mặc dẫn đầu một đường, lao đi cực nhẹ nhàng, còn có thể vừa nói vừa cười, mấy bạn chạy cuối hàng hâm mộ đủ thứ.

Chạy xong, Tần Hoan dắt Tiêu Mặc đi ngồi gần đó.

Hắn lấy khăn giấy ra, rút giấy đưa Tiêu Mặc, rồi mới lấy cho mình lau mồ hôi.

Sau đó hỏi: “Ngồi cùng bàn, đợi lát nữa tớ dạy cậu chơi bóng nhé?”

Tiêu Mặc thiên về thể hàn, không dễ đổ mồ hôi, nghe nói xong, y niết khăn giấy, hỏi: “Các cậu không tập luyện sao?”

“Hửm? Trận bóng rổ à?” Tần Hoan cười cười, “Bình thường cũng luyện được, hôm nay dạy cậu trước.”

Tiêu Mặc không từ chối.

Chờ bạn học cùng lớp chạy xong hết, Trương Tuân và Hà Húc cũng mượn được bóng. Tần Hoan dẫn Tiêu Mặc đi chọn bóng, rồi đi tới sân bóng rổ.

Tiết thể dục có không ít lớp, sân bóng rổ có không ít người.

Tần Hoan ném bóng cho Tiêu Mặc: “Cậu thử trước đi?”

Tiêu Mặc ôm bóng rổ, trong mắt có thần, y gật gật đầu, hồi tưởng cảm giác đánh bóng rồi bắt đầu dẫn bóng, ném rổ.

Bóng dạo một vòng quanh khung giỏ bóng rổ, vào.

“Không tồi.” Tần Hoan vỗ tay, hắn nhặt bóng, cũng dẫn bóng một lần y chang vậy, ném vào rổ, “Chỉ là không quá thành thạo.”

Tiêu Mặc nói: “Lâu rồi không chơi.” Từ lúc cha gặp chuyện không may, y đã không chạm vào bóng rổ lần nào nữa.

“Vậy luyện nhiều một chút.” Tần Hoan lại nhặt bóng về, “Thử chạy ba bước ném bóng đi?”

Tiêu Mặc gật đầu, “Ừ.”

Cất bước, dẫn bóng, nhảy lấy đà, lên rổ.

Khá là đáng tiếc, lần này bóng không vào.

Tần Hoan nhặt bóng, rồi nói với Tiêu Mặc: “Lướt qua phòng thủ của tớ rồi ném rổ, được không?”

“Tớ thử xem.” Hai má Tiêu Mặc bị phơi nắng có hơi đỏ, ánh mắt sáng lên, hơi hưng phấn.

Hai tay Tiêu Mặc cầm bóng, đứng đối diện Tần Hoan. Tần Hoan giang hai cánh tay, nói: “Bắt đầu đi.”

Tiêu Mặc làm một động tác giả trước, sau khi Tần Hoan bị dời lực chú ý,thì chuẩn bị đi, nhưng mà Tần Hoan như là đoán được từ trước, nhẹ tay khều một cái, ung dung đoạt bóng của Tiêu Mặc đi.

Lúc sau dẫn bóng, ném rổ, hành động lưu loát.

Tiêu Mặc mím môi một cái, “Lần nữa.”

Tần Hoan cười cười, “Được.”

Phải dẫn bóng vượt Tần Hoan, cũng không dễ dàng, cho dù Tần Hoan nhường, thì đối với Tiêu Mặc mà nói khó khăn cũng lớn.

Vì thế thử liên tiếp năm lần, Tiêu Mặc đều không thành công, một lần cuối cùng, y còn bị Tần Hoan ôm chầm lấy. Tuy rằng buông ra rất nhanh, nhưng không khí mập mờ, cũng không dễ biến mất.

“Anh Tần.” Diệp Hiểu Hiểu phá vỡ bầu không khí của hai người chạy tới, “Chúng ta đấu với ban 7, cậu chơi không?”

Tần Hoan đang do dự, thì nghe thấy Tiêu Mặc nói: “Tớ muốn nghỉ ngơi.”

“Được, vậy tớ qua chơi một lát.” Tần Hoan uống một hớp nước, lại hỏi Tiêu Mặc, “Cậu muốn về lớp sao?”

Tiêu Mặc nói: “Tớ qua đó nghỉ ngơi.”

Lúc này Tần Hoan mới nở nụ cười, hắn đặt tay lên vai Tiêu Mặc, hôn nhanh lên tai Tiêu Mặc một cái, trong mắt người khác, hai người chỉ đang lặng lẽ nói chuyện.

Tần Hoan hôn xong còn nói: “Nhớ phải coi tớ đấy.”

Tiêu Mặc khẽ lên tiếng, “Ừ.”

Ban 7 có người trong đội bóng trường, thực lực rất mạnh, lúc Tần Hoan đi qua, hai đội đang rất hăng.

Diệp Hiểu Hiểu đứng ở bên cạnh, cầm đầu nữ sinh hô cố lên.

Ban 7 vì không thua khí thế, cũng lập tức cổ vũ.

Trông vô cùng náo nhiệt.

Giáo viên thể dục hai ban đều chủ động đi tới làm trọng tài, theo tiếng vang ở trạm gác, trận đấu chính thức diễn ra.

Dư quang của Tần Hoan quét tới Tiêu Mặc ngồi ở bên cạnh xem so tài, chỉ cảm thấy động lực tràn đầy, vừa mở màn liền ném vào rổ ba quả, chiếm ưu thế nhỏ.

Các nữ sinh la hét đến điên rồi.

Mà trong tiếng cổ vũ của ban 7, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một hai phản đồ.

Chịu ảnh hưởng mở màn ba phút ba quả của Tần Hoan, ban 3 hăng lên, mọi người phối hợp ăn ý với nhau, qua nửa trận, giành được bảy tám điểm.

Nếu như không phải là bên đối phương có người trong đội bóng, hơn nữa còn tới hai người, chắc sẽ được tính là đảo thắng.

Tiêu Mặc ngồi ở trên bậc thang, mắt không chớp nhìn Tần Hoan chăm chú.

Xem Tần Hoan chơi bóng, thật sự sẽ ghiền.

Không dời mắt được.

Tần Hoan rất chói mắt, giống như mặt trời nhỏ vậy, chỉ có một mình y tỏa sáng, nhưng cũng có thể làm cho người chung quanh sáng lên.

Mà người này, là của y.