Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt

Chương 48




Thứ sáu học xong tiết lí, thầy Hồ liền gọi hai người Tiêu Mặc và Tần Hoan đi.

“Lúc trước nói chủ nhật cho các em đi học phụ đạo, đám thầy cô đã thương lượng rồi.” Thầy Hồ nói, “Bọn thầy quyết định lấy ra một bộ đề thi khó, cho các em làm thử. Trưa nay 12:20, các em tới phòng thí nghiệm lí 2, bọn thầy sẽ thống nhất cuộc thi cho các em, nếu bài thi này đạt tiêu chuẩn, thì giờ phụ đạo chủ nhật các em có thể tự lựa chọn là tới hay không.”

Tần Hoan hỏi: “Phải thi hết hả?”

“Phải thi hết.” Thầy Hồ nói, “Cũng sẵn đó thử luôn xem trình độ của các em, xem xem những chỗ nào yếu, phụ đạo trọng đểm.”

Tiêu Mặc biết đây là thầy Hồ giành cho mình, y nói: “Cảm ơn ngài.”

“Thi cho tốt.” Thầy Hồ nói xong, cười khoát tay, cầm sách rời đi.

Tiết sau của ông là ở ban 5, phải đi xuống lầu.

Thầy Hồ đi rồi, Diệp Hiểu Hiểu liền từ sau cửa nhô đầu ra, “Anh Tần, Tiêu Mặc, cuối tuần các cậu có làm gì không? Bọn tớ thương lượng đi xem phim, mc mới ra phim mới, chưa kịp đi coi.”

Cậu ta nắm quyền, vẻ mặt tức giận, “Lần trước lúc ra Xinh 3 cũng không kịp đi xem, phim trên mạng toàn chó spoil phim, tâm tình cũng mất.”

Chỗ ngồi của Lâm Giai Giai cách đó không xa, vừa nãy đám Diệp Hiểu Hiểu đang thảo luận cái gì cô cũng nghe hết, lúc này nhìn thấy Diệp Hiểu Hiểu mời Tần Hoan, liền đứng ra nói: “Đúng dịp ghê, tớ cũng muốn đi xem, tớ có thể đi chung không?”

Cô lại tiếp tục nói: “Vừa lúc thứ ba tuần sau sinh nhật tớ, không đúng dịp, không cách nào tổ chức tiệc sinh nhật, định cuối tuần này làm sinh nhật, vậy đi, xem phim tớ mời khách, sau đó tối lại mời mọi người đi ăn, ca hát, thế nào?”

Lúc nói chuyện, cô nhìn chằm chằm Tần Hoan, sợ người khác nhìn không ra ý đồ của cô.

Tần Hoan chỉ liếc mắt nhìn Lâm Giai Giai một cái rồi thôi, hắn nói với Diệp Hiểu Hiểu: “Tuần này tớ muốn tới chỗ ông nội tớ, sẽ không đi xem với các cậu.”

Hơn nữa hắn còn muốn dời đến ký túc xá ở.

Đương nhiên nửa câu cuối này, hắn không nói ra.

Tạm thời phải giữ bí mật chuyện này.

Hắn chuẩn bị cho bạn cùng bàn nhà mình một bất ngờ.

Chuyện ngủ lại, tối thứ tư Tần Hoan về nhà liền nói với mẹ Tần.

Lúc ấy mẹ Tần cũng không đồng ý ngay, mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Có phải là con đang yêu không?”

Tần Hoan do dự trong chốc lát, liền nói thật.

“Vâng, có thích một người vô cùng.” Khóe miệng hắn cong lên mỉm cười, nụ cười rất ngọt ngào.

“Cô bé trọ ở trường?” Mẹ Tần một bên bày chén đũa, một bên hỏi.

“Vâng.” Tần Hoan gật đầu, “Con muốn ở chung với cậu ấy.”

Mẹ Tần dịu dàng nhã nhặn, bà vẫy tay với Tần Hoan, “Tới bưng đồ ăn giúp, thuận tiện nói cho mẹ nghe là đứa bé đó như thế nào?”

Tần Hoan nhớ lại dáng vẻ của Tiêu Mặc, hình dung cho mẹ Tần một chút.

“Thành tích của cậu ấy rất tốt, là một học bá hàng thật, cậu ấy rất mạnh mẽ, từng có một quá khứ u tối, nhưng sự thiện lương của cậu ấy không thay đổi, mặc dù cậu ấy không thích ồn ào, có hơi quái gở nhưng tâm địa rất tốt, Mặc Mặc thường sẽ giúp đỡ người khác, tướng mạo của cậu ấy cũng rất xuất chúng…”

“Nghe là biết một đứa bé tốt.” Mẹ Tần mỉm cười, rồi nói, “Nhưng mà mẹ nói trước này, tuy mẹ không phản đối hai con yêu nhau nhưng mẹ hi vọng các con có thể giữ tình cảm đúng mực, phép tắc đúng mực, chuyện ăn cơm trước kẻng, tuyệt đối không thể làm.”

“Cho dù là con hay đối phương, thì các con đều còn nhỏ, còn là học sinh, bỏ qua thân phận học sinh, cũng không được làm. Nếu con thích cô bé quá, thì nên lo cho cô bé, tôn trọng cô bé, bảo vệ nó, không để nó bị tổn thương.” Mẹ Tần hỏi: “Những điều này con có chấp nhận với mẹ không?”

Tần Hoan biết là mẹ mình hiểu lầm “Cậu ấy”, nhưng hắn lại không sửa lại.

Bây giờ cũng không phải là thời cơ tốt để thẳng thắn, cho dù là hắn hay là Tiêu Mặc, cũng còn quá nhỏ.

Một khi bị phản đối, ngay cả năng lực phản kháng họ cũng không có.

Tần Hoan cười cười, “Mẹ, mẹ yên tâm đi, mấy điều này con sẽ nhớ kĩ, không xằng bậy đâu.”

Mẹ Tần khẽ cười, “Mẹ tin con.”

Vì thế mẹ Tần sảng khoái cho con trai kí danh ở lại kí túc.

Thứ năm Tần Hoan mang giấy đưa cho Thái Chân, dựa vào biểu hiện thành tích của hắn, vô cùng thuận lợi lấy được tư cách vào ở phòng 302.

Nghĩ đến chủ nhật có thể dọn vào ký túc xá.

Tần Hoan lại nhịn không được mặc sức tưởng tượng cuộc sống “ở chung” của mình và bạn trai về sau.

Thật sự là càng nghĩ càng thích.

——

Nghe xong lời từ chối của Tần Hoan, Lâm Giai Giai chỉ coi đó là lấy cớ, vốn không tin, cô không thể kìm nén đành phải chất vấn: “Tần Hoan, tớ chỉ vì thích cậu mà thôi, còn cậu lại tránh xa tớ như vậy? Cậu cứ coi như là đi dự sinh nhật bạn học bình thường, cũng không nên từ chối chứ?”

Diệp Hiểu Hiểu chen vào một câu, “Người Tần Hoan nói cậu ấy muốn đi thăm là ông nội cậu ấy, có chuyện mới đi chứ.”

Lâm Giai Giai trừng mắt nhìn Diệp Hiểu Hiểu, “Tôi nói với cậu à?”

Thái độ không hề thân thiện tí nào.

Ở trong lòng Diệp Hiểu Hiểu thầm trợn mắt: Plè plè plè.

Diệp Hiểu Hiểu không nhìn Lâm Giai Giai, cậu ta lại hỏi Tiêu Mặc, “Cậu có đi với tớ không?”

“Không được.” Tiêu Mặc nói, “Tớ cũng có việc.”

Diệp Hiểu Hiểu gật đầu, “Được rồi, vậy bọn tớ tự đi thôi.”

Cậu ta lại cười hì hì châm thêm một câu, “Nếu như cuối tuần tớ không cẩn thận spoil phim thì anh Tần đừng đánh tớ nhá.”

Tần Hoan nhún nhún vai, “Không liên quan tới tớ, tớ không phải fan của MC, nhưng tớ nhớ không lầm thì lớp mình có không ít người là fan…”

Diệp Hiểu Hiểu sợ bị quánh, cậu ta hắng giọng một cái, “…Tớ sẽ cố gắng kìm chế mình lại.” Nói xong cậu ta phất tay một cái, chạy về chỗ tham gia thảo luận.

Lâm Giai Giai ở một bên, hoàn toàn không được để ý tới.

Cô giận tới bay màu.

“Tần Hoan.” Lâm Giai Giai hỏi lần nữa, “Cậu không tới thật à?”

Tần Hoan nói: “Tôi có việc thật, còn về phần quà sinh nhật, thứ ba tuần sau tôi sẽ cho cậu, cậu mới nói là sinh nhật thứ ba đúng không/”

Lâm Giai Giai dậm chân một cái, tức giận bỏ đi.

Sao cô lại cần ba cái quà sinh nhật gì đó chứ, đừng nói chi là quà này chỉ để đáp lễ.

Diệp Hiểu Hiểu thấy Lâm Giai Giai thở phì phì trở lại chỗ ngồi, nhỏ giọng bát quái, “Các cậu nói coi ban nãy cậu ta nói mời khách có đúng sự thật không?”

Tào Di Cảnh nói: “Không biết..

Mấy người khác liếc nhau, cũng trăm miệng một lời, “Không biết.

La Âm ngẩng đầu, dùng sức vỗ cho họ một cái, “Đừng lệch đề nữa, gặp ở đâu lúc mấy giờ còn chưa thảo luận xong đấy,”



Giữa trưa.

Tham gia thi vật lí quốc gia có tổng cộng sáu học sinh, theo thứu tự là Tằng Yến Ny lớp 10, lớp 11 Tần Hoan, Tiêu Mặc và Trần Dũng, lớp 12 Tần Lạc Lạc, Phùng Địch.

Hơn 12 giờ 10 phút, mọi người đều tới phòng thí nghiệm lí 2.

Tần Hoan hướng ngoại, hào phóng, mặc dù đối mặt với người lạ, cũng dễ dàng làm quen với đối phương, vì thế nói hai ba câu, hắn liền dắt Tiêu Mặc và bốn người khác đi thành tụm.

Mặc dù Tiêu Mặc nói không nhiều lắm, nhưng dưới lời nhắn gửi của Tần Hoan, cũng mất đi cảm giác không hợp nhau.

Chỉ có một mình Trần Dũng đứng xa xa.

Trạng thái như thế, vẫn kéo dài đến khi thầy Hồ và một thầy dạy lí lớp 12 khác đi tới.

“Tất cả vào đi.” Thầy dạy lí lớp 12 mở cửa phòng thí nghiệm ra.

Sau khi họ ngồi yên vị rồi, thầy Hồ nói: “Cuộc thi kết thúc lúc 2 giờ, bây giờ phát bài.”

Tần Hoan ngồi ở bên tay trái của Tiêu Mặc, khoảng cách trung gian của hai người cũng không thể ngăn hắn nhìn Tiêu Mặc được, cười với Tiêu Mặc.

Hành vi của Tần Hoan thầy Hồ thấy hết nhưng không trách, hơn nữa thầy cũng biết năng lực của Tần Hoan, nhưng ông thầy kia hiển nhiên không biết về hai người, thấy Tần Hoan cứ luôn quay đầu nhìn Tiêu Mặc, không khỏi tăng thêm sự chú ý đối với hắn.

Tiêu Mặc rũ mắt, tập trung làm bài thi.

Bài thi này rất khó, vì bám sát đề mục thi vật lí nên nội dung cũng không giới hạn bài học trong sách, mà dính cả kiến thức vật lsi trung học, thậm chí có mấy câu còn đào sâu trong kiến thức của đại học.

Rất khó.

Cho dù là Tần Hoan hay Tiêu Mặc, tốc đọ cũng chậm lại, không còn hạ bút nhanh chóng giống như các cuộc thi trước.

Bên trong phòng thí nghiệm vô cùng yên tĩnh.

Ồn ào bên ngoài cũng không ảnh hưởng tới họ.

Tằng Yến Ny là người đầu tiên làm xong, nhưng có rất nhiều đề chưa làm, nhìn sơ qua đề phần lớn là bỏ trống.

Cô mới lớp 10, bài thi đối với cô mà nói quả thật vô cùng khó.

Tần Hoan và Tiêu Mặc gần như là dừng bút cùng lúc.

Hai người đều viết đầy bài thi, cũng khá nhiều đề họ không chắc chắn lắm với đáp án.

Thầy Hồ đi vòng phòng học, lúc đi ngang qua cạnh Tiêu Mặc, thấy bài thi của y, vô cùng hài lòng.

Độ khó của vài thi, trong lòng ông nắm chắc.

Thầy Hồ lại đi tiếp, nhìn tới bài thi của Tần Hoan cũng rất hài lòng, nhưng sau khi nhìn bài thi của Trần Dũng, lại nhịn không được mà cau mày.

Bây giờ đã một giờ bốn mươi mấy phút, nhưng mặt bài thi của Trần Dũng vẫn còn khoảng trống rất nhiều, rất nhiều câu không làm, trạng thái cũng không ổn, có mấy đáp án bôi xóa, sửa từ đúng thành sai, ngay cả một nửa thực lực bình thường cũng không dùng được.

Nhớ tới thụt lùi của Trần Dũng trong khoảng thời gian này, thầy Hồ nhịn không được thở dài.

Hai giờ, cuộc thi kết thúc.

Lúc thu bài thi, thầy Hồ nói: “Trước khi tan học sẽ báo kết quả cho các em biết, bạn nào không đạt đủ tiêu chuẩn thì 9 giờ sáng chủ nhật đến phòng thí nghiệm lí 1.”

Ông nhìn thời gian một cái rồi nói, “Được rồi, cũng tới giờ đi học rồi, tất cả mọi người trở về phòng học đi.”

Tiết 1 buổi chiều là tiết sử.

Tần Hoan và Tiêu Mặc giẫm lên tiếng chuông vào học, Niên Đoạn Trường liếc họ một cái, nói: “Mau vào chỗ ngồi đi.”

Sau đó hắn bắt đầu giảng bài.

Tần Hoan còn băn khoăn với đề thi vừa rồi, bắt đầu truyền giấy cho Tiêu Mặc.

—— Đáp án câu cuối của bài điền vào chỗ trống còn nhớ không?

—— 2.80 x 10

—— Giống đáp án.

—— Ừ.

Hai người tiếp tục truyền giấy, nội dung đều vây quanh đề thi lí, hiển nhiên là độ khó này khiến hai vị đại lão cảm thấy khó.

Cuối cùng trước tiết tự học, bài thi lí giữa trưa cũng có kết quả.

Trần Dũng vừa lúc đi xuống văn phòng, trước khi rời đi bị thầy Hồ gọi lại, bảo hắn sẵn đi thì phát bài thi lại cho Tần Hoan và Tiêu Mặc.

Ra khỏi văn phòng, Trần Dũng liền cúi đầu xem bài thi của Tiêu Mặc.

Nhìn xong, mặt xụ xuống.

70 điểm.

Còn cao hơn điểm chuẩn 10 điểm.

Cao hơn hắn 20 điểm.

Bài thi trong tay hầu như là bị Trần Dũng bóp méo, hắn lại nhìn bài thi của mình, ánh mắt tối tăm, sắc mặt trắng bệch.

Hắn lại thua rồi.

Nhớ lại lần trước Diệp Hiểu Hiểu châm chọc khiêu khích, Trần Dũng không không biết xấu hổ tới ban 3, ở cửa tìm đại một người đưa bài thi rồi đi mất.

Người nọ hẵn hay là Lâm Giai Giai.

Lâm Giai Giai cầm bài thi nhíu mày lại, cô đang muốn gọi Trần Dũng lại, nhưng tầm mắt đảo qua bài thi, ngậm miệng lại.

Cầm hai bài thi, cô vào phòng học từ cửa sau.

Cô đưa bài thi cho Tần Hoan trước, sau đó lại tùy tiện đặt bài thi của Tiêu Mặc lên trên bàn.

“Của cậu.”

Động tác của Lâm Giai Giai hơi mạnh, lúc lấy tay lại, đụng thẳng vào bóp viết của Tiêu Mặc, bút rơi đầy đất.

Tiêu Mặc ngẩng đầu nhìn cô.

Lâm Giai Giai lý trực khí tráng nói: “Không phải tôi cố ý đâu, xin lỗi nhé.”

Nói xong cô liền ngồi xổm xuống, định nhặt bút giúp Tiêu Mặc.

“Không cần.” Giọng của Tiêu Mặc rất lạnh, y kéo ghế ra tự mình ngồi xổm xuống.

Hiếm khi ý tốt của mình bị từ chối, Lâm Giai Giai cũng không phải thứ dát mặt lên nghe chửi, Tiêu Mặc nói không cần, cô liền không làm thật.

Những cây viết khác Tiêu Mặc không thèm quan tâm tới, duy chỉ có một cây bút, sau khi y nhặt lên liền xoắn xuýt kiểm tra nó.

Tần Hoan nhìn thấy dấu trên bút, nhớ tới vấn đề mà lúc trước Trương Tuân nhắc tới ở căn tin, nhỏ giọng hỏi Tiêu Mặc, “Đây là của cha cậu sao?”

Giọng của Tiêu Mặc rất nhẹ, “Đây là đồ cha tặng mẹ tớ, lúc mẹ đi, thì để lại cho tớ.”

Nó rất quý giá.

Nhưng không liên quan tới giá trị của nó.

Tần Hoan nghe vậy, cầm tay của Tiêu Mặc, sau đó giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ sờ đầu của Tiêu Mặc.