Tôi Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Em

Chương 86




Edit: ji

[Chỉ nhìn một lần…rồi để người đó đi…]

—–o0o—–

Mạt Minh vội vã chuẩn bị, nhưng chưa kịp chờ người phá đám xuất hiện, mà lại là một người đàn ông lạ mặt đến gần anh, dùng âm thanh mà chỉ hai người có thể nghe thấy: “Phiền toái của ngài đã được giải quyết, ngài có thể an tâm thưởng thức bữa tiệc này”.

Nói xong, người nọ lẳng lặng rời đi, không cho Mạt Minh cơ hội hỏi.

Mạt Minh cau mày, anh cố gắng tìm Thẩm Bội Linh ở đại sảnh, cuối cùng từ miệng của một nhân viên biết được gia đình Thẩm Bội Linh đã rời khỏi khách sạn mười phút trước.

Vấn đề này cứ thế mà kết thúc.

Sáng hôm sau, Mạt Minh nhận được một cuộc điện thoại, anh lái xe vài giờ đến bệnh viện tâm thần ở ngoại ô thành phố kế bên.

Tại đó, Mạt Minh nhìn thấy cha ruột của mình, đã nhiều năm không gặp, cảm giác chán ghét vẫn không nguôi.

Cha của Mạt Minh đang dựa vào đầu giường nhìn thấy Mạt Minh, phản ứng một lúc mới lâu mới nhận ra đó là con mình, ông ta nhìn về Mạt Minh kích động gào thét, ah ah ah ấp úng, ra sức muốn ngồi dậy, nhưng động tác phía dưới thắt lưng không thể cử động được.

Dẫn đầu là trưởng khoa, ông nói với Mạt Minh người đàn ông này dây thanh quản đã bị tổn thương nghiêm trọng, dây thần kinh phần eo đã bị hoại tử, ông ta sẽ không thể nói và bị liệt suốt đời.

Người đàn ông gào khóc không ngừng, đưa tay về phía Mạt Minh cầu cứu, bộ dáng ông ta điên cuồng như một bệnh nhân tâm thần.

Mạt Minh chỉ lẳng lặng đứng ở đầu giường, mặt vô biểu tình nhìn ông ta.

Trong phòng có cửa sổ nhưng bên ngoài là tường của một tòa nhà khác, ngay cả ánh nắng cũng không thể lọt vào, căn phòng nhỏ vài mét vuông rất ẩm thấp, trong không khí có mùi ẩm mốc nhẹ. Trên bàn cạnh giường có một bát cháo loãng và một ít màn  thầu.

Tên của người đàn ông trong hồ sơ bệnh án là một cái tên khác, có hộ khẩu rõ ràng, điều này khiến người ta không thể nhìn thấy một chút dấu vết giả mạo nào.

Khi ra khỏi phòng, nhân viên cũng sẽ lấy chìa khóa để khóa cửa từ bên ngoài.

Bệnh viện khổng lồ được vây quanh bởi những bức tường cao, việc giam cầm một người tàn tật liệt nửa người đến chết là điều dễ như trở bàn tay, chưa kể một “bệnh nhân” được đặc biệt chiếu cố.

Khi Mạt Minh hỏi dò ai đã đưa người vào, trưởng khoa không trả lời.

Mạt Minh không ở lại lâu và rời khỏi bệnh viện ngay sau đó.

Hàn Thiệu Chu đứng ở cửa sổ phòng trưởng khoa nhìn Mạt Minh đi về phía cổng bệnh viện.

“Chúng tôi không nói ra, Mạt tiên sinh cũng không hỏi”, vị trưởng khoa thận trọng nói.

“Ừm.” Hàn Thiệu Chu nhìn thân ảnh Mạt Minh biến mất ở ngoài cửa, nói: “Không cần thiết cho cậu ấy biết.”

Hắn đặc biệt muốn Mạt Minh đi đến đây một chuyến, chỉ để muốn nói với Mạt Minh quả bom hẹn giờ này đã được gỡ bỏ, sau này anh có thể an tâm tiếp tục công việc và cuộc sống của mình.

Vì hắn biết Mạt Minh sẽ không bao giờ thích hắn, hắn việc gì phải xuất hiện trong sự việc này.

Hôm nay nhìn thêm một lần… Dù sao đời này, hắn cũng không có khả năng khiến người đàn ông đó thích.

Xe đậu bên ngoài bệnh viện, Hàn Thiệu Chu giải thích ngắn gọn với giám đốc rồi cùng A Đức và trợ lý ra khỏi bệnh viện, vừa ra khỏi cửa liền nghe thấy bên cạnh có người gọi mình.

“Hàn tổng.”

Đó là giọng nói mà Hàn Thiệu Chu vô cùng quen thuộc.

“Mạt Minh?” Hàn Thiệu Chu sững sờ hỏi.

Mạt Minh đứng bên cây ngô đồng cách cổng không xa nhìn về phía này, đã là sớm chờ ở đó.

Đi đến trước mặt Hàn Thiệu Chu, Mạt Minh nhìn hắn không chớp mắt.

Ánh mắt Hàn Thiệu Chu né tránh nửa giây, sau đó giả bộ bình tĩnh chào hỏi, buột miệng nói: “Triệu Thành bị thương, tôi tới thăm.” =)))

“…”

Mạt Minh nhíu mày, quay đầu lại xác nhận tên bệnh viện, tên: bệnh viện tâm thần.

Hàn Thiệu Chu biết mình đã nói sai, nhưng rõ ràng càng giải thích càng lộ tẩy, nhìn thời gian trên đồng hồ rồi nói: “Tôi còn có việc gấp. Nếu không có việc gì thì tôi đi trước”.

Mạt Minh lúc này mới nói: “Cảm ơn.”

Hàn Thiệu Chu ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt Mạt Minh vừa sáng lại có tầng tầng lớp lớp ánh nước, trông rất ôn hòa.

Hàn Thiệu Chu nhướng mày, trên mặt không có nhiều biểu cảm: “Tôi không hiểu ý của cậu, tôi chỉ là tới gặp bạn.”

“Ừm.” Mạt Minh gật đầu nói: “Cám ơn.”

“…”

Khóe môi Hàn Thiệu Chu mím chặt, cuối cùng cũng không nói gì, xoay người sải bước đi về phía chỗ đậu xe của mình.

“Cậu quay đầu nhìn một chút.” Hàn Thiệu Chu thấp giọng nhắc nhở A Đức: “Cậu ấy còn đứng ở nơi đó không?”

A Đức quay đầu lại nói: “Còn.”

Hàn Thiệu Chu thả chậm bước chân, mấy giây sau lại hỏi lại: “Còn bây giờ thì sao?”

“Còn”, A Đức thành thật trả lời.

Hàn Thiệu Chu lòng bàn tay siết chặt, hắn đột nhiên xoay người quay trở lại trước mặt Mạt Minh.

Mạt Minh chớp chớp mắt, không hiểu nguyên do nhìn người trước mặt.

“Không ai cám ơn giống như cậu…” Hàn Thiệu Chu nói: “Ít nhất cũng nên mời tôi một bữa cơm…”

Hàn Thiệu Chu đích xác đã giúp đỡ anh rất nhiều, đương nhiên Mạt Minh sẽ không keo kiệt tiền ăn một bữa cơm, anh gật đầu: “Chờ hôm nào anh có thời gian…”

“Bây giờ tôi có thời gian.”

“Lúc này mới bốn giờ chiều.”

“Tôi đói rồi.” Hàn Thiệu Chu nói: “Ngồi xe tôi đi, vào nhà hàng trong thành phố ăn…cậu sẽ không từ chối chứ?

Mạt Minh nghiêm túc lắc đầu: “Tôi đồng ý, chỉ là vừa rồi anh nói có việc gấp cần đi giải quyết…”

“Hiện tại đột nhiên không bận.”

“…”

Sau khi lên xe của Hàn Thiệu Chu, Mạt Minh và Hàn Thiệu Chu cùng nhau ngồi ở ghế sau.

Hàn Thiệu Chu hết nhìn ngoài cửa sổ xe, khuôn mặt lãnh đạm giống như một bức điêu khắc, từ đầu đến cuối đều không có sự thay đổi, coi như đây là công việc tiếp theo cần thực hiện, có điều nó là một chuyến đi cả ngày của hắn.

Mạt Minh lặng lẽ cúi đầu nhéo nhéo ngón tay, sau một khoảng thời gian không biết bao lâu, rốt cục nghe được người bên cạnh thản nhiên hỏi: “Lát nữa ăn cái gì?”

“Cái gì cũng được.” Mạt Minh ôn thanh nói.

“Cậu thích cái gì?”

“Thích tất cả”.

“Có kiêng cái gì không?”

“Không.”

“…”

Ngồi ghế phó lái, trợ lý Tôn vô thức liếc nhìn hai người phía sau qua gương chiếu hậu…Hắn đã không còn phân biệt rõ hai người này đến cuối cùng ai là người mời khách, rõ ràng sống cùng nhau ba năm, lúc này lại như vừa mới biết nhau.

Đúng lúc này, di động của Hàn Thiệu Chu đột nhiên vang lên.

Là điện thoại của ông nội Hàn Trường Tông.

Hàn Trường Tông cách đó vài ngày đã nói chuyện với Hàn Thiệu Chu về vụ tai nạn, lần đó vì Hàn Thiệu Chu không ngồi trong xe nên tránh được một kiếp nạn, thiếu chút nữa khiến Triệu Thành đi đời nhà ma, chuyện này tuy nguyên nhân là do người tài xế mệt nhọc gây tai nạn bị phán phạt, nhưng ông vẫn âm thầm cho người điều tra.

Hiện tại có thể xác định gia đình tài xế đã nhận tiền.

“Con biết, ông ơi, con hiểu rồi… được rồi…”

Cúp điện thoại, Hàn Thiệu Chu cất điện thoại, vô thức liếc nhìn người bên cạnh… vẫn đang cúi đầu xoa đầu ngón tay.

Nhìn kĩ mới phát hiện, tên nhóc này xung quanh móng tay bị xước măng rô (*).

Hàn Thiệu Chu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau, ánh mắt có chút chuyển động.

Hàn Thiệu Chu mở một cái hộp, lấy ra một cái bấm móng tay.

“Đưa đây.” Hàn Thiệu Chu một tay hướng Mạt Minh nói.

Mạt Minh ngẩng đầu, ngây ngốc hỏi: “Cái gì?”

“Đưa tay cho tôi.”

Mạt Minh nhìn thấy bấm móng tay trên tay Hàn Thiệu Chu, nói: “Tôi tự làm được.”

Hàn Thiệu Chu trực tiếp nắm lấy ngón tay Mạt Minh kéo đến trước mặt hắn, nói: “Cậu không cần thiết phải ra vẻ đối với tôi, biết quá khứ của cậu, biết trong lòng cậu nghĩ thế nào, sau này đối với cậu tôi sẽ không tự mình đa tình nữa. Cậu cũng không cần cảm thấy khó xử đối với tôi, bởi vì những hành động đó đều không có ý gì, nên không cần phải lảng tránh tôi, làm vậy chính là cậu tự mình đa tình”.

Mạt Minh nhìn Hàn Thiệu Chu vẻ mặt nghiêm túc, trầm mặc một lát, mới nói: “Tôi tin…”

“Tin là được”.

Hàn Thiệu Chu gần như đặt ngón tay của Mạt Minh đến sát ngực.

Hắn cúi đầu, cẩn thận dùng bấm móng tay cắt bỏ xước măng rô, ngón tay trắng nõn bị hắn nắm lấy, xương ngón tay thon dài lại rất nhỏ, trên mặt móng tay bóng loáng lộ ra màu hồng nhạt, lòng bàn tay mềm mại, hắn cầm cũng cũng không dám dùng nhiều sức.

Hắn ban đầu cũng không có suy nghĩ gì khác, chỉ muốn cắt xước măng rô cho tên nhóc này, nhưng hiện tại nhìn ngón tay xinh đẹp này, hắn không khỏi nghĩ đến những đêm hắn được bàn tay này nhẹ nhàng nắm lấy, động tác vụng về, tra tấn hắn vừa đau vừa sướng.

Chính là…

Hắn biết sau này hắn chỉ có thể tự mình nắm lấy.

——————–

Ji: Triệu Thành luôn là con tốt thí khắp mọi nơi, lần này là vào viện tâm thần =)))

Khổ thân Chu ngáo, sau này chỉ có thể tự mình quay tay =))