Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt

Chương 56




Thứ bảy hết mưa rồi, trời trong hẳn lại, chỉ là nước trên đất vẫn chưa khô, vẫn đang ẩm ướt.

Nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng tới buổi hẹn hò của Tiêu Mặc và Tần Hoan.

Thị Đồ — danh hiệu của thư viện thành phố Y.

Tần Hoan chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày mình và người yêu đi hẹn hò ở trong thư viện. Nhưng ngẫm lại, trước giờ hắn cũng đâu nghĩ là mình sẽ thích con trai, hơn nữa lại còn thích tới vậy.

Thầm nghĩ tối ngủ, sáng tỉnh lại, thấy đều là y.

Chạm mặt ở cửa tàu điện ngầm, Tần Hoan hô biến,một hộp sữa đậu nành từ sau lưng, cười hỏi: “Uống không?”

Tiêu Mặc nhận lấy, “Cảm ơn.”

“Mặc Mặc!” Dùng ngón tay trỏ khẽ đâm ót Tiêu Mặc, Tần Hoan giả bộ giận, “Còn khách khí như vậy sao?”

Tiêu Mặc nở nụ cười, “Ừm, biết rồi.”

“Thật à?” Tần Hoan nheo mắt lại, hơi hơi cúi người xuống, dí sát vào y, hai người mặt sát mặt.

Tiêu Mặc gật đầu. “Thật.”

Lúc này Tần Hoan mới vừa lòng, hắn đứng ngay ngắn lần nữa, nụ cười trên mặt cũng trở lại, “Nên đi rồi, tám giờ rưỡi mở cửa, tới nơi là kịp lúc.”

Thị Đồ ở ngay bên cạnh sân vận động thành phố, ngay tại tuyến giao đường số 1 với số 2.

Lúc hai người tới nơi, thư viện vẫn chưa mở cửa, nhưng đã có rất nhiều người đứng chờ ở bên ngoài. Chờ cửa vừa mở ra, mọi người liền ùa vào trong chiếm vị trí.

Chỗ ngồi ở Thị Đồ không sẽ cướp, trễ một chút, cũng chỉ có thể sang bên cạnh ngồi sofa, nhưng nhuw thế thì chỉ có thể đọc sách, không thể làm bài tập.

Tần Hoan nhìn đám người phía trước, hỏi Tiêu Mặc, “Muốn ngồi ở lầu mấy?”

“Lầu một.”

“Vậy được, ở đây coi tớ này.”

Tần Hoan chớp mắt mấy cái với Tiêu Mặc, xong lập tức nhích lên trước một xíu. Qua chắc khoảng một phút, bảo vệ mở cửa, mọi người liền ấu dè rồi đi vào trong.

Tiêu Mặc bị chen đến cuối, nhwung lúc y đi vào, đã nhìn thấy Tần Hoan ngồi ở chỗ gần cửa sổ, ngoắc tay với y.

Tần Hoan hỏi: “Cũng không tệ lắm phải không?”

“Ừ.”

Vị trí này chắc chắn là vị trí hoàng kim, không dựa vào cửa sổ, hơn nữa bên cạnh còn có ổ điện.

Sau khi Tiêu Mặc ngồi xuống, liền lấy cuốn đề thực tế, vở phụ đạo và bài tập giáo viên phát ra.

Đang viết lách thì y lại nhìn Tần Hoan phía đối diện, “Cậu thì sao?”

Tần Hoan cầm cuốn 《 Kỳ thi tuyển sinh đại học 5 năm mô phỏng 3 năm 》, “Tớ xem nó.”

Tiêu Mặc lên tiếng, cúi đầu mở bài tập ra, nghiêm túc làm bài. Tốc độ của y rất nhanh, trung bình một câu chỉ mất mấy giây tự hỏi, liền viết đáp án ra.

Thoạt nhìn giống như là người máy, hoàn toàn không cần tạm dừng.

Tần Hoan không lo đọc sách, hắn ngắm Tiêu Mặc một lúc lâu, mới cúi đầu trở tay lật 《Năm ba 》.

Trong thư viện rất im ắng.

Cho dù cần giao lưu thì mọi người đều cố hết sức nén giọng tới mức thấp nhất.

Tần Hoan lật xong hơn mười trang 《Năm ba 》, lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Mặc. Nhìn một hồi, hắn nhịn không được lấy điện thoại ra chụp một tấm.

Trong hình, Tiêu Mặc cúi đầu, chuyên chú làm bài, ánh nắng vừa lúc xuyên qua kính chiếu lên đỉnh đầu y, làm y phát sáng nổi bật.

Tần Hoan lấy tay chạm nhẹ vào Tiêu Mặc bên trong ảnh, ánh mắt tràn đầy ôn nhu. Một lát sau hắn lại quay sang sách, lại bỏ tài liệu đi coi ảnh chụp bên trong, không biết nhớ tới cái gì, hắn khẽ cười, lập tức sửa lại cái tên trong album.

—— thế giới.

Em là thế giới của anh.

Chờ lúc có cơ hội, thì cho Tiêu Mặc xem album này.

Đổi tên album xong, Tần Hoan lên mạng, chuẩn bị chơi trò chơi. Nhưng hắn vừa mới onl, điện thoại liền rung điên cuồng.

Là group lớp đang nói chuyện trên trời dưới đất.

Tần Hoan kéo cuộc trò chuyện lên trên đầu. Như hắn dự đoán, người đầu tiên mở miệng vẫn luôn là Diệp Hiểu Hiểu không sai đâu được.

Diệp Hiểu Hiểu: Các đồng chí, thừa dịp thành tích vẫn chưa ra, còn có thể hưởng thụ sự tự do và sung sướng trong hai ngày, lên đây chơi đi!

Tào Di Cảnh: “Bữa tối cuối cùng – Jêsu và 12 môn đồ”.

Giang Hoài: Đừng nói nghe bi tráng như thế, chỉ là thi giữa kì thôi mà.

Dư Ny: Có lẽ thành tích không kém tới như các cậu tưởng tượng đâu?

Diệp Hiểu Hiểu: Tớ đã nghĩ xong là tớ phải chết như thế nào, đến lúc đó hãy tranh thủ thương lượng một chút với mẹ tớ lựa chọn miễn chết…

Đồ Tuyết: Bắt đầu ra khỏi nhà, thả lỏng tâm trạng, sau đó im lặng chờ tới thứ hai…….. Thuận tiện mong thời gian trôi chậm lại một chút.

Hà Húc: +1

Trương Tuân: +1

Kế tiếp là một hàng +1, đội hình không bị phá, cho tới khi Tần Hoan xuất hiện.

Tần Hoan: 【 ảnh chụp 1 】 【 ảnh chụp 2 】 【 ảnh chụp 3 】

Tần Hoan: Thời gian tốt, tất nhiên là phải đi học. Học cho giỏi vào, hằng ngày tiến tới phía trước!

Tào Di Cảnh: …..Lầu dưới tới.

Hà Húc:….Đã sắp nói không ra lời rồi, lầu dưới tới.

Trương Tuân: Anh Tần? Cậu chính là anh Tần ư?

Diệp Hiểu Hiểu: Ôi cái đệt mợ tò vò, anh Tần à anh bị ma nhập hả? Anh thế mà lại tới thư viện đọc sách?!

La Âm: 【 Trạng thái siêu trinh thám.jpg 】 theo bản trinh thám quan sát, vị trí này chắc là ở lầu một của Thị Đồ ảnh chụp 2 có một bàn tay, chắc chắn là anh Mặc.

Đồ Tuyết: Tóm lại, anh Tần vì anh Mặc mới có thể ở thư viện.

Giang Hoài: Tạo đội đi thư viện đi, ngay cả anh Tần cũng đi thư viện học, chúng ta còn có lí do gì mà chơi bời?

Đề nghị này cũng không được chấp nhận.

Dùng lời của Diệp Hiểu Hiểu chính là —— chúng ta cố gắng như thế nào đi nữa cũng không thể thành như anh Mặc và anh Tần đâu, quý trọng thời gian, vẫn dùng nó để chơi thì hơn.

Tào Di Cảnh thay cậu ta bổ sung một câu quan trọng nhất —— hơn nữa thứ hai phát bài thi rồi, thứ ba liền họp phụ huynh nữa đấy! Họp phụ huynh!

Tần Hoan ngoi lên nói một câu rồi cũng không nói nữa.

Hắn dùng đầu bút khẽ chọt Tiêu Mặc một cái, đưa lịch sử trò chuyện của họ cho Tiêu Mặc xem.

Tiêu Mặc còn xem hết, nhẹ giọng nở nụ cười, “Họ chơi vui quá.”

“Đúng vậy, ở chung với họ rất thoải mái.” Tần Hoan nói, “Diệp Hiểu phụ trách làm sôi nổi bầu không khí, La Âm thì lại thích làm trái lại với cậu ta, Tào Di Cảnh thỉnh thoảng sẽ tấu hài, lớp trưởng luôn có thể nghiêm trang phỉ nhổ…”

“Ừm, tất cả mọi người rất tốt.”

Tần Hoan lấy điện thoại lại, lại nhìn xuống lịch sử trò chuyện, thấy họ đã hẹn nhau xế chiều đi KTV, liền nói với Tiêu Mặc: “Xế chiều đi tìm bọn họ đi.”

Hắn đổi chỗ, ngồi sát Tiêu Mặc, rồi nói: “Hiếm khi cuối tuần cậu không đi làm, đi chơi cùng mọi người một bữa đi.”

Tiêu Mặc nghiêng đầu một chút, “Không phải hai người…cũng là hẹn hò?”

Tần Hoan ngớ ra, lập tức nở nụ cười, nụ cười kèm theo sự cưng chìu.

Tay hắn đặt lên tay của Tiêu Mặc, lại ghé sát tai của Tiêu Mặc nói: “Đi cùng với cậu, bất luận ở đâu thì cũng đều là hẹn hò.”



Tần Hoan đợi cho Tiêu Mặc làm và học xong hết cuốn đề thực và bài tập mà y mang tới hôm nay, hai người mới cùng đi khỏi thư viện.

Lúc đi, đã gần hai giờ.

Lúc này, mọi người hẹn đi chơi đã tụ tập gần như là đầy đủ, bắt đầu rảo bước tới KTV.

Không tính Tần Hoan và Tiêu Mặc, lần tụ họp này đến tổng cộng là chín người, vì để mình có thể cất cánh thoải mái, mọi người nhất trí đòi một phòng bao lớn.

Trước chỗ quầy ấn đặt phòng, bảo một người phục vụ dẫn họ đi tới phòng bao.

Phòng lớn chảng, chín người thích lăn lê bò lết như nào đều được.

Tiêu Mặc chưa từng tới KTV, đây là lần đầu tiên đi, lúc đang được phục vụ dắt tới phòng, nghe hai bên phòng bên hành lang truyền tới tiếng gào thét rú gầm, không khỏi cau mày.

Quá ồn, quá náo.

Để ý thấy Tiêu Mặc nhíu mày, Tần Hoan cúi đầu hỏi y: “Không thích?”

Tiêu Mặc nghĩ nghĩ, sửa lại cho đúng, “Đúng, không quen lắm.”

Hành lang không có ai, chỉ có phục vụ đi ở phía trước. Tần Hoan nắm tay của Tiêu Mặc, khẽ ngắt lòng bàn tay y, “Vậy muốn đi không? Vốn cũng chỉ nói với lớp trưởng là có thể sẽ tới thôi.”

“Không cần.” Tiêu Mặc cười một cái với Tần Hoan, “Lát nữa sẽ quen thôi.”

Hai người một đường đều đan tay vào nhau, cho tới khi phục vụ nhắc đã tới phòng bao rồi, Tần Hoan mới buông tay ra.

Lúc hai người Tần Hoan và Tiêu Mặc đẩy cửa bước vào, Diệp Hiểu Hiểu đang hát, cậu ta cầm mic, một chân giẫm lên bàn trà, đang gồng mình hát khùng hát điên bài《Yêu đến chết 》, âm cao không lên được, bay mất cả giọng, mặt cũng vặn vẹo.

Tào Di Cảnh cười tới không ngừng được, ôm bụng nói: “Ha ha ha, mặt của cậu!”

La Âm nhanh chóng chụp tấm hình, lại bắt đầu nở nụ cười, “Ha ha ha khụ hụ ha ha ——”

Những người khác cũng đều đang cười.

Trong phòng bao ngoài Diệp Hiểu Hiểu đang gào khóc thảm thiết bản 《Yêu đến chết 》, thì mọi người không ai nén cười được.

Bị không khí vui vẻ cuốn hút, khóe miệng của Tiêu Mặc cũng cong lên, y quay đầu đối diện với Tần Hoan, trong mắt sáng ngời, tinh thần phấn chấn.

Y nắm tay áo của Tần Hoan, ý bảo Tần Hoan kề sát tai lại, “Cậu cũng hát sao?”

Tần Hoan nhếch mày hỏi: “Bài này sao?”

“Không phải bài này.” Tiêu Mặc lắc đầu, “Lát nữa cậu có muốn hát không?”

Tần Hoan mỉm cười, hắn nhìn vào mắt Tiêu Mặc, hỏi: “Mặc Mặc muốn nghe không?”

Nét mặt của Tiêu Mặc thêm một tí sinh động, khác với sự lạnh nhạt thờ ơ trước đó, phù hợp với độ tuổi mà lúc này nên có.

Y dùng sức gật đầu một cái, “Muốn.”

Tần Hoan sờ đầu y một cái, “Vậy đặc biệt hát một bài cho Mặc Mặc.”

Khi họ nói chuyện, Diệp Hiểu Hiểu đã hát gần xong một bài. Cậu ta tự nhận là rất đẹp trai mà quẩy hết mình, lại còn cho cái hôn gió: “Thế nào? Không thẹn với danh hiệu Tô Kiến Tín của thành phố Y nhỉ!”

Tào Di Cảnh cho một cái nhìn khinh thường, nhịn không được khịa trong lòng: “Đây là lần Tín bị hắc thảm nhất.”

Đồ Tuyết che miệng cười, “Chúc mừng cậu, lịch sử đen tối lại tăng thêm một cái mới.”

Diệp Hiểu Hiểu nói lầm bầm hai tiếng, “Các cậu đấy, không biết thưởng thức là gì.”

Cậu ta nói rồi thở dài, ra vẻ bất đắc dĩ anh hùng bất tri âm, tiếp theo lại đưa tay cầm lấy ly nước trên bàn ực mạnh một phát, khi tầm mắt chuyển tới cửa, liền nhìn thấy Tiêu Mặc cùng Tần Hoan đứng đó, cậu ta ngốc một giây, sau đó bật thốt lên: “Anh Tần, anh Mặc?”

Mọi người vừa nghe, cũng quay đầu lại.

“Các cậu tới lúc nào thế?” Diệp Hiểu Hiểu cầm micro hỏi.

“Vào lúc cậu tận tình đắm chìm vào trong bài hát.” Tần Hoan kéo Tiêu Mặc đi đến ghế sa lon bên cạnh ngồi xuống, rồi chế giễu một câu, “Không hổ là nhân xưng Tô Kiến Tín của thành phố Y, công lực không giống bình thường.”

Diệp Hiểu Hiểu: “…”

Diệp Hiểu Hiểu ho khan một tiếng, bỏ mic xuống, sau đó nói: “Anh Tần và anh Mặc tới một bài?”

Tiêu Mặc xua tay: “Tớ không được.”

Diệp Hiểu Hiểu nói: “Vậy anh Tần tới?”

Dừng một chút rồi cậu ta nói: “Còn nhớ hồi văn nghệ lớp mười, cậu ôm đàn ghita tự hát, làm mọi người mê quên đường về.”

Hà Húc đẩy kính một cái, “Cầu được rửa tai.”

Giang Hoài cũng hùa theo: “Cầu chung.”

Tay của Dư Ny cũng lặng lẽ vươn lên, “….Cầu.”

Tần Hoan không từ chối, nhưng hắn không đứng lên ngay, mà rót một ly rượu ra, sau đó khoát tay lên vai Tiêu Mặc, giống như ôm Tiêu Mặc vậy, “Lát nữa tớ hát, mà vẫn chưa nghĩ ra bài gì để cho bạn cùng bàn của tớ nghe, các cậu hát trước đi.”

Hắn lại nhìn Dư Ny và La Âm một cái, “Lớp phó văn và bí thư hát hay lắm, hồi nghệ thuật lớp mười các cậu ấy hợp xướng rất tuyệt.”

‘Đúng vậy.”

Lời của Tần Hoan làm gợi lại trí nhớ của mọi người, vì thế La Âm cùng Dư Ny bị đẩy ra hát. Có tới ba cái mic, hai người lại lôi Đồ Tuyết theo.

Đồ Tuyết có hơi căng thẳng.

Hà Húc nhìn, dẫn đầu mọi người vỗ tay, “Đừng lo, cứ hát thỏa thích, dù sao thì cũng có Diệp Hiểu đội sổ rồi, chỉ cần không mất giọng thì sẽ tự nhiên.”

Đồ Tuyết bị chọc cười.

“Đúng, hát cho đã đi, tớ đội sổ rồi.” Diệp Hiểu Hiểu nói xong cũng cầm gậy phát sáng do phòng bán phân phối, bắt đầu nhận vai trò làm em giai ume vung qua vung lại.

Ba người chọn một bài 《 Giấc mơ thuở ban đầu 》.

Hát xong một ca khúc, Diệp Hiểu Hiểu liền đi đầu vỗ tay, “Rất hay, tớ trao danh hiệu Phạm Vỹ Kỳ thành phố Y cho các cậu!”

La Âm, Đồ Tuyết, Dư Ny: “…”

Tiếp đó mọi người đều cầm mic hát một bài, ngoài Diệp Hiểu Hiểu gào khóc thảm thiết bản 《Yêu đến chết 》kia hồi đầu ra, giờ lại lòi thêm Trương Tuân.

Nhưng Trương Tuân không phải gào khóc thảm thiết, mà là cũng bị lạc giọng, có mỗi bài hát thiếu nhi cũng phi tới hơn ba nghìn dặm, chỉ có duy nhất mình cậu ta.

Chờ Trương Tuân hát xong, Diệp Hiểu Hiểu lập tức vui vẻ, cậu ta đưa cho Trương Tuân một chai bia, “Mời người anh em, cạn cho tình hữu nghị của chúng mình.”

Trương Tuân bụm mặt, “Xin đừng nói nữa.”

Tần Hoan đã chọn xong bài hát, bài này vừa lúc tới lượt hắn.

Hắn không đứng lên giống những người khác, mà là cầm micro tùy tiện ngồi cạnh Tiêu Mặc, lại quay đầu nở nụ cười với Tiêu Mặc.

Tiêu Mặc yên lặng nhìn hắn.

Giai điệu vang lên, Tần Hoan từ từ hát câu đầu tiên.

Cả phòng nháy mắt đều yên lặng.

Đồ Tuyết đẩy La Âm một cái, nhỏ giọng nói: “Hôm nay anh Tần chọn bài này….Dịu dàng quá đi.”

La Âm “Ừ” một cái, rồi nói: “Hát cho anh Mặc đấy.”

“Ánh mặt trời luôn có sau cơn mưa, mây đen trên bầu trời, trân trọng những cảm xúc, mỗi một tí hy vọng trong tay em….” Tần Hoan hát tới đây, nhẹ nhàng cầm lấy tay của Tiêu Mặc.

Tiêu Mặc mím môi, trượt năm ngón tay của mình vào khe hở trong tay Tần Hoan, biến thành mười ngón đan xen, tim y đập từng nhịp nhanh hơn.

Hai người nhìn nhau, tựa như hòa vào trong thế giới chỉ có hai người họ.

Bài hát của Tần Hoan vẫn đang tiếp tục, “Mưa giông bão tố cũng chấp nhận, anh vẫn luôn ở cạnh bên em…”

Hắn nở nụ cười với Tiêu Mặc, trong mắt lấp lánh vô số ánh sao, vô cùng chói mắt.

Kết thúc một bài.

Trong phòng bao vang lên tiếng vỗ tay sôi động, “Tiếp 1 bài nữa đi.” liên tiếp vang lên.

Tần Hoan lại lắc đầu, “Không hát nữa.”

Bàn tay bên người hắn vẫn đan xen mười ngón với Tiêu Mặc như trước, họ ngồi chỗ tối nhất, không ai nhìn thấy được.