Tôi Có Thuật Đọc Tâm

Tôi Có Thuật Đọc Tâm - Chương 13: Rót Mật Bên Tai




Hai ông bà không phải người chưa từng xa nhà, nhưng xa nhất cũng chỉ là vào thành phố khám bệnh thôi.



Sau đó bọn họ đã biết được không xa lắm trong miệng bọn trẻ là bao xa.



Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư, hai ông bà nghĩ thầm, bọn họ đây là tin tà của Bạch Thư rồi. Có câu nói ba tuổi đã khác cả một thế hệ, bọn họ lớn tuổi rồi, khác biệt thế hệ với lớp trẻ quá nhiều, nói chuyện cũng không chung một tần số.



Bọn họ đoạn đường này đều ngồi xe, nghỉ ngơi, đi máy bay, ngồi xe... Gấp rút lên đường như vậy.



Cũng may vẫn luôn có người đưa đón bọn họ, lại có đầy đủ thời gian nghỉ ngơi, cũng không có quá mệt mỏi.



Chờ đến Thượng Hải, đi đến nơi ở của Hàn Tư Ân, ông bà nhìn thấy biệt thự độc lập trực tiếp sợ hết hồn.



Vốn cho là khách sạn bọn họ ở đã đủ xa hoa đủ xa xỉ, không nghĩ tới trên đời này còn có người biến khách sạn trở thành nhà ở.



Bà nội sờ tiền mặt mình lén mang đến, nghĩ thầm chút tiền bọn họ mang đến này cũng không biết có đủ phí dụng cho Bạch Thư ở đây hay không.



Hàn Tư Ân mang ông bà đi vào phòng khách, bên trong đệm chăn ga trải giường các thứ đều là mới tinh.



Biệt thự có người cố định đến quét tước, cho dù căn phòng lâu không có người ở cũng sạch sẽ vô cùng.



Biết ông bà có chút xoắn xuýt, khi Hàn Tư Ân đưa người đến phòng khách dùng cánh tay đụng Bạch Thư bên cạnh một cái.



Anh không quen khuyên người, việc này phải để Bạch Thư làm thôi.



Bạch Thư nhìn đệm chăn mới tinh trong phòng khách cười thật tươi, cậu thế nhưng vẫn còn nhớ chuyện lúc trước Hàn Tư Ân nói phòng khách lâu ngày không ai ở không có đệm chăn mới. Cậu lúc đó quá gấp gáp, còn thề nói sẽ không ham muốn sắc đẹp.



Có một số việc càng nghĩ càng cảm thấy thiệt thòi, cảm nhận được người khác lén đụng mình, Bạch Thư nhướng mày với Hàn Tư Ân, sau đó cười hì hì nói: "Ông bà nội, chờ con có tiền rồi, con cũng mua cho ông bà một cái biệt thư lớn như vậy để ở."



"Chúng ta lớn tuổi, phòng trong nhà còn ở không xong, nói chi đến ở biệt thự lớn." Bà nội cười nói.



Bạch Thư: "Chỉ là chuyện đổi nơi khác để ở thôi mà, chủ yếu cho tâm trạng mới mẻ. Ông bà cứ trải nghiệm cảm giác ở biệt thự đi đã, đến lúc đó sẽ quen."



Ông bà bị cậu chọc cười, bất giác bình tĩnh lại.



Buổi tối, Hàn Tư Ân mang mọi người ra ngoài ăn cái cơm, món ăn đặc sắc nguyên liệu tươi sốt mùi vị ngon miệng, ông bà ăn rất vui vẻ, chỉ là có hơi xót tiền. Tuy rằng bọn họ không nhìn thấy hóa đơn, nhưng nhìn cách bài trí phòng ăn và phục vụ, trong lòng họ cũng biết chắc chắn rất đắt.



Cơm nước xong quay về nhà, sau khi ông bà tắm rửa đi ngủ, Bạch Thư chui vào trong chăn của Hàn Tư Ân, ngón tay vẽ vòng vòng trước ngực Hàn Tư Ân bắt đầu hỏi tội: "Không phải nói trong phòng khách không có đệm chăn sao?"



Hàn Tư Ân cầm lấy tay cậu, bình tĩnh nói: "Mới vừa cho người đi mua đấy."



Bạch Thư hừ hừ: "Em không tin, anh chính là muốn ngủ cùng em, cố ý ở đó gạt em."



Hàn Tư Ân dung túng nói: "Được rồi, là anh muốn ngủ cùng em. Quan hệ của chúng ta, ngủ cùng nhau không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?"



Trong lòng Bạch Thư vốn có ngọn lửa nho nhỏ, bị Hàn Tư Ân vừa nói như thế, ngọn lửa nhỏ lập tức lớn lên, bùm một phát bốc cháy.



Phòng của hai người có thiết bị cách âm rất tốt, ít nhất sẽ không vì tiếng giường kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên mà kinh hồn bạt vía.

Hai người dán thật chặt lấy nhau, cùng nhau hôn môi.



Trước khi xảy ra tình trạng lửa cháy không thể dập tắt, Hàn Tư Ân ngăn lại Bạch Thư, chậm rãi dẹp loạn kích động nửa người dưới.





Thời điểm Bạch Thư bị đẩy ra, ánh mắt còn có chút mơ màng, vẻ mặt khó hiểu nhìn anh.



Cậu rõ ràng cảm nhận được Hàn Tư Ân kích động, chỉ là không biết tại sao phải nhịn khổ cực như vậy, chẳng lẽ là không được? Nhìn cũng không giống...



Gân xanh trên trán Hàn Tư Ân nảy lên, không đợi Bạch Thư ở đó tiếp tục suy nghĩ miên man, anh đã bắt lấy tay người này, ở bên tai cậu nghiến răng nghiến lợi nói: "Ai không được? Nếu không phải sợ em ngày mai không rời được giường, anh cần phải nhịn sao?"



Khi lần đầu tiên bị Bạch Thư nghi ngờ, hai người còn chưa xác định quan hệ. Khi đó biết rõ tiến thêm một bước nữa quan hệ giữa hai người sẽ hoàn toàn thay đổi, mà hai chữ không được vẫn kíƈɦ ŧɦíƈɦ anh.

Hiện tại cũng giống như vậy, biết rõ Bạch Thư không phải ý này, nhưng vẫn rất muốn để em ấy lập tức cảm nhận trực tiếp độ tồn tại của chính mình.



Bạch Thư: "..."



Bạch Thư vội dỗ dành: "Em cũng chỉ là tùy hứng nghĩ thế thôi, anh có được hay không em còn có thể không biết sao."



Nói xong lời này, cậu mím môi không dám trêu chọc Hàn Tư Ân nữa.



Không phải là không muốn, mà là ngày mai còn có chuyện quan trọng, ông bà vẫn đang ở đây, hơn nữa đây là lần đầu tiên của hai người, chung quy phải làm tất cả mọi thứ đều thật hoàn mỹ mới được.




Khi lý trí còn chưa quay về, người luôn dựa vào cảm tính mà làm việc.



Khi lý trí đã tỉnh táo quay về, lại sẽ suy xét rất nhiều tính huống hiện tại.



Đại não của Bạch Thư trải qua chuyện vừa rồi đã tỉnh táo cực kỳ, đương nhiên sẽ không nói những lời không lý trí.

Nhìn Bạch Thư như vậy, Hàn Tư Ân vô lực nghiêng người ngã ở trên giường, anh lẩm bẩm nói: "Em chính là khắc tinh của anh mà."



Bên trong phòng rất yên tĩnh, Bạch Thư nghe được lời này, cậu nói: "Anh cũng là khắc tinh của em."



Cậu nói ra còn rất vui vẻ, là khắc tinh của nhau, là nhược điểm của nhau, cuối cùng co lại thành một câu, yêu thích lẫn nhau.



Hàn Tư Ân nhìn cậu đắc ý vui mừng, cũng cảm thấy mừng theo.



Ngày hôm sau, Cảnh Yến đến đây, hắn chuẩn bị mang theo Bạch Thư cùng ông bà đến thăm trường học.



Hàn Tư Ân vốn cũng muốn vào trong sân trường, mà Cảnh Yến ngăn anh. Cảnh Yến nói Hàn Tư Ân hiện tại vẫn là minh tinh, tuy không có bao nhiêu fans, nhưng thân phận vẫn còn đó.



Trường cấp ba có học sinh nội trú, hầu như đều đã thành niên, yêu thích minh tinh nhiều kiểu nhiều loại, lỡ như bị người khác nhận ra lại khiến Bạch Thư dính thị phi.

Cuối cùng, Hàn Tư Ân đồng ý.



Anh cùng đi, nhưng không cùng mọi người xuống xe vào thăm trường học, chỉ ngồi ở trong xe chờ bọn họ.



Đương nhiên vì để tránh lỡ như, bọn họ còn đổi một chiếc xe khác.



Lần này Cảnh Yến mang Bạch Thư đến đây chỉ là để biết hiệu trưởng cùng giáo viên, xác định giờ giấc đi học, cũng không phải lập tức tới học ngay.



Mọi chuyện giải quyết rất thuận lợi, bọn họ rất nhanh đã đi ra.



Ông bà lần này đã hoàn toàn yên tâm, trên đường trở về luôn dặn dò Bạch Thư phải học tập thật giỏi.



Điều kiện tốt như vậy, trường học cũng tốt như vậy, không học tập cho giỏi cũng rất xấu hổ.




Bạch Thư chỉ có thể không ngừng gật đầu.



Nhìn bầu không khí, Cảnh Yến liếc nhìn Hàn Tư Ân ngồi bên phó lái nói: "Đã nói chuyện với giáo viên rồi, thứ hai tuần sau chính thức lên lớp."

Hôm nay là thứ tư, đến thứ hai còn có vài ngày, có thể nghỉ ngơi một quãng, sau đó sẽ phải triệt để rơi vào trạng thái học tập vất vả.



Hàn Tư Ân gật gật đầu.



Mấy ngày sau đó, Hàn Tư Ân còn cho người đặc biệt dẫn Bạch Thư cùng ông bà vui chơi quanh Thượng Hải, ở bên ngoài ăn uống.



Ông bà một mặt vui vẻ, dù sao cũng được ngắm rất nhiều phong cảnh, chụp hình cũng rất nhiều, mặt khác vừa sợ hãi lại vừa xót, Thượng Hải đắt đỏ, một bát mì cũng đến mấy chục tệ, tính ra ăn mặc mấy ngày nay bọn họ đều không trả nổi.



Tối thứ bảy, cho dù Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư khuyên thế nào, hai người cũng nhất quyết không muốn ra khỏi cửa.



Nếu không khuyên nổi, hai người cũng không có tiếp tục khuyên nữa.



Đêm hôm đó, ông bà nhân lúc Hàn Tư Ân lên lầu làm việc đã gọi Bạch Thư tới trước mặt nói: "Ngày mai hai ông bà sẽ về."

Bạch Thư sửng sốt, muốn nói gì đó lại bị bà nội chặn lại: "Thứ hai con phải đi học rồi, con không ở đây, hai ông bà ở lại cũng không thoải mái."



"Đúng thế, phòng có tốt đến đâu cũng không bằng cái ổ của mình được." Ông cụ mộc mạc nói: "Ở mấy chục năm rồi, đổi nơi khác không có quen, ông bà nhớ nhà."



Bạch Thư im lặng, cậu hiểu ý của hai người.



Bà nội kéo tay cậu nói: "Bạch Thư con nói thật cho bà biết, Tiểu Hàn có phải có quan hệ đặc thù gì với con không?"



Bạch Thư khẩn trương, nghĩ thầm bà nội từ bao giờ lại thời thượng thế, chẳng lẽ bà đã biết Hàn Tư Ân là người yêu của mình?



Cậu nhìn bà nội lại nhìn ông nội thật thà chất phác, miệng mấp máy mấy lần, vẫn cứ sững sờ không nói nên lời.



Bà nội nhìn cậu như vậy lại tràn ngập ý cười hài lòng: "Được rồi, bà biết rồi, người ta trên nóc nhà còn có bể bơi, sao có thể chưa từng thấy sông núi, nhất định muốn đi du lịch cũng không cần thiết phải vào trong hang núi quê ta đúng không."

"Con nói cho bà nội nghe, cậu ấy có phải bạn bè thân thích gì của bố mẹ con không? Con có phải là sợ ông bà đau lòng, cho nên không dám nói việc này?"



Bạch Thư nghẹn một hơi trong cổ họng, cậu ho sặc sụa, khụ đến đỏ hết cả mặt.



Ông nội ở bên cạnh không vui nói: "Bảo bà đừng nói thì bà nhất định đòi nói, xem dọa sợ thằng bé rồi kìa."



Bà nội cũng không nghĩ tới Bạch Thư phản ứng lớn như vậy, vội vàng vỗ lưng cho Bạch Thư, mãi đến khi ho khan dừng lại.



Bạch Thư lau miệng, sau đó nhìn ông bà nói: "Ông bà nội, trí tưởng tượng của hai người quá phong phú. Nếu như thật sự muốn nói là quan hệ gì, vậy thì Hàn Tư Ân trước đây có một người bạn, trông rất giống con."



Nói Bạch Văn Hãn với Hàn Tư Ân là bạn bè của nhau cũng được đi, hai người cũng tính là bạn mà nhỉ.

Mặc kệ có tính hay không, vào giờ phút này, bọn họ chính là.



Bà nội bừng tỉnh: "Người bạn kia..."



"Không tìm được, cũng liên lạc không được." Bạch Thư nói: "Nói tóm lại, không phải như ông bà tưởng tượng đâu."



"Con chính là ngốc mà." Bà nội nói: "Nếu ngoại hình giống nói không chừng còn có liên quan đến nhau. Tiểu Hàn có năng lực, con bảo cậu ấy tìm thử cho con xem, biết đâu lại tìm được người thân. Đã nhiều năm như vậy, nhà ai lạc mất con lại không đau lòng chứ."



"Quần áo con mặc năm đó bà vẫn còn giữ lại, chúng ta già rồi không ở cùng con được thêm bao lâu, nếu như thật sự có thể tìm được người thân ông bà cũng yên tâm. Đương nhiên, nếu như bọn họ đối tốt với con thì con hãy nhận bọn họ, nếu như đối với con không tốt, cũng không cần nhận bọn họ."

Bà nội lải nhải dặn dò, đắn đo suy nghĩ tất cả đều là vì tốt cho cậu, Bạch Thư lẳng lặng nghe.



Chờ bà nói xong, Bạch Thư đáp: "Vâng, con biết rồi."



Tuy nói như vậy, nhưng cậu mơ hồ cảm thấy, ở nơi này cậu sẽ không tìm được người thân.



Ông bà lúc này mới yên tâm, bà nội nói: "Con đi bảo Tiểu Hàn chuyện ngày mai ông bà về quê đi, mấy ngày nay làm phiền cậu ấy rồi."



Bạch Thư vâng lời.



Cậu ra khỏi phòng thì nhìn thấy Hàn Tư Ân đang ngồi trong phòng khách, Bạch Thư ngồi xuống trước mặt anh nói ra dự định của ông bà, Hàn Tư Ân nói: "Vậy anh bảo người đặt vé."



Bạch Thư gật gật đầu, Hàn Tư Ân nắm lấy tay cậu nói: "Dọc đường đi đều có người đưa đón, không cần lo lắng."



Bạch Thư nở nụ cười, nói: "Em không có lo lắng." Chỉ là ly biệt luôn khiến lòng người sinh vẻ u sầu, mặc dù rất cảm giác nhè nhẹ, nhưng vẫn ở trong tim.

Hàn Tư Ân khẽ ừ một tiếng.



Ngày cuối tuần, Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư đưa ông bà lên máy bay.



Hàn Tư Ân sắp xếp người đưa ông bà về, chờ đến một tỉnh thành khác, Trương Sinh sẽ đón ông bà về làng.



Mặc dù biết tất cả đã sắp xếp xong, Bạch Thư vẫn cứ chờ đến khi máy bay cất cánh mới rời khỏi.



Về đến nhà, lúc dọn dẹp phòng ngủ cho khách, Bạch Thư phát hiện tiền mặt được bọc vải đỏ dưới gối.



Trong nháy mắt nhìn thấy tiền, cậu đã biết suy nghĩ của ông bà, hai người sợ cậu không nhận, cố ý để lại.



Bạch Thư đương nhiên biết tài sản của ông bà, nhìn số tiền này, cậu có chút nói không ra lời.



Hàn Tư Ân đi tới đặt tiền được vải đỏ gói kỹ vào tay cậu, nói: "Ông bà cho em thì em cứ nhận đi, anh đã thay em chuẩn bị cho hai người tiền lì xì càng lớn hơn rồi."

Bạch Thư nắm tiền thật chặt, mắt sáng rực lên, cậu nhào lên ôm lấy eo người trước mặt: "Hàn Tư Ân, anh là người đẹp nhất trên đời này, cũng là người tốt nhất trên đời này."



"Định rót thuốc mê cho anh đấy à?" Hàn Tư Ân khẽ cười, nói: "Không rót cũng nghe lời em, nhưng rót nhiều quá lại khiến người ta hôn mê mất?"



"Vậy anh có nguyện ý bị em rót không?" Bạch Thư ngang ngược nói.



Hàn Tư Ân: "Nguyện ý, đương nhiên nguyện ý."



Bạch Thư nghẹn hơi cười rộ lên, nói cứ như cậu là yêu nữ hại nước ý.



Hai người đang ôm ấp dính lấy nhau, Cảnh Yến lại gọi điện tới.



Bạch Thư vội ho một tiếng đi thu dọn đệm chăn, để lại Hàn Tư Ân nhận điện thoại.



Cảnh Yến luôn cảm thấy giọng Hàn Tư Ân khi nhận điện thoại có chút ngột ngạt cùng lạnh lẽo, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: "Ông chủ, tôi muốn ký hợp đồng với một người, việc này có chút phức tạp, hay là hiện tại tôi đến nhà cậu nói chuyện với cậu."

Hàn Tư Ân ừm một tiếng: "Anh dẫn người đi theo luôn." Tiền của anh cũng không phải gió lớn thổi tới, anh muốn nhìn xem có đáng ký hay không đã.



Cảnh Yến vội đáp: "Được, chúng tôi lập tức qua đó."