Tôi Chuyển Sinh Thành 1 Chú Thằn Lằn "Vô Hại"

Chương 108: Atomic Explosion




Hít một hơi thật sâu, tôi bắt đầu hình thành một ma pháp trận với độ phức tạp kinh khủng. Đó chắc chắn là ma pháp trận phức tạp nhất mà tôi từng hình thành. Để lại cơ thể tự di chuyển nhờ Ngược dòng, tôi tập trung hoàn toàn tâm trí vào đó.

Thời gian trôi qua từng chút một. Cơ thể tôi dần đi đến giới hạn của nó. Cả người tôi ê ẩm, nhức nhói. Xương tưởng như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào, từng bó cơ đã kiệt quệ, chuẩn bị đứt lìa. Những mạch máu nổi lên trên cả làn da, hiện đã đóng lên lớp vảy rồng.

Càng đau đớn, tôi càng khó có thể tập trung hình thành ma pháp trận. Tuy nhiên, đã sống qua hai cuộc đời, tôi hiểu rằng chỉ cần bản thân còn hy vọng, số phận sẽ dẫn ta đến một sự xoay vần kì lạ.

Do đó, mặc cho đã thân tàn lực kiệt, cơ thể tôi vẫn tự di chuyển, lưỡi hái Lesser Dragon Weapon vẫn nhảy múa, ánh vàng của Long kĩ vẫn sáng, ngọn hắc hỏa vẫn bập bùng, và ma pháp trận vẫn hình thành...

Từng đường nét được tất cả tâm trí tôi cẩn thận điều khiển, tạo ra. Một cái giữ cho ma pháp trận không rối loạn mà tiêu tan, những cái còn lại mỗi cái lại nhận nhiệm vụ hình thành một hướng. Và đây rồi... đường nét cuối cùng...

Giữa biển huyết thủ hãi hùng, một ma pháp trận khổng lồ bất ngờ hiện ra. Nó mang theo màu đỏ rực rỡ của ngọn lửa có thể thiêu cháy mọi thứ.

Từng đợt mana trong không khí run lên, không gian chao đảo, như thể cả thế giới đang quỳ rạp xuống trước chính ma pháp trận này. Trên môi nở ra một nụ cười đầy ngạo nghễ, tôi thì thầm:

"Một trong những ma pháp đế cấp mạnh mẽ nhất, được coi là ngang hàng với ma pháp thánh cấp. Ma pháp đế cấp, Atomic Explosion!"

BÙMMMMM!!!

Một vụ nổ kinh thiên động địa nổ ra, chấn động lan truyền đi xa hơn 3km, khiến mọi tòa nhà trong thành phố sụp đổ. Ngục tù máu hình cầu lơ lửng trên bầu trời bắt đầu biến dạng. Các vết nứt bắt đầu hình thành rồi mở rộng.

Cuối cùng, chỉ trụ được thêm 5 giây, nó vỡ tan. Những mảnh máu văng ra mọi hướng, nhưng không đi được bao xa trước khi làn khói đen kịt hòa cùng ngọn lửa đỏ rực của vụ nổ nuốt chửng chúng.

Vụ nổ không dừng lại ở đó mà tiếp tục lan rộng, dần bao trùm những tòa nhà bên dưới. Ở một góc nào đó, ba con người, hai nam và một nữ đang ngẩng đầu nhìn lên vụ nổ một cách bình tĩnh. Người có mái tóc trắng nổi bật nói:



"Cậu ta... thật sự phải dùng đến Atomic Explosion. Xem ra đối thủ lần này rất mạnh mẽ."

Người con trai có mái tóc đen và cơ thể cao lớn thêm vào.

"Chúng ta cũng nên chạy đi, thứ đó sẽ lan đến đây khá nhanh đó."

Cuối cùng, người phụ nữ tóc đen với sát khí ẩn dưới đôi mắt đỏ máu tuyệt đẹp thì thầm:

"Không biết tên khốn nào dám gây sự với Os nhỉ, nếu có gặp lại chắc chắn tôi sẽ khiến sợi dây số phận của hắn ta xui xẻo tột cùng. À, mà chắc hắn cũng chẳng sống nổi đâu."

Sau khi nói chuyện xong, cả ba cùng kích hoạt ma pháp, bay với tốc độ xé gió khỏi thành phố để tránh vụ nổ lan tới. Điều đặc biệt hơn cả là không ai trong số họ mảy may lo lắng cho Osiris. Không phải vì họ không quan tâm tới cậu ta, mà là vì lòng tin. Chỉ những ai từng tham gia cuộc đại chiến ở tầng 4 mới hiểu được nỗi ám ảnh mang tên The Grim Reaper of the Sky đáng sợ đến cỡ nào.

Và cả ba người họ đều cùng đồng hành với Osiris trong rất nhiều trận chiến. Họ hiểu cậu ta không chỉ mạnh. Osiris rất, rất mạnh. Tuy nhiên, chỉ riêng điều đó không làm nên cậu ta của hiện tại. Lie, Leo và Lilian đều biết sự quỷ quyệt, gian xảo nhưng cũng độc đoán của con quỷ đội lốt rồng Osiris là kinh khủng như thế nào. Một khi cậu ta đã kích hoạt Atomic Explosion tức là cậu ta đã nghĩ ra cách tồn tại và trốn thoát.

...

Ở một góc khác của thành phố, Fontains de Rolanne đứng vững vàng trên một con cá đuối có sải vây dài 3m đang "bơi" giữa không trung. Hai mắt cô nhìn lên bầu trời, chứng kiến vụ nổ hình nấm hùng vĩ. Đôi chân cô đang run rẩy dữ dội dưới áp lực đáng kinh ngạc của lượng mana mà ma pháp tỏa ra. Đôi mắt một vàng một lục của cô khẽ xao động, phản phất sự sợ hãi. Miệng Fontains mấp máy, thì thầm:

"Atomic Explosion... Ai là người đã thi triển thứ này vậy chứ?

Tuy hỏi như vậy nhưng trong đầu cô đã vô thức xuất hiện hình ảnh của một người. Đó là thanh niên với chiếc mặt nạ rồng. Đôi mắt vàng sáng tuyệt đẹp ẩn dưới lớp mặt nạ đó đã để lại trong cô nỗi ám ảnh cũng như sự kính trọng sâu sắc. Tuy nhiên, cô cũng không để sự sợ hãi che mờ lý trí lâu trước khi nghiến răng. Trong một khoảng khắc, con cá đuối xoay người, chở theo tiểu thư Rolanne bay đi khỏi thành phố.



...

Khi vụ nổ đã tan đi, chỉ còn lại làn khói đen mịt mù, cơ thể tôi dần rơi xuống từ trời cao, nó đã tới giới hạn. Tuy nhiên, với sự tỉnh táo còn lại, tôi nhanh chóng hình thành một ma pháp trận gió, khiến bản thân tiếp đất an toàn. Cả người tôi dính đầy bồ hóng, quần áo đã rách tả tơi. Nhiều vết hằng và chém khắc sâu vào da thịt. Do tôi là người thi triển nên Atomic Explosion không thể gây sát thương lên tôi. Tuy nhiên, khi cơ thể tôi bắt đầu suy yếu, đã có nhiều huyết thủ và huyết đao xuyên qua được lớp phòng thủ của Lesser Dragon Weapon. Để tiết kiệm mana, tôi đã không hóa chúng thành ảo ảnh mà chấp nhận chịu một chút sát thương. Tích tiểu thành đại, cho nên bây giờ cơ thể tôi mới nhìn tàn tạ tới vậy.

Tuy nhiên, bên trong nó còn tồi tệ hơn rất nhiều. Đa số xương đã vỡ vụn, gân thịt và bó cơ đứt toạc. Nhiều mạch máu cũng đã vỡ ra. Dù có cố gắng nhưng hiện tại tôi thậm chí không thể di chuyển một ngón tay. Dù có trở về dạng rồng thì kết quả cũng vậy thôi nên tôi còn chẳng thèm thử. Hơn nữa, mana tôi đã cạn kiệt, khiến tôi cùng chẳng thể hồi phục vừa đủ cho bản thân. Đây là hậu quả của việc đẩy cơ thể đến giới hạn bằng cách hoạt động liên tục kết hợp Gia tốc tức thời rồi thi triển Atomic Explosion.

Khi màn khói dần tan đi, bóng dáng của một thanh niên với mái tóc và đôi mắt đỏ máu dần hiện ra. Cơ thể anh ta cũng tàn tạ không kém tôi, nếu không muốn nói là hơn. Máu chảy khắp cơ thể, phủ lên Philip một màu đỏ thẵm. Quần áo đã hoàn toàn bị thiêu rụi, nhiều lớp thịt bị cháy đen. Ngay cả xương sườn cũng lộ ra ngoài và vẫn đang đỏ rực lên do sức nóng.

Hai đồng tử tôi co rụt lại. Cố gắng dùng hết lượng mana còn lại, tôi chữa trị cho bản thân. Được nhiêu hay nhiêu, có còn hơn không.

Tuy nhiên, dù có hy sinh hết tất cả, tôi vẫn chỉ bất động. Philip càng đến gần, tôi càng cố vùng vẫy, nhưng vô vọng. Ngay khi anh ta chỉ còn cách tôi một mét, sự tuyệt vọng ngày càng hiện rõ trong mắt tôi. Ngay cả việc nghiến răng tôi còn chả làm được, nếu không thì có lẽ tôi đã nghiến đến nát cả hàm rồi. Khi đã chắc chắn tôi đang nhìn thẳng vào anh ta, miệng Philip mấp máy, khẽ nói:

"Làm tốt lắm."

Và rồi, bán ma cà rồng gục xuống, chết ngay tại chỗ. Dòng thông báo hệ thống truyền đến, khiến tôi đứng hình.

[ Bạn đã giết được Philip Von Deahrius lv18 ]

[ Bạn đã thăng cấp lên lv31 ]

[ Ma pháp cơ bản ( cấp cao ) đã thăng cấp lên lv2 ]

[ Gia tốc tức thời đã thăng cấp lên lv7 ]