Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 116: Cô là bạn của chị ấy




Khang Thụy Lệ không phải là người dựa vào ý thức chủ quan để làm việc, bà nhanh chóng thu lại tâm tình phức tạp trên mặt, có lẽ oán khí đối với Từ Phóng Tình hôm nay đã tiêu diệt mọi lý trí của bà, nhưng có Tiêu Ái Nguyệt xuất hiện ở đây nên bà cũng không nói gì nữa, chỉ lạnh lùng xoay người rời khỏi văn phòng.

Thần sắc của Từ Phóng Tình vẫn còn ổn, cô dùng tay chống đỡ lên bàn làm việc, mắt nhìn Khang Thụy Lệ rời đi, sau đó quay lại nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, em ăn cơm chưa?"

Thật sự muốn điềm nhiên như không có chuyện gì sao? Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu, không dám nhìn dấu bàn tay in trên mặt đối phương, "Em... em còn có việc phải làm, em về phòng trước."

Từ Phóng Tình cũng không giải thích gì, chỉ trầm mặc nhìn Tiêu Ái Nguyệt chằm chặp, hơn nửa ngày mới gật đầu nói, "Đi đi."

Bầu không khí có chút ngượng ngùng, Tiêu Ái Nguyệt cất bước đi tới cửa, tay cầm tay nắm cửa dừng lại một chút, sau đó xoay người cùng Từ Phóng Tình nhìn nhau đắm đuối, một lúc sau, cô thở dài thật sâu, chỉ tay vào mặt Từ Phóng Tình, "Em đi lấy chút nước nóng giúp chị thoa."

"Tôi có trợ lý." Từ Phóng Tình không có ý nhận lòng tốt của người kia, cô bưng cà phê trên bàn uống một hớp rồi nhíu mày để ly xuống nhìn nó một lúc, "Tiêu Ái Nguyệt, nếu bây giờ em chưa đi thì xuống dưới lầu mua giúp tôi ly cà phê."

"Dạ."

Không có lời dư thừa, Tiêu Ái Nguyệt mua cà phê về đặt trên bàn của Từ Phóng Tình, nhìn chị ấy cúi đầu làm việc, cả hai đều tận lực né tránh đề tài vừa rồi. Tiêu Ái Nguyệt có một bụng muốn hỏi nhưng lời đến khóe miệng cũng chẳng biết nên nói gì.

Chị và bà ta có quan hệ gì? Tại sao bà ta lại đánh chị? Vì sao hôm đó bà ta lại hôn chị? Tại sao chị lại đến khách sạn với bà ta? Tại sao?

"Tình Tình." Trăm ngàn lời nói vờn quanh trong lòng nhưng cô chỉ có thể thốt ra một câu, "Em không hy vọng chị không vui, tiền rất quan trọng nhưng nó cũng không quan trọng bằng chị."

Từ Phóng Tình ngẩng đầu, trên mặt nhanh chóng lóe lên vẻ kinh ngạc, cô nghiêng đầu nhìn trời xanh bên ngoài cửa sổ, giống như nhớ ra gì đó, trong lời nói nổi lên sự kiên quyết, "Tiêu Ái Nguyệt, không có tiền, chúng ta chẳng là gì cả."

Một thứ không bỏ xuống được, một thứ không thể không có. Khoảng cách giữa hai người không đến hai mét nhưng lại xa xôi đến thế. Tiêu Ái Nguyệt yên lặng suy tính thật lâu, trong mắt Từ Phóng Tình có chút mỏi mệt. Tiêu Ái Nguyệt đứng đó bất động bao lâu thì cô cũng đờ đẫn nhìn theo bấy lâu. Cuối cùng Tiêu Ái Nguyệt thỏa hiệp, bất đắc dĩ nở nụ cười, xoa xoa con mắt đau nhức, "Chị đã quyết định rồi thì em sẽ nghe theo chị."

Quý Văn Việt nhận được một cú điện thoại từ Bắc Kinh, người phụ nữ họ Tần vô cùng để tâm chuyện bị cô đoạt đơn hàng. Cô vốn tưởng người kia gọi điện đến để tìm cô thảo phạt, không ngờ cô ấy lại đi thẳng vào vấn đề 'săn đầu người' khiến Quý Văn Việt cảm thấy hết sức buồn cười, "Đổng sự Tần, tôi ở Thượng Hải rất ổn định, tạm thời sẽ không cân nhắc đến Bắc Kinh làm việc."

"Cộc cộc cộc." Bên ngoài có người gõ cửa, Quý Văn Việt che điện thoại hô một câu, "Vào đi." Sau đó lại nói với người trong điện thoại, "Trước tiên cứ như vậy đi, đổng sự Tần, lần sau có cơ hội sẽ trò chuyện tiếp."

Tiêu Ái Nguyệt cười khúc khích xuất hiện trước mặt Quý Văn Việt rồi xoa xoa tay đứng đối diện cô, sau đó thẹn thùng hỏi, "Tổng giám đốc Quý, tôi có thể thỉnh giáo chị một chuyện được không?"

"Cô cứ hỏi đi." Quý Văn Việt cất điện thoại, đoan chính ngồi trên ghế làm việc, tìm tòi nghiên cứu nhìn thẳng vào mắt Tiêu Ái Nguyệt, "Muốn hỏi cái gì?"

"Liên quan tới tiêu thụ." Tiêu Ái Nguyệt đúng thật là có chút ngượng ngùng, cô cười khan vài tiếng, yếu ớt hỏi, "Tôi muốn thành công thì phải làm chuyện gì? Nên chú ý điều gì?"

"Vấn đề này..." Quý Văn Việt kéo dài ngữ khí, dưới ánh mắt vội vã và hoảng loạn của Tiêu Ái Nguyệt, nói từng chữ từng câu, "Đầu tiên, cô phải nhớ kỹ cô là người, thêm nữa, cô phải hiểu được những người bên cạnh cô không nhất định đều là con người."

???? Chỉ vậy thôi??

Trên đầu Tiêu Ái Nguyệt đầy dấu chấm hỏi, "Còn có.. Còn gì nữa không?"

Quý Văn Việt trấn định tự nhiên đáp trả giống như thật sự không phải đang nói đùa, "Không."

"A, cám ơn tổng giám đốc Quý." Tiêu Ái Nguyệt suy tư gật đầu rồi chỉ ngoài cửa nói, "Vậy không làm phiền chị nữa, họ nói đêm nay Trình Quân Khôn mời ăn cơm, tổng giám đốc Quý, tôi ra ngoài trước."

"Tiểu Tiêu."

"Dạ" Tiêu Ái Nguyệt kéo cửa phòng, nửa người đã bước ra ngoài thì người trong phòng đột nhiên mở miệng gọi tên của cô, "Tổng giám đốc Quý còn có việc gì sao?"

"Phải nghĩ kỹ nên làm như thế nào." Sắc mặt Quý Văn Việt hết sức bình tĩnh, cô chậm rãi thả bút máy trong tay xuống, nhẹ nhàng nhắc nhở Tiêu Ái Nguyệt, "Cũng phải nhớ kỹ bảo vệ tốt chính mình."

Câu nói này so với câu vừa nãy đơn giản hơn nhiều, Tiêu Ái Nguyệt nghe hiểu, cảm kích cười nói, "Tôi hiểu rồi, cám ơn chị."

Dù cho nhìn từ góc độ nào, Quý Văn Việt thực sự khiến người ta không thể ghét nổi. Tiêu Ái Nguyệt hẹn gặp Trình Quân Khôn ở một quán bar, quán bảy giờ mở cửa, Tiêu Ái Nguyệt đến vào lúc bảy giờ rưỡi, vừa mới chuẩn bị gọi cho Trình Quân Khôn thì gã đã gọi tới trước nói mình đang ở trong phòng chờ rồi bảo cô đến gặp gã.

Tiêu Ái Nguyệt đẩy cửa đi vào liền trông thấy có mấy khuôn mặt quen thuộc, họ đều là đồng nghiệp ở phòng sales nên trong lòng cũng yên tâm không ít. Gã đặt mấy két rượu dưới đất, trắng hồng đều có, Trình Quân Khôn ôm một người phụ nữ xa lạ đang hát, âm nhạc điếc tai nhức óc vang lên khắp phòng, Tiêu Ái Nguyệt bị hù dẫm lên chân gã bên cạnh suýt té lăn trên đất.

Gã đàn ông thuận thế ôm eo cô kéo vào trong ngực mình, "Lão Trình, quán bar của anh có người mới hả?"

"Con mẹ nó, đó là đồng nghiệp của tôi." Trình Quân Khôn định thần nhìn lại liền thấy Tiêu Ái Nguyệt đỏ mặt ngồi trong ngực của gã kia, microphone cũng quên tắt, hùng hậu mắng một câu, "Kiki, buông tay ra, cô ấy là bạn của đổng sự Trần đó, cmn, cậu không muốn sống nữa sao?"

Làm việc với một đám đàn ông, cô gái xinh đẹp như Tiêu Ái Nguyệt khó tránh sẽ bị sàm sỡ, trong nội tâm cô có điểm dừng của mình và cũng đã chuẩn bị trước tâm lý là sẽ bị sàm sỡ, nhưng không ngờ một câu của Trình Quân Khôn đã làm mấy người kia lập tức thay đổi thái độ.

Gã đàn ông tóc xù tên Kiki kia lập tức buông thân thể cô ra, lật mặt nhanh như lật sách nói xin lỗi, "Thật là vô ý quá, em có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, em sẽ uống trước ly rượu này rồi nói tiếp."

"Đi, đi, đi, đi qua một bên." Trình Quân Khôn gạt Kiki qua một bên rồi bưng hai ly rượu ngồi xuống bên cạnh Tiêu Ái Nguyệt, "Tiểu Tiêu, hôm nay cô có thể đến đây chứng tỏ cô xem trọng tôi, từ nay trở đi, đồ của tôi chính là của cô, hai anh em chúng ta là một, nào, uống rượu."

Tiêu Ái Nguyệt nhận lý trong tay gã, mặt mũi đầy nghi ngờ, "Anh Quân, đây đều là bạn bè của anh đó hả?"

Trong phòng chướng khí mù mịt, có hai gã mang theo rượu đứng trong góc nhỏ hút thuốc, ba gã khác lại vây quanh cô gái trẻ chơi xúc xắc. Kiki đang uống rượu cùng cô gái mới hát với Trình Quân Khôn, hai người ôm nhau thật sát, chưa đến tám giờ tối mà đã sớm trình diễn cảnh chỉ dành cho đêm khuya.

"A, Lão Bạch, Tiểu Thái, cô biết mà, họ là đồng nghiệp cùng công ty với chúng ta, cái người không có tóc chính là ông chủ của quán bar và cũng là anh trai của tôi, hai người kia là khách hàng của tôi, Kiki là đồ đệ của tôi, còn người này là bạn của cậu ta." Đêm nay, Trình Quân Khôn dị thường nhiệt tình giới thiệu cho Tiêu Ái Nguyệt, khoa tay múa chân lần lượt nói, "Mấy cô gái kia thì không cần giới thiệu, tôi cũng không biết kêu họ là gì, chúng tôi toàn lấy ngoại hiệu cho họ, cô cũng không cần làm quen với họ đâu, họ không thể sánh với cô, trông cô như thế mà lại là bạn của đổng sự Trần, mấy người ở đây xách dép cho cô cũng không xứng."

"Ha ha." Gã đầu trọc và gã bên cạnh Trình Quân Khôn trao đổi ánh mắt rồi ngẩng đầu lên quan sát Tiêu Ái Nguyệt kỹ một chút, không nhanh không chậm hỏi cô, "Cô làm sao quen được đổng sự Trần thế?"

"Bạn bè giới thiệu." Tiêu Ái Nguyệt bị ánh mắt của gã làm sợ hãi, khẩn trương nuốt nước miếng, kìm lòng không được mà hỏi, "Tôi... không phải là bạn thì không thể ăn cơm sao?"

"Không phải là bạn thì dễ xử hơn nhiều." Gã đầu trọc đứng dậy giơ tay lên ra hiệu cho gã đang đứng tại cửa mở đèn trong phòng, gian phòng tờ mờ lúc đầu bỗng trở nên sáng đến chói mắt, đèn rọi lên mặt gã đầu trọc, Tiêu Ái Nguyệt chưa kịp chuẩn bị tâm lý kỹ càng, trong lúc nhất thời sợ hãi kêu lên, "A!"

Một bên mắt của gã trống rỗng không có gì, có lẽ gã đầu trọc đã quen với loại phản ứng này nên sắc mặt không hề biến hóa, chỉ đưa con mắt sáng như đuốc còn lại nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Ai giới thiệu cho cô quen?"

"Thật có lỗi." Tiêu Ái Nguyệt nhận ra mình quá thất lễ liền vội vàng nói, "Tôi không cố ý, thật có lỗi, chuyện này... là một người bạn và cũng là đồng nghiệp trong công ty giới thiệu."

Gã đầu trọc thờ ơ xin lỗi cô, sau đó gã cúi người thì thầm bên tai Trình Quân Khôn hai câu, Trình Quân Khôn gật đầu nhìn sang Tiêu Ái Nguyệt, vỗ tay nói, "Tắt đèn tắt đèn, tiếp tục uống.". truyện tiên hiệp hay

Có phải là bạn của Trần Vãn Thăng hay không quan trọng đến vậy sao?

Quán bar vào ban đêm rất đông đúc, gã đầu trọc làm ông chủ nên không có thời gian uống rượu lâu với họ, lúc gã rời đi đã gọi Trình Quân Khôn ra ngoài, sau đó không lâu Trình Quân Khôn mới trở về, trong tay lại cầm thếm mấy bình rượu.

Rượu này và rượu trên đất rất khác biệt, giá cả cũng không giống. Tiêu Ái Nguyệt chú ý tới cặp mắt sáng rực của Kiki, Trình Quân Khôn đương nhiên cũng chú ý tới, gã trừng mắt liếc đối phương một cái rồi mắng, "Ranh con, anh của tôi mời Tiểu Tiêu uống rượu, cậu dám đụng?"

Anh trai của Trình Quân Khôn là một nhân vật nguy hiểm, lúc hai anh em của gã vừa ra ngoài, Tiêu Ái Nguyệt có hàn huyên vài câu với Lão Bạch, giờ phút này, Lão Bạch cũng đồng tình nhìn cô như thể cô chính là người sắp chết.

Rượu đã đổ đầy ly, Trình Quân Khôn uống trước, uống xong liền chỉ vào mấy gã trong phòng đến mời rượu Tiêu Ái Nguyệt, lý do mời rượu rất đơn giản, bởi vì Tiêu Ái Nguyệt đến đây lần đầu hoặc là vì cô là 'bạn' của đổng sự Trần.

Từng người từng người lần lượt kính rượu, đừng nói là uống rượu, dù là uống nước khoáng cũng không chịu nổi. Tiêu Ái Nguyệt từ chối mấy lần nhưng vẫn bị rót thêm mấy ly, cô tìm cơ hội trốn vào toilet gọi cho Vương Tự Phát cầu cứu, "Quản lý, anh đang ở đâu? Tôi đang ở quán bar cùng với Trình Quân Khôn, đúng vậy a, không phải anh bảo tôi đi hả? Tại sao anh lại không đến?"

"Tiểu Tiêu, không có ý gì đâu nhưng con gái của tôi đang sốt, tôi đi không được, tự cô giải quyết đi nhé." Thái độ của Vương Tự Phát trong điện thoại hoàn toàn khác với dáng vẻ lúc ở công ty, giống như gã đã sớm quên bản thân đã đề nghị Tiêu Ái Nguyệt học hỏi kinh nghiệm của Trình Quân Khôn như thế nào, "Hay cô tìm tổng giám đốc Quý đi, không phải cô có chuyện gì đều thích tìm tổng giám đốc Quý sao? Đừng tìm tôi nữa, trực tiếp tìm cô ấy đi."

Tiêu Ái Nguyệt đã hiểu không đúng, đầu của cô có chút choáng, cô dựa vào cửa, vô lực cầu khẩn, "Quản lý, anh đừng đùa tôi, tôi gánh không được đâu, anh đến tìm tôi đi."

"Người trẻ tuổi làm việc phải đến nơi đến chốn, không nên đi đường tắt." Đến lúc nói mấy câu mấu chốt này, Vương Tự Phát vẫn còn đóng vai hiền lành, chỉ là từng câu đều chứa đầy hàm ý khiến Tiêu Ái Nguyệt nghe mà buồn nôn, "Chẳng phải hôm nay cô hỏi tôi và Trình Quân Khôn có gì khác biệt sao? Tiểu Tiêu, bây giờ cô đã nhìn ra chưa? Tôi hảo ý dạy cô nhưng cô lại ác ý chế giễu tôi, chuyện gì cũng vượt quyền tìm tổng giám đốc Quý trước, trong lòng cô vốn chẳng có người quản lý như tôi nên tôi cũng không cần lúc nào cũng phải che chở cho cô!"

Điện thoại vang lên tiếng "tút tút tút" báo bận, Vương Tự Phát đã cúp máy. Tiêu Ái Nguyệt đầu váng mắt hoa, ngay cả khí lực dựa vào tường cũng không có, cô chậm rãi đặt mông ngồi xuống mặt đất.

Mơ mơ màng màng nghe thấy có người nói chuyện ở bên ngoài, trong lời nói còn nhắc đến tên mình.

"Cô ta còn chưa ra sao?"

"Anh à, có thể hay không lắm đâu? Nếu cô ta thật sự là bạn của đổng sự Trần thì biết làm sao bây giờ? Lần trước, báo chí còn đưa hình của họ mà, nếu sai lầm thì biết làm sao?"

"Đừng nói nhảm, tìm người mở cửa đưa cô ta ra."

Tiêu Ái Nguyệt cảm giác trời đất quay cuồng, cô muốn duỗi tay đè chặt khóa cửa không cho người khác bước vào, cố gắng nửa ngày nhưng vẫn không nhấc tay lên nổi, trước mắt càng ngày càng mơ hồ, cô vô lực nhắm mắt lại rồi chậm rãi ngất đi.