Tôi Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Em

Chương 68




Edit: ji

[Dù có cô đơn đến cuối đời, cũng sẽ không tuyệt vọng…]

—–oOo—–



Vì để gây ấn tượng với Mạt Minh mà chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng bản thân Hàn Thiệu Chu lại chìm đắm vào đó trước.

Hắn chưa bao giờ nghiêm túc tự hỏi bản thân Mạt Minh có ý nghĩa thế nào đối với hắn. Đến khi chia tay, hắn mới bừng tỉnh nhận ra bản thân mình không thể giải thoát, nỗi đau chia tay từng phút từng giây dày vò hắn, hắn mới nhận ra hắn thích Mạt Minh nhiều như thế nào.

Đỉnh núi gió đêm lạnh lẽo, nhưng Hàn Thiệu Chu lại cảm nhận cơ thể mình từng chút từng chút nóng lên, cỏ cây dưới chân thật mềm mại, hắn đè Mạt Minh trên mặt đất, đang mê mang động tình muốn cởi quần áo của Mạt Minh thì Mạt Minh nắm chặt lấy bờ vai hắn, xoay người một cái đem hắn đè trên mặt đất.

Hàn Thiệu Chu mở mắt ra, đối diện khuôn mặt có đường nét rõ ràng, con ngươi giống như vầng trăng lạnh giữa hồ, trong veo, nhìn đến tận đáy hồ.

Hàn Thiệu Chu cũng thành thật nằm trên bãi cỏ, trong mắt mang theo ý cười: “Kỳ thật, anh cũng rất thích tư thế này.”

Mạt Minh nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Thiệu Chu, trong chốc lát từ ngực Hàn Thiệu Chu chậm rãi ngồi dậy, cơ thể ngồi trên hông Hàn Thiệu Chu, vô cảm nhìn xuống người phía dưới: “Tại sao anh lại thích tôi?”

“Bởi vì ba năm ở bên nhau…” Hàn Thiệu Chu nghiêm túc nói: “Trước đây anh không ở bên cạnh ai như vậy, dù chỉ là một ngày, thích là chuyện không thể biết trước, không phải tùy hứng nhất thời, chuyện này đối với anh mà nói không thể thay đổi, Mạt Minh, em đối với anh mà nói cũng không thể thay đổi”.

Là duy nhất trong lòng.

Ánh mắt Mạt Minh như cũ vẫn không có gì thay đổi: “Ba năm qua anh thích tôi sao?”

Hàn Thiệu Chu không chút do dự nói: “Thích.”

Mạt Minh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hàng mi dày như muốn che đi cảm xúc trong đôi mắt của mình.

Cảm nhận được sự lạnh nhạt của Mạt Minh, trái tim Hàn Thiệu Chu lập tức chùng xuống.

“Dưới pháo hoa vừa rồi, em đã thể hiện tấm lòng của em với anh, anh có thể cảm nhận được, Mạt Minh”.

Vừa nói chuyện, Hàn Thiệu Chu chậm rãi ngồi thẳng người lên, lo lắng Mạt Minh sẽ ngã, hai tay vững vàng đỡ lấy eo Mạt Minh.

Giờ phút này, người trong lòng đang ngồi trên đùi hắn, nhưng ngay cả tư thế thân mật như vậy, hắn vẫn cảm thấy Mạt Minh đang muốn cự tuyệt.

Loại cảm giác này càng làm hắn cảm thấy tuyệt vọng.

Hàn Thiệu Chu dùng môi cọ cọ cằm Mạt Minh, giống như một con chó lớn đang bất an, động tác thân cận có chút lấy lòng: “Bé ngoan, chúng ta làm lành có được không, em không thể lấy tiêu chuẩn bạn trai yêu cầu anh trong quá khứ, chuyện này không công bằng, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, em cho anh làm bạn trai của em một thời gian…”

Hàn Thiệu Chu ôm eo Mạt Minh, ngẩng đầu nhìn người trước mặt: “Sau này làm bạn trai của em, nếu không thể làm em vừa lòng, em lại có thể từ bỏ được không?”.

Mạt Minh đưa tay lên che môi Hàn Thiệu Chu, ngăn không cho hắn tiếp tục hôn, cuối cùng nhẹ giọng nói:” Anh không nên có tình cảm với tôi”.

Hàn Thiệu Chu cười khổ: “Là em không biết bản thân mình tốt như thế nào. Em cùng anh ở bên nhau ba năm, trong lòng không rung động thì anh không phải là đàn ông…Hơn nữa, nếu trong trái tim không có em thì làm sao anh có thể ở bên em ba năm”.

Nói đến lời cuối cùng, Hàn Thiệu Chu trầm giọng nói thêm: “Anh cũng không phải là người dễ dãi, chỉ có ngoại trừ em…”

Dù sao bé ngoan của hắn nhìn thế nào cũng thấy thích, thân thiết bao nhiêu cũng không đủ.

Mạt Minh đứng dậy khỏi người Hàn Thiệu Chu, Hàn Thiệu Chu muốn nắm tay anh, nhưng lại bị Mạt Minh nhẹ nhàng đẩy ra.

Hàn Thiệu Chu cũng đứng lên, hắn nhìn Mạt Minh quay lưng về phía mình, nghe anh nói: “Tôi hi vọng ba năm qua đối với anh là kỉ niệm đẹp, trong mối quan hệ này, đó là thứ duy nhất tôi có thể cho anh. Anh cảm thấy thích, thì chúng ta mới coi như là trao đổi tương xứng”.

Hàn Thiệu Chu không hiểu những lời Mạt Minh nói, vừa định hỏi, đã thấy Mạt Minh quay đầu lại, hờ hững nhìn hắn, dáng người gầy gò giống như vầng trăng trong veo dưới màn đêm, cô đơn mà lạnh lùng, hình ảnh không có bất kì thứ gì Hàn Thiệu Chu quen thuộc.

“Nếu ba năm qua thực sự khiến anh hài lòng, vậy thì anh đừng dây dưa với tôi nữa.” Mạt Minh nói: “Rất nhiều chuyện một khi có khoảng cách, cho dù là hài lòng hay chán ghét thì cũng chỉ là chuyện thoáng qua mà thôi”.

“Em đừng nói là, qua ba năm những thứ em để cho anh thấy không phải là tất cả, nếu hiểu tất cả về em anh sẽ chán ghét em sao?” Hàn Thiệu Chu cười khẽ: “Em không cần phải nghĩ như vậy, Hàn Thiệu Chu anh cũng không phải là thứ gì tốt đẹp, nhưng nếu anh thích em, anh sẽ đem tất cả những mặt tốt nhất dành cho em, giống như em ba năm qua, em cũng dành sự dịu dàng, thâm tình cho anh”.


Hàn Thiệu Chu vươn tay đến chỗ Mạt Minh, giống như rất nhiều đêm trước đây, tự nhiên đến bên cạnh ôm lấy eo Mạt Minh, đặt cằm lên vai Mạt Minh dịu dàng nói: “Nếu làm như vậy khiến em sống không thoải mái, em có thể ở trước mặt anh thể hiện con người thật của mình. Thực ra anh cũng rất tò mò về em, có đôi khi cảm thấy hiểu rõ về em, nhưng có lúc lại cảm thấy xa lạ. Nhưng dù là con người xa lạ đó, cũng khiến cho anh rung động, thật sự, anh không có nói dối em”.

“Anh buông tôi ra trước”. Mạt Minh nói.

Hàn Thiệu Chu lưu luyến, nhẹ nhàng thu tay lại.

“Đưa tôi trở về.”

“Đêm nay không tồi, sao chúng ta không ở lại đây?”

“Tôi muốn về.”

Hàn Thiệu Chu nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Mạt Minh, gật đầu, “Được”.

Xe đi xuống núi, Mạt Minh vẫn như cũ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ. Không nói một lời nào.

“Năm nay anh không thể đi cùng em trong ngày sinh nhật của em”, Hàn Thiệu Chu nói: “Năm sau, không, mỗi năm về sau, anh đều sẽ cùng em đi xem pháo hoa. Đây là thứ mà em thích, anh sẽ luôn nhớ ở trong lòng, em…”

“Lúc nên núi anh đã từng hứa…” Mạt Minh ngắt lời Hàn Thiệu Chu: “Nếu đêm nay không thể khiến tôi động lòng, anh sẽ hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của tôi”.

Hàn Thiệu Chu nắm chặt tay lái, trong cổ họng phát ra âm thanh không rõ: “Ừm”.

“Sự thật là tôi vẫn không có cảm giác gì, cho nên…” Mạt Minh quay đầu nhìn Hàn Thiệu Chu mặt vô biểu tình nói: “Anh hãy lăn khỏi cuộc sống của tôi”.

Xe đã lái vào con đường bê tông dưới chân núi, Hàn Thiệu Chu dừng xe ở ven đường, quay đầu nhìn Mạt Minh không thể tin được.

Lăn?

Hắn không thể tin được Mạt Minh sẽ dùng từ này nói với hắn.

“Nếu anh tiếp tục quấy rầy tôi, tôi sẽ gọi cảnh sát”.

Dưới ánh mắt kinh ngạc đến mức đau lòng của Hàn Thiệu Chu, Mạt Minh quay đầu tránh ánh mắt của hắn, mặt vô biểu tình nhìn con đường mà đèn xe không thể chiếu đến, tiếp tục nói: “Tôi không thích anh, ba năm qua ở bên anh chỉ vì tiền, tôi cũng không có sống lâu bên nhau mà có tình cảm, để anh rơi vào chuyện tình cảm này tôi thật sự xin lỗi, nhưng đây là do anh tự mình đa tình, tôi không có trách nhiệm hay nghĩa vụ phải đáp lại phần tình cảm này”.

“…”

“Bất luận qua ba năm anh như thế nào nghĩ rằng tôi có tình cảm với anh, thì hiện tại tôi có thể nói rõ ràng với anh, đó là do anh ngộ nhận. Hàn tiên sinh, tôi cũng không thích anh, hiện tại cũng không ghét anh, nếu như mọi chuyện của chúng ta chỉ dừng lại ở ba năm đó, thì cả anh và tôi đều là hồi ức đẹp đẽ, còn nếu anh tiếp tục quấy rầy tôi, dù là theo đuổi hay là chuyện khác, đều khiến tôi phản cảm thậm chí là chán ghét”.

Bên trong xe ấm áp, nhưng Hàn Thiệu Chu lại cảm thấy khó thở. Hắn nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Mạt Minh, khớp hàm cắn chặt, cuối cùng hắn đơn giản không để ý tới Mạt Minh, hít sâu một hơi hạ cửa kính xe, cúi đầu lấy từ trong túi áo ra một điếu thuốc ngậm vào miệng.

Vừa định châm lửa, Hàn Thiệu Chu như nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn Mạt Minh lần nữa, vài giây sau, hắn lại lấy điếu thuốc ra khỏi môi, đặt tay lên vô lăng, cúi đầu không nói một lời.

Không biết qua bao lâu, Hàn Thiệu Chu mới khởi động xe.

Hai người không nói chuyện nữa, Hàn Thiệu Chu lái xe đưa Mạt Minh đến dưới lầu của chung cư.

Mạt Minh chuẩn bị mở cửa xuống xe, nhưng cửa xe lại bị khóa, anh quay đầu lạnh lùng nhìn Hàn Thiệu Chu.

“Anh có chuyện muốn nói…” Hàn Thiệu Chu tắt máy xe, ánh mắt âm trầm: “Anh không cho rằng pháo hoa kia không làm em cảm động. Lúc đó từng hành động của em anh đều nhìn thấy. Nếu nói ba năm qua, em chỉ ở bên anh vì tiền thì hiện tại sẽ càng không thể rời khỏi anh… Dù chỉ là một kẻ không quan trọng, dù em tiếp cận anh với mục đích gì thì ba năm qua trong lòng em anh cũng chiếm một vị trí nhất định”.

Hàn Thiệu Chu mở khóa cửa xe, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Cuộc sống của chúng ta, sẽ vẫn còn rất nhiều cái ba năm…”

Mạt Minh mở cửa bước xuống xe, bước vào khu chung cư mà không nhìn lại.

Vừa trở về căn hộ, Mạt Minh đã nhận được yêu cầu xin kết bạn.

[Hàn Thiệu Chu yêu cầu thêm bạn làm bạn tốt]

[Thông tin xác minh: Kết bạn trước ]

Mạt Minh trực tiếp bấm từ chối.

Trong tủ lạnh có một túi hoành thánh đông lạnh, Mạt Minh nấu một nửa túi cho bữa ăn khuya, còn một phần ba làm cho Tiểu Hàm.

Mạt Minh nhéo nhéo tai của Tiểu Hàm, vẻ mặt phức tạp: “Lại khiến em thiệt thòi mấy hôm nữa được không?”

Tiểu Hàm ăn hai miếng, còn không quên ngẩng đầu liếm đầu ngón tay Mạt Minh.

Mạt Minh liên lạc với Chu Dịch Tường, cũng may vở kịch anh mới chỉ tập luyện có mấy ngày, thay người vẫn còn kịp.

Cuối cùng, Mạt Minh gửi một tin nhắn cho Thành Cảnh, lùi lại lịch hẹn bữa tối chủ nhật tuần này.

[Thành Cảnh]: Sắp tới anh bận sao?

[Mạt Minh]: Du lịch

[Thành Cảnh]: Ra ngoài thư giãn cũng tốt, những chuyện trên mạng kia cũng khiến người đau đầu.

[Thành Cảnh]: Khi nào anh trở lại chúng ta gặp nhau. Nhân tiện, nói cho anh nghe chuyện này về Hạ Thanh.

[Mạt Minh]: Có chuyện gì vậy?

[Thành Cảnh]: Hắc hắc, chuyện nhỏ thôi, sẽ nói khi anh trở về.

Mạt Minh cau mày.

Sáng hôm sau, Mạt Minh lái xe đưa Tiểu Hàm đến cửa hàng thú cưng trước kia.

Anh đã quen thuộc với chủ cửa hàng thú cưng, Tiểu Hàm gửi nuôi ở đó anh cảm thấy yên tâm.

Vừa tới cửa, Tiểu Hàm nhìn thấy mình lại phải trở lại cửa hàng thú cưng, lập tức bắt đầu sủa ầm ĩ trong túi, cảm giác như sắp bị bỏ rơi lần nữa.

Mạt Minh đem Tiểu Hàm ra khỏi túi đựng thú cưng, móng vuốt của Tiểu Hàm bấu chặt vào áo anh sống chết không buông, trong miệng ô ô ngao ngao kêu, bà chủ cười cho rằng Tiểu Hàm và Mạt Minh tình cảm quả sâu nặng.

Đối với con chó đi lạc tìm được cho mình một ngôi nhà mới thì nỗi sợ hãi này là bình thường.

Mạt Minh nhìn vào đôi mắt đen của Tiểu Hàm, dường như đôi mắt ngập nước, khẽ nhíu mày.

“Tiểu Cao đến rồi.” Bà chủ mỉm cười đứng ở cửa: “Tiểu Mạt cũng đang ở đây”.

Mạt Minh quay lại nhìn thấy Cao Sâm bước vào, anh mặc một chiếc áo khoác dài màu lục lam lạnh, trên mặt đeo khẩu trang màu đen, nhìn anh rõ ràng rất sửng sốt.

“Lúc trước còn hỏi Tiểu Mạt có tới đây không, này quá khéo”. Bà chủ mỉm cười.

Cao Sâm mấp máy môi của mình, cười nhạt tỏ ra vài phần xấu hổ, chào hỏi Mạt Minh…Hắn tới đây để mua thức ăn cho chó, cầm một gói trên kệ đưa cho bà chủ rồi trả tiền.

Tiểu Hàm trong vòng tay của Mạt Minh vẫn bấu chặt quần áo anh không muốn vào lồng sắt, Cao Sâm dò hỏi mới biết Mạt Minh muốn đi du lịch cho nên mới muốn gửi Tiểu Hàm ở đây.

“Nhóc này là không muốn bị bỏ lại đây.” Cao Sâm bước đến gần Mạt Minh, ngón tay thon dài và sạch sẽ vuốt ve đầu của Tiểu Hàm: “Nếu cậu không phiền, có thể đưa nó đến chỗ của tôi, chờ khi cậu đi du lịch về quay lại đón nó”.

“Nhưng nó có thể làm ảnh hưởng đến công việc của anh”.

“Không sao, tôi cũng có một con chó săn lông vàng ở trong căn hộ của tôi tên là Cà Phê. Tôi đã nuôi nó được vài năm, đến Xuyên Hải cũng mang theo nó”. Cao Sâm gãi đầu Tiểu Hàm, tự nhiên nói: “Tôi không tham gia vào hoạt động kinh doanh, sắp tới sẽ tập trung vào viết bài hát mới, cho nên sẽ ở trong căn hộ nghỉ ngơi thời gian rất dài, nhóc này ở chỗ tôi, cậu có thể yên tâm”.

Mạt Tiểu Hàm được vuốt cho thoải mái, mắt lim dim, bị Cao Sâm ôm từ trong vòng tay của anh sang cũng không giãy dụa.

“Nhìn xem, nó cũng không ghét tôi đâu.” Cao Sâm ngẩng đầu nhìn Mạt Minh, hắn vừa đi ra khỏi căn hộ, trên người vẫn còn dính đầy lông của Cà Phê. Đối với Tiểu Hàm, ngửi thấy hơi thở của đồng loại cũng cảm thấy tin cậy.

Mạt Minh hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Tiểu Hàm như vậy, anh hơi mím môi.

Cao Sâm cuối cùng cũng đón được Tiểu Hàm, hắn luôn cảm thấy mình nợ ân tình của Mạt Minh, bận rộn nhỏ như vậy cũng không có gì tốn sức, hắn biết Mạt Minh cũng dần coi hắn là bạn bè thật sự.

Vé máy bay của Mạt Minh rời khỏi Xuyên Hải là vào buổi sáng, cho nên Cao Sâm cũng không mời anh đến căn hộ của mình, hắn chỉ lễ độ nói với Mạt Minh khi trở về cùng  nhau ăn một bữa cơm, vẫn muốn vì chuyện trước đây mà cảm ơn.

Cao Sâm trở về căn hộ một mình, một tay xách thức ăn cho chó tay kia cầm túi đựng Tiểu Hàm.

Khi ra khỏi thang máy đi về phía căn hộ của mình, Cao Sâm nhìn thấy một người đang đứng ở cửa căn hộ, mặc một chiếc áo khoác màu xanh, trên mặt đeo khẩu trang, một đôi mắt quen thuộc lộ ra bên ngoài.

Cao Sâm đi tới cửa, đặt túi thức ăn cho chó trong tay xuống, lấy chìa khóa mở cửa, nhỏ giọng nói: “Tìm tôi có chuyện gì?”

“Em nhớ Cà Phê, nên muốn đến thăm nó.” Văn Từ tháo khẩu trang xuống, nhẹ nhàng nói.

“Cà Phê rất đáng yêu.”

“…Còn có một chút chuyện muốn hỏi anh.”

———————-

Tuy Xuyên Hải đang là mùa đông lạnh giá, nhưng ở đảo Bỉ Khâu vẫn tràn đầy ánh nắng mùa hè. Biển ở đây nối liền với bầu trời, nhìn khắp nơi đều là màu xanh thẳm.

Nhưng hầu như thời gian Mạt Minh đều ở khách sạn, phòng khách sạn hướng ra biển, tầm nhìn rộng lớn có thể cảm nhận được làn gió biển mặn mòi, ẩm ướt và mềm mại ở phía xa.

Thời gian suốt một tuần, Mạt Minh ở đây đọc đi đọc lại kịch bản《 độ ấm 》, đến ba lần, nhân vật trong kịch bản viết đầy bốn trang giấy.



Chạng vạng, bãi cát trên bờ biển vẫn còn sót lại những tia nắng, đi chân trần trên đó cảm giác rất thoải mái.

Anh có lẽ đã hiểu những lời Lưu Hách Khôn đã nói với anh ngày hôm đó, dường như ông ấy đang tìm kiếm một diễn viên có trải nghiệm tương tự với nhân vật chính trong kịch bản.

Nhưng anh vẫn còn may mắn hơn nhiều so với nhân vật chính tuyệt vọng tự sát trong kịch bản.

Anh đã được cứu sống, dù có cô đơn đến cuối đời cũng sẽ không còn tuyệt vọng.

“Em suy nghĩ muốn trốn bao lâu để anh hết hi vọng từ bỏ?”

Phía sau, âm thanh lười biếng  mỉm cười vang lên.

Mạt Minh cơ thể chấn động, quay đầu lại nhìn.

Chiếc quần dài đi biển hoa lá, phía trên mặc chiếc áo sơ mi rộng rãi in hình cây dừa xanh trên nền trắng, đại khái là người đàn ông này có dáng người rất chuẩn, tay chân dài, cơ bắp săn chắc, trang phục lòe loẹt không hề tôn vóc dáng cao lớn của hắn lên.

Mạt Minh ngơ ngẩn nhìn người đi tới gần.

Hàn Thiệu Chu dùng hai ngón tay xách dép lê, áo sơ mi mở rộng, ánh hoàng hôn buông xuống trên cơ bụng màu lúa mì nhạt, ánh nắng vàng dần xuyên qua đường may ở chiếc quần đi biển cùng với đường nhân ngư ôm sát.

Dưới hàng lông mày cao vút, đôi mắt sâu thẳm vẫn còn phản chiếu ánh hoàng hôn ấm áp, Hàn Thiệu Chu nghiêng người sát lại trước vẻ mặt kinh ngạc của Mạt Minh, cười nói: “Đây không phải là thích nhất thời, làm sao bởi vì em biến mất trong thời gian ngắn có thể khiến anh hết hi vọng?”

Mạt Minh muốn nói lại thôi, anh nhướng mày, xoay người rời đi.

Hàn Thiệu Chu tay đặt sau đầu, nhàn nhã đi theo Mạt Minh: “Không thể nói là anh âm hồn không tan, anh chính là nín nhịn một tuần liền mới đi tìm em”.

Mạt Minh không quay đầu lại đi về phía trước.

“Thật ra em không cần trốn tránh anh, em có thể tiếp tục làm những gì mà em muốn, anh sẽ không quấy rầy cuộc sống thường ngày của em.” Hàn Thiệu Chu nghiêm túc nói, “Anh muốn là người có thể giúp đỡ em, chứ không phải trở thành gánh nặng”.

“Tôi không trốn tránh anh” Mạt Minh lạnh lùng nói: “Tôi chỉ là đi du lịch bình thường”.

“Vậy tại sao tập luyện cho vở kịch mới em cũng dừng lại?”

Mạt Minh đột nhiên dừng lại, lạnh lùng quay người lại nhìn Hàn Thiệu Chu: “Anh cho người điều tra tôi?”

Hàn Thiệu Chu nhún vai: “Chuyện này chỉ cần hỏi đồng nghiệp của em là sẽ biết”.

Môi Mạt Minh mím thành một đường, anh nhìn Hàn Thiệu Chu giả vờ ngây thơ khuôn mặt tươi cười, trong lòng càng thêm bực bội… xem ra anh không thể liên hệ người đàn ông trước mặt này với Chu Tự được nữa, bởi vì hiện tại khi nhìn người đàn ông này, thật sự chỉ cảm thấy phiền toái mà thôi.

Phiền toái theo mọi nghĩa.

“Phiền”. Mạt Minh nhìn Hàn Thiệu Chu, không nhịn được nữa nói: “Trên đời này sao lại có người phiền phức như vậy”.

Anh thà rằng có những cảm xúc mâu thuẫn khác nhau hơn là cảm giác bó tay bất lực này.

Tay sau đầu chậm rãi buông xuống, lại thản nhiên đút vào trong túi, nụ cười của hắn càng phóng đại dưới ánh nắng hoàng hôn, Hàn Thiệu Chu nói: “Còn may không phải là chán ghét”.

“…”

“Em đến đây một mình, anh cũng như vậy…” Hàn Thiệu Chu gãi gãi đầu: “Hay là cùng nhau đi uống rượu?”

Mạt Minh tất nhiên không có đi uống rượu, mặt lạnh không nói một lời đi tiếp, mà người nào đó phía sau cũng rung đùi đắc ý, giống như con sói có cái đuôi lớn cũng lắc lư theo.

“Gần đây anh học được một bài hát mới.” Hàn Thiệu Chu nói đầy ẩn ý: “Hay là anh hát cho em nghe”.

Mạt Minh thản nhiên nói: “Anh âm điệu không đúng, đừng làm phiền lỗ tai của tôi.”

“Anh đàn cho em nghe”

Mạt Minh dừng lại, quay đầu nhíu mày nhìn Hàn Thiệu Chu?

Đàn?

Hàn Thiệu Chu mỉm cười vẫy tay với người đang đợi lệnh cách đó không xa, người này lập tức chạy lại đưa cho Hàn Thiệu Chu một cây đàn, sau đó quay người nhanh chóng chạy đi.

Mạt Minh sững sờ.

“Nhân viên của cửa hàng nhạc cụ, mời tới giúp đỡ.”

Hàn Thiệu Chu cười, đeo móc treo đàn vào người, Mạt Minh phát hiện người đàn ông này động tác với cây đàn ghi-ta khá chuẩn.

Nhưng anh biết Hàn Thiệu Chu, hắn không biết gì về ghi-ta, ngoại trừ việc hắn học đàn dương cầm qua loa bằng hai tay từ khi còn nhỏ.

“Là bài hát trong di động của em, anh nhớ em luôn nghe bài hát này trong xe của mình.” Hàn Thiệu Chu cúi đầu thử dây đàn nói: “Vốn dĩ là muốn học bài “Con Đường Nhỏ” , nhưng anh cũng không giấu giếm em, anh đặc biệt có ác cảm với Cao Sâm, dù hắn ta có tham gia vào bài hát nghe hay đến đâu, anh cũng không muốn học chúng”.

Mạt Minh: “…”

“《 Ngày hôm qua và sau này 》đây là bài hát đơn của Chu Tự, anh biết em thích ca sĩ này, trong danh sách nghe trên điện thoại di động có mười bài hát thì tám bài đều là của anh ta”. Hàn Thiệu Chu ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo ý cười: “Em biết không bé ngoan, trước đây có người bạn nói anh và Chu Tự lớn lên nhìn giống nhau, nhất là đôi mắt này, nếu anh ta là thần tượng của em, vậy anh có thể đứng trước mặt em lấy một chút ánh sáng của anh ta”.

Mạt Minh nhìn về phía ánh nắng hoàng hôn phản chiếu trên mặt biển: “Không giống”.

“Anh cũng cảm thấy không giống”, Hàn Thiệu Chu như suy tư gì đó rồi gật đầu: “Anh không tài hoa bằng anh ta, nhưng xét về ngoại hình, anh ta kém hơn anh rất nhiều. “

“Anh quá tự tin.”

Hàn Thiệu Chu cười: “Vậy là em đang muốn phủ nhận ánh mắt của mình, Năm đó nếu không phải bởi gương mặt này, liệu em ở quán bar có theo anh không?”

“…”

Mạt Minh nặng nề nhắm mắt, không cãi lại.

Dây đàn ghi-ta bắt đầu được gảy, khúc dạo đầu 《 Ngày hôm qua và sau này 》nhẹ nhàng và êm ái vang lên.

Đây là một bản tình ca rất lãng mạn.

Hàn Thiệu Chu cũng hát theo, gió biển thổi dưới ánh hoàng hôn, mọi thứ dường như vừa vặn với bầu không khí này.

Mạt Minh lông mày càng ngày càng nhíu lại.

Có thể nghe ra là vừa mới học, âm luật sai rất nhiều, tuy rằng cảm thấy được sự cố gắng khi đàn hát, nhưng khuyết thiếu ngũ âm cũng không thể một vài ngày là có thể sửa được.

Vạt áo sơ mi tung bay trong gió biển, lông mày của người đàn ông như mực, tia nắng buông xuống khuôn mặt tuấn tú, khóe môi dương lên một vòng cung nhẹ nhàng thoải mái, nếu không nghe thấy âm thanh, thời điểm này thực sự là thiên đường.

Chỉ là…

Một cặp vợ chồng trung niên tay trong tay đi ngang qua, người phụ nữ liếc nhìn nam thanh niên vừa đàn vừa hát, vừa loạng choạng vừa kéo quần áo của người đàn ông: “Nhìn thì cũng được, nhưng không biết là đang hát thứ gì…” =)))))

Người đàn ông gật đầu: “Ừm, thật sự rất khó nghe”

Có lẽ là bởi vì khoảng cách quá gần, Hàn Thiệu Chu đã nghe thấy.

Tiếng hát đột ngột dừng lại, khóe miệng Hàn Thiệu Chu giật giật, quay sang hai vợ chồng nói: “Sao mà khó nghe, tôi học bài này được một tuần rồi”.

Lại quay đầu, Hàn Thiệu Chu nhìn thấy nụ cười trên mặt Mạt Minh đang cố sức che dấu, lúc này đang thật sự kìm nén, khóe miệng cố gắng mím chặt.

Hàn Thiệu Chu đột nhiên cảm thấy đau lòng, thấp giọng hỏi: “Thật sự là rất khó nghe sao?”

Mạt Minh gật đầu: “Đau lỗ tai.”

“…” Hàn Thiệu Chu nhìn xuống cây đàn trong tay, im lặng vài giây rồi nghiêm túc phân tích: “Là do cây đàn ghi-ta, anh tùy tiện lấy nó trong cửa hàng, âm cũng không điều chỉnh, lúc anh học nó không giống như thế này, bé ngoan em từ từ, anh sẽ đàn lại lần nữa cho em nghe”.

Đánh được vài nốt nhạc, Mạt Minh thật sự nghe không được nữa, người đàn ông này là đang dày xéo đồ tốt.

Nhíu mày bước về phía trước, Mạt Minh đưa tay ra: “Đưa cho tôi.”

Hàn Thiệu Chu không kịp phản ứng lại, kinh ngạc đưa cây đàn cho Mạt Minh.

Mạt Minh ngồi xếp bằng trên cát trực tiếp ôm cây đàn, cúi đầu tập trung điều chỉnh âm, Hàn Thiệu Chu có chút giật mình động tác thành thục của anh, sững sờ nói: “Em có thể chơi đàn?”

Mạt Minh mí mắt cũng không thèm nâng: “Ừ.”

Biết mình múa rừu qua mắt thợ, cảm giác ảo tưởng về sự siêu việt tức khắc biến mất, Hàn Thiệu Chu ngồi xuống bên cạnh Mạt Minh, mấp máy khóe miệng, chột dạ cười hỏi: “Vậy vừa rồi anh đàn thế nào?”

“Rất tệ.”

Không chỉ là tệ, mà còn thêm từ “rất” ở phía trước.

Hàn Thiệu Chu nhìn xuống bãi cát, rơi vào trầm tư, hình như người thầy dạy đàn cho hắn nói hắn là thiên tài âm nhạc đang lừa hắn, hối hận vì đã cho hắn ta nhiều tiền công như vậy.

Một giai điệu nhẹ nhàng du dương vang lên ở bên cạnh, Hàn Thiệu Chu quay đầu lại, ánh mắt lặng lẽ tập trung vào Mạt Minh.

Vẫn là 《 Ngày hôm qua và sau này 》nhưng nó hoàn toàn khác với cách đàn và hát của Hàn Thiệu Chu lúc trước.

Đầu ngón tay trắng nõn chạm vào dây đàn mỏng manh, Mạt Minh mắt nhìn về phương xa, gió đêm thổi tung mái tóc mềm mượt, đôi môi màu nhạt ngân nga 《 Ngày hôm qua và sau này 》

[Ngày hôm qua đánh mất em, anh chỉ nhớ sự dịu dàng của em]

[Không biết có phải anh đã bị em lãng quên không]

[Trên con đường nhỏ gặp được em, bây giờ chỉ còn lại gió đêm]

[Anh nghĩ anh không nên yếu đuối như vậy]

[Anh đã âm thầm chờ đợi, và bắt đầu mong chờ ngày hôm qua].

Hàn Thiệu Chu thất thần nhìn Mạt Minh…Làn da trắng như sữa, chiếc mũi thanh mảnh như nai con, hàng mi dài và dày dưới đuôi mắt xinh đẹp.

Ánh sáng màu cam của hoàng hôn phản chiếu trên khuôn mặt Mạt Minh, trên chiếc mũi và gò má thanh tú hiện lên một vầng hào quang vàng tuyệt đẹp.

Hàn Thiệu Chu không nhịn được cúi người tiến lại gần một chút, nhưng không phải hôn, hắn chỉ muốn dùng chóp mũi thân mật cọ xát chiếc tai nhỏ nhắn đỏ hồng của bé ngoan.

“Rất hay.” Hàn Thiệu Chu giọng khàn khàn cười: “Nghe rất hay.”

Mạt Minh đầu cũng không quay lại, giơ tay lên, đặt hai ngón tay lên môi Hàn Thiệu Chu, đẩy cái đầu đang kề sát vào người anh, buông tay tiếp tục gảy dây đàn. 

—————–

Ji: AAAAAAAA, cơm chó trộn thủy tinh bonus thêm màn vả mặt thiên tài âm nhạc của Chu Ngáo. Đùa, tui cười như con điên =))))