Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không? - Chương 18: Chương 18




Sau khi tắm xong, Phó Hàn Chu mặc áo ngủ của Tô Vân Cảnh.

Trên quần áo mang theo hương xà phòng nhàn nhạt giống như đúc mùi hương trên người Tô Vân Cảnh, hắn rất thích ngửi.

Lúc hai người tắm rửa xong còn chưa đến 8 giờ, Tô Vân Cảnh hỏi Phó Hàn Chu, "Cậu muốn xem TV không, bây giờ kênh thiếu nhi hẳn là vẫn còn chiếu phim hoạt hình."

Phó Hàn Chu không có hứng thú với phim hoạt hình, "Cậu dạy tớ dụng di động gõ chữ đi."

"Sao tự nhiên lại muốn học gõ chữ vậy?" Tô Vân Cảnh hơi buồn bực.

"Không phải cậu nói rằng sau này nếu có thêm một cái điện thoại thì sẽ nhắn tin với tớ sao?"

Nhìn đôi mắt xinh đẹp đen trắng rõ ràng kia, Tô Vân Cảnh nhất thời không nói gì.

Nói thật, nếu không phải Phó Hàn Chu nhắc nhở thì cậu cũng quên mất mình từng nói điều này.

"Lên phòng tớ đi, tớ dạy cho cậu."

Trước khi dạy Phó Hàn Chu gõ chữ thì Tô Vân Cảnh thoa kem trị nẻ cho hắn.

Da tay bé khốc kiều rất non, ngón trỏ và ngón út bị giá rét tổn thương, vừa sưng vừa đỏ.

Sau khi thoa xong, Tô Vân Cảnh đưa kem trị nẻ cho Phó Hàn Chu, dặn hắn mỗi ngày đều phải thoa.

Phó Hàn Chu: "Ừm."

Phó Hàn Chu đã sớm học xong ghép vần nhưng lại không biết nhiều chữ như vậy.

Tô Vân Cảnh dạy hắn gõ chữ tên của mình đầu tiên.

Phó Hàn Chu rất thông minh, sau khi gõ ra tên của mình thì hắn đã biết gõ mấy chữ khác ra sao. Nhưng vì không quen thuộc trình tự sắp xếp của những chữ cái ấy nên tốc độ gõ tương đối chậm thôi.

Tô Vân Cảnh lại dạy hắn làm sao để gửi tin nhắn đi.

-

Mặc dù bé khốc kiều dần cởi mở hơn nhưng vẫn không hoạt bát hiếu động như những đứa trẻ khác. Mà Tô Vân Cảnh cũng chẳng phải trẻ 8 tuổi thật sự nên không có hứng thú gì với đồ chơi trẻ con.

Vậy nên hai nhóc thành thục này vừa đến 8 giờ đã tắt đèn lên giường rồi.

Tống Văn Thiến thấy bọn họ im lặng quá mức nên thừ dịp 8 giờ lúc quảng cáo giữa phim lên ngó qua phòng Tô Vân Cảnh.

Kết quả, mở cửa ra thì thấy trong phòng tối om.

Hai cái đầu nhỏ trên giường cùng nhìn về phía bà.

Tống Văn Thiến:......

Sớm vậy đã đi ngủ rồi?

Sinh hoạt lành mạnh dữ vậy trời?

Bà còn tưởng rằng hai đứa trẻ hiếm khi được ngủ cùng một chỗ thì chắc chắn phải chơi quên lối về, thậm chí buổi tối cũng không muốn ngủ chứ.

"Mẹ, có việc gì sao ạ?" Tô Vân Cảnh hỏi.

"Không có việc gì, các con cứ ngủ đi, ngủ đi." Tống Văn Thiến vẫy tay, rời khỏi phòng.

"Giảm tiếng TV đi, hai đứa nhỏ đều đi ngủ rồi." Tống Văn Thiến hạ giọng, quát Lục Đào một trận.

"......Bây giờ mới 8 giờ, anh chỉ ngồi xem cùng em thôi mà, sao lại nói anh, điều khiển là em cầm mà?"

Lục Đào ủy khuất như bé mập mạp hai trăm cân.

"Đừng ngồi cùng em, sang bên khác đi." Tống Văn Thiến đá Lục Đào một cái, nhặt điều khiển lên giảm tiếng TV.

Thật ra Tô Vân Cảnh với Phó Hàn Chu chưa ngủ, chỉ nằm trong ổ chăn thôi.

Vừa mới nằm xuống không bao lâu thì Phó Hàn Chu vì không thoải mái mà cử động.

Tô Vân Cảnh hỏi hắn, "Làm sao vậy?"

"Tay ngứa quá."

Trong ổ chăn ấm áp, chỗ bị tổn thương do giá rét của Phó Hàn Chu nổi lên cảm giác ngứa ngáy khó nhìn.

Lúc còn nhỏ Tô Vân Cảnh cũng từng bị động lạnh tay nên biết cảm giác này.

Cậu kéo tay Phó Hàn Chu qua, thuần thục xoa xoa chỗ bị tổn thương, giúp máu tuần hoàn.

Phó Hàn Chu lại gần, gương mặt non mịn trắng nõn dán vào đầu vai Tô Vân Cảnh, nhắm hai mắt lại.

Đây là một hành động thân mật thể hiện hàm ý không muốn rời xa.

Ngửi được mùi vị thanh tân thoải mái trên người Tô Vân Cảnh, hô hấp của Phó Hàn Chu dần vững vàng.

Tô Vân Cảnh thả tay Phó Hàn Chu ra, chèn kín chăn cho hắn, ngáp một cái rồi điều chỉnh tư thế sao cho thoải mái.

Sau khi Tô Vân Cảnh ngủ, Phó Hàn Chu mở mắt.

Đôi mắt đen nhánh nhìn Tô Vân Cảnh chăm chú, lát sau Phó Hàn Chu ôm lấy cậu, vùi mặt vào cổ cậu.

-

Cái việc ngủ lại này, có lần một là sẽ có lần hai.

Phó Hàn Chu ngủ rất ngoan, không ngáy ngủ, không nghiến răng cũng không lăn lộn lung tung.

Nhưng hắn có một tật xấu, đó là thích dính người khác mà ngủ, có lúc sẽ đè lên cánh tay của Tô Vân Cảnh, ngày hôm sau tê đến nỗi cậu không nâng lên nổi.

Sau khi ý thức được rằng tư thế ngủ ấy sẽ gây phiền toái cho Tô Vân Cảnh, Phó Hàn Chu thu liễm không ít nhưng vẫn thích dựa sát vào cậu.

Tô Vân Cảnh có thể hiểu được, đây là một trong những biểu hiện của việc khuyết thiếu cảm giác an toàn.

Dù sao thì thời thơ ấu của Phó Hàn Chu quá nát, hơn nữa còn thấy mẹ ruột của mình nhảy lầu, thật vất vả mới gặp được người thân cận, chắc chắn sẽ bắm chặt lấy.

Vậy nên Tô Vân Cảnh sửa cho Phó Hàn Chu.

Dính thì dính đi, cũng chẳng phải chuyện lớn gì, lúc ngủ ai mà chẳng có đam mê nhỏ chứ?

Bởi vì thường xuyên ra vào nhà Tô Vân Cảnh nên cơ hội ở chung của Phó Hàn Chu với Tống Văn Thiến và Lục Đào đã tăng lên nhiều.

Bé khốc kiều sau khi bỏ đi lớp da cao lãnh kia, dựa vào vẻ ngoài xuất sắc thì trong cái thế giới xem mặt thế này thì mọi việc đều thuận lợi.

Hai vợ chồng đều có hảo cảm với Phó Hàn Chu.

Ngoại trừ Tô Vân Cảnh thì Phó Hàn Chu không quá chú ý tới người khác.

Dù là vậy thì hắn cũng chú ý thấy bụng Tống Văn Thiến ngày càng to hơn.

"Tớ chưa nói với cậu sao? Mẹ tớ vì mang thai nên bụng mới như vậy đó." Tô Vân Cảnh cười giải thích với hắn.

Đồng tử đen nhánh của Phó Hàn Chu khẽ run lên.

"Cậu muốn em trai hoặc em gái sao?" Yết hầu của hắn giống như bị bóp nghẹt, thanh âm nghèn nghẹn.

Nhận thấy lời nói của Phó Hàn Chu có gì đó không ổn, Tô Vân Cảnh vội vàng tỏ thái độ, "Dù tớ có thêm em thì tớ vẫn thương cậu mà."

Khoảng thời gian trước, Phó Hàn Chu không cho cậu chia kẹo cho những đứa trẻ khác.

Lúc đầu Tô Vân còn không biết nguyên nhân nhưng sau khi cân nhắc lại mọi chuyện thì đã hiểu.

Nhóc con này ghen tị.

Trong tiểu thuyết, Phó Hàn Chu là một người có chiếm hữu dục rất mạnh, đến nỗi sắp trở thành bệnh trạng.

Làm người ta cảm thấy biến thái nhưng cũng làm người ta hô to kích thích.

Tuy rằng Tô Vân Cảnh không phải nữ chính, một nhóc bảy tuổi như Phó Hàn Chu càng không thể nảy sinh tình yêu với cậu.

Nhưng tình thân, tình bạn cũng sẽ làm người khác đố kỵ.

Ví dụ như anh trai sẽ ghen ghét em được cha mẹ yêu thương hơn, A sẽ đau lòng vì B chơi thân với C hơn.

Phó Hàn Chu muốn độc chiếm Tô Vân Cảnh, muốn Tô Vân Cảnh chỉ đối xử tốt với một mình hắn.

Với nhân thiết của hắn thì có ý nghĩ như vậy chẳng có gì ngoài ý muốn.

Tô Vân Cảnh giống như người cha sắp có đứa con thứ hai, đảm bảo với đứa lớn Phó Hàn Chu.

"Cậu yên tâm, tớ sẽ không vì bất kỳ ai mà xem nhẹ cậu."

Trong đầu Tô Vân Cảnh đột nhiên nhảy ra một lời kịch thịnh hành trên internet, cậu cảm thấy dùng ở đây rất thích hợp.

"Em ấy không phải tới để chia rẽ tình huynh đệ của chúng ta mà là tới để gia nhập." Tô Vân Cảnh nói chuyện đều bảo khang(?).

"Cậu không muốn ngoại trừ tớ thì lại có thêm một người chơi sao? Chờ em ấy lớn lên còn sẽ chạy theo sau mông cậu, mềm mềm manh manh gọi cậu là anh ơi."

Phó Hàn Chu không muốn.

Hắn một chút cũng không muốn.

Đứa bé trong bụng Tống Văn Thiến kia tới là để chia rẽ hắn và Tô Vân Cảnh.

Giờ khắc này, Phó Hàn Chu nhận thức rất rõ một việc.

Ngoại trừ hắn, Tô Vân Cảnh còn có cha mẹ, có bạn học, có bạn bè.

Mà hắn chỉ có Tô Vân Cảnh.

Hiện tại lại có thêm một người tới tranh giành Tô Vân Cảnh với hắn.

-

Tô Vân Cảnh không rõ suy nghĩ của Phó Hàn Chu, ngược lại còn cảm thấy đây là một cơ hội tốt, đúng lúc có thể dạy hắn giá trị quan chính xác.

Phó Hàn Chu cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách hơi cực đoan, dục vọng độc chiếm mạnh nếu không cũng sẽ không liều mạng vì nữ chính.

Hắn là loại người một khi rơi vào tình cảm là sẽ khăng khăng một mực, đụng phải tường cũng sẽ không quay đầu lại.

Tô Vân Cảnh hi vọng hắn rộng lượng, cởi mở hơn, cũng hi vọng tổn thương trong quá khứ của hắn có thể phai nhạt đi, tiếp nhận càng nhiều người hơn, như vậy mới có thể cảm nhận được nhiều yêu thương hơn.

Tô Vân Cảnh rót rất nhiều canh gà tâm hồn cho Phó Hàn Chu nhưng hắn thì một câu cũng không nghe vào.

Toàn đầu óc hắn đều là việc Tống Văn Thiến mang thai, Tô Vân Cảnh sẽ có thêm em.

Thấy Phó Hàn Chu rũ mắt xuống, Tô Vân Cảnh cuối cùng cũng ngừng nấu canh gà.

Cậu xoa mái tóc đen mềm mại của Phó Hàn Chu, trịnh trọng đảm bảo với hắn, "Tớ sẽ không bỏ rơi cậu đâu."

Lông mi Phó Hàn Chu run lên, trong lòng hắn sinh ra rất nhiều sợ hãi.

Dưới lòng bàn tay ấm áp của Tô Vân Cảnh, những thứ bất thường, bất an, cảm xúc cuồng bạo tạm thời bị vuốt phẳng, áp xuống.

Phó Hàn Chu khép lại đôi mắt, gác trán lên vai Tô Vân Cảnh.

Hắn nghĩ.

Trên thế giới này, nếu chỉ có hai người bọn họ thôi thì tốt rồi.

-

Sau khi biết Tống Văn Thiến mang thai, Phó Hàn Chu luôn vô thức nhìn chằm chằm vào cái bụng đang phồng lên của đối phương.

Tống Văn Thiến đang thái rau trong bếp thì thấy Phó Hàn Chu đang nhìn vào bụng bầu của bà, bà cười vẫy vẫy tay gọi hắn vào.

Ở quê Tống Văn Thiến có một phong tục.

Nghe nói miệng trẻ nhỏ rất linh, có thể đoán đúng giới tính thai nhi trong bụng thai phụ.

"Hàn Chu, con cảm thấy em bé trong bụng dì là em bé nam hay là em bé nữ? Nếu con đoán đúng thì chờ dì sinh xong sẽ làm đồ ngon cho con."

Phó Hàn Chu nhìn bụng Tống Văn Thiến, không nói chuyện.

Con ngươi hắn là màu đen thuần túy, giống như vực sâu không đáy, có thể cắn nuốt tất cả.

"Hàn Chu?" Tống Văn Thiến nhíu mày.

Phó Hàn Chu thu hồi tầm mắt, biểu tình lạnh nhạt, thanh âm cũng rất nhẹ, "Là bé nữ ạ."

"Phải không?" Tống Văn Thiến không quá để ý điểm dị thường vừa rồi của Phó Hàn Chu, bà cười xoa bụng chính mình, "Nữ tốt mà, dì thích bé gái."

"Như vậy được không, chờ dì sinh nó ra thì đính thân cho hai đứa nhé?"

Tống Văn Thiến cố ý trêu hắn, "Con có muốn vợ nhỏ không nè?"

Phó Hàn Chu lại đột nhiên nói, "Con có thể sờ không?"

"Có thể chứ." Tống Văn Thiến cầm tay nhỏ của Phó Hàn Chu đặt lên bụng chính mình.

"Nếu đúng là bé gái thì tương lai làm vợ nhỏ cho con." Tống Văn Thiến tiếp tục trêu hắn, "Con thích không?"

Phó Hàn Chu không thích.

Em bé trong bụng sinh ra rồi sẽ cướp đi sự chú ý của Tô Vân Cảnh đối với hắn.

Hắn sao có thể thích được?

Tô Vân Cảnh từ toilet đi ra thì thấy Phó Hàn Chu banh chặt gương mặt nhỏ, thần sắc không rõ hỉ nộ mà đặt tay trên bụng Tống Văn Thiến.

Cậu nhíu nhíu mày, mạc danh cảm thấy sởn tóc gáy.

Tô Vân Cảnh vội vàng gọi Phó Hàn Chu vào phòng.

"Vừa rồi cậu nói gì với mẹ tớ đấy?" Tô Vân Cảnh hỏi hắn.

Thanh âm Phó Hàn Chu nhàn nhạt, "Dì ấy hỏi tớ có thích đứa bé trong bụng dì ấy không, còn nói phải làm vợ nhỏ của tớ."

Tô Vân Cảnh: "......"

Người lớn toàn thích nói giỡn như vậy.

Bởi vì trẻ con căn bản chẳng biết vợ nhỏ là gì, phản ứng ngây thơ của bọn chúng luôn chọc trúng điểm cười của người lớn.

Tô Vân Cảnh nhấp môi, cẩn thận hỏi hắn, "Vậy cậu thích không?"

Ngoài dự đoán của Tô Vân Cảnh, Phó Hàn Chu ngẩng đầu, gương mặt tinh xảo nở nụ cười, "Tớ thích."

Lúc hắn cười rộ lên, mi mắt cong cong, đáy mắt sạch sẽ thanh triệt.

Tô Vân Cảnh ngẩn người, theo bản năng hỏi, "Thật vậy chăng?"

Cậu hơi hoài nghi, bởi vì biểu hiện trước đó của Phó Hàn Chu nhìn thế nào cũng không giống thích.