Tôi Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Em

Chương 97




Edit: ji

[Tôi rất vui vì đêm nay em có thể nói những điều này với tôi…]

—–o0o—–



Mơ  màng tỉnh lại, cơ thể đau đớn kịch liệt khiến Mạt Minh khó có thể suy nghĩ, phải một lúc sau mới khôi phục ý thức.

Ánh trăng rơi khỏi ngọn cây, miễn cưỡng có thể phản chiếu quang cảnh xung quanh.

“Hàn Thiệu Chu, anh có nghe thấy không, Hàn Thiệu Chu…” Mạt Minh khó khăn ngồi dậy, nhìn bốn phía tối om, dồn dập gọi, anh vẫn nhớ một giây trước khi mất hoàn toàn ý thức, Hàn Thiệu Chu vẫn ôm lấy anh.

Cho nên, nhất định là ở gần đây…

Bốn phía xung quanh bóng cây dày đặc, cỏ cây tươi tốt gần như cao đến bắp chân của anh. Mạt Minh bám vào một thân cây, cố gắng hết sức đứng lên, nhưng anh không biết phải đi đường nào, anh lo lắng càng lúc càng rời xa vị trí của Hàn Thiệu Chu, chỉ có thể đứng tại chỗ không ngừng gọi tên Hàn Thiệu Chu, cuối cùng là nghẹn ngào đến khản hết cả cổ…

Cuối cùng, cách đó không xa phía sau lưng anh, giọng nói yếu ớt của Hàn Thiệu Chu vang lên.

“Đây … ở đây…”

Trái tim Mạt Minh thắt lại, xoay người nghe theo âm thanh phát hiện Hàn Thiệu Chu đang nằm trong bụi cỏ.

“Anh có sao không? Còn có thể cử động được không?” Mạt Minh quỳ ở bên cạnh Hàn Thiệu Chu, không thể nhìn rõ vết thương của Hàn Thiệu Chu, nhưng có thể ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt.

“Có chút khó khăn …” Hàn Thiệu Chu thở gấp, đau đớn nói: “Cánh tay trái cùng chân phải đều không cảm giác được.”

Mạt Minh cố gắng bình tĩnh lại, nương theo ánh sáng yếu ớt từ ánh trăng, anh dùng tay nhẹ nhàng thăm dò vết thương của Hàn Thiệu Chu, phát hiện cánh tay trái và bắp chân phải của Hàn Thiệu Chu có lẽ đã bị gãy xương.

Nhặt những cành cây xung quanh, Mạt Minh lấy áo xé thành những mảnh nhỏ, rồi lấy cây làm thanh nẹp đơn giản rồi cố định vào chỗ bị gãy.

“Có phải sẽ tàn phế không…” Hàn Thiệu Chu lo lắng hỏi.

“Nếu có cứu viện kịp thời, tôi nghĩ sẽ không.” Mạt Minh cúi đầu, chuyên chú buộc thanh nẹp.

Hàn Thiệu Chu nhẹ nhàng thở ra: “Vậy còn tốt, nếu như thành tàn phế, sau này càng khó cưới được vợ”.

“…”

Ngập ngừng một chút, Hàn Thiệu Chu lại hỏi: “Em sẽ ghét bỏ người tàn tật sao?”

Mạt Minh hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Sẽ không, tôi chỉ ghét bỏ những kẻ ngốc”.

Hàn Thiệu Chu mỉm cười, thở không ra hơi, hắn ho khan một lúc lâu.

Không thể biết chính xác vị trí, lại còn là ban đêm, hiển nhiên chỉ có thể chờ cứu viện hoặc chờ trời sáng, Mạt Minh nghĩ đến chiếc xe kia nổ tung, động tĩnh lớn như vậy, tối nay nhất định có thể chờ đội cứu hộ chuyên nghiệp tới.

“Khi đến nhà hàng, tôi đã âm thầm cho A Đức biết vị trí.” Hàn Thiệu Chu nói: “Anh ấy không liên lạc được với tôi, sẽ lập tức đưa người tới.”

Mạt Minh sửng sốt: “Cho nên anh đã biết rõ sẽ có chuyện gì sao?”

“Nhân viên trong nhà hàng nói em bao cả nhà hàng…” Hàn Thiệu Chu cười khổ: “Nhưng em là người khi chia tay đến đèn còn không muốn hủy đi, sao có thể nguyện ý đặt một nhà hàng đắt tiền như vậy để nói chuyện. Với cả em cũng đâu có thích tôi…”

“… Anh có biết đêm nay anh suýt chết không? Nếu lúc đó hai chúng ta rơi cùng chiếc xe kia, anh nghĩ có thể đợi vệ sĩ đến cứu không? Anh còn có cơ hội để nói cho tôi biết chuyện này không?”

“Em tức giận sao?” Hàn Thiệu Chu thấp giọng hỏi: “Tôi có phải hay không, rất ngu ngốc?”.

“Ừ!” Mạt Minh không chút do dự nói.

“Đó là lý do tại sao tôi muốn lấy một người vợ thông minh.” Hàn Thiệu Chu dịch đến bên cạnh Mạt Minh, vươn cánh tay phải vẫn còn động đậy được, nhẹ nhàng kéo áo của Mạt Minh: “Tôi có thể tiếp thu dạy dỗ, thật đấy, nếu em cảm thấy tôi có chỗ nào không vừa lòng, sau khi kết hôn… “

Mạt Minh đẩy tay Hàn Thiệu Chu ra, đứng dậy ngồi ở gốc cây cách Hàn Thiệu Chu hai mét.

Trong bóng tối, cả hai đều không nhìn rõ mặt nhau.

Hàn Thiệu Chu cảm thấy Mạt Minh đang tức giận, nhưng không phải là vì lời nói đùa của mình, hắn thu hết can đảm, chống tay xuống đất, hướng về phía chân Mạt Minh, vừa cố gắng nói: “Mạt Minh, tôi cảm thấy cả người đều đau… “

Trong bóng tối, Mạt Minh nhìn Hàn Thiệu Chu giống như một con bọ bò đến trước mặt mình, trở mình, trực tiếp đem đầu đặt lên đùi của anh.

Khi cúi đầu xuống, anh có thể nhìn rõ đường nét trên khuôn mặt đó, môi Mạt Minh càng ngày càng mím chặt hơn.

“Anh đang chảy máu, tốt nhất đừng có lộn xộn.” Mạt Minh cảnh cáo nói: “Nếu không chờ cứu viện đến kịp sẽ mất mạng, đừng trách tôi.”

Hàn Thiệu Chu nhìn khuôn mặt kia, dưới ánh trăng vẫn đẹp trai động lòng người như cũ, đau đớn trên người dường như được cảnh đẹp trước mắt xoa dịu phân nửa.

“Vốn dĩ ngay từ đầu đều không trách em. Nói đến cùng, mục tiêu của Bàng Nguyên Thanh là tôi, vẫn là tôi liên lụy đến em”.

Mạt Minh quay đầu nhìn về phía màn đêm mờ mịt, nhẹ giọng nói: “Hắn vốn dĩ không có ý định thả tôi đi, nên không có chuyện liên lụy ở đây”.

“Mắt …” Hàn Thiệu Chu khàn giọng nói: “Hình như máu chảy vào mắt, Mạt Minh, lau giúp tôi…”

Mạt Minh không lên tiếng, sau vài giây im lặng, ngón tay thon dài lạnh lẽo lặng lẽ vuốt ve lông mi Hàn Thiệu Chu, từng chút một lau đi vết máu trên đó.

Hàn Thiệu Chu nhắm mắt lại, khóe môi nổi lên nụ cười nhàn nhạt.

Thật lâu sau, Mạt Minh trầm giọng nói: “Hàn Thiệu Chu, cám ơn anh…”

Xung quanh quá yên tĩnh, giọng nói trầm thấp dường như đặc biệt rõ ràng trong bóng tối.

Hàn Thiệu Chu vốn định mở miệng, Mạt Minh lại bình tĩnh nói: “Tôi sẽ không trốn tránh việc anh đã cứu tôi, nhưng Hàn Thiệu Chu, tôi vẫn là không thể thích anh…”

Hàn Thiệu Chu im lặng một hồi, sau đó khàn khàn hỏi: “Là bởi vì Chu Tự sao?”

Mạt Minh tay đặt lên trán: “Ừ.”

“… Em vẫn là không muốn quên đi quá khứ?”

“Không, tôi đã quyết định nói lời từ biệt với quá khứ rồi.” Chu Tự sẽ là những hồi ức đẹp đẽ mà anh mãi mãi chôn chặt trong lòng, cũng giống như người mẹ đã khuất của anh, người đã trở thành sự tồn tại thuần khiết nhất trong kí ức của anh. Anh sẽ luôn nhớ, nhưng đôi chân anh sẽ tiến về phía trước.

“Vậy em…”

“Hàn Thiệu Chu… Tôi nghĩ là tôi quan tâm đến anh.” Mạt Minh ngắt lời, chậm rãi nói: “Nhưng tôi từng ở trên người anh tưởng niệm quá nhiều, tôi không biết cảm giác này có đủ thuần khiết hay không, nếu chấp nhận anh chỉ e là lặp lại quá khứ ba năm qua… Tôi không muốn lừa dối anh, cũng không muốn lừa dối chính mình.”

Đây là điều anh thực sự nghĩ trong lòng, chuyện lần này tìm được đường sống trong chỗ chết, anh tin tưởng tình cảm của Hàn Thiệu Chu dành cho mình, nhưng lại không tin tưởng được chính mình.

Người đàn ông này sẵn sàng vì mình mà đánh cược mạng sống của bản thân, nhưng thứ mà hắn đánh đổi bằng mạng sống, không nên là thứ tình cảm vẫn còn vương vấn, có lẽ vẫn còn tình yêu của người khác.

Hàn Thiệu Chu chống hai tay xuống đất khó khăn ngồi dậy, hắn dịch đến gần Mạt Minh, nghiêng người lại gần.

Ánh trăng dừng lại ở dưới đôi mày cao và dài của hắn, trong đôi mắt sâu thẳm giống như con sông đen hiền hòa, Hàn Thiệu Chu nhẹ giọng nói: “Ít nhất tôi cũng biết, không phải em không quan tâm đến tôi, chỉ là em không muốn yêu tôi…Em không xác định tình cảm của em đối với tôi có thuần khiết hay không, là bởi vì ba năm sống cùng nhau, vậy chúng ta sẽ dùng thời gian để từ từ xác nhận, nửa năm, một năm, hai năm hay nhiều năm … Sẽ luôn có một ngày có thể xác nhận. “

“Hàn Thiệu Chu, tôi không phải là người ngoan ngoãn và cư xử tốt…” Mạt Minh nhìn vào mắt Hàn Thiệu Chu: “Những gì anh cảm nhận được về tôi trong ba năm qua không phải là thật, tôi không thích nhân nhượng hay phục vụ người khác, đồng thời có một quá khứ và nhân cách rất tồi tệ, anh… “

“Chẳng lẽ sau khi chúng ta ở cùng nhau, em muốn gia bạo (*) tôi sao?” Hàn Thiệu Chu cười ngắt lời: “Vậy thì, chỉ cần nói đừng tát vào mặt.”

(*) gia bạo: bạo hành gia đình.

“…”

“Mạt Minh, em không biết được trong lòng tôi em có bao nhiêu ưu tú. Em tốt đẹp như vậy, tôi còn không có cơ hội để lấy lòng em…” Hàn Thiệu Chu ánh mắt ôn nhu: “Em dù có tồi tệ, thì em cũng đã gặp được một người hoàn hảo như Chu Tự. Một người như vậy có thể sống một mình rất tốt… “

Mạt Minh không nói gì, hơi cụp mắt xuống.

“Mạt Minh, tôi rất vui vì đêm nay em có thể nói những điều này với tôi…”

Mạt Minh nhướng mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, vết máu vẫn không che giấu được đường nét tuấn tú, ánh trăng như phủ lên mặt hắn một tấm màn mỏng.

Mạt Minh khẽ cau mày, giơ tay nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt Hàn Thiệu Chu.

Hàn Thiệu Chu ánh mắt khẽ run lên, đột nhiên nghiêng người hôn lên môi Mạt Minh, đầu lưỡi cạy mở môi cùng hàm răng, không khỏi công thành chiếm đất.

“Ưm…”

Tiếng gió, tiếng côn trùng kêu, cuối cùng bên tai chỉ còn lại cảm xúc cùng tiếng thở dốc.

Một lúc lâu sau, Hàn Thiệu Chu động phải vết thương, hít hà một hơi rồi mới chịu buông Mạt Minh ra, qua một lúc, hắn muốn tiếp tục hôn, nhưng bị Mạt Minh ấn trán trở về.

Mạt Minh đứng lên, cách Hàn Thiệu Chu bốn năm mét mới ngồi xuống.

Hàn Thiệu Chu dựa vào gốc cây, nhìn về phía Mạt Minh, trầm thấp cười nói: “Không dối gạt em, thời điểm gặp em ba năm trước đây, tôi vẫn còn là xử nam…”

Mạt Minh nhìn đi nơi khác, giọng nói có chút lạnh lùng, “Chuyện này không cần phải nói với tôi, anh cũng không phải vì tôi mà thủ thân như ngọc”.

Thấy đề tài sắp đi chệch đường ray, Hàn Thiệu Chu vội vàng giải thích: “Không phải, tôi muốn nói là lần đầu tiên của tôi đã dành cho em. Trong hai mươi bảy năm của cuộc đời, em là người duy nhất bên gối của tôi”.

Khóe môi Mạt Minh khẽ nhúc nhích: “Chuyện này khiến anh hối hận sao?”

“À? Không, ý tôi không phải như vậy.”

Hàn Thiệu Chu không biết tại sao đề tài lại đi xa như vậy, đang vội vàng muốn giải thích, đột nhiên một luồng ánh sáng mạnh từ đèn pin quét về phía hắn.

“Là cứu viện?” Mạt Minh đứng lên, nhìn về phương hướng nguồn sáng, có chừng năm sáu điểm sáng.

“Không phải.” Hàn Thiệu Chu hơi híp mắt: “Người cứu viện không thể đến nhanh như vậy”.