Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 31: Được voi đòi tiên




Tiêu Ái Nguyệt khó hiểu, "Tôi được voi đòi tiên khi nào? Tôi không cần dùng cái này, chị còn tặng lại quà cho mẹ tôi, có qua có lại thôi."

"Cút ra ngoài."

Thái độ của Từ Phóng Tình quả thực khiến Tiêu Ái Nguyệt hoang mang, cô khéo léo ra khỏi chỗ của lãnh đạo, đến khi về tới nhà vẫn không hiểu đối phương rốt cuộc có ý gì. Cô chưa từng thấy Từ Phóng Tình như thế bao giờ, cũng không biết chị ấy đang nghĩ gì, càng không biết bản thân muốn làm gì. Tiêu Ái Nguyệt đưa quà của Từ Phóng Tình cho mẹ Tiêu, bà mở quà trước mặt cô, bên trong là một chiếc khăn thêu, bà bĩu môi chê bai, "Lại còn thêu hoa hoè nữa chứ."

Tại sao Từ Phóng Tình lại tặng thứ này cho một người đàn bà không biết nhãn hiệu Chanel là gì cơ chứ? Tiêu Ái Nguyệt xẹt qua lấy lòng, "Mẹ, nếu mẹ không thích thì cho con đi."

Mẹ Tiêu dứt khoát cự tuyệt, "Không được, mang cái này về nhà còn có thể dùng, quản lý của con cho mẹ mà, sao mẹ có thể cho con được, mẹ đem về đội lên đầu làm việc nhà cũng được."

Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đội khăn lụa hốt phân của mẹ Tiêu, cái khăn trị giá mấy ngàn đồng bị chà đạp khiến trái tim cô đau nhói, "Chị ấy chưa từng tặng quà cho con."

Tuy mẹ Tiêu ngoài miệng nói ghét bỏ, song động tác càng đáng ghét hơn. Bà vò khăn lụa thành một cục rồi ném vào túi xách trị giá năm mươi tệ của mình, "Tiểu Nguyệt, mẹ hỏi con, rốt cuộc con thấy Tiểu Vương thế nào?"

"Con chỉ xem anh ta là bạn thôi." Tiêu Ái Nguyệt biết bà muốn hỏi gì, cô đã sớm chuẩn bị xong câu trả lời, "Mẹ, con với anh ta biết nhau đã vài chục năm, nếu thật sự có cảm giác thì tại sao không bắt đầu từ sớm? Con chẳng có cảm giác gì với anh ta hết, thật đó, anh ta không phải kiểu người con thích."

"Vậy con thích kiểu người gì?"

Tiêu Ái Nguyệt nhất thời không thốt nên lời, "Nhìn thuận mắt là được."

"Mẹ thấy Tiểu Vương rất thuận mắt." Mẹ Tiêu không trúng kế, bà không ngừng hỏi Tiêu Ái Nguyệt về Vương Hạo Đường, "Con với nó quen biết nhiều năm như vậy, tại sao lại không đề cập với mẹ?"

"Chỉ là bạn học bình thường thôi, có gì hay ho đâu mà kể cho mẹ nghe."

"Vậy bạn học lần trước của con đâu? Cái đứa có vầng trán đặc biệt rộng ấy."

"Trán của Đổng Tiểu Hạ đâu có rộng." Tiêu Ái Nguyệt bênh vực kẻ yếu, "Mẹ, cậu ấy xinh đẹp lắm đúng không?"

"Mẹ đâu có nói nó không xinh đẹp." Mẹ Tiêu liếc qua cô, "Nó thế nào rồi? Mẹ nhớ hồi đó hai đứa thân như hình với bóng, suốt ngày dính chung với nhau, bây giờ sao không thấy con nhắc tới nó nữa?"

"Thì là như vậy chứ sao." Tiêu Ái Nguyệt không dám nhắc tới chuyện Đổng Tiểu Hạ kết hôn, cô sợ dẫn lửa thiêu thân sẽ bị mẹ Tiêu mắng cho một trận, "Sao đột nhiên mẹ lại hỏi cậu ấy?"

"Con đó, xưa nay mẹ chưa từng thấy con tốt với ai giống như Đổng Tiểu Hạ, tiếc là nó không phải con trai, nếu không thì hai đứa có thể ở bên nhau được rồi. Con từ nhỏ vốn đã đần, không hiểu đạo đối nhân xử thế, làm người cũng dở, hết một phần ba quãng đời nhạt nhẽo. Con nhìn người ta kia kìa, không có tình cảm thì có thể bồi dưỡng mà. Tiểu Vương thật sự không tệ đâu, Tiểu Nguyệt, con suy nghĩ lại có được không?"

Tiêu Ái Nguyệt mơ hồ không rõ, "Để con suy nghĩ thêm một chút."

Mẹ Tiêu đến thành phố này để thúc con gái cưới chồng, Tiêu Ái Nguyệt đưa bà ra bến xe, lúc sắp lên xe, bà lưu luyến sờ lên tóc cô, "Trở về đi, đừng tiễn nữa. Quản lý của con không tệ, đừng giận dỗi với người ta nữa, phải cố gắng làm việc cho tốt, mẹ không mong con về huyện dạy học đâu."

"Con hiểu rồi." Tiêu Ái Nguyệt trộm nhét hoa quả vào tay bà, "Còn phải ngồi xe đi tới ba tiếng nữa lận, mẹ mang theo ăn dọc đường đi nha, mẹ cũng đừng có tiếc tiền mua đồ ăn, nếu không đủ tiền xài thì cứ nói với con."

Hai mẹ con cáo biệt nhau như thế, một người đi về phía nam, một người chạy đến hướng bắc. Mẹ Tiêu yên lặng ôm trái cây chảy nước mắt, người làm mẹ vừa nhìn sơ đã biết con gái mình thế nào, bà biết Tiêu Ái Nguyệt không thích Vương Hạo Đường nhưng so với việc sống lẻ loi hiu quạnh, bà vẫn ích kỷ hy vọng có một người đàn ông nào đó sẽ xuất hiện chăm sóc con gái nhà mình thật tốt.

Tiêu Ái Nguyệt không hề biết hình tượng của cô trong nháy mắt đã biến thành 'người già neo đơn' trong mắt mẹ. Theo lý thì ngày chủ nhật sẽ được dùng để ngủ nướng, nhà của Tiêu Ái Nguyệt đã được mẹ Tiêu quét dọn sạch sẽ nên cô không cần chạy về giữa trưa nữa. Cô vốn định về nhà ngủ nhưng bây giờ không cần về nữa, cũng chẳng biết nên đi đâu, thế là Tiêu Ái Nguyệt quyết định đi xem phim.

Rạp chiếu phim ngày chủ nhật rất đông người trẻ tuổi, nhiều cặp đôi vây lại thành một nhóm nói chuyện phiếm. Tiêu Ái Nguyệt đứng lạc lõng giữa đám đông, tâm tình rất thê lương, hình như 'chó độc thân' cỡ tuổi cô không nên ra ngoài tìm khổ, ngay cả hoạt động khuyến mãi ở rạp cũng hùa theo khi dễ cô. Được lắm, mua cốc nước thứ hai sẽ được giảm nửa giá hả? 

Tiêu Ái Nguyệt cầm hai cốc Coca cola đi tìm chỗ ngồi nhưng chưa tìm được lại trông thấy một người phụ nữ rất quen mặt.

Mẫn Nhã Tiệp cũng đến xem phim một mình, cô buông ly cà phê xuống, đơn độc ngồi ở một nơi vắng vẻ, ngay cả bắp rang cũng không mua. Tâm tình tươi đẹp đã được Tiêu Ái Nguyệt ấp ủ phút chốc hoá hư không, cô đi đến vị trí ở bên cạnh rồi lắc đầu ngồi xuống, ý đồ né tránh tầm nhìn của Mẫn Nhã Tiệp.

"Tiêu tiểu thư." Tiêu Ái Nguyệt ra sức tránh né cũng không có ích lợi gì, Mẫn Nhã Tiệp vẫn trông thấy cô vào lúc hết phim, "Cô cũng đi một mình hả?"

"Không đi một mình, chẳng lẽ đi chung với chó sao?"

Mẫn Nhã Tiệp sững sờ, bật cười nói, "Tôi thất lễ rồi."

Tiêu Ái Nguyệt không thích đối phương cho lắm, lần trước Từ Phóng Tình đã vì Mẫn Nhã Tiệp mắng cô một trận, còn bảo ở công ty nhất định phải lịch sự với nhà cung cấp.

Nhưng bây giờ không phải ở công ty, Tiêu Ái Nguyệt càng lười che giấu thành kiến, "Không có việc gì thì tôi đi trước."

"Tiêu tiểu thư, chúng ta trò chuyện một chút đi." Sự nghiệp của Mẫn Nhã Tiệp không phải dạng thường vì tùy thời điểm cô đều có thể tìm thấy cơ hội hợp tác, "Chúng ta nói một chút về vấn đề lần trước."

Nếu Mẫn Nhã Tiệp là đàn ông, Tiêu Ái Nguyệt sẽ hoài nghi cô ta có ý đồ bất chính với mình vì lần nào cũng tìm cơ hội tiếp xúc, nhưng cô ta lại là phụ nữ, hơn nữa còn là phụ nữ đẹp, vậy nên rất khó nói. Mẫn Nhã Tiệp gọi hai ly cà phê, sau đó thành khẩn mở miệng trước, "Tôi biết cô có thành kiến với tôi. Tôi thừa nhận chuyện lần trước là do công ty của chúng tôi không đúng, tôi cũng không nên tiết lộ chuyện đời tư của cô ra ngoài, tôi thật lòng xin lỗi. Tôi không mong cô có thể tha thứ, tôi chỉ hy vọng cô có thể cho tôi một cơ hội, chỉ đơn giản nói chuyện phiếm vài câu cũng được."

"Chẳng phải chúng ta đang nói chuyện đấy sao?" Tiêu Ái Nguyệt chưa uống hết Coca cola nên cố chấp không thèm đụng vào ly cà phê.

"Tôi là người phụ trách của Hạo Nhã nên muốn thay công ty chịu trách nhiệm, sau khi sự việc xảy ra, tôi đã mất chừng mực hối lộ cô, tôi rất xin lỗi vì điều này."

"Ừm, tôi nhận lời xin lỗi của cô." Tiêu Ái Nguyệt không nể mặt lên tiếng, "Nhưng tôi sẽ không tha thứ cho cô. Cô vốn không hề biết cảm giác khi bị vạch trần của một người như tôi ra sao nên mới làm vậy, hay cô thừa biết nhưng vẫn làm?"

"Tôi rất xin lỗi."

"Cô rất xin lỗi?" Dáng vẻ 'không hề cảm thấy áy náy' của Mẫn Nhã Tiệp đã chọc giận Tiêu Ái Nguyệt, "Phó tổng giám đốc Mẫn, tôi không biết tám năm trước cô có ở thành phố H hay không, năm đó, tôi có một người bạn đã nhảy từ tầng cao nhất của trường đại học xuống đất, cô biết vì sao không? Anh ta vốn là học sinh ưu tú luôn nhận được học bổng, nhưng do anh ấy công khai xu hướng tính dục nên đã bị bạn cùng phòng đuổi ra ngoài. Ba mẹ cũng từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đánh cho anh ta một trận. Tôi biết trong mắt rất nhiều người, come out là chuyện vô cùng đơn giản và nhẹ nhàng nhưng thật sự phải cảm ơn ba mẹ của họ đã suy nghĩ sáng suốt, phải cảm ơn hoàn cảnh giáo dục đã dạy họ phải tôn trọng những người như chúng tôi ra sao. Phó tổng giám đốc Mẫn, tôi sẽ công khai với những người tôi quan tâm chứ không phải toàn thế giới. Come out hay không là lựa chọn của chúng tôi đối với cuộc sống của mình, tuy tôi sống như côn trùng nhưng lại vô cùng vui vẻ, nhưng cô suýt chút đã hủy hoại hết mọi thứ của tôi."

Mẫn Nhã Tiệp dao động, "Sorry, Tiêu tiểu thư, tôi chân thành xin lỗi cô."

"Tôi là một người có EQ rất thấp, vốn không thích hợp làm ở Hải Manh, nếu có một ngày tôi công khai giới tính nghĩa là lúc đó tôi đã sẵn sàng chứ không phải bị ép. Cô không cần phải cố xin lỗi, tôi sẽ không làm khó dễ cô. Nếu tôi thật sự nhận được đơn đặt hàng của cô, tôi sẽ vì việc chung mà giải quyết. Mặc dù tôi không thích cô nhưng tôi không phải phải loại người thích trả đũa." Tiêu Ái Nguyệt điềm nhiên đứng dậy cúi đầu nhìn Mẫn Nhã Tiệp, "Thay vì ra sức trích phần trăm đơn hàng nhiều như vậy, chi bằng cô hãy nghĩ biện pháp nâng cao chất lượng sản phẩm của mình thì hơn."

"Cảm ơn lời khuyên của cô." Mẫn Nhã Tiệp nhìn ra Tiêu Ái Nguyệt muốn đi bèn vươn tay phải của mình ra, "Hợp tác vui vẻ, sau này hy vọng Tiêu tiểu thư sẽ chiếu cố nhiều hơn, nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết."

Tiêu Ái Nguyệt bắt tay trả lễ, "Tạm biệt."

Dù chưa hoàn toàn hoá giải ân oán với Mẫn Nhã Tiệp nhưng quan hệ đã hòa hoãn không ít. Trong cuộc họp ngày thứ hai, Mẫn Nhã Tiệp cũng có mặt, có thể xem là người ngoài duy nhất. Từ Phóng Tình không còn kêu Tiêu Ái Nguyệt đứng ở sau lưng nữa, cô xem hợp đồng của Mẫn Nhã Tiệp mang tới thêm vài phút rồi quay đầu hỏi Mã Thượng Tài, "Đây là kết quả sau khi đã thương lượng của mọi người?"

"Hạo Nhã chịu 10% tổn thất của tổng hoá đơn, cộng thêm tiền đền bù năm trăm ngàn, tổng cộng hơn một triệu, tôi chấp nhận vì kết quả này rất hợp lý." Mã Thượng Tài nhún vai nói, "Tổng giám đốc Từ thấy sao?"

"Vấn đề hàng hư của quý công ty đã vượt ra khỏi phạm vi trách nhiệm của chúng tôi." Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tiêu Ái Nguyệt, Mẫn Nhã Tiệp đổ hết toàn bộ trách nhiệm hàng bị ngâm nước cho Hải Manh, "Nhiều sản phẩm như vậy, rốt cuộc cái nào của công ty chúng tôi, cái nào của quý công ty. Mấy đồng sự công trình bên tôi đã nhất trí cho rằng không thể truy cứu trách nhiệm, chúng tôi chỉ đồng ý gánh chịu một phần tổn thất, không phải toàn bộ."

Từ Phóng Tình không nói lời nào, cô đưa ánh mắt nhìn về phía Tiêu Ái Nguyệt. 

Tiêu Ái Nguyệt khẽ run một cái rồi cất giọng nói nhỏ, "Tôi có danh sách kiểm nghiệm hàng hư, bên chúng tôi đã xác nhận chất lượng sản phẩm."

"Vậy cô có xác nhận với bên công ty của tôi chưa?" Mẫn Nhã Tiệp linh hoạt ứng phó, đem vấn đề ném trở lại.

"Không kịp xác nhận." Đại Hải ngồi ở bên cạnh cười nhạo, "Đúng không, Tiểu Nguyệt?"

Gã công khai nói giúp Mẫn Nhã Tiệp, không muốn sống nữa sao? Mã Thượng Tài như có điều suy nghĩ nhìn gã một cái, "Hình như lúc trước anh Hải phụ trách lô hàng này phải không?"

"Vâng." Đại Hải thẳng thắn thừa nhận, "Lúc tôi chịu trách nhiệm thì không có bất kỳ vấn đề gì về chất lượng, Hạo Nhã gánh chịu 10% giá trị đơn hàng đã coi như có lợi cho công ty của chúng ta lắm rồi."

"Ra ngoài." Đợi gã vừa nói xong, Từ Phóng Tình lập tức lạnh lùng mở miệng, câu đầu tiên là đuổi người, "Trần Hải, anh ra ngoài đi."