Tôi Cùng Ánh Trăng Sáng Của Tra Công HE Rồi

Chương 27




17/11/2022

Người quen gặp nhau, việc hàn huyên nói chuyện là điều không thể tránh khỏi.

Đặc biệt là mẹ Tiêu vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Thịnh Dư Hàng nên muốn bù đắp cho anh.

Tuy nhiên, Thịnh Dư Hàng bề ngoài hiền lành lễ phép, không thèm để ý đến những hiểu lầm trước đó của mẹ Tiêu, khiến cho người ta cảm thấy không có chỗ xuống tay giải quyết chuyện này*.

*Ý chỗ này là không biết mở lời hay làm gì để bù đắp cho anh nhà á.

Thế là bà di chuyển ánh mắt, lúc ánh mắt rơi xuống trên người hai đứa nhỏ, bà liền thay đổi đối tượng.

Quần áo của Tiêu Sở Dịch gần như đã mua đầy đủ, lúc này bên trong đang có người thử đồ mới, cậu tạm thời có thể nghiêng người sang một bên hít thở một hơi.

Cách đó không xa, có hai người phụ nữ dắt theo hai đứa trẻ, từ cửa hàng đồ chơi đi ra, rồi đi vào cửa hàng quần áo trẻ em bên cạnh.

Thịnh Giáng Hà đỏ mặt, theo bản năng giãy giụa, nhưng cuối cùng cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng.

Còn An Tử Nguyệt bên cạnh nhóc thì hoàn toàn vui vẻ, cô gái nhỏ vừa mới đến tuổi dậy thì, đã đến thời điểm thích ăn diện rồi.

Cô bé đã gặp qua dì Cố vài lần, rất nhanh đã không còn câu nệ nữa, vô cùng vui vẻ thử quần áo, thậm chí còn cùng mẹ Tiêu và dì Cố tán gẫu về sở thích của mình.

Chỉ là khi đến lúc thanh toán, An Tử Nguyệt mới từ trong túi móc ra một tấm thẻ ngân hàng, cố gắng nhón chân lên đưa tới: "Quẹt thẻ của cháu!"

Cô bé đã cố gắng hết sức để tỏ ra mình rất có khí thế, nhưng dù sao cũng còn nhỏ, giọng nói vẫn còn hơi ngây ngô trẻ con nên chỉ còn lại sự đáng yêu mà thôi.

Thịnh Giáng Hà cũng không chịu thua kém, kiễng chân nhón lên quầy: "Tính của tôi! Coi như tôi mời cậu!"

Hai người phụ nữ bên cạnh che miệng cười một lúc lâu, mới từ ánh mắt lúng túng của nhân viên cửa hàng dắt hai đứa nhỏ trở về, nhét thẻ trở lại trong túi của bọn họ.

Tiêu Sở Dịch và Thịnh Dư Hàng đang đứng ở cửa, một người dựa vào tường, đôi chân dài hơi cong, trên mặt lộ ra vẻ chán nản tăng thêm mấy phần lười biếng, người còn lại thì đứng thẳng, điệu bộ tinh anh tao nhã, vẻ mặt dịu dàng khiến người khác nhìn một chút cũng không nhịn được sinh ra chút hảo cảm.

*Hảo cảm: như thiện cảm ấy🤔

Hai cảnh đẹp ở trước cửa, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt, diện mạo song toàn chí mạng đủ khiến người ta không thể rời mắt.



Cho dù trên tay bọn họ vẫn đang cầm theo túi lớn túi nhỏ, thì họ vẫn trở thành tâm điểm.

Hoặc là nói, như này càng thêm dễ nhìn.

Hai người đã quen bị nhìn như vậy cũng không để ý lắm, phần lớn lực chú ý của bọn họ đều phân tán trên người hai lớn hai trẻ trong cửa hàng.

Tiêu Sở Dịch chỉ quan sát một lát, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Thịnh Giáng Hà, có phải là đối với mấy cô gái nhỏ đều không có cách nào không?"

Thịnh Dư Hàng gật gật đầu: "Nó trước đây đi theo ông nó tương đối nhiều, ông của nó... Nói như thế nào đây, bất luận ở phương diện nào, đối với con gái mà nói, đều phải ra dáng "quý ông", dù thế nào cũng không thể đối với con gái quá mức thô lỗ, đại khái là bị kiểu này giáo dục đi."

"Ừm, cuối cùng cũng làm được chuyện tốt." Tiêu Sở Dịch như có điều suy nghĩ, chuyển ánh mắt sang chỗ khác, "An Tử Nguyệt, thuộc loại tính cách sợ gây phiền phức cho người khác đúng không?"

Thịnh Dư Hàng hơi ngạc nhiên nhìn Tiêu Sở Dịch một cái: "Cậu trước kia từng làm giáo viên sao?"

"Vì sao lại hỏi như vậy?"

"Cậu nhìn người rất chuẩn." Thịnh Dư Hàng dừng một chút, lại nói tiếp, "Tình huống trong nhà Tử Nguyệt tương đối phức tạp, cha mẹ cô bé còn chưa tới tìm cậu đúng không?"

Tiêu Sở Dịch gật đầu.

Trước đó cậu nói mời phụ huynh cũng không phải nói đùa, trong khoảng thời gian này, phụ huynh trong lớp cũng lần lượt đến gặp cậu.

Cho dù thật sự bận quá không có thời gian, cũng sẽ gọi điện thoại chào hỏi, chỉ có hai người không có tin tức gì, một là người cha nghiện cờ bạc của Trình Tư Gia, hai là cha mẹ của An Tử Nguyệt.

Cậu vốn định cuối tuần đến trường học hỏi thăm tình huống một chút, nhưng Thịnh Dư Hàng hình như biết rõ nội tình.

"Hiện tại trong nhà cô bé chỉ có người bà ở, nhưng sức khỏe bà ấy lại không tốt, nằm liệt giường. Cha của cô bé và anh trai, chị dâu của tôi là đồng nghiệp, gần đây cũng đang bận rộn, ít nhất phải chờ đến tháng sau mới có thể trở về, còn tưởng rằng anh ta đã gọi điện cho cậu rồi chứ, không nghĩ tới cậu còn chưa biết, có lẽ là bận rộn quá nên quên mất đi."

"Điều kiện gia đình cô bé không tốt sao?"

"Cũng không có gì. Chẳng qua..." Thịnh Dư Hàng nói đến một nửa liền ngừng lại cái đề tài này, "Chờ thấy cha của cô bé cậu sẽ biết, loại chuyện này những người ngoài như chúng ta nói đến cũng không quá thích hợp."

Tiêu Sở Dịch gật đầu đồng ý.

Chủ đề này tạm thời kết thúc ở đây, hai lớn hai nhỏ phía trước đã xách theo cái túi đi ra khỏi cửa hàng quần áo trẻ em, sau đó...

Đi vào một cửa hàng quần áo trẻ em khác.

Có vẻ như trong một khoảng thời gian ngắn, hành động dạo phố cường độ cao này không có khả năng kết thúc được rồi.

Khi dừng lại trước cửa hàng bên cạnh, hai người bắt đầu một cuộc trò chuyện khác.

Rất nhàm chán, bắt đầu từ việc hỏi xem bữa sáng của nhau ăn cái gì, khẩu vị của đối phương ngọt hay mặn.

Nói xong lời cuối cùng, Tiêu Sở Dịch cảm thấy mình lựa lời gợi chuyện như thế này, làm cho hiện tại giống như là hiện trường xem mắt vậy.

Lúc Tiêu Sở Dịch dời ánh mắt về phía mẹ Tiêu, Thịnh Dư Hàng đột ngột hỏi: "Cậu giống như là đang trốn tránh mẹ cậu thì phải?"

Tiêu Sở Dịch vô thức phản bác: "Hả? Tôi không có..."

Những lời còn lại bị nuốt trở vào cổ họng sau khi bắt gặp ánh mắt như hiểu rõ của đối phương.

Từ sự phản bác có có điều kiện của cậu, vấn đề kia liền được trả lời một cách khẳng định.

Tiêu Sở Dịch bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: "Vậy mà anh cũng nhìn ra được? Làm giáo viên mấy năm vậy?"

Đối mặt với lời nói đùa giỡn của Tiêu Sở Dịch, Thịnh Dư Hàng giật giật khóe miệng, ánh mắt rơi vào ngón tay đang nhàm chán gõ gõ vào vách tường của cậu.

Tường ngoài của trung tâm mua sắm đều là kính, tay của Tiêu Sở Dịch rất đẹp, năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, không thể tìm ra khuyết điểm.

Đầu ngón tay trắng nõn gõ nhịp nhàng trên mặt kính, như thể đang nhấn phím đàn dương cầm.

Đôi tay đó trông không giống như đôi tay biết đánh nhau, càng giống với tay của nghệ sĩ dương cầm hơn.

Nhưng bình thường mà nói, toàn thân trên dưới Tiêu Sở Dịch đều dán một chữ "Lười" to tướng, nếu thay đổi một chút xíu thì chính là "Không muốn động".

Nếu không có việc gì cần thiết, cậu sẽ tùy tiện ngồi ở bất kỳ xó xỉnh nào, mí mắt cũng không thèm nhấc chứ đừng nói đến động tác nhỏ trên đôi tay.

Thịnh Dư Hàng chưa thấy qua cuộc sống thường ngày Tiêu Sở Dịch cos con lười, nhưng những động tác nhỏ trong vô thức của con người sẽ tiết lộ rất nhiều thứ.

"Cậu hình như có chút bất an." Thịnh Dư Hàng dừng một chút, như do dự có nên nói tiếp không, "Mỗi lần mẹ cậu và cậu đến gần nhau, cậu đều rất căng thẳng..."

Điều khiến Thịnh Dư Hàng không thể nói thêm nữa chính là biểu cảm trên mặt Tiêu Sở Dịch, nét mặt cay đắng của cậu càng sâu, cậu rũ bỏ dáng vẻ lười biếng thường ngày, khẽ cúi đầu, đáng thương không hiểu nổi.

Giống như những con chó lớn bị bỏ rơi trong đám cỏ dại đầu đường, người thân hiền lành tốt bụng, nhưng vẫn phải cảnh giác xung quanh.

Thịnh Dư Hàng nhìn chằm chằm xoáy tóc của Tiêu Sở Dịch, cố nén xúc động muốn đưa tay lên sờ.

"Có lẽ là, áy náy đi." Tiêu Sở Dịch đáp

Khi nói, cậu đưa mắt đi chỗ khác, chỉ nhìn bóng người phía sau từ hình ảnh phản chiếu của tấm kính.

Tiêu Sở Dịch cả đời sống thẳng thắn, nhưng cũng có những bí mật sâu thẳm trong lòng không thể tiết lộ cho người khác.

Xuyên việt là một trong số đó.

Nói là "Trốn tránh mẹ Tiêu" thì có chút phóng đại, nhưng cậu thật sự có chút phản kháng khi cùng mẹ Tiêu tiếp xúc thân mật quá mức.

Không phải là bởi vì không thích đối phương, mà là vì "Áy náy".

Áy náy là thật, nhưng không phải bởi vì sự lựa chọn bất hiếu của nguyên chủ.

Cậu cũng không phải là đứa con trai kia của bà.

Bởi vì cậu không phải là đối tượng mà bọn họ yêu thương, cho nên mới cảm thấy áy náy.

Nhưng cậu không biết người lẽ ra phải đứng ở đây đã đi đâu nữa.

"Tiêu Sở Dịch" để lại ký ức cho cậu quả thực đã chết, chết chìm trong tuyệt vọng sau vô số bi kịch thâm trầm.

Có lẽ cậu ta có thể sống lại đến giờ phút này nhưng lại thất bại, có lẽ cậu ta đã hoàn toàn chết rồi, chẳng qua là còn lại một tia ám ảnh cùng oán hận kia đã kéo tới một người trùng tên và dung mạo của mình từ thế giới khác đến đây.

Nhưng kết quả cuối cùng chỉ có một, người tỉnh dậy trên đời này chính là Tiêu Sở Dịch của hiện tại.

Cho nên cậu muốn trả thù Thẩm Tiêu Bích, cho dù đối mặt với Thẩm Bích Tiêu, cậu cũng có thể thẳng lưng đòi lại công bằng cho nguyên chủ.

Nhưng khi đối mặt với ba mẹ của nguyên chủ, người thân duy nhất còn lại trên cõi đời này, Tiêu Sở Dịch không biết phải làm sao.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà cậu chọn ở lại thành phố B.

Mà những chuyện này, cậu không thể nói cho bất kì kẻ nào, kể cả Thịnh Dư Hàng.

"... Dù sao về những chuyện khốn nạn trước đây tôi đã làm." Tiêu Sở Dịch cuối cùng chỉ có thể mơ hồ nói, "Luôn cảm thấy rất có lỗi với bọn họ."

Một bàn tay đặt lên mái tóc trên đỉnh đầu Tiêu Sở Dịch, nhẹ nhàng xoa hai lần, cậu mất cảnh giác bị xoa như vậy, suýt chút nữa đập đầu vào kính.

Thịnh Dư Hàng rốt cuộc cũng không kìm được tay, thấy thế liền vội vàng kéo cậu lại, sau đó như có tật giật mình, dùng năm ngón tay chải lại mái tóc rối tung sau gáy của Tiêu Sở Dịch.

Mẹ Tiêu là người rất chú trọng ngoại hình, lúc ra ngoài nhìn thấy con trai tóc tai bù xù mà không nói nên lời, chỉ cảm thấy bộ dạng ngốc nghếch của cậu rất đáng yêu.

Hiện tại Thịnh Dư Hàng cũng cảm thấy như vậy, đầu tóc bù xù được chải lại, anh cảm giác có chút thất vọng kì lạ.

"Giờ quay đầu vẫn chưa muộn." Thịnh Dư Hàng ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc an ủi, "Hiện tại vẫn còn kịp."

Đúng vậy, hiện tại vẫn còn kịp, mất đi một người không cứu được, nhưng ba mẹ Tiêu gia vẫn còn sống.

Tiêu gia không có xảy ra chuyện gì, Tiêu Sở Dịch cũng không có gián tiếp giết chết ba mẹ mình.

Lúc vừa đến cậu phải đối mặt với tình cảnh bết bát nhất, nhưng cũng là thời cơ tốt nhất.

Quá khứ sai lầm đã đúc thành, nhưng tương lai bi kịch còn chưa xảy ra.

Tiêu Sở Dịch dựa vào kính, nhắm mắt lại, khẽ "Ừ" một tiếng.

Mẹ Tiêu ở phía xa dường như cảm nhận được điều gì, quay đầu liếc về phía này, tình cờ bắt gặp khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Thịnh Dư Hàng.

Thế là bà liền yên tâm, tiếp tục mang theo hai đứa nhỏ chọn quần áo.

"Tối nay muốn đi đâu ăn cơm?" Thịnh Dư Hàng khơi mào sang chủ đề khác, "Vì để cảm ơn, tôi mời khách."

"Tôi sao cũng được, ưu tiên phụ nữ đi." Tiêu Sở Dịch không có ý kiến gì với chuyện này.

"Được."

Thứ đánh gãy cuộc đối thoại giữa hai người là tiếng di động rung liên tục, là của Tiêu Sở Dịch.

Tần suất không giống như một cuộc gọi điện thoại, mà giống như là tin nhắn được gửi tới liên tiếp.

Lúc Tiêu Sở Dịch lấy di động ra, Thịnh Dư Hàng ở bên cạnh vô tình liếc qua, nhìn thấy bên trên màn hình có chữ "Tống", phía dưới là một chữ "OK" ngắn gọn.

Còn chưa kịp phản ứng, Thịnh Dư Hàng theo bản năng nhìn đi chỗ khác.

Ánh mắt anh di chuyển lên trên, liền rơi vào trên mặt Tiêu Sở Dịch.

Sau đó, anh phát hiện người hôm nay hành động đặc biệt uể oải vậy mà lại nhếch khóe môi lên.

Có chút hứng thú nở nụ cười.

"Tống"...

Trong công ty trước đây của Tiêu Sở Dịch, một trong những người sáng lập hình như là có họ Tống.

Thịnh Dư Hàng như có điều suy nghĩ.

Tiêu Sở Dịch vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, tin nhắn của Tống Hạo Hiên rất đơn giản, giống ám hiệu hơn là tin nhắn.

Ngay sau đó là tin nhắn của Chu Tiêu.

Người trước làm cho tâm trạng bị kìm nén bấy lâu nay của Tiêu Sở Dịch có chút buông lỏng ——

Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đến lúc thực sự chơi Thẩm Bích Tiêu một vố lớn rồi.

Nói thật, cậu có chút hưng phấn.

Mà người sau lại khiến Tiêu Sở Dịch cau mày.

Cũng không phải là lo lắng, mà là sự ghê tởm và chán ghét.

Đối với anh trai nhà họ Tiêu mà cậu chưa từng gặp mặt.

Đây cũng là một trong những hung thủ giết chết nguyên chủ.

"Thẩm Bích Tiêu người này ——"

Lời nói của Thịnh Dư Hàng khiến Tiêu Sở Dịch chú ý trở lại, đợi đến khi ánh mắt người đối diện quay lại nhìn mình thì mới nói tiếp: “Hình như tinh thần có chút vấn đề.”

"Cái gì tinh thần có vấn đề cơ?" Tiêu Sở Dịch không phản ứng kịp câu này có ý gì.

"Trước kia tính cách hắn rất u ám, rất thích đùa bỡn các bạn học chung quanh. Nói một cách thô tục hơn —— hắn có đam mê rất đặc biệt, có khả năng là hắn có tiềm chất cuồng ngược đãi, thích trêu đùa người khác, càng thích người khác công kích mình. Học sinh ngoan ở cái tuổi đó khi nhìn thấy những tên cướp lưu manh không có ý tốt kia, hoặc là sợ hãi hoặc là bỏ chạy, chỉ có hắn vẫn luôn cố ý khiêu khích bọn chúng, buộc bọn chúng động thủ với mình, vẻ mặt rất điên cuồng."

Thịnh Dư Hàng cân nhắc nói: "Loại người này khi bị dồn vào đường cùng rất nguy hiểm, cứng đối cứng, không ai biết hắn có thể nào trực tiếp lôi người khác cùng đến chỗ chết hay không."

Anh ấy đây là... Đang nhắc nhở mình?

Tiêu Sở Dịch có chút ngạc nhiên, yên lặng nhìn Thịnh Dư Hàng một lát.

Sau đó liền thấy anh không nhịn được mà quăng tới ánh mắt nghi vấn.

Tiêu Sở Dịch đột nhiên hỏi: "Anh vẫn luôn nhớ Thẩm Bích Tiêu là ai đúng không?"

Thịnh Dư Hàng muốn lập tức trả lời "Không biết", nhưng Tiêu Sở Dịch không phải đứa cháu nhỏ dễ lừa của anh.

Mà anh vừa mới đặc biệt nhắc nhở cậu như vậy, nếu trả lời như thế thì có vẻ rất ngốc.

“Lần đầu tiên gặp hắn ta, tôi thật sự không nhớ ra được, khi đó trông hắn ta còn rất… bình thường.” Thịnh Dư Hàng bất đắc dĩ gật đầu, “Sau đó trở về tôi mới nhớ ra. Người có bệnh tâm thần như vậy thật sự để lại cho người khác ấn tượng rất sâu sắc. Chẳng qua tôi thực sự không muốn tiếp xúc với hắn, quá phiền phức."

Tiêu Sở Dịch tràn đầy đồng cảm gật đầu ——

Thẩm Bích Tiêu là một kẻ biến thái, có mạch não kỳ lạ và tâm lý âm u, vượt xa tầm với của người thường.

Để một thanh niên lễ độ như Thịnh Dư Hàng phải dùng đến từ “bệnh tâm thần”, rõ ràng ngay từ đầu đã có bệnh rồi.

Vậy là Thịnh Dư Hàng vẫn nhớ kỹ Thẩm Tiêu Bích, nhưng không thích hắn?

Cho nên cậu nên nói là ánh mắt người bình thường hẳn là không mù như vậy sao.

Mà... Trước đó, lần ở hội quán kia, Thịnh Dư Hàng quả nhiên cũng là cố ý.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Sở Dịch có chút ấm áp.

Giống như là sự cảm động khi một mình bôn ba ngàn vạn dặm, rốt cuộc cũng nhìn thấy được người bạn đồng hành của mình.

Thì ra không phải chỉ có mình cậu chán ghét Thẩm Tiêu Bích như vậy.

Chỉ cần người đó chán ghét Thẩm Bích Tiêu, vậy thì chúng ta là bạn tốt.

Tiêu Sở Dịch nhìn Thịnh Dư Hàng, trên mặt tràn đầy chân thành cảm động: "Thịnh tổng, anh quả thật là một người tốt."

Tác giả có lời muốn nói: Mọi người đều biết, tình yêu đều bắt đầu từ việc phát thẻ (bu)

—————————————

Thịnh tổng lại nhận được thẻ người tốt rồi ಠ⁠‿⁠ಠ

Từ đây bắt đầu hành tra nam hehe (⁠✷⁠‿⁠✷⁠)

Trời đất, tui edit đến đoạn 'anh trai Tiêu là một trong những hung thủ hại chết nguyên chủ' tui bất ngờ ghê (⁠ ⁠╹⁠▽⁠╹⁠ ⁠)

Bắt đầu từ chương sau trở đi tác giả viết dài quá trời luôn á, chắc cũng cỡ 4000 từ (⁠╥⁠﹏⁠╥⁠)