Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 273: (Nt) mạnh niệm sanh




Lần đầu tiên Cam Ninh Ninh nhìn thấy Mạnh Niệm Sanh là lúc cô chỉ là đứa bẻ sáu tuổi. Khi đó, nếu Cam Ninh Ninh biết sau này sẽ có ngày mình bị Mạnh Niệm Sanh làm cho tức chết thì chắc chắn cô đã ra tay nhét đối phương vào lại bụng mẹ, nhưng khi đó làm sao mà biết được vì bản thân cô chỉ mới nặng có bảy cân.

Cô nặng hơn Mạnh Niệm Sanh một cân, sau đó dần lớn lên đến mười cân, mười lăm cân, thậm chí cho tới hôm nay đã hai mươi cân, cơ mà dù có đánh chết Cam Ninh Ninh cũng sẽ không thừa nhận trọng lượng của mình. Cô cắn chặt răng che giấu thể trọng thật sự của bản thân, hóp bụng bia đứng trước mặt Mạnh Niệm Sanh, "Hừ, đồ chú lùn."

Mạnh Niệm Sanh lùn hơn cô năm centimet, nhưng ngũ quan lại rõ hơn. Bình thường, Cam Ninh Ninh viết văn rất cần tư liệu sống, giáo viên dạy ngữ văn luôn cho đề 'khoa học tự nhiên', bạn học Cam múa bút viết ngàn chữ, nội dung lập tức tuôn trào vốn dĩ có thể trở thành bản thiên văn nhưng kết quả chẳng được như ý, so với em gái Mạnh ngồi sát bên lùn hơn năm centimet không thích khoa học thì không đáng để đề xướng.

Đến khi phát bài, nhìn vào chữ C- màu đỏ càng đả thương người, bạn học Cam Ninh Ninh oán hận đổ hết lỗi lên người Mạnh Niệm Sanh ngồi cùng bàn, cô dùng bút chì đâm trúng ngón tay của người kia, "Mạnh Niệm Sanh, cậu là đồ quỷ đáng ghét."

Tuy quỷ đáng ghét này sinh cùng bệnh viện và lớn lên trong cùng một khu với cô nhưng lại dậy thì sớm hơn cô, rõ ràng đều đã mười bốn tuổi, dựa vào cái gì Mạnh Niệm Sanh lại lớn nhanh đến thế, quá không công bằng!

Không công bằng không ngừng ở một chuyện, Mạnh Niệm Sanh ngồi cùng bàn, từ nhỏ đã học tập rất giỏi, dù là diện mạo hay dáng người vẫn luôn nằm ở hàng top, bỏ xa bạn học Cam mấy con phố, ngay cả mẹ của Cam Ninh Ninh cũng hâm mộ và đố kỵ với mẹ của Mạnh Niệm Sanh, thầm than sợ con gái nhà mình lớn lên xấu xí.

Trời đã sinh Sanh, sao lại còn sinh Ninh!

Cô nằm trên bàn thở ngắn than dài, không biết giáo viên dạy toán đã đứng ở phía sau từ khi nào, "Bạn học Cam Ninh Ninh, thân thể không khỏe sao?"

Cam Ninh Ninh vội vàng ngồi dậy, cánh tay bỏ xuống quá nhanh làm rơi quyển truyện tranh Nhật Bản ra khỏi sách giáo khoa.

Trong phòng học tức khắc lặng ngắt như tờ, có thể nghe rõ tiếng nuốt nước miếng của cậu bạn sau lưng. Cam Ninh Ninh cứng đờ đứng lên, cô không quên đá quyển truyện mới mua qua dưới chân Mạnh Niệm Sanh vì sợ giáo viên toán sẽ tịch thu nộp cho quốc gia, "Báo cáo, giữa trưa em ăn bậy nên bụng có hơi khó chịu."

"Ăn bậy? Tôi thấy em uống lộn thuốc thì đúng hơn." Giáo viên dạy Toán không hề lưu tình vạch trần, "Bạn học Cam Ninh Ninh, lần trước thi toán, em chính là người đứng cuối, mấy ngày nữa sẽ thi chuyển cấp, nếu em còn như vậy thì làm sao thi đậu cao trung?"

"Em... em... em.." Cam Ninh ninh gật đầu phụ họa, "Thầy nói rất đúng, người không có mộng tưởng thì có khác gì cá mặn đâu?"

Giáo viên Toán trừng cô, "Miệng lưỡi trơn tru, tôi thấy em chính là một con cá mặn."

Bên cạnh có tiếng cười khẽ, Cam Ninh Ninh lặng lẽ vươn tay bóp lấy cánh tay của Mạnh Niệm Sanh rồi dùng sức nhéo một cái.



Mạnh Niệm Sanh đứng lên, "Thầy ơi, Cam Ninh Ninh véo em."

Toàn lớp cười vang, mặt giáo viên dạy toán đã đen thành màu gan heo, "Cam Ninh ninh! Tan học ở lại gặp tôi! Hôm nay, em trực nhật, quét tước vệ sinh!"

Lại là tiếng cười, giáo viên dạy toán ném viên phấn đi rồi nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường ở bên cạnh bảng đen, "Được rồi, các em tan học, ngày mai các em nộp bài thi phát vào buổi sáng lại cho lớp trưởng, thời gian không còn nhiều, chúng ta phải kiên trì và cố gắng, chờ các em vào cao trung sẽ có tương lai tốt hơn đang chờ, cố lên!"

Phía dưới bục giảng rất yên tĩnh, trò đùa dai của Cam Ninh Ninh có thể làm họ cất tiếng cười to, nhưng nghe xong lời khích lệ lại càng thêm áp lực nên chỉ có thể trầm mặc. Giáo viên toán vỗ tay nhìn Mạnh Niệm Sanh, "Lớp trưởng, ngày mai thu lại bài thi đem đến văn phòng cho tôi nhé."

"Dạ."

Dạ cái rắm, Cam Ninh Ninh lau khô bảng đen rồi đá một chân của Mạnh Niệm Sanh, "Là tại cậu cáo trạng, nếu cậu không quét tước sạch sẽ phòng học thì đừng hòng về nhà."

Mạnh Niệm Sanh mắt điếc tai ngơ mặc người kia lải nhải, sau đó tiếp tục vắt cây lau nhà.

Cam Ninh Ninh xoa eo đứng trên bục giảng chỉ vào Mạnh Niệm Sanh đang quét tước bên dưới, "Bạn học Mạnh Niệm Sanh, lần trước thi toán, em chính là người đứng cuối, mấy ngày nữa phải thi đại học, nếu em còn như vậy thì làm sao đậu vào cao trung, em muốn tranh đua thì phải kiên trì và cố gắng, cố gắng, cố gắng!"

Mạnh Niệm Sanh buông cây lau nhà rồi rửa sạch tay, sau đó cầm cặp sách trên bàn rời đi. Cam Ninh Ninh ngưng diễn chạy theo sát đối phương, "Mạnh Niệm Sanh, cậu quên cặp sách của tôi này."

Mạnh Niệm Sanh không để ý tới người nọ, cô đi thẳng đến chỗ xe đạp của mình, mở khóa sau rồi cưỡi lên. Cam Ninh Ninh tức giận đứng cản ở phía trước không cho đi.

Mạnh Niệm Sanh nhíu mày, "Tránh ra."

"Không." Cam Ninh Ninh kêu lên, "Mạnh Niệm Sanh, cậu khi dễ tôi, tôi không thích cậu."

Dì bán quà vặt nghe được giọng của Cam Ninh Ninh thì tự động dọn ghế nhỏ ra hóng chuyện, "Ai da, sao lại khi dễ Ninh Ninh của chúng ta."

Mạnh Niệm Sanh nhìn bà dì kia rồi lại nhìn Cam Ninh Ninh, bất đắc dĩ nói, "Cam Ninh Ninh, rốt cuộc cậu muốn thế nào?"

"Tôi sẽ không làm bài thi, tôi muốn cậu đến nhà tôi dạy kèm."

Cô ôm chặt lấy đầu xe của Mạnh Niệm Sanh không cho đi, sau khi Mạnh Niệm Sanh dứt khoát xuống xe đi bộ thì cô mới buông ra, sau đó theo sát người nọ, "Mạnh Niệm Sanh, cậu đi đâu?"

"Lấy cặp sách cho cậu."

Đến 10 giờ tối, Cam Ninh Ninh vẫn chưa làm xong bài, cô nằm trên giường một hồi, nghĩ làm sao để nhìn trộm bài giải của Mạnh Niệm Sanh. Cậu ta đang ngồi làm bài tập ở phía trước, Cam Ninh Ninh muốn đánh lén cũng không có dũng khí.

Cô ngượng ngùng đứng sau lưng Mạnh Niệm Sanh, "Mạnh Niệm Sanh, cậu không ngủ sao? Tôi mệt rồi, tôi muốn ngủ, cậu tắt đèn đi."

Mạnh Niệm Sanh múa bút bi đen trong tay viết lên bản nháp, cũng không vì lời Cam Ninh Ninh nói mà tạm dừng, "Cam Ninh Ninh, cậu làm bài xong chưa? Lấy lại đây cho tôi kiểm tra."



Cam Ninh ninh béo ú ngã xuống tấm lưng thon gầy kia, tay trái lập tức bưng kín hai mắt Mạnh Niệm Sanh, tay phải trực tiếp đánh úp lên bài thi, "Mạnh Niệm Sanh, đoán xem tôi là ai."

Thể trọng và chiều cao của hai người khác biệt, Cam Ninh Ninh ngã giống như một viên cự luân đụng phải tuyết sơn. Mạnh Niệm Sanh đỡ lấy eo rồi đột nhiên ngã xuống bàn sách, tiếng 'rắc' rõ ràng truyền tới lỗ tai, gương mặt lộ ra vẻ đau đớn, cô trở tay đẩy Cam Ninh Ninh ra nhưng không nổi, chỉ có thể thoi thóp nhắc nhở, "Ninh ninh, chắc là tôi bị gãy xương rồi."

Ba mẹ Cam sợ hãi khi thấy Cam Ninh Ninh khóc hổn hển tìm họ cầu cứu, ba Cam nghe hơn nửa ngày mới hiểu ý của con gái liền chạy nhanh đến phòng ngủ thì nhìn thấy Mạnh Niệm Sanh đã đứng lên đỡ eo thu dọn đồ về nhà.

Nhưng thật khó mà làm được, ba Cam ngăn cô lại rồi cõng cô chạy xuống dưới lầu. Cam Ninh Ninh lo sợ đi theo phía sau, mắt mũi khóc đến đỏ ửng, giống như Mạnh Niệm Sanh không phải gãy xương mà là sắp chết. Mạnh Niệm Sanh nhìn đến câm lặng, trong lòng rất ngạc nhiên, còn cho rằng cả nhà họ đều chuyện bé xé ra to, kết quả tới bệnh viện khám thì bác sĩ chẩn bệnh nói do dáng ngồi của Mạnh Niệm Sanh không đúng nên bị va chạm dẫn tới gãy xương.

Cam Ninh Ninh không hiểu đó là bệnh nặng hay nhẹ, mắt nhỏ nhìn về phía ba của mình thì thấy ông ấy xua tay bảo không có việc gì, nhưng cô gái nhỏ lại hiểu lầm ý của ba rồi gào khóc khiến cả phòng cấp cứu đều run rẩy.

Lỗ tai của Mạnh Niệm Sanh bị tiếng khóc kia làm điếc, đến khi mẹ đến đón, Cam Ninh Ninh vẫn còn khóc. Ba mẹ Cam đã không còn an ủi con gái của mình nữa, cô ngồi bẹt trên đất ôm cái chân vừa mới bó bột của Mạnh Niệm Sanh.

Mọi người xung quanh đều tò mò đánh giá hai người, một đứa xinh đẹp tựa băng sương, một đứa mập như thịt viên la lối khóc lóc om sòm, mọi người đều hảo tâm thăm hỏi. Có lẽ ba mẹ Cam ngại mất mặt nên đứng cách vài mét, mặc kệ hai đứa oắt kia.

Lúc mẹ Mạnh đến thì nhìn thấy cảnh này, chưa kịp làm rõ tình huống thì ba mẹ Cam đã lập tức vây quanh bà. Đầu tiên là xin lỗi, sau đó kéo lỗ tai của con gái đến nhận lỗi. Cam Ninh Ninh vừa nói chuyện vừa khóc, "Dì ơi, con không muốn Mạnh Niệm Sanh chết."

Mạnh Niệm Sanh á khẩu không trả lời được, cô đeo cặp sách, sửa lại mái tóc trên trán rồi đụng vào tay mẹ, "Về nhà đi mẹ."

Cam Ninh Ninh mếu miệng muốn khóc, có lẽ mẹ cô cũng chịu không nổi nữa bèn che miệng cô lại. Mạnh Niệm Sanh nghiêng đầu liếc người kia một cái, thấy mặt đối phương đều đỏ lên cũng cảm thấy đáng thương, nhíu mày an ủi, "Tôi không sao, ngày mai gặp ở trường nhé."

Cậu của Mạnh Niệm Sanh đang chờ ngoài cửa, gã mở cửa chiếc Santana second-hand ra, nhả khói thuốc, dáng vẻ lưu manh đánh giá chân của cháu gái, "Chị hay thật đấy, bị thương thành như vậy mà không đòi bồi thường tiền thuốc men sao?"

Hai mẹ con đã quen thói tham tiền của gã, mẹ Mạnh do dự không nói chuyện, Mạnh Niệm Sanh hờn dỗi hầm hừ nói, "Cậu chỉ biết có mỗi tiền."

Gã kỳ quái nhìn cháu gái, chép miệng nói, "Không có tiền thì làm sao mày học đến cao trung? Mày muốn học bằng lương tâm hả bảo bối."

Cô gái nhỏ mới mười mấy tuổi đã sớm hiểu được áp lực cuộc sống do tiền mang đến, gia trưởng đều đã quen thói nên Mạnh Niệm Sanh cũng không muốn nói lại. Hôm sau đi học, cậu của cô giả vờ hỏi có muốn gã đưa đi không, Mạnh Niệm Sanh nhìn thấy gã không chân thành bèn lắc đầu mang cặp sách đi tới cửa, nhớ tới cái gì đó lại quay đầu nói, "Hôm qua, con không nên nói với cậu như vậy, xin lỗi cậu."

Gã hơi sửng sốt, chưa ngáp xong liền quay đầu nhìn về phía mẹ Mạnh. Mẹ Mạnh đang dọn dẹp bát đũa trên bàn, cảm nhận được gã đang nhìn thì ngẩng đầu cười cười, "A Sanh trưởng thành rồi."

Trên thực tế, Cam Ninh Ninh dậy thì sớm hơn Mạnh Niệm Sanh. Mạnh Niệm Sanh gẫy xương đùi không bao lâu thì tháng sau Cam Ninh Ninh đã có kinh nguyệt. Sau sự kiện gãy xương, Cam Ninh Ninh ngoan ngoãn hệt như thỏ con, trong túi lúc nào cũng có hai bình sữa bò, đi lấy cơm cũng là người chạy nhanh nhất. Mạnh Niệm Sanh được hầu hạ hệt như Từ Hi Thái Hậu nhưng lại không thể cự tuyệt, đợi vừa đến tiết tự học buổi tối, Cam Ninh Ninh lén lút lấy sữa trong túi nhét vào ngực người kia. Có một lần, Mạnh Niệm Sanh không nhận sữa khiến cho chất lỏng màu trắng đổ vào người, trong lúc nhất thời trở thành nhân vật phong vân trong trường học.

Ngày đầu tiên Cam Ninh Ninh có kinh nguyệt thì xúc động khóc lóc gọi điện thoại cho Mạnh Niệm Sanh đòi chết, trước khi chết muốn gặp mặt cô lần cuối. Mạnh Niệm Sanh yên lặng trợn mắt và nói ngày mai sẽ gặp lại nhau thôi, việc gì phải làm loạn lên như thế. Cô chậm chạp đội mũ rồi đi đến nhà họ Cam, tuy hai nhà ở cùng một khu, nhưng do cậu của Mạnh Niệm Sanh đánh bạc thua tiền nên họ đã dọn tới căn nhà nhỏ ở đối diện.

Xa xa có người đứng dưới ánh mặt trời giữa trưa khiến mặt mũi đỏ ửng cả lên, trong tay người đó đang cầm một cây kem. Mạnh Niệm Sanh đi đến trước mặt người nọ, thấy đối phương đau khổ ôm bụng nhưng vẫn ăn kem, "Cam Ninh Ninh, cậu ăn cái gì vậy?"

Cam Ninh Ninh chu miệng cười phì rồi lắc đầu duỗi cây kem còn 1/3 vào tay Mạnh Niệm Sanh, "Mạnh Niệm Sanh, cậu ăn đi."

Hoàn cảnh của Mạnh Niệm Sanh lại bất đồng, Cam Ninh Ninh có tiền tiêu vặt mỗi tháng, tuy không nhiều lắm nhưng có thể dư ăn kem một tháng hai lần, mỗi lần ăn kem sẽ chia cho Mạnh Niệm Sanh một nửa, lần này phải đứng đợi đối phương nửa ngày trông đáng thương vô cùng, cũng chỉ vì muốn đưa kem tận tay cho người ta.



Mạnh Niệm Sanh nhận kem, chưa kịp ăn thì trên mặt Cam Ninh Ninh đã lộ ra nụ cười đắc ý, "Mẹ nói có thể mua món khác nhưng Mạnh Niệm Sanh lại thích ăn kem."

Nắng vào buổi trưa khiến người ta choáng váng, mặc dù chưa nếm qua que kem lạnh ngon miệng kia, nhưng trong lòng Mạnh Niệm Sanh đã dần an tĩnh. Cam Ninh Ninh đi ở phía trước trông rất hồn nhiên và ngốc nghếch, cô vừa rung đùi đắc ý vừa nói, "Mạnh Niệm Sanh, chúng ta học cao trung chung có được không? Không có cậu, tôi chẳng muốn đi học chút nào."

Cảm giác được yêu cầu này khiến người ta cảm động và ỷ lại. Nhiều năm sau, mỗi khi Mạnh Niệm Sanh nhớ lại cô bé mùa hè của thời thanh xuân ấy đã thiệt tình với mình, từ lúc bắt đầu đã nảy sinh ra tình cảm khác thường.

Trong lúc cô nhớ lại Cam Ninh Ninh của ngày đó thì Giang Lâm Lâm đang bơi trong bể. Ở đây chỗ nào cũng có camera theo dõi, mặc dù chị ta ăn mặc hơi hở hang nhưng vệ sĩ ở xung quanh vẫn giám sát không sót một giây. Đây là biệt thự trên đảo mà Giang Lâm Lâm đã mua cho Mạnh Niệm Sanh, hiện tại, Mạnh Niệm Sanh là chủ nhân của nó.

"Tôi tìm giáo viên cho em, chừng nào em học xong khóa quản lý thì tính tiếp." Giang Lâm Lâm vừa lên bờ thì người hầu bên cạnh đã lập tức đem khăn sạch đến choàng lên vai. Giang Lâm Lâm nhìn chằm chằm Mạnh Niệm Sanh, con ngươi thâm thúy mang theo vẻ không kiên nhẫn, "Theo tôi lâu như vậy rồi mà trong lòng vẫn không có tôi, chi bằng từ nay trở về sau hãy làm phụ tá đắc lực cho tôi đi."

Đây là một giao dịch, Mạnh Niệm Sanh hơi nâng mí mắt, "Được."

Cô thuận theo Giang Lâm Lâm một cách mù quáng và ngoan ngoãn. Giang Lâm Lâm nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên đối phương được đưa đến đây, trói cũng đã trói, đánh cũng đã đánh, hiện tại người kia đáng yêu như vậy khiến cho Giang Lâm Lâm cảm thấy bản thân mình không thể không 'công'. Cô ngồi bên cạnh Mạnh Niệm Sanh, sau đó đưa bàn tay bóng loáng sờ lên gương mặt mỹ lệ kia, cười nói, "Nhớ nhà sao?"

Hai mắt của Mạnh Niệm Sanh hơi đỏ, giọng nói dứt khoát, "Nhớ."

Thực thành thật, phải công nhận người phụ nữ này rất thích hợp làm bạn đời của Giang Lâm Lâm, nhưng đáng tiếc là người ta không yêu cô. Giang Lâm Lâm khó tránh khỏi tiếc hận, cô đã chứng kiến đứa nhỏ này trưởng thành suốt nhiều năm, cũng là một tay cô chăm sóc, muốn buông tay đúng thật là luyến tiếc. Cô thở dài, "Dù có thế nào, sau này có bạn đời thì nhất định phải dẫn tới cho tôi xem, nếu tôi không hài lòng thì không được quen."

Kim chủ vĩnh viễn sẽ không bỏ qua cho con mồi của mình, Giang Lâm Lâm chẳng sợ tương lai Mạnh Niệm Sanh sẽ không thuộc về mình, cô chỉ muốn khiến cho cuộc sống của Mạnh Niệm Sanh tràn ngập bóng dáng của mình thôi.

Mạnh Niệm Sanh miết ngón tay đến trắng bệch rồi thong thả gật đầu, bất đắc dĩ ước định. Cô chưa từng nghĩ lần ước định này sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa cô và Cam Ninh Ninh, cũng không thể tưởng tượng được Giang Lâm Lâm lại trở thành gút mắt có thể thao túng cô cả đời.

Vận mệnh chuyển vần tựa như kim đồng hồ, Giang Lâm Lâm đứng lên nhìn lên không trung rồi hít sâu một hơi, "Về nước đi, bảo bối, từ hôm nay trở đi, cô được tự do, nhưng cô phải nhớ kỹ, cô là của tôi."