Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Chương 26




Tô Vân Cảnh tưởng rằng Phó Hàn Chu không có bạn ở trường, không ngờ lại có hai thiếu niên đang ngồi bên cạnh cậu ấy.

Bàn ăn ở nhà ăn phía Đông là bàn bốn người, vừa khéo bàn của họ còn có một chỗ trống.

Tô Vân Cảnh bước tới, đặt khay thức ăn xuống chỗ còn trống: “Tôi ngồi đây được không?”

Cậu thiếu niên ngồi đối diện Phó Hàn Chu trông rất dữ tợn, nhìn là biết không phải học sinh nghiêm chỉnh.

Cậu ta ngẩng lên, nguýt mắt, gắt gỏng: “Cậu là đứa nào?”

“Tôi là bạn cùng lớp với cậu ấy.” Tô Vân Cảnh chỉ vào Phó Hàn Chu đang ăn.

Nghe thấy vậy, Phó Hàn Chu nhướn mi, liếc nhìn Tô Vân Cảnh.

Cậu chẳng nói chẳng rằng, cúi đầu tiếp tục ăn.

Đường Vệ không hiểu được Phó Hàn Chu có ý gì, cậu ta quan sát Tô Vân Cảnh từ trên xuống dưới.

Cuối cùng, Đường Vệ cũng dịch chuyển đồ uống của mình, nhường chỗ cho Tô Vân Cảnh ngồi ăn.

Tô Vân Cảnh cảm ơn cậu ta rồi ngồi xuống.

Đường Vệ chọc miếng thịt heo xào chua ngọt trong đĩa, liếc mắt hỏi Tô Vân Cảnh: “Sao tôi không thấy cậu ở lớp 11-5 bao giờ nhỉ?”

Tô Vân Cảnh: “Hôm nay tôi mới chuyển đến Nam Trung học.”

Vậy có nghĩa là không quen thân với với anh Phó?

Sau khi hiểu ra, Đường Vệ lại tỏ vẻ kiêu ngạo của kẻ chuyên đi bắt nạt trong trường, cậu ta nhướn mày, đang định lên tiếng thì thấy Tô Vân Cảnh gắp một miếng cá chua ngọt bỏ vào đĩa của Phó Hàn Chu.

Đường Vệ:...

Lâm Liệt:...

Trong ấn tượng của Tô Vân Cảnh, Phó Hàn Chu thích ăn cá.

Mặc dù không biết tại sao hôm nay nhóc cool ngầu không lấy món cá, nhưng cậu vẫn thấy cá là gắp bỏ vào bát cho cậu ấy như một thói quen.

Lo sợ rằng hành động của mình có vẻ bất ngờ, Tô Vân Cảnh lại gắp thêm cho Đường Vệ và Lâm Liệt mỗi người một miếng cho đều.

Tô Vân Cảnh giải thích: “Cá nấu ngon lắm, mọi người ăn thử mà xem.”

Phó Hàn Chu mím môi, sắc mặt thoáng vẻ u ám, ném miếng cá trở lại đĩa của Tô Vân Cảnh.

Đầu bếp ở nhà ăn phía Đông có tay nghề rất giỏi, nước sốt món cá chua ngọt đậm đà thấm cả vào bát cơm của Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu gạt hết cơm ra ngoài, đứng dậy, bê khay cơm bỏ đi.

Tô Vân Cảnh:...

Thôi xong, hai người lại quay trở về điểm xuất phát ban đầu rồi.

Nhóc cool ngầu vẫn là nhóc cool ngầu ngày nào, sẽ giơ nanh vuốt bất cứ khi nào có “người lạ” muốn làm quen.

Trước khi Tô Vân Cảnh đến, Phó Hàn Chu và hai cậu bạn kia đã ăn gần xong.

Phó Hàn Chu vừa đi khỏi, Đường Vệ không ăn uống tử tế lại càng trở nên xấc xược.

“Cậu có biết anh ấy là ai không? Mới chân ướt chân ráo đến đã xun xoe bợ đỡ. Cậu tưởng anh Phó của bọn tôi dễ... “

Đường Vệ chưa kịp nói hết câu, Tô Vân Cảnh đã cắt ngang: “Tôi với cậu ấy là hàng xóm.”

“Hả?” Vẻ kiêu ngạo của Đường Vệ đột nhiên nhéo nhéo.

“Người lớn nhà tôi rất thân với ba của Phó Hàn Chu. Hai chúng tôi đi chung xe đến trường.”

Thế nào cũng có bạn học nhìn thấy họ được đưa đón trên cùng một chiếc xe, không có cách nào che giấu chuyện này nên Tô Vân Cảnh cũng không định giấu diếm.

Đường Vệ sững sờ.

Á đù, cậu ta còn chưa bao giờ được ngồi xe của anh Phó.

Thậm chí cậu ta còn không biết anh Phó sống ở đâu!

Mẹ kiếp!

Là người điềm tĩnh hơn, Lâm Liệt hỏi: “Vậy thì cậu với anh Phó đã quen nhau lâu rồi à?”

Tô Vân Cảnh khó lòng trả lời câu hỏi này, chỉ có thể khéo léo đáp rằng: “Hai gia đình chúng tôi có mối quan hệ rất tốt.”

“Chém gió chứ gì?” Đường Vệ nhìn chằm chằm Tô Vân Cảnh: “Nhìn thái độ của anh Phó như thế mà hai người quen nhau sao? Thù nhau thì có!”

Tô Vân Cảnh nửa đùa nửa thật: “Ôi, nói thế nào đây, mấy hôm trước, vì một vài việc nên tôi đã làm cậu ấy tức giận.”

Bị Tô Vân Cảnh dắt mũi, cả Đường Vệ lẫn Lâm Liệt đều cho rằng cậu có mối quan hệ thân thiết với Phó Hàn Chu, nhưng đến gần đây họ mới trở mặt với nhau.

Tô Vân Cảnh hỏi thăm tình hình bạn bè của nhóc cool ngầu: “Các cậu là bạn của Hàn Chu à?”

“Tất nhiên rồi!” Đường Vệ nhướn mày, vênh mặt hể hả: “Bọn này với anh Phó là tình bạn giữa những người đàn ông với nhau, hiểu không?”

Tô Vân Cảnh: ‘Không hiểu.’

Tình bạn mặc định giữa những người đàn ông là học chung một lớp, chung một chiến hào.

Tình bạn mà Đường Vệ nói là kiểu chung một chiến hào với Phó Hàn Chu.

Nói thẳng ra là cùng đi đánh nhau.

Nghe nói đến đánh nhau, tim Tô Vân Cảnh chợt nảy lên: “Nghe nói Hàn Chu đánh gãy chân người ta, có chuyện này không?”

“Đâu chỉ đánh gãy chân không thôi!” Nhắc đến chuyện này, Đường Vệ vô cùng hãnh diện.

Đây là việc đã khiến họ trở thành bậc thánh thần chỉ sau một trận đánh, đáng để khoe khoang suốt nửa đời người cơ mà.

Đường Vệ hồ hởi kể lại trận đánh hết sức gay cấn, diễn biến phức tạp, đầy bất ngờ.

May mà Tô Vân Cảnh có khả năng nghe hiểu tốt, sau khi cắt bỏ những đoạn phóng đại mang tính khoe mẽ đi thì đã khôi phục lại được quá trình diễn ra sự việc.

Khởi nguồn là do hoa khôi trường Nam Trung và bạn nữ cùng lớp hẹn nhau đến quán net chơi QQ Huyền Vũ, thế nhưng lại gặp phải tên côn đồ khét tiếng khu vực này.

Lúc đó, Đường Vệ cũng đang chơi World of Warcraft trong quán net.

Thấy hoa khôi yêu thích của mình bị bắt nạt, cậu ta lập tức hô hào đám học sinh Nam Trung cũng đang chơi game xông ra đuổi hai tên côn đồ kia đi.

Lần ấy, bọn Đường Vệ cậy đông người nên mới dọa cho hai tên anh chị sợ chạy mất.

Vài hôm sau, đối phương đã kéo theo mấy tên đàn em đến chặn đường Đường Vệ và Lâm Liệt.

Thấy tình hình bất ổn, cả hai không đương đầu mà co giò bỏ chạy, nhưng cuối cùng vẫn bị chặn lại trong một con hẻm bên ngoài trường.

Từ đầu đến cuối chuyện này không liên quan gì đến Phó Hàn Chu.

Trùng hợp ở chỗ Phó Hàn Chu lại hút thuốc trong con hẻm đó.

Lúc Đường Vệ nói về chuyện hút thuốc, Tô Vân Cảnh nhướn mày.

Nhóc cool ngầu còn hút thuốc nữa cơ à?

Đường Vệ: “Cậu không chứng kiến lúc đó trông anh Phó đỉnh thế nào đâu, thằng ranh kia bảo anh Phó cuốn xéo, anh Phó còn chẳng buồn để ý đến nó mà vẫn tiếp tục nghịch điện thoại.”

Lúc ấy, cậu ta vẫn chưa quen biết Phó Hàn Chu, chỉ từng nghe nói rằng ở Nam Trung có một nhân vật như vậy.

Mái tóc dài, gương mặt còn xinh đẹp hơn cả hoa khôi Tần Trăn Trăn.

Nghe nói gia đình rất giàu có, ba ruột chi tiêu cực kì hào phóng, vung tay là có ngay một tòa nhà thí nghiệm.

Vì vậy mà Đường Vệ băn khoăn không hiểu sao một cậu ấm nhà giàu nứt đố đổ vách như vậy lại dùng một chiếc Nokia cổ lỗ sĩ.

Chiếc điện thoại cục gạch đó, đừng nói là chức năng chụp ảnh mà thậm chí còn chẳng có nổi trò xếp gạch.

Thu mua phế liệu chắc cũng chê không thèm lấy.

Đám côn đồ thấy Phó Hàn Chu không coi mình ra gì thì điên tiết muốn dạy cho cậu ấy một bài học.

Chiếc điện thoại di động của Phó Hàn Chu bị một tên trong đám côn đồ đập vỡ.

Bây giờ ngồi nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Đường Vệ vẫn thấy lạnh sống lưng, cậu ta cảm thấy vô cùng may mắn vì trước đó chưa bao giờ sinh sự với Phó Hàn Chu.

Khoảnh khắc màn hình chiếc Nokia vỡ nát, Phó Hàn Chu như một con ác quỷ bò ra khỏi địa ngục.

Hàng lông mày dựng ngược, bóng tối u ám đổ ập xuống.

Ánh nhìn thù địch hung bạo và tàn nhẫn tỏa ra từ cặp mắt phượng dài hẹp kia.

Phó Hàn Chu lạnh lùng vung cây gậy trong tay, giáng từng nhát gậy lên người tên côn đồ đã ném điện thoại của cậu.

Sức mạnh tàn bạo ấy khiến những kẻ còn lại sợ ngây ra không dám nhúc nhích.

Sau cùng, Thẩm Niên Ôn dùng tiền để giải quyết riêng sự việc này.

Nhưng không lâu sau, đúng lúc Nhà nước phát động chiến dịch quét sạch tội phạm, cả đám côn đồ kia bị tống vào tù ngồi bóc lịch.

Nghe đâu tên côn đồ khét tiếng nhất bị kết án hơn mười năm.

Cộng hết tội danh của bọn đàn em lại, mỗi tên ít nhất cũng phải hơn hai năm.

Tô Vân Cảnh:... Thì ra là một vụ huyết án do chiếc điện thoại di động gây nên.

Chiếc Nokia bị đập vỡ kia ắt hẳn là món quà cậu đã tặng cho Phó Hàn Chu.

Đã mười năm rồi mà chiếc điện thoại vẫn có thể sử dụng được, phải công nhận rằng hàng của Nokia quá bền.

Lần trước, thân phận của cậu cuối cùng chết vì bị bệnh tật, hồi đó nhóc cool ngầu lại quá dựa dẫm vào cậu cho nên mới quá khích như vậy.

Tô Vân Cảnh không nhịn được tiếng thở dài.

Giờ học buổi chiều, Phó Hàn Chu không ngủ nữa, nhoài người trên bàn chơi trò xếp gạch.

Đó là một chiếc máy điện tử cầm tay cũ kĩ, nhìn bề ngoài tương đối giống chiếc máy nhắn tin hồi thập niên 80.

Vỏ ngoài đen kịt, bên phải có hai nút bấm to nhỏ, phía dưới còn có bốn nút bấm hình tròn.

Điện thoại di động của Tống Văn Thiến có trò xếp gạch và rắn săn mồi.

Thỉnh thoảng, Tô Vân Cảnh lại lấy điện thoại di động của cô dạy Phó Hàn Chu chơi mấy trò trong đó để phát triển trí thông minh.

Chơi được nửa tiết học, có lẽ do mỏi mắt nên Phó Hàn Chu cất máy điện tử cầm tay vào túi cạnh bàn, nhét một đôi tai nghe màu trắng vào tai, nhoài người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Giáo viên đang giảng bài dường như đã quá quen mắt với cảnh này nên cũng chẳng bận tâm đến Phó Hàn Chu.

Thấy Phó Hàn Chu lim dim, tâm trạng chán chường, Tô Vân Cảnh chau mày.

Không biết có phải do ảo giác trong đầu không mà cậu luôn cảm thấy nhóc cool ngầu quá lơ đễnh, có tâm lý qua loa được ngày nào hay ngày đó.

Nhớ lại việc Phó Hàn Chu bài xích mình, Tô Vân Cảnh thấy hơi nhức đầu.

Ôi!

Nhiệm vụ hàng đầu bây giờ là tạo mối quan hệ thân thiết với nhóc cool ngầu.

Tiết cuối cùng là môn thể dục.

Đầu tiên, giáo viên thể dục cho lớp họ chạy 1.000 mét xen kẽ, thời gian còn lại là hoạt động tự do.

Vừa chạy xong, Tô Vân Cảnh mướt mải mồ hôi, ngay cả Phó Hàn Chu không sợ nóng thì cũng lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng trên trán.

Tô Vân Cảnh lau mồ hôi rồi đến căng tin mua hai chai nước.

Khi cậu mua nước xong quay lại thì Phó Hàn Chu đã đi đâu không biết.

Sân thể dục của Nam Trung rất rộng, chỉ riêng khu bóng rổ thôi đã có sáu sân, được ngăn cách bằng hàng rào xanh.

Trên sân bóng rổ có năm nhóm học sinh đang chơi bóng, còn có một lớp 12.

Lúc một học sinh lớp 12 đang tranh bóng, tay dùng sức quá mạnh nên quả bóng rổ bắn thẳng qua hàng rào.

Quả bóng dội mạnh xuống nền đất, rồi lăn ra xa hơn hai mét.

Cuối cùng cũng dừng lại cạnh chân một cậu thiếu niên.

Cậu thiếu niên với đôi mắt phượng và bờ môi mỏng.

Mái tóc dài đen như mực cùng làn da trắng lạnh.

Tai cậu đeo hai chiếc tai nghe màu trắng, gương mặt tuấn tú lạnh lùng cúi gằm, như đang ở trong thế giới hoàn toàn tách biệt khỏi sân chơi ồn ào.

“Bạn ơi, làm ơn nhặt giúp bọn mình quả bóng với.” Người bên trong sân bóng rổ gọi lớn.

Phó Hàn Chu cứ như không nghe thấy, ung dung bỏ đi, thậm chí còn chẳng ngó nhìn trái bóng, Học sinh lớp 12 bị mất bóng cau mày lại, đang định nói gì đó thì một cậu thiếu niên gầy gò chạy tới.

Cậu nhặt quả bóng rổ trên mặt đất, ném trở lại sân bóng rổ.

Học sinh lớp 12 bắt gọn quả bóng: “Cảm ơn nhé người anh em.”

Tô Vân Cảnh vẫy tay chào anh ta rồi rảo bước đuổi theo Phó Hàn Chu đang đi phía trước.

Cậu lặng lẽ theo sau Phó Hàn Chu, dí chai nước vừa mua vào sau gáy nhóc cool ngầu.

Tô Vân Cảnh không mua nước khoáng ở nhiệt độ thường, trên thân chai còn hơi nước mát lạnh.

Ngón tay của Phó Hàn Chu cứng lại, tiếp đó cậu gạt Tô Vân Cảnh ra.

Hành động thể hiện vẻ bực bội.

Thấy nhóc cool ngầu tỏ ra khó chịu, Tô Vân Cảnh bật cười: “Giận rồi à? Đùa với cậu thôi mà.”

Phó Hàn Chu phớt lờ cậu, tiếp tục đi về phía phòng học.

Tô Vân Cảnh cũng không nản lòng, vẫn đi theo sau Phó Hàn Chu.

“Lúc ở nhà ăn là tôi không đúng. Tôi chỉ muốn làm quen với cậu thôi. Dù gì thì hai chúng ta... cậu cũng biết đấy. Tóm lại là đã như thế này rồi, thôi thì cậu cứ như có thêm một người anh em vậy.”

Tô Vân Cảnh bước vội lên vượt qua Phó Hàn Chu, quay mặt về phía cậu ấy: “Cậu thấy sao?”

Dường như, đôi mắt đen láy của Phó Hàn Chu chợt trở nên sâu thẳm trong thoáng chốc, nhưng lại dường như không phải vậy.

Cuối cùng cậu bình thản cất lên một tiếng “Ờ”.

Tô Vân Cảnh ngơ ngác, không thể nào ngờ Phó Hàn Chu lại đồng ý nhanh chóng và thoải mái như vậy.

Trong lúc cậu còn đang ngẩn ngơ, Phó Hàn Chu đã vọt qua người cậu, sải đôi chân dài bước đi.

Nhìn theo bóng lưng cao gầy của cậu, tâm trí Tô Vân Cảnh bỗng trở nên rối bời.

Đơn giản vậy thôi ư?

Sao cậu lại cảm thấy có điều gì đó không ổn nhỉ?