Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt

Chương 70: Phiên ngoại CP phụ




Lần đầu tiên Dư Hải Dược gặp Khương Hàng, là lúc khai giảng học kì mới của lớp mười.

Ngày đó Khương Hàng đứng bên cạnh Tần Hoan, Dư Hải Dược thấy Tần Hoan trước, sau đó mới chú ý tới nam sinh bên cạnh đang nói chuyện với Tần Hoan, lúc này mới chú ý tới dung mạo rất xinh đẹp của nam sinh kia.

Sau đó anh nghe người khác nghị luận, biết đối phương tên Khương Hàng, là tân sinh lớp mười.

Hiệu trưởng nói xàm xí khiến người ta chỉ muốn ngủ, vì thế Dư Hải Dược liền nghiêng người, nhìn chằm chằm Khương Hàng một hồi.

Lát sau, anh cau mày lại.

Khương Hàng này, không chỉ giống với dáng vẻ người đàn bà mà anh ghét, khí chất cũng giống, thậm chí ngay cả họ cũng phát âm giống nhau…..

Hừ, mất hứng.

Chính là lúc này, Dư Hải Dược cũng không hề do dự chút nào mà dán cái mác “Thấy ghét” lên tên của Khương Hàng.

Đối với anh, phàm là người có một chút tương đồng với người nọ, đều thuộc diện người mà anh ghét.

Lớp mười và lớp 11 không chung dãy, cách nhau một bãi bóng, cơ hội gặp gỡ cũng không quá nhiều, cho nên một đoạn thời gian rất dài, Dư Hải Dược đều không gặp phải Khương Hàng nữa.

Cho tới lúc thi giữa kì.

Thi môn toán xong, Dư Hải Dược vừa ra khỏi phòng thi thì bị hai nữ sinh kéo đến vườn hoa nhỏ dưới phòng học.

Dư Hải Dược mặc xác hai nữ sinh kia mặt đỏ tai hồng vì anh, mình thì tựa vào cây, đốt một điếu thuốc mà hút, khói mù lượn lờ trước mắt.

Rất nhàm chán.

Nhất là nghe hai nữ sinh tranh luận anh thích ai trong hai cô.

A, tôi thích ai?

Tôi không thích đứa nào hết, thậm chí tôi cũng ghét luôn cả bản thân mình.

Trong lòng Dư Hải Dược cho đáp án.

Nghe hai nữ sinh vẫn còn đang khắc khẩu, còn không ngừng kéo mình chất vấn, kiên nhẫn của Dư Hải Dược cuối cùng cũng cạn.

“Thích? Là do các cô chủ động la liếm, tôi chỉ chơi hùa theo một chút mà thôi.” — Anh nghe thấy mình nói vậy.

Nháy mắt hai nữ sinh đều im lặng.

Dư Hải Dược hài lòng nghĩ, cuối cùng cũng thanh tĩnh.

Cùng lúc đó, anh lại cản thấy một tầm mắt ngừng trên người mình.

Ngẩng đầu, anh nhìn thấy Khương Hàng đứng ở cách đó không xa.

Hai người cách nhau không tới 20m.

Lần gặp này có thể gần hơn so với lần đầu gặp lúc khai giảng, thị lực của Dư Hải Dược rất tốt, anh có thể thấy được lông mi của Khương Hàng dài bao nhiêu luôn.

Dư Hải Dược phải công nhận là quả thật bộ dạng của Khương Hàng rất đẹp.

Nhưng mà một nam sinh đẹp như thế, bị người khác dùng từ “Mĩ, xinh đẹp” để hình dung, cũng không phải chuyện gì tốt.

Hai người cách hai nữ sinh, cách hơn nửa hoa viên cứ như vậy mà đối diện.

Sự ghét bỏ trong mắt Dư Hải Dược không che dấu chút nào.

Sau đó, từ trong mắt của Khương Hàng, anh thấy được ánh mắt y chang.

Ơ?

Khương Hàng cũng không đi tới, cậu đi một cách nhanh chóng, cũng không thèm quay đầu lại.

— Được lắm.

Nếu diện mạo và khí chất có thể không giống người đàn bà ấy đến như vậy, chỉ bằng đôi mắt này, anh tuyệt đối sẽ không ghét Khương Hàng.



Có lúc duyên phận chính là kỳ diệu như thế, vào lần thi giữa kì tới, Dư Hải Dược lúc nào cũng có thể thấy Khương Hàng, trên đường đến trường, cổng trường lúc tan học…… Thậm chí lúc anh trốn học chạy đến dưới lầu hút thuốc, cũng có thể chạm mặt lớp thể dục của Khương Hàng.

Dư Hải Dược luôn có thể phát hiện sự tồn tại của Khương Hàng trong đám người vào ánh nhìn đầu tiên.

Sau đó anh thấy Tần Hoan lúc nào cũng kè kè cạnh bên Khương Hàng, giống như là một ông cha già, sợ con mình gặp chuyện gì.

Anh vẫn không rõ nguyên nhân, mãi cho đến một ngày, anh thấy Khương Hàng bị một đám người chặn, vừa nhìn là biết mấy người đó là yanglake.

Rồi sau đó, anh thấy Khương Hàng đánh nhau.

Mau, ác, tàn nhẫn.

Ác đối vói người khác, nhưng đối với mình cũng ác.

Căn bản không để ý mình có thể bị thương hay không.

Dư Hải Dược buông nam sinh đang ôm trong lòng ra, đốt điếu thuốc, cứ như vậy ngồi xổm trên vỉa hè, tràn đầy phấn khởi nhìn chăm chú.

Bạn hỏi anh: “Anh quen à?”

“Coi là vậy đi.”

“Muốn tới hỗ trợ không?”

Dư Hải Dược phun ra một ngụm khói, giễu cợt nói: “Giúp cái gì, tự cậu ta có thể thắng.”

Cuối cùng Khương Hàng thắng thật, nhưng cậu cũng trả giá cao không kém, mặt mũi bầm dập, cánh tay, trên mình đều là vết thương, chật vật không thôi.

Thấy chính diện của Khương Hàng, nam sinh vốn dựa vào lòng Dư Hải Dược bỗng nói: “Đó không phải là Khương Hàng sao?”

Giọng của gã ta tràn đầy kinh ngạc.

“Hửm?”

Dư Hải Dược vỗ vị trí bên cạnh mình một cái, ý bảo nam sinh ngồi xuống, “Mày biết cậu ấy? Biết thế nào, nói nghe coi.”

Nam sinh do dự một chút, nói: “Thì thôn Thành Trung trên đất Giang Lĩnh, trước kia Khương Hàng và mẹ nó sống ở đó, sát vách nhà em luôn. Dân ở đó ai cũng biết, Khương Hàng có một ông cha cờ bạc, nợ một khoản lớn, hơn một năm trước đã nhảy lầu tự tử. Ông ta chết vốn đã được giải thoát, nhưng lại để lại khoản nợ lớn, cục nợ vay chính quy, cũng có nợ không chính quy, ông ta chết không bao lâu, công ty vay trả không chính quy liền ba ngày hai đầu tới cửa chận Khương Hàng và mẹ nó, bắt họ trả tiền lại, làm ầm lên tới nỗi công việc của mẹ Khương Hàng cũng mất.

Mẹ của Khương Hàng là một người câm điếc, dung mạo rất xinh đẹp, tướng mạo của Khương Hàng chính là di truyền từ mẹ của nó, người của công ty vay trả nói nếu như bọn họ không trả tiền nổi, sẽ bắt họ đi tiếp khách, làm gà làm ‘vịt’….. Tóm lại rất thảm. Về sau nữa nó và mẹ dời đi, em cho là họ đi trốn nợ, không nghĩ tới vẫn còn ở thành phố Y…..Nhưng ban nãy những người đó không phải đàn em của công ty vay trả, chắc là đám hỗn hỗn của khu Giang Lĩnh.”

Dư Hải Dược phun ra một ngụm khói, “Hỗn hỗn?”

Nam sinh chống lại lệ khí nơi đáy mắt của Dư Hải Dược, không dám không nói, gã nén giọng tới mức nhỏ nhất, “Giang Lĩnh không chỉ một thôn Thành Trung sao? Nơi đó rất loạn, ngư long hỗn tạp đủ loại người, lúc trước Khương Hàng vì trả nợ, buổi tối giúp người ta trông sân, nhưng cái sân này sau khi cả nhà Khương Hàng dọn đi đã bị tóm, cảnh sát tìm ra độc phẩm, bắt rất nhiều người, vừa rồi đám người kia là đàn em của một đại ca, em thấy họ…..”

Dư Hải Dược nhớ tới vụ án phá ổ buôn bán thuốc phiện trong thành phố, nếu thời trùng khớp thì đúng rồi.

Anh đốt một điếu thuốc nữa, sau đó hỏi: “Khương Hàng và mẹ cậu ta dời đi hồi nào?”

Nam sinh nói: “Hình như là tháng 11 năm ngoái.”

Dư Hải Dược không nói nữa.

Thời gian trùng khớp.

Nam sinh ngồi tới tê chân, thấy Dư Hải Dược bất động cũng không nói chuyện, liền cẩn thận gọi một tiếng: “Anh Hải?”

Dư Hải Dược nghiêng đầu nhìn gã, “Cảm ơn.”

Anh nói xong cũng đứng lên, nghĩ nghĩ lại lấy một xấp một trăm đồng từ trong ví ra cho gã.

Nam sinh sửng sốt, “Anh Hải? Anh có ý gì?”

Dư Hải Dược vẫy tay với những người khác, nghe vậy, nói: “Tự mày mua quà đi, coi như tao đưa quà cảm ơn cho mày, lần sau gặp.”

Mấy người kia huýt sáo một cái với nam sinh, rồi lướt qua gã đi chúng với Dư Hải Dược.

Có người trong đám hỏi Dư Hải Dược, “Sao, lần này đổi người nhanh như thế?”

Dư Hải Dược cười, “Đổi ai? Mày à?”

Người nọ vội lùi về sau mấy bước, xua tay nói: “Đừng, tao không chơi gay đâu, tao thích con gái ngực to cơ.”

Rồi hắn lại nhìn Dư Hải Dược trên dưới nửa ngày, tiếp tục nói: “Hơn nữa cho dù tao chơi gay, thì cũng chắc chắn là không muốn làm với mày, chơi gì với mày? Plato hả? Nói thật, có phải là phương diện kia của mày không được? Bạn trai, bạn gái đổi tới đổi lui một đống, nhưng vẫn chưa ịch đứa nào.”

Ý cười của Dư Hải Dược không đạt đến đáy mắt, ngữ khí lộ ra lãnh ý, “Tao không được thì mắc mớ gì tới mày?”



Sau hôm đó, một đoạn thời gian rất dài sau Dư Hải Dược không gặp lại Khương Hàng.

Anh cũng không cố nhớ.

Đi đôi với mùa hè là tốt nghiệp cấp ba.

Đầu tháng chín, tân sinh lớp mười nhập học, vốn là lớp mười lên lớp 11, mà lớp 11 cũng lên 12.

Dư Hải Dược vẫn giống thế, chơi điên chơi khùng, bạn trai, bạn gái thường xuyên đổi, đánh nhau, ẩu đả, chuyện gì cũng không thiếu anh.

Về phần Khương Hàng, gần như là bị Dư Hải Dược quên mất.

Cho tới mùa đông, cảnh tượng giống y lần trước lại xuất hiện một lần nữa —— anh lại bắt gặp Khương Hàng bị người chặn đường.

Chẳng qua lúc này người chặn Khương Hàng là người khác, là một đám học sinh.

Một người trong đó Dư Hải Dược nhìn rất quen mắt, là đàn em của anh.

Trong đám chặn người có người quen, Dư Hải Dược vốn còn muốn chạy qua, thuận tay giúp, nhưng mới đi được vài bước, đã nhìn thấy Tiêu Mặc từ một đường khác đi tới, đứng ở đầu đường.

Không bao lâu, Tiêu Mặc lại nhặt cây gậy đi vào ngõ.

Dư Hải Dược nhếch mày, bất động, anh lấy điện thoại ra, một bên xem đánh một bên quay phim lại.

Video ghi chơi có âm thanh rất tốt, chuẩn bị đi đi tới Tiêu Mặc và Khương Hàng cho họ coi, nhưng anh chưa kịp đi thì nhận được cuộc gọi của người bạn.

Đối phương rủ anh đi chơi, anh đồng ý.

Vì thế đoạn video xem chơi này liền thuận thế giữ lại, còn giúp Khương Hàng.