Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Chương 33




Tô Vân Cảnh thoáng giật mình, lúc này Văn Yến Lai mới ý thức được dáng vẻ của mình có chút dọa người.

Bà ấy vội vàng về phòng rửa mặt sạch sẽ.

Nhân lúc Văn Yến Lai đi rửa mặt, Tô Vân Cảnh mới kinh hồn khiếp đảm mở cửa nhà ra.

Kết quả không thấy người đâu nữa, hành lang tối đen như mực, một bóng người cũng không có.

Tình huống gì đây?

“Văn Từ, ai tới thế, là chú Thẩm con sao?” Tiếng của Văn Yến Lai truyền từ trong phòng ra.

“Không phải, hình như là chuông cửa hỏng rồi, chắc, chắc là mặt tiếp xúc bị hỏng.” Tô Vân Cảnh chỉ có thể tìm một cái cớ nói dối.

Văn Yến Lai rửa mặt sạch sẽ xong, đi ra bèn thấy Tô Vân Cảnh đứng mân mê chuông cửa.

“Không được thì tháo pin ra trước, ngày mai tìm nhân viên tới nhà xem xem, đi ngủ đi đã, sắp mười hai giờ rồi.” Văn Yến Lai nói.

Trong lòng Tô Vân Cảnh đầy tâm sự, đáp một tiếng rồi trở về phòng.

Văn Yến Lai cũng nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, chứng tỏ không phải do Tô Vân Cảnh gặp ảo giác, vừa rồi đúng là nhóc cool ngầu đứng ngoài cửa.

Cũng không biết là đã đi đâu rồi.

Tô Vân Cảnh mở cửa sổ ra, ngó ra bên ngoài.

Dù sao thì đây cũng là tầng mười chín, hơn nữa tầm nhìn hạn chế, cậu không thể nhìn được gì.

Phó Hàn Chu không có điện thoại, Tô Vân Cảnh muốn liên lạc cũng không liên lạc được với cậu ấy.

Có điều, sao Phó Hàn Chu lại biết cậu sống ở đây?

Tô Vân Cảnh thoáng chút buồn bực, sau đó nhanh chóng bị sự lo lắng thế chỗ.

Sốt ruột đợi trong phòng hai mươi phút, Tô Vân Cảnh mới khoác áo khoác, cầm chìa khóa lặng lẽ đi ra ngoài tìm Phó Hàn Chu.

Đi vào thang máy xuống lầu, Tô Vân Cảnh thấy bên cạnh bồn hoa có bóng người cao ráo.

Khu chung cư dùng đèn tiết kiệm điện, ánh sáng rất nhạt, Tô Vân Cảnh chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một bóng dáng.

“Phó Hàn Chu?”

Tô Vân Cảnh bước lên phía trước, quả nhiên là nhóc cool ngầu.

Hàng mi dày của cậu phủ một tầng khí lạnh mùa thu, đôi môi tái nhợt, vẻ mặt trông rất khổ sở, đuôi mắt còn đọng nước.

Trong lòng Tô Vân Cảnh thấp thỏm, lo lắng hỏi: “Có phải lại xuất hiện ảo giác không?”

“Ở đây lạnh quá, có chuyện gì chúng ta trở về rồi nói.” Giọng điệu Tô Vân Cảnh rất nhẹ nhàng, cậu thử nắm lấy tay Phó Hàn Chu.

Cảm giác lạnh băng.

Tay của Phó Hàn Chu như một khối băng, trắng nõn, thon dài, không hề có độ ấm.

Lông mi dài mảnh của Phó Hàn Chu khẽ lay động, cậu ấy không nói gì, cũng không đẩy Tô Vân Cảnh ra.

Đôi môi nhợt nhạt, nội tâm run rẩy.

Trong thế giới của Phó Hàn Chu, khắp nơi này đều là những con côn trùng xấu xí.

Chỉ có Tô Vân Cảnh là người duy nhất sạch sẽ.

Tay của cậu rất khô ráo, cũng rất ấm áp.

Phó Hàn Chu bị cậu nắm chặt tay, kéo đi khỏi bồn hoa.

Tô Vân Cảnh lén lút đưa Phó Hàn Chu về phòng, Văn Yến Lai ngủ ở phòng bên cạnh, cậu không dám gây ra tiếng động quá lớn.

“Tối nay cậu ngủ ở đây đi.” Tô Vân Cảnh tới tủ đồ lấy một cái chăn mới trải lên giường.

Những con sâu đó dọc theo khe hở ở vách tường, nhanh chóng bò đầy khắp căn phòng.

Khi nó cử động, giống như thủy triều dâng trào, khiến cho da đầu người ta tê dại.

Phó Hàn Chu vẫn đứng im một chỗ không động đậy, nhìn những con sâu đó bò tới, muốn bao phủ cắn nuốt cậu.

Tô Vân Cảnh vừa nhìn vẻ mặt cậu đã biết tình hình không được tốt.

Hồi nhỏ mấy lần Phó Hàn Chu xuất hiện ảo giác, đều là Tô Vân Cảnh ở bên cạnh cậu.

Tô Vân Cảnh từng nghe cậu ấy miêu tả về những con sâu đó, chỉ nghe thôi Tô Vân Cảnh đã thấy cả người ngứa ngáy chứ đừng nói tới Phó Hàn Chu có thể ‘tận mắt’ nhìn thấy.

Tiến lên che đi đôi mắt Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh không ngừng nhấn mạnh lặp lại.

“Không có gì cả, trong phòng của tôi không có gì cả, những thứ đó đều là giả hết.”

“Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ gì cả.”

“Ngủ trước đã, ngủ một giấc, ngày mai tỉnh dậy sẽ ổn thôi.”

Tô Vân Cảnh cởi áo khoác của cậu ra.

Dựa vào gần như vậy, Tô Vân Cảnh mới cảm nhận được cơ thể Phó Hàn Chu đang run lên.

Tô Vân Cảnh tiếp tục kiên trì dỗ dành cậu, kéo cậu tới giường.

Phó Hàn Chu đột nhiên đẩy Tô Vân Cảnh ra, nằm xuống giường, kéo chăn trùm lên người.

Thấy Phó Hàn Chu cuộn tròn người lại, giống như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn, vùi mình vào trong chăn, cổ họng Tô Vân Cảnh khó chịu như lửa đốt.

Lúc trước, khi Phó Hàn Chu xuất hiện ảo giác, Tô Vân Cảnh nói với cậu, chỉ cần trùm chăn kín, những con sâu đó sẽ không thể bò vào được.

Không ngờ Phó Hàn Chu đã lớn thế này rồi mà vẫn còn tin những lời nói đó của cậu.

Tô Vân Cảnh ngồi ở mép giường, tháo giày của Phó Hàn Chu ra, sau đó kéo kéo mép chăn, đắp kín lại cho cậu.

Người trong chăn rõ ràng hơi ngây ra.

Sau đó lại ngoan ngoãn nằm trên giường, không nói một câu nào.

Sáng ngày hôm sau, Tô Vân Cảnh bị một cuộc điện thoại đánh thức.

Điện thoại đặt ở tủ đầu giường, Tô Vân Cảnh mơ mơ màng màng nhận điện thoại.

Bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói cao vút rõ ràng: “Người anh em, cứu mạng với a a a a a.”

Tô Vân Cảnh có thể nghe ra là giọng của Trần Việt Siêu, cậu khó khăn mở đôi mắt còn đang nhập nhèm buồn ngủ ra: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Vừa nghe thấy giọng mũi đặc nghẹt của cậu, Trần Việt Siêu biết ngay là cậu vừa mới dậy, không khỏi có chút ngưỡng mộ.

Nếu như là những ngày nghỉ trước đây, thời gian này cậu ta cũng đang hạnh phúc nằm trên giường ngủ bù.

Nhưng hôm qua cậu ta đã hẹn với Lý Tử Hân tám giờ sáng nay sẽ gặp mặt nhau.

Triệu Việt Siêu còn tưởng là hẹn hò, vui vẻ tới nỗi bảy giờ đã dậy, phấn khích ăn diện nửa tiếng đồng hồ.

Ai ngờ Lý Tử Hân lại hẹn cậu ta tới thư viện học.

Vãi đạn thật.

Má, đây chính là phong cách của học sinh giỏi xếp hạng thứ hai mươi toàn khối sao?

Tư tưởng giác ngộ cũng cao quá đi, hai ngày nghỉ mà cũng học.

Nếu như chỉ có hai người bọn họ, Trần Việt Siêu còn có thể thuyết phục bản thân rằng phương thức hẹn hò của học bá chính là có tính văn nghệ như vậy.

Nhưng Lý Tử Hân tham gia vào một nhóm học sinh giỏi, lần này kéo Trần Việt Siêu tới chính là để học hành nghiêm túc.

Cô ấy gọi Trần Việt Siêu tới vì muốn đưa hộ nghèo tiến tới cuộc sống giàu sang.

Trần Việt Siêu biết dự định của Lý Tử Hân, tìm một cái cớ đi vệ sinh sau đó gọi điện thoại cho Tô Vân Cảnh, muốn hỏi ý kiến của cậu.

Rốt cuộc nên vì yêu mà học hành tử tế.

Hay là tiếp tục sống cuộc sống thoải mái không bị kèm cặp.

Trần Việt Siêu ở nhà vệ sinh gọi bảy tám cuộc điện thoại, hỏi hết những anh em tốt bên cạnh mình.

Có người nói cái giá của tình yêu quá cao, chi bằng bỏ đi.

Có người lại nói nên vì yêu mà điên cuồng một lần, bây giờ không cố gắng, về già sẽ hối hận.

“Cậu nói xem rốt cuộc tôi nên cố gắng học tập hay là chạy luôn bây giờ đây?” Trần Việt Siêu thật sự không biết nên làm thế nào.

Tô Vân Cảnh nghe rõ ngọn ngành cũng tỉnh táo hơn không ít.

Tối hôm qua, cậu và Phó Hàn Chu vất vả tới một giờ hơn.

Sáng nay trước khi Văn Yến Lai ra ngoài còn đứng ở cửa nói với cậu một tiếng, lúc đó Tô Vân Cảnh mơ mơ màng màng, thậm chí còn không biết Văn Yến Lai nói gì.

Ngủ một giấc tới chín giờ mười phút, nếu không phải Trần Việt Siêu gọi điện thoại tới thì có lẽ tới giờ cậu vẫn chưa dậy.

Cuộc điện thoại này không chỉ đánh thức Tô Vân Cảnh mà Phó Hàn Chu cũng mở mắt rồi.

Tô Vân Cảnh vừa quay đầu đã thấy một đôi mắt đen láy ló ra khỏi chăn.

Phó Hàn Chu trùm kín chăn ngủ suốt đêm.

Tô Vân Cảnh sợ cậu khó thở, nửa đêm tỉnh dậy mấy lần, đặc biệt kéo chăn xuống dưới cằm cho cậu.

Nhưng lần sau tỉnh dậy vẫn thấy Phó Hàn Chu rúc cả người trong chăn, trùm kín đầu ngủ.

Phó Hàn Chu chỉ để lộ ra đôi mắt, vài sợi tóc dài mềm mại, giống như một con vật nhỏ bé yếu ớt trốn trong hang, nhưng thật ra hàm răng rất mạnh, có thể cắn nhiều loài động vật khác.

Không hiểu sao lại có chút đáng yêu.

Trần Việt Siêu bên kia điện thoại còn đang trưng cầu ý kiến của Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh không muốn làm ồn đến Phó Hàn Chu, cậu đi dép rồi đi ra bên ngoài nói chuyện với Trần Việt Siêu.

Nếu muốn cậu cho ý kiến, đương nhiên là cậu tán thành việc Trần Việt Siêu gia nhập nhóm học tập, cố gắng phấn đấu một lần vì tương lai.

Phân tích lợi và hại bảy tám phút với Trần Việt Siêu, đối phương đột nhiên lại hạ giọng, lén lén lút lút nói.

“Không nói với cậu nữa, tôi ở trong nhà vệ sinh nửa tiếng đồng hồ rồi, tôi thấy có người tới tìm tôi.”

Tô Vân Cảnh:...

Tắt điện thoại, Tô Vân Cảnh đang định đi vào phòng ngủ, lại thấy Phó Hàn Chu mặc đồ ngủ của cậu đứng ở cửa phòng, cũng không biết đã đứng bao lâu rồi.

Tối hôm qua sau khi ảo giác của Phó Hàn Chu biến mất, Tô Vân Cảnh tìm cho cậu một bộ đồ ngủ của mình.

Văn Yến Lai làm bữa sáng trước khi ra ngoài.

Tô Vân Cảnh rửa mặt mũi xong, để đồ ăn vào lò vi sóng cho nóng, vì có Phó Hàn Chu ở đây nên cậu lại xào thêm ít trứng cà chua.

Mái tóc dài của Phó Hàn Chu được xõa sau đầu, lộ ra cái trán trơn bóng trắng nõn nà.

Cậu cúi đầu ăn cháo trước mặt, lông mi dài cong vút, ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào ánh lên một màu bạc nhàn nhạt.

Thấy Phó Hàn Chu yên lặng ăn cháo, Tô Vân Cảnh có chút không hiểu cậu đang nghĩ gì.

Lúc trước sau khi hoàn toàn tin tưởng ỷ lại vào Tô Vân Cảnh, khi bắt đầu xuất hiện ảo giác, cậu ấy mới nửa đêm chạy ra ngoài cô nhi viện tìm cậu.

Tối hôm qua Phó Hàn Chu chủ động tới, có phải ý là cậu ấy đã không còn bài xích cậu nữa rồi không?

Tô Vân Cảnh vì muốn xác minh suy đoán của mình, cố ý thử gắp cho Phó Hàn Chu một miếng trứng.

Phó Hàn Chu nhìn trứng gà trong bát, mím môi một lúc rồi dùng đũa gắp ra.

Đợi cậu ấy ăn xong một thìa cháo mới gắp lại miếng trứng lên cho vào miệng.

Tô Vân Cảnh:...

Đây chẳng phải là giống hệt với ngạo kiều kỳ lạ lúc trước sao.

Bỏ đi bỏ đi.

Tô Vân Cảnh hoàn toàn từ bỏ, tập trung ăn phần bữa sáng của mình thôi.

Ăn bữa sáng xong, Tô Vân Cảnh cũng không giữ Phó Hàn Chu ở lại lâu.

Dù sao thì chuyện cậu làm ở hôn lễ cũng không tốt đẹp gì.

Tô Vân Cảnh có chút tâm tư với Phó Hàn Chu, cho nên cảm thấy sợ hãi nhiều hơn là tức giận.

Nhưng Văn Yến Lai thì không giống vậy, bà ấy không có tình cảm gì với Phó Hàn Chu.

Mối liên hệ duy nhất giữa hai người họ là Thẩm Niên Ôn.

Nếu như để bà ấy thấy Phó Hàn Chu ở nhà, Tô Vân Cảnh thật sự không biết nên giải thích thế nào.

Cũng may là Tô Vân Cảnh đưa Phó Hàn Chu đi sớm, cậu vừa đi chưa đầy một tiếng thì Văn Yến Lai đã trở về.

Thấy Tô Vân Cảnh chưa chuẩn bị gì, Văn Yến Lai hỏi cậu: “Con chưa thu dọn đồ đạc sao?”

Tô Vân Cảnh hoang mang: “Thu dọn gì ạ?”

Ông của nguyên chủ hồi trẻ bị thương ở đầu gối, trời cứ chuyển lạnh là bệnh cũ lại tái phát, chiều hôm qua đã nhập viện.

Sáng nay bà của nguyên chủ mới gọi điện thoại tới nói chuyện này.

Tuy rằng sức khỏe không có gì đáng ngại nhưng Văn Yến Lai vẫn muốn đưa Tô Vân Cảnh tới xem xem.

Trước khi bà ấy ra ngoài đã nói với Tô Vân Cảnh chuyện về quê cùng mình.

Tô Vân Cảnh có chút xấu hổ.

Lúc đó cậu đang ngủ ngon lành, hoàn toàn không hề nghe rõ Văn Yến Lai nói gì, chỉ tùy tiện đáp lại một câu, đồng thời cũng theo thói quen kéo chăn trùm trên đầu Phó Hàn Chu xuống.

Lúc đó Phó Hàn Chu cũng chưa dậy, sau khi Tô Vân Cảnh kéo chăn của cậu xuống, cậu lại kéo lên.

Giống như một con sóc tìm động ngủ.

Cũng may là kịp giờ, Tô Vân Cảnh cầm chứng minh thư của mình, thay quần áo rồi vội vàng đi xuống lầu cùng Văn Yến Lai.

Trợ lý quen thuộc của Văn Yến Lai đã ở dưới lầu chờ họ.

Thứ hai Phó Hàn Chu không đi học sớm, tới khi tiếng chuông vào lớp lúc tám giờ dồn dã reo lên thì mới bước vào lớp học.

Phó Hàn Chu luôn là học sinh đi học muộn nhất lớp, không ngờ lần này vị trí bên cạnh cậu ấy vẫn còn trống.

Chuông vào lớp đã reo rồi mà Tô Vân Cảnh vẫn chưa tới.

Phó Hàn Chu nằm bò trên bàn, nhìn chỗ trống bên cạnh, giống như đang nghĩ gì đó, cũng giống như chẳng nghĩ gì.

Ánh mắt hoàn toàn trống rỗng.

Mãi tới khi tan học, Tô Vân Cảnh cũng chưa tới lớp.

Người trong lớp học đều đi rồi, Phó Hàn Chu vẫn nằm bò trên bàn chưa đi.

Nhà lão Ngô có chuyện, xin nghỉ một ngày, tối nay đổi người khác tới đón Phó Hàn Chu.

Tài xế mới đến không biết thói quen của Phó Hàn Chu, đợi nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy người xuất hiện, ông ta nhịn không được mà đi vào tìm.

Phó Hàn Chu là một người nổi bật ở trường, hỏi thăm lớp của cậu, tài xế bèn tới tìm.

Phòng học của lớp 11-5, ở dãy bàn cuối cùng, có một thiếu niên tóc dài gối đầu lên tay ghé sát vào bàn.

Ánh hoàng hôn chiều tà rọi lên người cậu, như thế phát ra một luồng ánh sáng rực rỡ, đẹp đến mê người.

Tài xế tưởng rằng Phó Hàn Chu ngủ rồi, đi tới gọi cậu dậy.

Phó Hàn Chu mở mắt, những vệt nắng cuối cùng của mặt trời sắp lặn chiếu vào mắt cậu, giống như một đóa pháo hoa sắp tàn.

Cậu không nói gì, đứng lên đi về cùng tài xế.

Ngày hôm sau Tô Vân Cảnh cũng không tới, vị trí bên cạnh Phó Hàn Chu lại để trống cả ngày.

Lão Ngô xử lý xong chuyện đi làm trở lại, thấy Phó Hàn Chu chậm chạp không tan học, ông ấy cũng không vội, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.

Phó Hàn Chu không giống như những học sinh khác, không mong chờ tan học, thỉnh thoảng trên người còn vương mùi thuốc lá.

Hôm nay lão Ngô đợi gần hai tiếng đồng hồ, lâu quá khiến ông ấy nhịn không nổi muốn đi tìm Phó Hàn Chu, nhưng đúng lúc đó thì cậu tới.

Thiếu niên tuấn mỹ kéo cửa xe ra, vẫn im lặng như trước.

Cậu ngồi ở ghế sau xe, không nói lời nào nhìn khung cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ xe.

Cả người thanh khiết, không chút mùi thuốc lá.

Tuy rằng lão Ngô tò mò không hiểu sao lần này cậu lại ra muộn như vậy nhưng ông ấy cũng không hỏi nhiều, chỉ chuyên tâm lái xe đưa Phó Hàn Chu về nhà.

Thẩm Niên Ông không có ở nhà, hình như lại đi đâu công tác rồi.

Phó Hàn Chu cũng đã quen rồi, cậu cũng không hỏi gì, đi thẳng lên tầng hai.

Khi trở về phòng ngủ, nhìn thoáng qua phòng đối diện, Phó Hàn Chu mím môi một lúc rồi mới đẩy cửa phòng mình ra.

Tiến vào phòng ngủ, cậu không hề đi ra ngoài nữa.

Mãi cho tới sáng sớm, Phó Hàn Chu vẫn không có ý đi ngủ.

Mấy năm nay cậu thường mất ngủ, chỉ có hai lần ngủ khá ngon, ngủ được một mạch tới khi trời sáng.

Phó Hàn Chu ngồi ở ban công, trong miệng ngậm một điếu thuốc.

Đốm tròn đỏ tươi cực kỳ nổi bật trong bóng đêm.

Trong làn sương khói mờ mịt, Phó Hàn Chu đột nhiên có một cảm giác bực bội và chán ghét.

Chán ghét chính mình, chán ghét cả thế giới này.

Loại cảm giác ghét bỏ này cắm rễ sâu bên trong nội tâm Phó Hàn Chu, không biết lúc nào sẽ phát tác.

Giống như một con dã thú hung tàn nổi giận, cơ thể Phó Hàn Chu bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Đã mấy lần nó lao ra khỏi vùng cấm, muốn xé nát Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu đứng trên ban công, nhìn khu biệt thự đen kịt, cảm giác chán ghét càng ngày càng mãnh liệt.

Ở đây không đủ cao.

Tầng hai quá thấp.

Phó Hàn Chu nhảy từ trên ban công tầng hai xuống, chỉ mặc một chiếc áo rồi đi ra ngoài.

Phó Hàn Chu vật vờ thật lâu trong đêm thu.

Vốn dĩ cậu muốn tìm một nơi cao hơn, nhưng bất tri bất giác lại đi tới dưới lầu nhà Tô Vân Cảnh.

Lúc này đã là hai giờ sáng, các hộ gia đình ở chung cư đều đã tắt đèn.

Phó Hàn Chu đứng dưới lầu, đếm từng tầng lầu một.

Ba giờ sáng, tầng mười chín tối om.

Bốn giờ sáng, tầng mười chín tối om.

Năm giờ sáng, có vài nhà sáng lên, tầng mười chín vẫn tối om.

Sáu giờ sáng, đa số các hộ gia đình đều sáng đèn, tầng mười chín vẫn tối om.

Bảy giờ sáng, một hộ ở tầng mười chín sáng đèn, nhưng cửa sổ đó vẫn là một mảnh đen kịt.

Phó Hàn Chu lại đếm số tầng thêm một lần nữa, khi đếm tới số mười chín, cửa sổ đó vẫn không sáng đèn.

Cậu cố chấp tiếp tục đếm.

Đếm đi đếm lại mười mấy lần, trời đã sáng chưng, những nhà khác đã bắt đầu tắt đèn nhưng cửa sổ kia vẫn không hề sáng đèn.

Vốn dĩ Tô Vân Cảnh cho rằng lần này về quê cùng lắm chỉ ngủ lại một đêm.

Không ngờ người bạn kia của Văn Yến Lai đã giúp cậu giải quyết xong chuyện nhập học.

Lúc trước nguyên chủ học ở trường Trung học số 1 Hành Lâm, Văn Yến Lai cân nhắc về sự an toàn nên để Tô Vân Cảnh học ở trường trường Trung học số 2 Hành Lâm.

Thứ hai, Tô Vân Cảnh tới tham quan trường học một chút, nhân tiện nói chuyện nhập học.

Học bạ của cậu vẫn còn ở Nam Trung, muốn chuyển tới thì còn phải chờ mấy tháng nữa.

Văn Yến Lai muốn Tô Vân Cảnh ở bên cạnh bà ấy nhiều hơn nhưng bên phía Hứa Hoằng Văn có chút phiền phức.

Hứa Hoằng Văn đã ngoại tình với Văn Yến Lai vào năm vợ ông ta mang thai, còn sinh ra một đứa con ngoài giá thú.

Gần đây người trong nhà đã biết chuyện, nếu không phải Hứa Hoằng Văn bị bệnh nặng thì đã làm loạn chuyện này lên rồi.

Sau khi Hứa Hoài và Tô Vân Cảnh đánh nhau một trận, nghe nói còn muốn tìm tới gây phiền toái.

Đây cũng là một trong những lý do khiến Văn Yến Lai muốn nhanh chóng đưa Tô Vân Cảnh về quê.

Bởi vì chuyện này mà Văn Yến Lai rất tức giận, nhưng làm to chuyện thì không có lợi cho ai cả nên chỉ có thể để Tô Vân Cảnh tạm tránh đi sóng gió.

Văn Yến Lai khéo léo khuyên nhủ cậu: “Sức khỏe của ông con hiện giờ không tốt, đúng lúc cũng giải quyết xong chuyện nhập học của con, vậy thì con đừng về nữa, ở đây học luôn đi.”

Tô Vân Cảnh sửng sốt: “Nhưng mà, con còn rất nhiều đồ ở Nam Trung chưa lấy.”

Văn Yến Lai: “Mẹ sẽ bảo người giúp con thu dọn, ngoại trừ sách vở, còn có thứ gì quan trọng khác muốn lấy không?”

Tô Vân Cảnh mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng nghiêm túc suy nghĩ lại, hình như cũng không có thứ gì khác đặc biệt quan trọng.

Ngoại trừ Phó Hàn Chu.

Cậu vẫn không yên tâm về nhóc cool ngầu, lo lắng về tình hình tâm lý của cậu ấy.

Gần đây Tô Vân Cảnh luôn tự học tâm lý học, nhưng những kiến thức này không phải tự học là có thể học được.

Xem nhiều sách như vậy, Tô Vân Cảnh vẫn cảm thấy không biết thêm được gì.

Cậu lo lắng cho Phó Hàn Chu nhưng đối phương rõ ràng không hề cảm kích, sự quan tâm của cậu có vẻ như quá thừa thãi.

Cuối cùng Tô Vân Cảnh vẫn lắc đầu, tỏ ý không có đồ gì khác phải lấy.

Nói chuyện với Văn Yến Lai xong, Tô Vân Cảnh tính thời gian tan học, cậu gọi cho lão Ngô một cuộc điện thoại.

Ý của Văn Yến Lai là không muốn để cậu trở về nữa, Tô Vân Cảnh muốn xem xem có thể khuyên Phó Hàn Chu tiếp nhận điều trị tâm lý hay không.

Kết quả rất không may, hôm đó lão Ngô lại không đi làm.

Tô Vân Cảnh im lặng một lát rồi nói: “Vậy chú nói với cậu ấy một tiếng, con phải chuyển trường về quê rồi.”

Lão Ngô có chút bất ngờ: “Sao đột nhiên lại chuyển đi thế?”

Tô Vân Cảnh khó mà nói ra nguyên nhân thật sự được, chỉ đành nói dối: “Chân của ông con không tốt, thời tiết ở thủ đô lạnh quá, dưới quê ấm áp hơn nên muốn về quê nghỉ ngơi, con cũng về cùng bọn họ luôn.”

Lão Ngô nghe Tô Vân Cảnh nói vậy, hỏi thăm tình hình của ông nguyên chủ, còn chỉ cho cậu mấy bài thuốc dân gian.

Nói về bệnh tình một lúc, Tô Vân Cảnh lại chuyển vấn đề tới Phó Hàn Chu.

“Hàn Chu cũng không có điện thoại, cô con sợ bệnh tình của ông nghiêm trọng hơn nên lần này chuyển trường bất ngờ quá, chú Ngô, chú giúp con nói với Hàn Chu một tiếng nhé.”

“Được được.”

Tô Vân Cảnh còn muốn bảo Phó Hàn Chu gọi cho cậu một cuộc điện thoại.

Những nghĩ tới tính cách ngạo kiều của Phó Hàn Chu, cuối cùng cũng không nói những lời này ra.

“Vậy chú Ngô làm việc tiếp đi ạ, con cũng có việc rồi.”

“Hôm nào được nghỉ thì về chơi, tới lúc đó chú Ngô tới sân bay đón con.”

“Vâng ạ.”

Tắt điện thoại, Tô Vân Cảnh thở dài một hơi.

Chắc là cậu ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, dù sao cũng là nam phụ, còn là thần trợ giúp của nữ chính, không thể có nguy hiểm gì được.

Hon nữa, nếu việc cậu rời khỏi nhóc cool ngầu có ảnh hưởng gì lớn thì hệ thống xuyên sách chắc chắn sẽ nhắc nhở cậu.

Nếu như hệ thống không xuất hiện, vậy thì chứng tỏ sẽ không có chuyện gì.

Tô Vân Cảnh tự an ủi chính mình, cũng không muốn nghĩ tới Phó Hàn Chu nữa.



Thứ năm nhà ăn sẽ có thêm món ăn đặc biệt, đôi khi là món Nhật, có khi lại là món Thái.

Tuy rằng làm không giống vị chính gốc lắm nhưng cũng có thể thỏa mãn học sinh trong việc tìm kiếm một khẩu vị mới lạ.

Cho nên ngày thứ năm sẽ có một hàng dài xếp hàng ở nhà ăn.

Lần trước Lâm Liệt giành được một phần bạch tuộc viên, hương vị vô cùng bình thường, cậu ta cũng không ở đó xem náo nhiệt nữa.

Đường Vệ không hứng thú ăn cơm, ôm di động tám chuyện cùng bạn.

QQ không ngừng vang lên tiếng tinh tinh.

Lâm Liệt chưa từng thấy cậu ta tích cực như vậy bao giờ, nhíu mày hỏi: “Sao thế, cậu có chuyện gì vậy?”

Ngón tay Đường Vệ không ngừng ấn, đầu cũng không ngẩng lên: “Chuyện gì cơ?”

Lâm Liệt đột nhiên đứng dậy, cướp lấy điện thoại của Đường Vệ, vẻ mặt tra khảo như giáo viên chủ nhiệm: “Có phải cậu yêu sớm không?”

Đường Vệ kích động chửi: “Đcm nhà cậu.”

“Chậc chậc, không ngờ cậu còn có sở thích này.” Lâm Liệt vừa giành điện thoại Đường Vệ vừa xem xem cậu ta đang nhắn tin với ai.

“Nghe tiếng biết người?” Lâm Liệt liếc mắt nhìn Phó Hàn Chu ở bên cạnh: “Đây hình như là tên QQ.”

Nghe thấy cái tên này, đầu ngón tay Phó Hàn Chu hơi dừng lại.

“Trả điện thoại tôi đây.” Đường Vệ đoạt lại điện thoại di động của mình: “Tôi vừa mới liên lạc với cậu ấy, cậu làm loạn cái gì vậy chứ?”

Lâm Liệt quan sát Phó Hàn Chu một chút, sau đó hất cằm với Đường Vệ: “Hỏi xem cậu ấy đi đâu, sao mấy ngày rồi không đi học?”

“Còn cần cậu nói à?” Đường Vệ trợn mắt nói.

Mấy ngày nay Tô Vân Cảnh hơi bận, luôn không online, Lâm Liệt và Đường Vệ chỉ có số QQ của cậu, quên không lưu số điện thoại.

Đối với học sinh ở tuổi bọn họ, số QQ tiện liên lạc hơn là số điện thoại.

Đường Vệ nhìn điện thoại, đột nhiên vỗ bàn mắng một câu: “Mẹ nó chứ, cậu ấy đột nhiên chuyển trường, chuyền về quê…”

“Chữ này đọc thế nào nhỉ?” Đường Vệ đưa điện thoại cho Lâm Liệt.

Lâm Liệt cúi đầu nhìn, sau đó ghét bỏ mở miệng: “Chữ Hành, trường Trung học số 2 Hành Lâm. Ngay cả chữ này mà cậu cũng không biết?”

Đường Vệ không biết chữ còn ra vẻ: “Ai quy định tôi phải biết nó chứ, cậu hỏi nó xem có biết ông đây không đi? Nó không biết ông đây thì sao ông đây phải biết nó chứ?”

Lâm Liệt:...

“Tên nhãi này làm sao thế, chuyển trường mà cũng không nói với chúng ta một tiếng. Còn xin lỗi, xin lỗi cái rắm ý, ông đây suýt nữa thì tưởng là cậu ta bị bắt cóc định báo cảnh sát rồi.”

Đường Vệ vừa chửi vừa trả lời Tô Vân Cảnh.

Lâm Liệt không ngờ Tô Vân Cảnh lại chuyển trường, cậu ta nhíu mày nhìn về phía Phó Hàn Chu.

Đối phương vẫn là vẻ mặt đó, giống như không hề bị ảnh hưởng bởi tin tức này.

Nhưng Lâm Liệt vẫn có thể nhạy bén nhận ra, bàn tay cầm đũa của Phó Hàn Chu không chút tiếng động siết chặt lại.

Ngón tay thon dài có chút trắng bợt.

Lâm Liệt không khỏi nhướng mày.

Lần trước ở tiệm đồ Nhật, tuy rằng Lâm Liệt nói với Tô Vân Cảnh là nếu cậu không nắm bắt được tâm tư của Phó Hàn Chu thì có thể đợi Phó Hàn tìm tới cậu.

Nhưng không ngờ Tô Vân Cảnh lại chơi lớn như vậy, không nói không rằng chuyển trường luôn rồi.

Điều này đúng là khiến cho cậu ta bất ngờ, đồng thời cũng lo lắng cho Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu rõ ràng có thái độ khác biệt với Tô Vân Cảnh.

Lúc trước Phó Hàn Chu không như vậy, dù chỉ nhìn Tô Vân Cảnh nhưng thái độ không có gì khác so với những người khác.

Vẫn là áp dụng thái độ ‘không từ chối, không đồng ý, không phản ứng.’

Nhưng sau đó có một lần, Lâm Liệt phát hiện ra cậu ta nghĩ đơn giản về quan hệ của hai người họ rồi, Phó Hàn Chu đối với Tô Vân Cảnh chỉ là một loại biểu hiện của chính sách ‘ba không’.

Lần đó Lâm Liệt và Đường Vệ không tìm thấy Phó Hàn Chu ở nhà ăn, cậu ta bảo Đường Vệ lấy cơm giúp mình, còn mình tới lớp 11-5 xem tình hình.

Hôm đó, tiết cuối cùng buổi sáng của lớp 11-5 là tiết thể dục, theo lý mà nói thì Phó Hàn Chu hẳn là phải tới nhà ăn sớm hơn bọn họ.

Nhưng sau khi bị giáo viên tiếng anh dạy quá giờ, hai người họ tới nhà ăn lại không thấy Phó Hàn Chu đâu.

Cho nên Lâm Liệt mới đi tìm cậu ấy.

Cũng may là giờ ăn cơm, học sinh đều tới nhà ăn ăn cơm, lớp 11-5 chỉ còn lại hai người.

Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu.

Khi Lâm Liệt tìm tới, đúng lúc Tô Vân Cảnh đang gắp đồ ăn cho Phó Hàn Chu, kết quả đối phương lại bỏ đồ ăn ra.

Nhưng không lâu sau, cậu lại gắp lại.

Tô Vân Cảnh lại gắp đồ ăn cho cậu, cậu vẫn có phản ứng như vậy.

Đây là một hành động vô cùng ấu trĩ, hơi giống một đứa trẻ bướng bỉnh.

Khi tức giận, cho cậu ấy cái gì cậu ấy cũng không ăn.

Nhưng thật ra trong lòng lại rất muốn ăn.

Vì thế cậu ấy mới ném đồ ăn ra, thể hiện thái độ khinh thường của mình.

Sau đó lại nhặt về, đồng thời thuyết phục chính mình, đây không phải là cậu ta gắp cho mình, mà là mình tự gắp.

Nói thẳng ra thì chính là tự cho mình một cái thang, tìm một lý do hợp tình hợp lý để yên tâm thoải mái mà ăn.

Đó là một thái độ đặc biệt, tự mình đấu tranh tâm lý với bản thân.

Cậu rõ ràng rất muốn, rõ ràng là để ý.

Nhưng không biết vì sao, Phó Hàn Chu cứ luôn bài xích kháng cự như vậy.

Lâm Liệt không biết tình hình giữa hai người họ là thế nào, cũng không biết giữa hai người họ xảy ra chuyện gì.

Vì thế ngày hôm đó cậu ta mới đưa ra một ý cho Tô Vân Cảnh, bảo cậu đợi Phó Hàn Chu tìm tới cậu.

Trẻ con ấy mà, bạn không để ý tới nó, nó sẽ không có cảm giác an toàn, sẽ tự mình đi tìm bạn.

Bây giờ ‘đứa trẻ’ này vẫn còn đang đấu tranh với chính mình, biểu hiện không thèm để ý.

Nhưng Lâm Liệt biết, thật ra cậu rất để ý.

Có điều bây giờ nói những điều này cũng không có tác dụng gì nữa, Tô Vân Cảnh đã chuyển trường rồi, kết quả này vẫn là ngoài dự đoán của Lâm Liệt.

Cậu ta còn cho rằng sau khi Phó Hàn Chu hiểu ra, bốn người bọn họ có thể lén lút tìm một nơi ăn lẩu cùng nhau.

Lâm Liệt có chút tiếc nuối, xem ra hiện giờ không còn hy vọng gì nữa rồi.

“Sao đột nhiên Văn Từ lại chuyển trường? Tôi còn tưởng là cậu ấy bị bệnh xin nghỉ mấy hôm cơ.”

“Không biết, nếu không phải vừa thấy có người tới lấy đồ của cậu ấy thì tôi cũng không biết là cậu ấy chuyển trường rồi.”

“Khó khăn lắm mới thân nhau, đang yên đang lành sao tự nhiên lại chuyển đi, tôi cảm thấy chơi với nhau rất vui mà.”

Sau khi kết thúc giờ nghỉ trưa, Phó Hàn Chu vừa trở về lớp học đã nghe thấy mọi người xì xào bàn tán.

Cậu đứng ở cửa phòng học, thấy chỗ ngồi bên cạnh mình trống rỗng.

Khoảnh khắc đó, vẻ mặt Phó Hàn Chu chợt trở nên mờ mịt.

Tác giả có lời muốn nói: Mọi người thích cảnh truy thê nảy lửa.

Khả năng không nảy lửa, nhưng chắc chắn sẽ có truy thê, ha ha ha ha.

Sắp rồi, tiểu trà xanh công mà mọi người thích sẽ sớm lên sàn thôi.

Thấy mọi người tranh luận về đoạn chảy máu mũi ở chương trước, tôi giải thích ở đây một chút.

Tô Vân Cảnh bảo Phó Hàn Chu nằm xuống, không phải là nằm ngửa, mọi người có thể không chú ý tới, cậu ấy đi tới một cái giường khác lấy gối.

Cũng chính là nói, nhóc cool ngầu lót kê hai cái gối, còn có một cái chăn, là trạng thái nửa nằm, đầu sẽ không ngửa ra sau, máu cũng sẽ không chảy ngược lại.

Hơn nữa, cậu ấy còn đắp túi chườm đá, trong lỗ mũi còn có bông.

Ngửa đầu không phải để cầm máu, là khi Tô Vân Cảnh rửa sạch khoang mũi cho cậu ấy xong mới hơi ngửa lên một chút.

Lúc viết cốt truyện đoạn này, tôi còn đặc biệt tra baidu nữa.