Tôi Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Em

Chương 52




Edit: jimixiao

[Tôi sẽ không xin lỗi…]

—–oOo—–

Tin tức Văn Từ suýt chết đuối trong trò chơi nhanh chóng được lan truyền, người được đưa đến bệnh viện, nhân viên từ ê-kip chương trình cùng nhân viên của công viên giải trí cùng đến một nhóm, Tinh Từ cũng cử người đến bệnh viện gấp.

Vì Thẩn Hi Hi đến bệnh viện cùng Văn Từ nên đội của Mạt Minh chỉ còn lại một mình, ê-kip chương trình chỉ cần sửa lại kịch bản và trực tiếp đề nghị Mạt Minh phối hợp biểu diễn. Để cho nhóm của Thành Cảnh và Triệu Lê giành chiến thắng, đem đoạn ghi hình buổi chiều làm qua loa.

Mọi người kết thúc công việc trở về khách sạn, trên xe buýt hành trình trở về, người phụ trách ê-kip chương trình giải thích cho mọi người hiểu chuyện của Văn Từ chỉ là một tai nạn.

“Nghe nói là ở trên thuyền, dây an toàn trên người Văn Từ bị nới lỏng, sau đó bị văng ra khỏi chiếc thuyền rơi xuống nước”

“Làm sao mà dây an toàn vô duyên vô cớ lại bị tuột ra? Lúc đầu không phải thắt chặt sao?

“Văn Từ nói cậu ấy vô tình làm tuột dây an toàn, nhưng sao có thể tuột ra dễ dàng như vậy, thế này ai mà dám chơi? Nghe nói dây an toàn kia có vấn đề”.

Trong xe, có người nhỏ giọng thì thầm.

Tại hiện trường vụ việc tập trung không ít người, Thẩm Hi Hi nói mấy câu mọi người đều nghe rõ, người trong cuộc cũng không khó để đi dò hỏi tình huống ở hiện trường lúc đó.

Cuối cuộc nói chuyện, giọng nói kia cực kỳ nhỏ, Triệu Lê ngồi ở ghế sau của hai người đều nghe thấy rõ ràng, cô buộc tóc đuôi ngựa cao, buộc bằng hai sợi dây màu hồng và màu lam dài đến đuôi tóc, gương mặt không trang điểm đậm nhưng phần mắt đánh rất kĩ giống như một quý cô nổi loạn và cá tính.

Triệu Lê đứng dậy, chống tay vào lưng ghế trước, cười nói với hai người: “Người thông minh giết người không bao giờ để dính máu, càng sẽ không nhất thời làm chuyện gì có hại cho bản thân để làm hỏng hai ngày ghi hình. Các người nghĩ ai trong chúng ta là người thông minh nhất.”

Hai người hiểu ý Triệu Lê, lập tức cười nói:” Chỉ là tùy tiện tâm sự, bọn tôi cũng không có thuyết âm mưu. “

Triệu Lê không nói lý với hai người kia, đứng dậy đi đến chỗ Mạt Minh đang ngồi, cô vỗ vào vai Thành Cảnh yêu cầu hắn đổi chỗ cho mình.

Mạt Minh ngồi ở hàng ghế sau, tựa đầu vào cửa sổ xe, nửa đêm qua bị quăng quật, thiếu ngủ trầm trọng, hôm nay mệt mỏi cả ngày rồi lại phải lên đường, giờ phút này thực sự rất mệt mỏi.

Triệu Lê đến gần Mạt Minh, mỉm cười và hỏi bằng một giọng trầm thấp: “Mạt Minh, anh với anh Hàn sẽ kết hôn chứ?”

Mạt Minh không biết Triệu Lê, nhưng trong số tất cả các khách mời, ngoài Thành Cảnh bên ngoài như là cạnh tranh, thì anh cùng cô ấy nói chuyện và hợp tác nhiều nhất.

Câu hỏi của Triệu Lê thực sự rất đột ngột, Mạt Minh chớp chớp mắt, có chút sững sờ.

“Bọn họ đều cho rằng anh Hàn đến tham ban là vì Văn Từ, nhưng em biết anh ấy đến là vì anh” Triệu Lê cười nói.

Mạt Minh nhìn Triệu Lê: “Em cùng anh Chu, Hàn Thiệu Chu có vẻ rất thân thiết?”

Triệu Lê  gật đầu: “Nhà em và Hàn gia rất thân thiết, bọn em cùng nhau lớn lên, nhưng sau đó em đến nước H làm thực tập sinh. Nhưng anh trai em và anh Hàn vẫn thân thiết với nhau từ nhỏ”.

Triệu Lê nói:” Anh hẳn là biết anh trai em, Triệu Thành.”

Mạt Minh hơi ngạc nhiên. Anh nhớ rõ Triệu Thành, là một người bạn rất ồn ào của Hàn Thiệu Chu, nhưng lại là người rất giỏi chăm sóc người khác.

“Tôi đã gặp qua vài lần”.

“Anh không biết đâu, trước đây khi anh em nhắc đến anh, anh ấy đã miêu tả anh là một bông hoa trắng nhỏ yếu đuối” Triệu Lê cười nói: “Lúc đầu khi đến với chương trình em vẫn còn suy nghĩ, nể mặt anh Hàn để ý đến anh một chút, kết quả không ngờ anh lại là người giúp em vượt qua trò chơi mấy lần”

“Chỉ là may mắn”.

“Không, em biết người đàn ông như thế nào là thông minh, em thậm chí còn coi thường anh trai em và anh Hàn”.

Mạt Minh: “…”

Triệu Lê ghé vào tai Mạt Minh, càng thấp giọng và chân thành hơn: “Cho dù bên ngoài có nói gì đi nữa, em vẫn cảm thấy anh và anh Hàn vô cùng xứng đôi.”

Vào những năm Văn  Từ, Hàn Thiệu Chu và Triệu Thành ở trong cùng một vòng bạn bè, Triệu Lê đã ở nước ngoài, cô không có quan hệ thân thiết với Văn Từ, cũng chỉ coi như là quen biết.

Mạt Minh khóe miệng nhếch lên, cười một chút gượng ép, quan hệ giữa anh và Hàn Thiệu Chu, xem ra không thể giống như ba năm trước, hai bên chỉ ham muốn cơ thể của đối phương, trừ chuyện này ra không có bất kì cái gì liên quan đến nhau.

Dần dần, để duy trì mối quan hệ này phải đối phó với rất nhiều phiền toái, dần dần vượt ra khỏi sự hưởng thụ của mối quan hệ đó.

Nhưng ngay cả như vậy, anh dường như vẫn rất luyến tiếc từ bỏ mối quan hệ này, mặc dù dùng lý trí để phân tích, Hàn Thiệu Chu quả là một người tình có giá trị vô cùng cao.

Khi trở về khách sạn chỉ mới năm giờ chiều, Thành Cảnh và Triệu Lê đã rủ Mạt Minh đi ra ngoài ăn, Mạt Minh nói anh muốn ngủ bù, anh thật sự quá mệt mỏi.

Kết quả là anh vừa mới nằm xuống giường, điện thoại đã vang lên.

Đó là cuộc gọi của Hàn Thiệu Chu.

Mạt Minh nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, buồn bã ỉu xìu: “Anh Chu”.

“Văn Từ nói cậu ấy không có vấn đề gì lớn.” Hàn Thiệu Chu nhẹ giọng an ủi Mạt Minh: “Chuyện này, anh không trách em đâu. Công viên giải trí đó vừa mới được xây dựng, có rất nhiều thứ bọn em vẫn còn chưa quen thuộc. Do ê-kip chương trình suy xét không kĩ càng, em không cần phải tự trách mình quá nhiều.”

Mạt Minh từ từ mở mắt:”…”

“Bé ngoan, trước hết hãy đến bệnh viện”, Hàn Thiệu Chu nói: “Chuyện hôm nay khiến cho em sợ hãi đúng không? Không có việc gì đừng có căng thẳng, Văn Từ cậu ấy không giận em đâu”.

Mạt Minh ngồi dậy, cúi đầu nhéo giữa lông mày:” Em sẽ đến đó.”

Rất nhanh, Mạt Minh đã đến bệnh viện mà Hàn Thiệu Chu nói trên điện thoại, trong tòa nhà khoa nội trú, anh thấy Hàn Thiệu Chu đang đợi anh ở ngoài cửa.

Hàn Thiệu Chu đặt lòng bàn tay lên gò má đỏ bừng vì lạnh của Mạt Minh: “Sao không mặc thêm hai cái áo”.

Ánh mắt Mạt Minh sáng lên, nhịn không được nhón chân cọ lên chóp mũi của Hàn Thiệu Chu, ấm ức nói: “Vậy chúng ta đi tìm một nhà hàng bên ngoài ngồi xuống đi?”

Hàn Thiệu Chu bật cười: “Chẳng phải là trước hết nên đến gặp Văn Từ, để nói lời xin lỗi sao? “

“…”

“Chỉ là nói một lời xin lỗi”, Hàn Thiệu Chu nói: “Hơn nữa để những người khác không phỏng đoán ác ý, cậu ấy chỉ nói với người khác rằng cậu ấy đã vô tình tháo dây an toàn, em không cần phải lo lắng về bất kỳ tin đồn ác ý sau này”.

Vấn đề này đối với Hàn Thiệu Chu dường như rất đơn giản. Bé ngoan của hắn vô tình làm tổn thương Văn Từ. Trước mặt Văn Từ nói lời xin lỗi, Văn Từ sẽ rộng lượng tha thứ. Sau đó chuyện này sẽ nhanh chóng đặt dấu chấm hết.

Đây cũng là yêu cầu của Văn Từ trước khi Mạt Minh đến, tuy có oan ức đến mấy cũng cho Hàn Thiệu Chu mặt mũi không tiếp tục truy cứu, chỉ muốn Mạt Minh nói lời xin lỗi để tâm lý thoải mái một chút.

Mạt Minh nhướng mày: “Em gửi tặng một giỏ trái cây, anh Chu mua cho em được không?”

Hàn Thiệu Chu dở khóc dở cười nhéo nhéo khuôn mặt Mạt Minh: “Cái này nói là em gửi tới?”

Tuy nói như vậy, nhưng Hàn Thiệu Chu vẫn nhanh chóng đi tới cửa hàng hoa quả bên ngoài bệnh viện mua một giỏ, nghĩ đến hành động tự giác này của Mạt Minh, thực sự hắn rất hài lòng. Lúc trước, hắn cũng lo lắng Mạt Minh bởi vì chuyện trước đây hắn theo đuổi Văn Từ mà ác cảm với Văn Từ, hiện tại xem ra là hắn đã nghĩ nhiều.

Tên nhóc này vẫn là để ý đến đại cục.

Mạt Minh xách giỏ trái cây đi theo Hàn Thiệu Chu lên lầu.

Hành lang trong bệnh viện rất yên tĩnh.

Lúc đầu là có một nhóm người ở đó nhưng lại bị Văn Từ đuổi đi, lúc này Thẩm Hi Hi, trợ lý và một nhân viên của ê-kip chương trình ở lại.

Khi Hàn Thiệu Chu và Mạt Minh xuất hiện trước cửa phòng bệnh, Văn Từ yêu cầu Thẩm Hi Hi đi về khách sạn trước, trợ lý và nhân viên của chương trình tạm thời rời đi.

“Anh Hàn, Mạt Minh” Văn Từ ngồi thẳng dậy, nhưng tình trạng của hắn nhìn qua có vẻ không tốt lắm.

Không đợi Hàn Thiệu Chu nhắc nhở, Mạt Minh đã bước lên phía trước, anh xách giỏ trái cây đặt ở bàn cạnh giường, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào Văn Từ: “Chúc anh mau hồi phục” =)))))

Văn Từ gật đầu: “Cảm ơn.”

“Ở lại lâu không?”

“Nghỉ ngơi ở đây một đêm rồi sáng mai rời đi.”

“Tôi biết trong tình huống đó, camera sẽ không thể chụp được động tác tay của anh”, Mạt Minh bình tĩnh nói: “Nhưng tôi tin vào mắt của mình, lúc đó chính anh đã tự mình tháo dây an toàn.”

Hàn Thiệu Chu cau mày.

Phản ứng của Văn Từ không quá rõ ràng, hắn chậm rãi nhắm mắt lại: “Tôi chỉ muốn nghe lời xin lỗi từ cậu, nhưng cậu lại đổ tội cho tôi thế này, tôi thật nghi ngờ là cậu thật sự cố tình”.

“Tôi cũng không muốn cùng anh ở đây tranh cãi, tôi chỉ đến đây muốn nói rằng, tôi sẽ không xin lỗi.”

Mạt Minh nhìn vào Văn Từ:” Tôi đại khái có thể đoán ra được mục đích của anh, nhưng chuyện này không gây tổn hại gì đáng kể cho tôi, anh cũng chưa xúi giục dư luận công kích, cuối cùng là anh tự tổn hại chính mình. Tôi tặng anh giỏ hoa quả này chúc anh mau khỏe cũng là vì nể mặt anh Chu”.

Buổi tối mùa đông lạnh giá và trời tối rất sớm. Lúc này, phía ngoài hành lang một bên là cửa sổ sát đất, đèn neon của thành phố đã bắt đầu được thắp sáng.

Lại có tuyết rơi trong gió lạnh.

Trong hành lang, Hàn Thiệu Chu gọi Mạt Minh lại, nhìn vẻ mặt không được tốt lắm, đôi mắt sắc bén hơn bởi đôi lông mày nhướn cao lên.

Mạt Minh biết Hàn Thiệu Chu đang tức giận.

“Ở dưới lầu không phải là vẫn còn tốt sao, vừa rồi là chuyện gì xảy ra?” Hàn Thiệu Chu trầm giọng nói: “Những lời đó là có ý gì?”

Mạt Minh nhìn hắn: “Ý nghĩa trên mặt chữ”.

“Cậu ấy thiếu chút nữa đã chết đuối. Bây giờ chỉ cần em nói lời xin lỗi, đối với em mà nói có gì khó khăn sao?” Khuôn mặt của Hàn Thiệu Chu căng thẳng: “Hơn nữa Văn Từ đã nói chuyện này  không liên quan đến em, nếu không dựa vào quan hệ của hai người, mọi người sẽ nghĩ rằng em cố ý hại cậu ấy”.

Mạt Minh trầm mặc:” Cho nên những gì em vừa nói, một lời anh cũng không tin?”

“Anh đã suy nghĩ, anh nghĩ là không thể.” Hàn Thiệu Chu nói, “Nếu Văn Từ cố tình hãm hại em, thì ngay từ đầu cậu ấy đã không vì em làm sáng tỏ chuyện này. Trong chuyện này, chỉ có hai người biết đã xảy ra chuyện gì. Văn Từ có thể nói là em cố tình hại cậu ấy. Nhưng cho đến tận bây giờ, cậu ấy chỉ muốn một lời xin lỗi, còn không có làm bất kì cái gì”.

Mạt Minh trầm thấp cười một tiếng:” Bởi vì đây là mục đích của anh ta”.

Hắn trực tiếp tố cáo người khác hãm hại hắn chính là việc làm ngu xuẩn nhất. Thủ đoạn của người đàn ông kia thông minh hơn anh tưởng tượng rất nhiều.

Anh vốn chỉ nghĩ đơn giản cho rằng Văn Từ cố tình bày ra bộ dáng giả dối bản thân bị rơi xuống nước, thủ đoạn ấu trĩ này thậm chí có lúc khiến anh cảm thấy thật đáng thương, nhưng lúc này anh mới nhận ra thứ mà người này thực sự muốn chính là để mọi người theo bản năng sẽ cho rằng bản thân mình mắc nợ hắn ta.

Dù là cố ý hay vô tình, trong mắt mọi người, đặc biệt là trong lòng Hàn Thiệu Chu, Mạt Minh nợ hắn ta một chữ xin lỗi.

Hắn muốn nghe lời xin lỗi vì hắn biết rằng anh khi biết rõ chân tướng sẽ không bao giờ xin lỗi, mà cục diện bế tắc không giải quyết được này sẽ tạo ra khúc mắc giữa anh và Hàn Thiệu Chu.

Có thể người đàn ông này không phải làm mình tổn hại 800, mà là hắn đã bước rất chính xác.

Không ai biết dây an toàn tại thời điểm đó thắt đúng hay không. Dù có phủ nhận thì cũng bị coi là anh đã quên chi tiết vì sơ suất nhất thời, những gì tốt đẹp cũng đã bị người đàn ông đó chiếm hết rồi. Ai cũng sẽ nghĩ hắn ta là người rộng lượng, chỉ có người phải xin lỗi mới biết toàn bộ sự việc đáng ghê tởm như thế nào.

“Anh biết em không thích Văn Từ.” Mạt Minh vẻ mặt mờ mịt, Hàn Thiệu Chu vẫn luôn có chút khó chịu trong lòng, cố gắng nhẫn nại nói: “Thế này đi, em đi xin lỗi cậu ấy, anh lập tức đưa em rời khỏi nơi này, chuyện này sẽ được giải quyết”.

“Không đi” Mạt Minh nói.

Ngoại trừ có chút lạnh lùng, anh cũng không có vẻ gì là tức giận, cũng không có chút gì bất bình, ảnh hưởng duy nhất của chuyện này đối với anh chỉ là ở người đàn ông trước mặt.

“Em nghiêm túc?”

” Vâng”.