Tôi Chuyển Sinh Thành 1 Chú Thằn Lằn "Vô Hại"

Chương 104: Ánh trăng huyền ảo




Chú thích : Ánh trăng huyền ảo ( Hazy Moon ) là tên một bài hát của Nhật, các bạn có thể tìm thấy trên youtube và nhiều nền tảng.

...****************...

Chúng tôi cùng xuống quán ở tầng trệt nhà trọ. Kiếm một chiếc bàn gỗ trống ở góc nhà, tôi và 3 người kia ngồi xuống đó. Cả bàn ghế và nội thất đều mang phong cách trung cổ điển hình nhỉ.

Một cô gái trẻ có ngoại hình khá xinh xắn chạy đến bên bàn chúng tôi. Cô ấy khe khẽ hỏi.

"Cho hỏi các anh chị ăn gì ạ ?"

Lần này Lie trả lời.

"Ở đây món nào bán chạy nhất thế ?"

Đưa ngón tay lên cằm ngẫm một hỏi, cô ấy vui vẻ đáp.

"Là cá nướng sốt đậu và cháo hải sản ạ."

"Ừm, cho tôi mỗi món 4 phần."

Lie nói. Và rồi, gần như cùng lúc, tôi và cậu ta với thêm.

""Cho tôi một ly rượu nữa.""

Hơi bất ngờ, chúng tôi nhìn nhau trong ngơ ngác rồi bật cười trong khi cô gái chạy đi gọi đầu bếp. Chà, kiếp trước tôi cũng là một tay khá nghiện rượu. Sau cái chết của ba mẹ và sự sụp đổ của công ty, tôi đã rất buồn. Trong những năm tháng ấy, rượu đã đưa tôi khỏi hố sâu tuyệt vọng.

Bằng cách nào đó, sau một đêm say quắc cần câu, tôi tỉnh dậy hoàn toàn phấn chấn và tràn đầy sức sống, nỗi đau cũng vơi đi, cho phép tôi tiếp tục sống và hướng tới tương lai. Vì vậy, mỗi lần có chuyện buồn, tôi lại nhâm nhi rượu dưới ánh trăng huyền ảo.

Chờ một hồi, một tô cháo yến mạch với nhiều loại ốc nghêu gì đó và những loại thịt có kết cấu như tôm cùng một đĩa cá nướng hoàn hảo với nước sốt rưới lên trên và nhiều hạt đậu nấu chín bên cạnh. Trong khi cả hai đều tỏa ra mùi hương ngất ngây thì cá còn có một lớp óng ánh nhẹ do ánh sáng phản chiếu kích thích sự thèm ăn.

Không chừng chừ, chúng tôi cầm muỗng lên và ngấu nghiến món ăn. Ừ, ngấu nghiến theo đúng nghĩa đen. Đơn giản vì cả bốn đều chỉ từng ở trong Đại Dungeon Solomon, ăn những con quái vật sống với vị tanh và đắng đầy khó chịu. Cho nên, vị béo thơm, mặn nhẹ của cháo yến mạch, độ ngọt tự nhiên của ốc, độ giòn của thịt giống tôm và hương thơm cùng vị sốt đậu khiến chúng tôi không thể kiềm chế.



Hai ly rượu của tôi và Lie cũng được mang ra trong khi hai người kia chỉ uống nước lọc. Tôi nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu đỏ trong. Vị ngọt của trái cây và sự cay nồng lan tỏa trong cuống họng dường như khiến tôi tỉnh táo, xóa tan đi bao mệt mỏi và phiền muộn, cảm giác sảng khoái không thể xóa nhòa vẫn như kiếp trước.

Ăn uống no say, chúng tôi về phòng ngủ. Thật sự, ai cũng quá rã rời sau chuyến đi dài trên biển. Chìm trong sự êm ái đã lâu không cảm thấy từ chiếc giường, tôi lặng lẽ ngắm trăng tròn vành vạnh bên ngoài cửa kính.

Bước xuống giường, tôi mở cửa và bước ra ban công mà cả hai phòng ngủ đều có. Dựa vào lan can, bao kỉ niệm ùa về trong kí ức của tôi. Một nụ cười nhẹ nở trong môi tôi khi đắm chìm bản thân dưới ánh trăng.

Cho dù tôi có chuyển sinh, cho dù thế giới có đổi thay, cho dù tôi không còn là người, trăng vẫn thế, vẫn phản phất ánh sáng xanh huyền bí, vẫn tròn tựa ngày còn thơ. Bỗng, một giọng nói êm ái tựa nhung lụa, ngân nga bên tai tôi.

..."Thế gian muôn đời đổi thay...

...Dẫu người dẫu vật chuyển lay bản thân...

...Song trăng mãi mãi vĩnh hằng...

...Cùng người sánh bước đồng hành phương xa."...

Lily từ trong bước ra, ánh mắt mơ màng khi thốt ra một lời tiên tri. Cuối cùng, sự sáng suốt trở lại, cô ấy quay sang nhìn tôi, nở nụ cười.

"Trăng thật đẹp nhỉ. Dưới Đại Dungeon Solomon mãi mãi không thể nhìn thấy cảnh này."

Nghiền ngẫm lời tiên tri, tôi gật đầu. Nhìn tôi một hồi, cô ấy nói như nhìn thấy tôi đang nghĩ gì.

"Chà, tôi vừa thốt ra một lời tiên tri mà đến ngay cả tôi cũng chẳng hiểu nỗi đó. Nên cậu đừng cố hiểu."

Chà...ngay cả một Clairyovant cũng không thể hiểu à, thế thì chịu rồi.

"Mà nè, tôi nhớ lúc mới gặp, cậu đã phản bội tôi nhỉ ?"

Bĩu môi một cách dễ thương, Lily cằn nhằn.



"Cậu vẫn để bụng vụ đó à. Chà, lúc đó tôi cũng chỉ định dọa cậu một chút để cậu bỏ cuộc thôi chứ chả định giết thật đâu. Ai ngờ cậu vẫn tự tin lao vô và còn chiến thắng nữa chứ."

Nhìn cô ấy một cách nghi ngờ, tôi hỏi :

"Thật à ?"

Thở dài, Lily trả lời.

"Tất nhiên rồi. Và tôi cũng định nếu cậu rút lui sẽ cho cậu một phần để cậu giữ im lặng...Như cách cậu đã làm. Chứ cậu nghĩ tôi trốn nổi Web à ? Cho dù có trốn được thì tôi phải giải thích sao với Lie và Leo chứ."

Tôi nhoẻn miệng cười, nổi hứng chọc cô ấy.

"Rồi sao ? Khi chúng ta đánh nhau thì cậu thật sự định giết tôi à ?"

Nhận ra ý trêu chọc, cô ấy cũng cười ranh mãnh.

"Đúng đúng. Rõ là cậu sát khí bừng bừng, không giết cậu để tôi chết à ?"

Sau một hồi nói qua nói lại, chúng tôi phá lên cười khi nhận ra sự trẻ con của bản thân. Khi nụ cười đã tắt, Lily nhìn tôi một cách nghiêm túc và...cúi đầu.

"Tôi xin lỗi. Có thể cậu không tin nhưng...tôi thật sự không có ý giết cậu. Mọi lúc."

Lời nói của cô ấy khiến tôi bối rối. Đưa tay lên gãi sau đầu, tôi né tránh ánh mắt của cô ấy khi nói lí nhí.

"Tôi cũng...xin lỗi vì đã hơi mạnh tay."

Nụ cười của cô ấy trở lại.

"Cậu nói gì thế ? Nói lớn lên xem nào ?"

Đỏ mặt, chúng tôi lại lao vào trận khẩu chiến sau khi tạo ra một ma pháp trận cách âm.