Tôi Cùng Ánh Trăng Sáng Của Tra Công HE Rồi

Chương 1




17/10/2022

Tiêu Sở Dịch xuyên việt rồi.

Trước mắt một mảnh u ám, bên tai vang lên tiếng ồn ào kịch liệt, còn kèm theo một trận cảm giác choáng váng trời đất quay cuồng.

Huyệt thái dương Tiêu Sở Dịch thình thịch đau, khó khăn mở mắt ra cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ.

"Yô, Tiêu thiếu gia còn chưa đủ sao?" Một giọng nói ác ý từ bên cạnh truyền đến, “Thêm một ly nữa thì sao?"

Một ly rượu lạnh được rót vào miệng Tiêu Sở Dịch.

Tiếp theo là một trận cười ầm ĩ gần đó.

Tiêu Sở Dịch không kịp đề phòng, ho khan một tiếng.

Hầu hết rượu được rót xuống đều bị tràn ra và lăn lên vùng da thịt lộ ra ngoài, mang đến cảm giác ớn lạnh và run rẩy.

Ý thức của cậu trở nên rõ ràng hơn một chút, cậu ngây người nhìn cảnh tượng trước mặt.

Một căn phòng cực kỳ rộng rãi, giống như là khung cảnh của một bữa tiệc, một nhóm thanh niên rải rác xung quanh phòng, một số người thì ôm phụ nữ trong tay, một số khác thì ôm các chàng trai trẻ tuổi.

Theo tầm mắt nhìn xung quanh đều có ánh sáng chiếu chói mắt, một đám con trai trạc tuổi nhau đang cười nói đùa giỡn.

Một mảnh chướng khí mù mịt, thấy thế nào thì cũng không giống như là cái nơi nào nghiêm chỉnh.

Đương nhiên cũng có không ít người vây quanh cậu, trên mặt bọn họ đều mang nụ cười ác ý, khi cậu nhìn sang và bắt gặp ánh mắt của một vài người thì họ mới quay đầu đi.

"Này, Tiêu thiếu gia, đây cũng không phải là thái độ cầu xin. Tôi trước kia cũng không có như vậy đâu."

"Đúng vậy, đúng vậy, mới có nửa giờ, trời còn chưa sáng, cậu không phải là muốn giả vờ say rồi bỏ chạy đấy chứ."

"Chậc chậc, không phải nói Tiêu thiếu gia đối với Thẩm thiếu gia tình cảm sâu đậm sao, thật là khiến người ta cảm động đó."

"Hay là... bỏ đi, cậu ta giống như thật sự không chịu nổi... lỡ đâu... để cho cậu ta nghỉ ngơi một chút..."

Nơi này là đâu, không phải à bệnh viện lúc trước cậu ở sao?

Còn có "Tiêu thiếu gia", "Cầu xin" cái gì... Là có ý gì?

Nhìn những gương mặt hoàn toàn xa lạ trước mặt, Tiêu Sở Dịch chỉ cảm thấy đầu càng thêm đau, một lúc sau cậu mới ý thức được cái đau đớn kia không phải là ảo giác.

Nó giống như là có một thùng thuốc nổ ở trong đầu cậu nháy mắt nổ bùm, những hình ảnh vỡ vụn nhanh chóng xâm nhập đầu óc của cậu.

Ký ức của hai người khác nhau bắt đầu tranh đấu, Tiêu Sở Dịch không thể phân biệt được đâu là mình, là người đang nằm chờ chết trong bệnh viện, hay là tiểu thiếu gia nhà họ Tiêu đang cúi đầu tự hào vì người mình yêu.

"Ưm..." Cơn đau từ sâu trong xương tủy khiến Tiêu Sở Dịch không tự chủ được ngã xuống, đau đớn kêu lên một tiếng rồi cuộn người trên sô pha.

Những người trẻ tuổi ban đầu vây quanh cậu cũng biểu hiện ra biểu cảm ngạc nhiên.

"Cái này... không giống như giả bộ."

"Hay là bây giờ đừng ép rượu nữa, nếu thật sự xảy ra tai nạn sẽ rất phiền phức."

"Quên đi, hiện tại tha cho hắn đi, chờ hắn tỉnh lại rồi nói."

Đám người bắt đầu giải tán, chỉ còn lại một mình Tiêu Sở Dịch ở trên sô pha nhíu mày, dựa vào ý thức của mình sắp xếp lại những thứ trong đầu.

Sau khi xem xong hai đoạn ký ức khác nhau, Tiêu Sở Dịch giật giật khóe miệng, cười giễu một cái nhưng ngay sau đó vì chỗ đau mà nhíu mày.

Thật sự là trúng giải thưởng lớn, loại chuyện xuyên qua vậy mà sẽ rơi xuống đầu cậu.

Quả nhiên không nên tùy tiện đọc tiểu thuyết có nam chính trùng tên với mình ——

Sau khi xem xong ký ức vốn dĩ không thuộc về mình, Tiêu Sở Dịch liền nghĩ đến tiểu thuyết bạo râm máu chó mà đứa cháu gái nhỏ đưa cho cậu xem trước khi qua đời.

Nam chính tiểu thuyết trùng tên với cậu, nhưng cuộc đời của cậu ta còn đặc sắc và thê thảm hơn của cậu rất nhiều.

Nhân vật chính trong truyện, Tiêu Sở Dịch, là thiếu gia của nhà họ Tiêu, nhà họ Tiêu tại thành phố A cũng được coi là nhân vật có mặt mũi. Tiểu thiếu gia này vốn cũng là một nhân vật kiêu căng ngạo mạn, tuy nhiên khi gặp phải tên cặn bã Thẩm Bích Tiêu, cậu ta đã rơi vào hố sâu của cuộc đời, cậu ta rơi tới thịt nát xương tan và không thể gượng dậy được nữa.

Thẩm Bích Tiêu cùng Tiêu Sở Dịch là bạn học thời đại học, cũng là bạn thân —— đương nhiên chỉ có Tiêu Sở Dịch đơn phương cho rằng như vậy.

Tiêu Sở Dịch luôn cho rằng Thẩm Bích Tiêu là một học sinh nghèo, ngay sau khi gặp mặt đã bắt đầu chăm lo bữa ăn cho hắn, cố gắng hết sức để thỏa mãn mọi yêu cầu của hắn.

Thẩm Bích Tiêu nói muốn thành lập công ty riêng, Tiêu Sở Dịch liền không nói hai lời, vì hắn mà xuất lực góp tiền cùng công nghệ cao cho hắn, thậm chí còn đem cả chính mình đổ vào, cuối cùng cậu ta còn cắt đứt quan hệ với gia đình vì Thẩm Bích Tiêu.

Đáng mừng là Thẩm Bích Tiêu quả thực rất có năng lực, cùng với sự hỗ trợ tận tình của Tiêu Sở Dịch, công ty bọn họ hợp tác phát triển tốt, hai người vừa tốt nghiệp đại học cũng đã biến mình thành thanh niên mới nổi.

Tuy nhiên, nửa đời người thành công của Tiêu Sở Dịch đã kết thúc tại đây.

Ngay khi chỉ còn cách thành công một bước, Tiêu Sở Dịch nhận được tin từ Thẩm Bích Tiêu rằng công ty bị người ác ý nhắm vào, thiếu tài chính, đang ở bờ vực phá sản.

Lúc này Tiêu Sở Dịch không hề nghi ngờ Thẩm Bích Tiêu, trong lòng lo lắng hồi lâu, công ty chính là tâm huyết của hắn, cậu không nỡ hắn cứ như vậy mà từ bỏ, càng không nỡ người yêu nhận lấy đả kích thất bại.

Nhưng cậu ta sớm đã cắt đứt quan hệ với gia đình vì lợi ích của công ty và Thẩm Bích Tiêu, nên đương nhiên cậu ta không còn mặt mũi nào quay lại với cha mẹ mình.

Vì vậy Tiêu Sở Dịch tìm đến đám bạn xấu hồi xưa, muốn xin một chút tài trợ.

Tiêu Sở Dịch không biết Thẩm Bích Tiêu từ đầu đến cuối đều nói dối mình, tiểu thiếu gia ngày xưa kiêu ngạo cúi đầu vì hắn, chỉ mong hắn hạnh phúc, nhưng thứ mà cậu ta nhận được lại là một cái bẫy đã được sắp đặt sẵn.

Sau đó, Thẩm Bích Tiêu sẽ dụ dỗ Tiêu Sở Dịch ký hợp đồng với danh nghĩa công ty đang gặp khủng hoảng, đem bản thân mình và gia đình đổ vào đó, điều này gián tiếp dẫn đến việc nhà họ Tiêu cửa nát nhà tan.

Thẩm Bích Tiêu bị lộ bộ mặt thật cũng không để cho Tiêu Sở Dịch dễ dàng bỏ đi, đưa cậu ta cả người không một xu dính túi này về nhà, coi cậu ta như sủng vật mà nhốt ở trong nhà tùy ý sỉ nhục chà đạp cậu ta.

Tiêu Sở Dịch trơ mắt nhìn người yêu cũ lộ ra bộ dáng u má dữ tợn, nhìn cha mẹ chết, lại nhìn thấy những bức ảnh âu yếm của Thẩm Bích Tiêu cùng một người xa lạ khác, cuối cùng không chịu nổi mà chọn cách tự sát.

Mãi đến sau cái chết của Tiêu Sở Dịch, tên cặn bã Thẩm Bích Tiêu mới nhận ra mình đã phải lòng nguyên chủ rồi, lúc này mới hối hận không kịp.

Thời điểm Tiêu Sở Dịch xuyên qua rất vi diệu, đánh giá cảnh tượng trước mắt, chính là trước khi nguyên chủ ký hợp đồng, lúc này mới cúi đầu xin tài trợ từ đám bạn cũ xấu.

Đám người này được gọi là bạn xấu, đúng thật là cũng không phải người tốt lành gì.

Trước đây, mấy người này thường đi theo tiểu thiếu gia kiêu ngạo này xưng anh gọi em, nhưng khi tiểu thiếu gia tách khỏi sự bảo hộ của nhà họ Tiêu, cho dù bản thân tiền đồ vô lượng, nhưng vẫn thua xa nhà họ Tiêu.

Quả thật Phượng Hoàng không bằng gà chọi, bọn keo kiệt này chỉ thấy tiểu thiếu gia ngày xưa hất cằm lên nhìn người nên giờ bọn chúng muốn nhân cơ hội hạ nhục cậu kiếm chút việc vui.

Nghĩ đến người yêu đang gặp nạn, tiểu thiếu gia đành phải nhẫn nhịn mọi chuyện, cùng đám người này vờn nhau hơn nửa đêm.

Cho nên khi Tiêu Sở Dịch vừa mới xuyên qua liền đối mặt với tình cảnh này ——

Tiểu thiếu gia bị rót rượu đến hoa mắt chóng mặt, nhận lấy hết những lời nói mỉa mai và những hành động đường mật này, đi không được thì cũng không được lui nửa bước.

Những người này nắm giữ hai điểm yếu là "tài trợ" và "Thẩm Bích Tiêu" nên bọn họ dễ dàng khiến cho xương sống của tiểu thiếu gia này gần như chìm vào cát bụi.

Nhưng cậu ta không thể làm gì được, bởi vì ngoại trừ đáp ứng, cậu ta không thể làm gì khác.

Chỉ cần tốt cho Thẩm Bích Tiêu nhiều hơn một chút, cần thiết chịu sỉ nhục thì cũng phải chịu nhiều thêm một phần.

Nhưng...

Tiền đề của tất cả những điều này đều dựa trên việc "Tiêu Sở Dịch quan tâm đến việc yêu Thẩm Bích Tiêu".

Nhưng Tiêu Sở Dịch lại thấy rõ ràng trong trí nhớ của nguyên chủ toàn bộ đều là chuyện Thẩm Bích Tiêu lừa dối cậu ta và làm nhục cậu ta, ngoài hận thù, trong lòng cậu không sót lại thứ gì có thể gọi là "tình yêu".

Điều này khiến Tiêu Sở Dịch thở dài một hơi, nhưng tình trạng bây giờ vẫn khiến cậu không thoải mái.

Chỉ cần cử động một chút cậu đã cảm thấy đầu cậu đau như kim châm, cảm giác từng trận buồn nôn xông lên từng đợt.

Tiêu Sở Dịch cuộn mình thả lỏng hồi lâu, mới miễn cưỡng chống tay ngồi dậy.

Ngay khi Tiêu Sở Dịch đứng dậy, loạng choạng bước ra khỏi cửa, lập tức có người chú ý tới cầm lấy ly rượu đi theo sau cậu.

"Yo, Tiêu thiếu gia, cậu định đi đâu vậy? Không phải cậu định xin tài trợ cho cậu bạn kia sao? Cứ như vậy bỏ về thì có mặt mũi nào gặp người ta không?"

Thanh niên tóc vàng bưng hai cái ly đến trước mặt Tiêu Sở Dịch, cười toe toét đưa một cái ly cho cậu, trên mặt cùng lời nói đều hiện vẻ giễu cợt cùng khinh thường, lời nói uy hiếp.

"Vừa rồi cậu toàn chơi với Hứa thiếu không thèm nhìn tớ, tớ buồn lắm, đến uống rượu với tớ đi, lát nữa tớ nhất định sẽ cho cậu thêm một ít tiền, nếu không... Nếu đổi lại là người khác đến cũng không dễ nói chuyện như tớ đâu."

Tiêu Sở Dịch bị ép dừng lại, ngơ ngác nhìn người trước mặt.

Công bằng mà nói, thanh niên tóc vàng trước mặt có vẻ ngoài tuấn tú, khí chất trẻ trung, khí phách ngang tàng, nhưng cái loại ác ý nham hiểm nhớp nháp kia gần như tràn ra.

Bên cạnh đã có người chú ý tới động tĩnh bên này, bắt đầu nhìn về dồn mắt nhìn qua, bất tri bất giác không khí trở nên yên tĩnh rất nhiều.

Cánh cửa phía trước đã gần trong gang tấc, nhưng tên tóc vàng này lại hạ quyết tâm muốn chặn lại, không cho đi nửa bước.

Tiêu Sở Dịch đột nhiên cong môi, nhu hòa vươn tay, cầm lấy cái ly đầy rượu đỏ.

Tên tóc vàng bị phản ứng ngoan ngoãn của Tiêu Sở Dịch làm cho sững sờ, ánh mắt chế nhạo cùng uy hiếp rơi vào trên người cậu có chút kinh ngạc.

Chẳng trách một đám thất học lại muốn chơi với Tiêu Sở Dịch như thế này, thực sự là một tiểu thiếu gia có nước da thịt mềm, thân hình thon dài, mặt mày đẹp như tranh vẽ, thừa hưởng hoàn mỹ vẻ đẹp của Tiêu phu nhân, nói đẹp cũng không ngoa.

Lúc trước, tiểu thiếu gia kiêu ngạo ngạo mạn ở nhà họ Tiêu, thường ngày hất cằm nhìn người ta, dáng vẻ cao cao tại thượng xa cách thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Bây giờ vị thiếu gia kiêu ngạo cúi đầu trước mặt bọn họ, thật khiến cho không ít người cảm thấy ngứa ngáy, càng muốn giẫm đạp lên, muốn làm cho hắn chật vật, nhục nhã cùng xấu hổ.

Người xinh đẹp làm biểu tình gì cũng đều là đẹp mắt.

Giống như giờ phút này, tiểu thiếu gia bị chuốc rượu cả một đêm, rượu rớt từ cổ áo xuống còn chưa khô hẳn, phía trước vạt áo ướt sủng một mảnh có vài vết đỏ, tóc tai rối bời xoã tung, mặt có chút ửng hồng, đuôi mắt đỏ lên, khóe môi hơi nhếch lên, thật sự là quá xinh đẹp.

Một đám người nháy mắt đều đình trệ trong chốc lát, cổ họng giật giật.

"Này, Tiêu thiếu gia, đúng, nghe lời —— "

Tên tóc vàng tỉnh táo lại, đang định bước lên, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Sở Dịch vẻ mặt tươi cười dừng lại, nhất thời khóe môi hạ xuống, chỉ cảm thấy xung quanh lạnh lẽo.

Tiêu Sở Dịch lắc lắc rượu đỏ trong ly, sắc mặt lạnh lùng, đưa tay đập nát ly rượu vang lên cái đầu tóc vàng kia.

"Choang —— "

Một âm thanh vang lên, rượu đỏ và đầu của tên tóc vàng bị ép vào tường, sau đó chiếc ly rơi xuống đất vỡ tan tành, để lại dấu vết đỏ sẫm trên tường.

Tiêu Sở Dịch buông tay đang nắm cổ áo tên màu vàng, tóc vàng thuận theo trượt xuống ngồi trên mặt đất, trợn mắt ngất xỉu.

Cả phòng im lặng trong chốc lát, trừ mấy câu nhàn nhạt được phun ra từ miệng của Tiêu Sở Dịch.

"Cút đi. Đừng cản đường."

—————————

Không biết tui có edit thiếu đoạn nào hay copy rồi dán vào có bị thiếu hay nhảy chữ đoạn nào hong nữa (⁠。⁠ŏ⁠﹏⁠ŏ⁠)

Chương 1 khoảng 2500 chữ mà tui mỏi tay zl rồi (⁠╥⁠﹏⁠╥⁠)