Tôi Coi Cậu Là Anh Em

Chương 15




Phương Mặc vì điều này mà tâm tình sa sút.

Sau khi cùng nhau ăn xong, Hứa Hi Nhiên lại đưa cậu đi dạo quanh trường, dẫn cậu làm quen với cụ thể từng nơi như thư viện, khán phòng, nhà thi đấu, sân bóng rổ, cửa hàng tiện lợi, quán cà phê, Malatang.. Rồi mời cậu một ly trà sữa.

Lần này bốn bỏ lên năm làm tròn lên có thể xếp vào dạng hẹn hò, nhưng Phương Mặc nhìn hình cô gái 2D ở trên ly trà sữa dễ dàng bị cậu xem nhẹ, trong lòng không khỏi có cảm xúc lẫn lộn.

Đây thực sự là tình địch của cậu.

Hứa Hi Nhiên mời cậu uống trà sữa thực ra là có mục đích khác. Thêm một cốc này của ngày hôm nay, thẻ điểm của anh sẽ đủ điểm, có thể đổi lấy một chiếc móc khóa acrylic.

"Quá ngọt, tôi mỗi lần uống đều ngọt đến choáng váng đầu, bỏ đi thật lãng phí," Anh nói với Phương Mặc, "Cậu có thích không, nếu thích ngày mai tôi lại mời cậu."

Phương Mặc thở dài: "Ngày mai cậu mời Trâu Thuấn a, cậu ta thích ngọt."

Ăn xong cơm tối Phương Mặc trở về phòng ngủ của mình, thừa dịp Lưu Tiểu Sướng không có ở đó gọi điện thoại phàn nàn với Trâu Thuấn.

Ai ngờ phía bên kia ngữ khí tiếp điện thoại còn ủ rũ hơn cậu.

"Cậu hôm nay không phải đi gặp người trong lòng sao, thế nào rồi?"

Trâu Thuấn trầm mặc một hồi, sâu kín nói: "Tớ muốn giết tên cẩu nam nhân kia sau đó tự sát."

Phương mặc quá mức sợ hãi với lời nói phạm tội của cậu: "Hắn làm gì cậu rồi? Cậu đừng kích động, bình tĩnh một chút, chuyện gì từ từ nói, thật sự không được còn có thể đi tìm cảnh sát!"

".. Hắn tặng tớ một lọ nước hoa." Trâu Thuấn nói.

"Hả?" Phương Mặc mờ mịt, "Cái này không tốt sao?"

"Hương của nữ," Trâu Thuấn nói, "Tớ vô cùng vui vẻ nhận lấy, hỏi hắn tại sao đột nhiên nghĩ đến tặng tớ cái này, cậu đoán hắn nói thế nào?"

Phương Mặc đoán, nhưng không dám nói ra những gì mình đoán.



Trâu Thuấn không đợi cậu trả lời, nói tiếp: "Hắn ta nói đó là món quà để tặng cho đối tượng xem mắt, sau khi mua nó, mới nghe người phụ nữ kia nói không thích mùi hương này."

"Ách.." Quá thảm, cậu đã đoán đúng.

"Tớ không có đem cái chai đập nát tại chỗ dùng miếng thuỷ tinh một đao dọa giết hắn đều là dựa vào lực ý chí." Trâu Thuấn nói.

"..."

Phương Mặc rất muốn an ủi, nhưng đáng tiếc không tìm được từ thích hợp mà nói. Trâu Thuấn bên ngoài luôn độc mồm độc miệng nhưng thực chất trong lòng lại rất mềm yếu. Bây giờ nói được rất hung, khẳng định lúc đó đã buộc chính mình miễn cưỡng cười vui.

"Tớ nói tại sao hắn lại đột nhiên hào hứng như vậy, đặc biệt chạy đến địa phương vắng vẻ này tìm tớ ăn cơm," Trâu Thuấn nói, "Vì cái gì tặng tớ? Bởi vì một nghìn tám trăm tệ (~6.480.000), mua cũng mua rồi, không nỡ ném đi. Cùng người ta gặp mặt hai lần, hắn cũng thật đúng là cam lòng tặng."

"Dù sao cuối cùng vẫn là tặng cho cậu đúng chứ.."

"Đi con mẹ nó! Tớ hiếm lạ ư?" Trâu Thuấn hô to, "Tớ một bình đánh chết hắn!"

".. Vậy cậu nhận rồi sao?"

Trâu Thuấn không có lên tiếng.

Xem ra là nhận. Cậu ở trước mặt Phương Mặc hung hãn một chút, không chừng lúc đó còn đối với người ta khách khí biểu đạt lòng biết ơn.

"Coi như là vì nguyên nhân này, hắn cũng nghĩ muốn tặng cậu đầu tiên, hơn nữa còn là đặc biệt tới đây tự tay đưa đến trên tay cậu, không có tuỳ tuỳ tiện tiện gửi cái bưu kiện, có phải hay không?" Phương Mặc nói.

"Bởi vì tớ nói mời hắn đi ăn tối."

"Hắn cũng không thiếu bữa cơm này?"

".. Cuối cùng là hắn trả tiền," Trâu Thuấn nói, "Hắn nói tớ vẫn còn là sinh viên, ngại ngùng để tớ ra tiền, để sau này khi tớ tốt nghiệp đi làm lại mời hắn sau."

"Cái này còn không phải rất tốt ư? Vậy hắn chính là đặc biệt đến tặng đồ cho cậu, lại mời cậu đi ăn tối, nghe có vẻ rất.."

"Rất cái gì?" Trâu Thuấn biết rõ còn cố ý hỏi.

"Rất.. Rất đáng cho cậu vui vẻ một chút." Phương Mặc nói.

Cậu cảm thấy hành động của nam nhân kia ít nhiều có chút ái muội. Nhưng lại sợ chính mình nói gì, khiến Trâu Thuấn để vào trong lòng bắt đầu ôm chờ mong, vạn nhất thất bại sẽ chịu không nổi.

"Hắn còn hẹn tớ sau khai giảng tìm ngày không có tiết lên lớp cùng đi xem phim." Trâu Thuấn còn nói.

"Cái này tớ thật không thể hiểu rồi," Phương Mặc nói, "Nghe có vẻ cũng không tồi, đáng để cậu giận đến vậy sao?"

"Giúp hắn chọn món quà khác cho nữ nhân kia, thuận tiện đi xem phim." Trâu Thuấn nghiến răng nghiến lợi.

"Cái này.." Phương Mặc chần chờ một chút, "Cậu đồng ý rồi sao?"

".. Tớ rất tức giận," Trâu Thuấn ở đầu bên kia điện thoại than thở, "Mặc Mặc tớ thật sự rất tức giận a! Tớ vậy mà đồng ý rồi!"



Phương Mặc thở dài thật dài: "Không có biện pháp, thẳng nam vốn đều là ngốc X. Đừng buồn nữa, ngày mai mời cậu uống trà sữa."

Trâu Thuấn một hơi uống cạn hai cốc lớn.

Hứa Hi Nhiên cuối cùng cũng được đổi chiếc móc khóa mà anh ngày đêm mong nhớ, không kìm được vui mừng, ngắm nhìn một hồi tiểu tâm dực dực cẩn thận cất vào. Sau đó, anh lại vui vui vẻ vẻ mua cho Phương Mặc một cốc, nhận được một thẻ tích điểm mới.

"Cậu không phải đã có rồi sao?" Phương Mặc không rõ hỏi.

"Chỉ có một chiếc" Hứa Hi Nhiên nói, "Cái này để cất đi, còn một cái lấy ra dùng."

Phương Mặc nhíu mày, không có lên tiếng. Trâu Thuấn cắn ống hút nhìn hai người bọn họ, cũng không nói chuyện.

Hứa Hi Nhiên vui rạo rực cùng hai người đến câu lạc bộ.

Vốn là hôm nay Phương Mặc không cần đến, nhưng thứ nhất cậu muốn đi cùng Trâu Thuấn, thứ hai là cậu đối với hoạt động này có chút hiếu kỳ, thứ ba là ý đồ đến gần Hứa Hi Nhiên, vì vậy tham gia náo nhiệt. Cửa vừa mở ra, cậu cùng Trâu Thuấn lập tức sửng sốt. Bên trong khí thế ngất trời, còn loạn thất bát tao.

Lúc trước cậu có âm thầm làm bài tập, tìm hiểu sơ bộ về những người yêu thích anime. Cậu nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy những dãy giá sách, đủ loại truyện tranh, hoặc thiết bị trò chơi điện tử, với một vài chiếc kính kỳ dị, hoặc là những chiếc T shirt hoạt hình, hoặc là mặt mũi tràn đầy thanh xuân hèn mọn bỉ ổi nam tử.

Không nghĩ tới trong phòng đại đa số đều là nữ, hơn nữa còn là các cô gái thoạt nhìn như rất ngoan.

Các cô gái hoặc ngồi hoặc đứng, đều đang bận rộn với công việc thủ công. Còn có một người đang nằm rạp trên mặt đất, dùng sơn acrylic để vẽ hoa văn lên tấm vải.

Khi Hứa Hi Nhiên vừa mở miệng chào hỏi mọi người, đáp lại rải rác. Mãi cho đến khi có người ngẩng đầu lên, phát hiện có hai người con trai xa lạ đi cùng anh.

Sự sụp đổ của Trâu Thuấn có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Cậu bị một đám nữ sinh vây quanh, yến gầy hoàn mập, vốn nên là đãi ngộ khiến người ghen tỵ. Cậu nhưng là thần sắc bối rối, ánh mắt không biết nên đặt ở đâu, cả người câu nệ đến cực điểm.

Bởi vì Phương Mặc trước đó có nhắc trước, vì vậy Hứa Hi Nhiên cũng đã biết đại khái nguyên nhân. Anh muốn giúp đỡ, lại lo lắng sau khi các cô gái biết được tính hướng của Trâu Thuấn sẽ trở nên cảm thấy hứng thú đối với cậu.

"Thật là rất giống, quá phù hợp rồi! Làn da tốt như vậy, đến lúc đó trang điểm cũng thật dễ dàng!"

Các cô gái xôn xao, hiển nhiên là đối với cậu vô cùng hài lòng.

Vốn không được tính là cao lớn Trâu Thuấn chớp chớp con mắt, đem chính mình thu nhỏ lại.

Phương Mặc có lẽ cũng rất muốn cứu cậu, đáng tiếc bản thân khó bảo toàn. Các cô gái rất nhiệt tình lại mạnh dạn, chủ động hỏi cậu có hứng thú tham gia hay không.

"Không, không, tôi không biết gì về những thứ này, tôi chỉ là cùng bạn qua đây." Phương Mặc lắc đầu liên tục.

"Không phải tôi với cậu đã cùng nhau xem rồi sao. Tôi giảng giải cho cậu nhiều như vậy, sao có thể tính là không biết," Hứa Hi Nhiên trước mặt dỡ đài, "Cậu ít ra cũng phải là một nửa chuyên gia."

Phương Mặc đỡ trán: "Nhưng trong này chắc cũng không có vai hợp với tôi rồi.."

Cậu cái này là nói bậy. Mặc dù hầu hết tôn sùng các câu chuyện đều là nữ sinh, nhưng so sánh với các tác phẩm bình thường, thường ưa thích hình dung thiết lập nhân vật nam không phải cao lớn thô kệch thì chính là hèn mọn bỉ ổi, trong bộ anime này nhân vật có tướng mạo đẹp trai, mị lực nam tính cũng có thể đếm ra mấy cái. Cũng bởi vậy, có không ít cô gái thích bộ anime này, có thêm nhân vật xuất sắc, là hit lớn trong vòng COS gần đây. Hứa Hi Nhiên rất chắc chắn rằng anh đã nhấn mạnh điểm này vào buổi tối cùng nhau giám thưởng hôm đó.



Dựa vào ngoại hình của Phương Mặc, có thể dễ dàng nắm bắt được một số nhân vật.

Thấy cậu rõ ràng là đang chống cự, Hứa Hi Nhiên thôi không nói nhiều nữa. Thật không may, có người có mặt tại đó có ý nghĩ khác với anh, và suy nghĩ đó còn quá phận hơn rất nhiều.

"Có a.. Sao lại không có chứ" Có cô gái cười nói, "Cậu lớn lên đẹp trai như vậy, mặc nữ trang khẳng định đẹp không kém."

Phương Mặc phun ngay tại chỗ: "Không được không được, tôi xem một chút là được rồi."

Cậu nói xong yên lặng lui về phía sau, trốn trong góc tường.

Hứa Hi Nhiên cũng phun. Phun xong nghĩ lại rồi phì cười. Anh đi đến bên cạnh Phương Mặc, nói nhỏ với cậu: "Thực sự không thử một chút ư, tôi cũng cảm thấy cậu rất thích hợp."

"Cậu bệnh tâm thần!" Phương Mặc phi một đao bằng ánh mắt cho anh.

"Cậu đừng kích động a. Trong câu lạc bộ của chúng tôi có một cậu trai vóc dáng nhỏ nhắn, lúc trước cũng liều chết không theo. Bị các cô gái buộc thử một lần," Hứa Hi Nhiên nói, "Bây giờ không phải cũng quen rồi sao. Cậu có nghe qua câu nói, nữ trang chỉ có không lần hoặc vô số lần. Thử nghiệm một lần là không còn lối về rồi."

"Cậu nói người con trai đó.. không phải là cậu đấy chứ?" Phương Mặc thận trọng nhìn anh.

"Tôi nói là người có vóc dáng nhỏ," Hứa Hi Nhiên nhanh chóng phủ nhận, "Tôi so với cậu còn cao hơn một chút đấy?"

"Vậy.." Phương Mặc duỗi ra ngón út, "Người kia có phải hay không cái kia?"

"Đương nhiên không phải," Hứa Hi Nhiên hiểu ngay lập tức, "Thẳng đó, chính là yêu thích chính mình ở trong gương đi."

Phương Mặc chấn kinh rồi, thẳng nam loại sinh vật này thật sự là sâu không lường được.

"Sao cậu không thử một chút?" Cậu hỏi Hứa Hi Nhiên.

Hứa Hi Nhiên lại tiếc nuối thở dài: "Đã thử qua, nhìn không đẹp nên quên đi. Tôi là một trong số ít người đã khích lệ bản thận rời đi sau một lần trải nghiệm."

Phương Mặc im lặng. Cậu trầm mặc một lát sau, lặng lẽ hướng bên kia chậm rãi tiến lên vài bước thử cùng Hứa Hi Nhiên kéo ra khoảng cách.