Tôi Cùng Ánh Trăng Sáng Của Tra Công HE Rồi

Chương 41: Đừng có đụng vào em ấy




25/12/2022

Gần đây cuộc sống Thẩm Bích Tiêu vẫn luôn không quá thuận lợi.

Sau khi trở về Thẩm gia, ông Thẩm đối với hành vi chán nản lui về của con trai ngược lại không nói gì, chỉ ném chút công việc cho hắn.

Hoặc là nói ông Thẩm đối với những "chuyện nhỏ nhặt" của con trai căn bản không để vào mắt, mấy thứ đồ chơi nhỏ trên sân khấu không gây nên được chuyện lớn gì, ông đương nhiên sẽ không thèm để ý chút nào.

Thẩm Bích Tiêu cũng sẽ không chủ động đem mấy chuyện xấu hổ của mình đi rêu rao khắp nơi, chỉ có thể đè nén lửa giận trong lòng, chuyên tâm vào công việc trong tay.

Hắn biết rất rõ Thẩm gia mới là chỗ dựa vững chắc nhất của hắn.

Muốn đối phó những người lừa hắn, tất nhiên phải cần Thẩm gia trợ lực.

Đáng tiếc một khi phiền phức tới cửa, sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.

Đầu tiên là sau khi bà Thiệu bị ông Thẩm mắng chửi một trận và bị cấm túc ở nhà, cả ngày tủi hờn lấy nước mắt rửa mặt, lải nhải oán giận kêu ca không ngừng, dần dần phát triển theo hướng cuồng loạn.

Mỗi khi Thẩm Bích Tiêu về nhà, kiểu gì cũng sẽ bị bà Thiệu nắm tay lẩm bẩm oán giận hồi lâu.

Từ tâm sự mình vì hắn mà bị oan ức, đến nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa nhục mạ "thủ phạm" Tiêu Sở Dịch.

Thẩm Bích Tiêu phiền không chịu nổi, càng không muốn lúc nào cũng nghe được cái tên "Tiêu Sở Dịch", sau khi bị mẹ mình chặn đường vài lần, hắn dứt khoát học theo cha Thẩm ở luôn trong công ty, không trở về nữa.

Nhưng điều này chỉ có thể tránh né bà mẹ đáng ghét ở nhà mà thôi, áp lực công việc trong tay không thể nào coi nhẹ.

Thẩm Bích Tiêu lập nghiệp đã nhiều năm, không thể nói là không có chút kinh nghiệm nào, nhưng sau khi thật sự vào công ty của gia đình, hắn vẫn thường xuyên mắc sai lầm, khiến nhiều người chỉ trích.

Đây mới là điều khiến Thẩm Bích Tiêu bực bội cực kỳ, nhưng lại không thể làm gì được.

Nghiêm túc mà nói, những sơ suất trong công việc không thể đổ lỗi hết cho Thẩm Bích Tiêu, dù sao cũng là do đối thủ cạnh tranh quyết tâm gây khó dễ cho bọn hắn.

Đặc biệt là người lúc trước còn định hợp tác với Thẩm gia, sắc mặt hiền lành trong nháy mắt đã thay đổi, không chút khách khí nào nhắm vào Thẩm thị.

Đối phương có lý do đầy đủ, quang minh chính đại, thoạt nhìn cũng không có gì đáng để chỉ trích.

Nhưng thủ đoạn của họ lại khá tàn nhẫn, giống như là có năng lực dự đoán tương lai, hạng mục của Thẩm thị đã bị chặn liên tiếp nhiều lần.

Đả kích liên tiếp khiến Thẩm thị trở tay không kịp, dù có cứu vãn thế nào thì sinh lực vẫn bị tổn thương.

Ông Thẩm càng lúc càng nóng nảy, nhìn ai cũng cảm thấy giống như gián điệp của quân địch, bất cứ lúc nào cũng có thể nổi trận lôi đình, ngay cả Thẩm Bích Tiêu cũng phải chủ động tránh xa để không ảnh hưởng đến bản thân.

Nhưng tai hoạ vẫn không vì thế mà buông tha cho hắn.

Ngay khi Thẩm Bích Tiêu khó có được một ngày ra ngoài giải sầu, thì đã bị mấy tên côn đồ kéo vào trong ngõ nhỏ đánh một trận.

Những người đó không giống như những thanh thiếu niên ngu dốt ngoài trường lớp, mà là những "người xã hội" thật sự, lấy tiền để làm việc, hoàn toàn bất chấp hậu quả và ảnh hưởng.

Kéo đối tượng vào một con ngõ hẻm hoang vắng không người qua lại, bọn chúng liền tung cú đấm cú đá như thể muốn đánh chết hắn vậy.

Lúc này Thẩm Bích Tiêu mới có chút hoảng loạn.

Cảm nhận được đau đớn truyền đến trên người, hắn theo bản năng bắt đầu suy nghĩ "hung thủ" là ai.

Hắn nghĩ tới Tống Hạo Hiên, lại nghĩ đến Tiêu Sở Dịch.

Đối với người trước, hắn còn có chút lý trí, tuy rằng hắn rất hận cái tên đã lừa mình này, nhưng hắn biết đối phương sẽ không làm loại chuyện kích động như vậy.

Nhưng khi nghĩ đến người sau, hắn liền khó có thể bình tĩnh suy nghĩ —— huống hồ hắn cũng không nghĩ ra ứng cử viên nào khác vào thời điểm đó.

Thẩm Bích Tiêu biết hiện tại Tiêu Sở Dịch rất hận hắn, có lẽ cậu hận đến nỗi muốn giết hắn.

Có một ít khoảnh khắc hắn cũng không rõ hết được tình cảm của mình đối với Tiêu Sở Dịch, có lẽ đã từng thờ ơ lạnh lùng nhìn cậu, nhưng từ khi Tiêu Sở Dịch không chút lưu tình xoay người rời đi, hắn lại không khống chế được nhìn cậu nhiều hơn.

Bởi vì hận.

Thẩm Bích Tiêu lúc đầu cũng tự nhủ như vậy.

Tiêu Sở Dịch đáng lẽ phải là một tên ngốc bị hắn lừa đến mất hết tôn nghiêm, nhưng vào thời khắc mấu chốt nhất lại nhảy ra ngoài, phá hỏng kế hoạch mà hắn dày công chuẩn bị mấy năm.

Cậu vốn dĩ nên thâm tình với hắn không thay đổi, nhưng trong nháy mắt lại bày ra vẻ mặt chán ghét với hắn, thậm chí còn câu kết với người ngoài nhằm vào hắn.

Ngẫm kỹ lại, hình như từ khi Tiêu Sở Dịch bắt đầu phá hỏng kế hoạch của hắn, thì phiền toái gì cũng ập đến cửa.



Kế hoạch bị phá vỡ, công ty không còn, thậm chí hắn còn liên tiếp phải chịu đau khổ về da thịt.

Hiện tại thậm chí có khả năng ngay cả mạng nhỏ cũng không giữ được.

Tất cả những điều này có thể nói là lỗi của Tiêu Sở Dịch.

Thẩm Bích Tiêu không biết mình đã coi thường tình cảm sâu nặng của Tiêu Sở Dịch như thế nào, nhưng hắn lại coi những trả giá của đối phương là chuyện đương nhiên, thậm chí còn hình thành thói quen.

Thói quen là một thứ rất đáng sợ.

Giống như là một loại nghiện, lúc đầu mất đi thì không cảm thấy gì, nhưng lâu ngày, liền cảm thấy chỗ nào cũng không ổn.

Người đã từng vì hắn mà không màng chuyện gì, từng quan tâm hắn tỉ mỉ, sao bây giờ có thể nhắm vào hắn.

Người đã từng hèn mọn vì hắn mà quên đi tất cả dáng vẻ, hạ thấp tư thế, sao bây giờ có thể một lần nữa thẳng lưng lên được.

Người đã từng yêu hắn nhiều như vậy, trong mắt chỉ có hắn, sao bây giờ lại không còn nhìn hắn dù chỉ là một chút.

...

Thẩm Bích Tiêu chưa từng cảm thấy mình có lỗi gì, bởi vì mục tiêu của hắn ngay từ đầu đã vô cùng rõ ràng.

Nhưng khi tất cả âm mưu của hắn bị vạch trần, hắn lại muốn mượn tình cảm lừa gạt kia để chỉ trích tiêu Sở Dịch bạc tình.

Một người tự cao tự đại như hắn luôn có thể tìm ra vô số sau lầm ở người khác, nhưng hắn lại không chịu đối mặt với phương diện bất lợi dù là nhỏ nhất của bản thân.

Ngay cả khi mạng sống của hắn đang bị đe dọa, tất cả những gì hắn nghĩ đến chỉ có chỉ trích và căm thù "thủ phạm".

Nếu sớm biết có chuyện này, hắn đã kéo Tiêu Sở Dịch cùng nhau xuống địa ngục rồi.

Nếu hắn còn có thể sống sót, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tiêu Sở Dịch.

Khi ý thức Thẩm Bích Tiêu mơ hồ, thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng cảnh lấy dao đâm Tiêu Sở Dịch.

Thì cuối cùng người cứu hắn lại là Tiêu Sở Dịch.

Thẩm Bích Tiêu ngơ ngác ngửa đầu nhìn vết máu trên mặt cậu, tất cả suy nghĩ trong nháy mắt đều trống rỗng, chỉ còn lại khuôn mặt lãnh đạm của người kia in sâu vào trong đại não của hắn.

Thời gian trở lại hiện tại.

Bởi vì cuộc điện thoại kia của Thịnh Dư Hàng, Tiêu Sở Dịch đành phải kéo Chu Tiêu đợi ở bên đường.

Lúc này trời đã khuya, hàng quán hai bên đường hầu hết đều đã đóng cửa, chỉ còn lại lác đác vài cửa hàng còn sáng đèn.

Đèn bên đường sáng nhợt nhạt, kèm theo những cơn gió se lạnh cuối thu càng thêm có vẻ hoang vắng, ảm đạm.

Chu Tiêu ở trong câu lạc bộ đêm sóng gió gần nửa ngày, áo khoác sớm đã không biết cởi đi đâu, vừa ra khỏi cửa đã bị gió lạnh thổi cho rùng mình, lúc này đang đứng khoanh tay run rẩy.

Tiêu Sở Dịch quay đầu nhìn các cửa hàng xung quanh, cuối cùng dừng lại ở một cửa hàng quần áo.

“Nếu không thì cậu đi mua áo khoác trước đi?” Tiêu Sở Dịch chỉ chỉ cửa hàng đối diện, ý bảo, “Đừng có bị lạnh ngốc, ở chỗ tôi không có thuốc cảm đâu.”

Nhìn cửa hàng nhỏ hẹp, Chu Tiêu theo bản năng chống cự, nhưng một trận gió lạnh vừa lúc thổi tới, chặn lại lời chưa nói ra của cậu ta.

Chu Tiêu ngoan ngoãn gật đầu.

Gần ven đường có một cột đèn giao thông, hai người đi đến ngã tư đúng lúc là đèn đỏ.

Chu Tiêu run rẩy lắc lắc người, đã thu hút ánh mắt kì quái của mấy người qua đường.

Tiêu Sở Dịch lặng lẽ tránh sang một bên vài bước, cố làm ra vẻ không quen biết cậu ta.

Vừa mới lui hai bước, phía sau liền truyền đến một giọng nói quen thuộc.

Là cái người mà cậu ghét nhất kia.

"Tiêu Sở Dịch." Người kia gọi, thanh âm cách Tiêu Sở Dịch rất gần.

Tiêu Sở Dịch cau mày, lui sang bên cạnh nửa bước, đồng thời xoay người đá vào chân người phía sau.

Biên độ động tác không lớn, trong nháy mắt, người phía sau bất ngờ không kịp đề phòng, bị vấp đến đứng không vững, mặt ngã xuống đất.

Tiêu Sở Dịch thu hồi đôi chân dài, lùi lại mấy bước, đút hai tay vào túi áo khoác, cúi đầu nhìn người đang nằm trên mặt đất.

“Ấy, thật xin lỗi, tôi còn tưởng là ăn cướp.” Tiêu Sở Dịch không có thành ý xin lỗi, “Lần sau đừng đứng sau lưng tôi, bằng không nói không chừng sẽ bị tống vào bệnh viện mất —— tôi ghét nhất là bị người khác dán vào lỗ tai nói chuyện."

Đèn xanh phía đối diện sáng lên, Chu Tiêu quay đầu gọi: “Anh Dịch, đi thôi —— có chuyện gì vậy?”

Chiếc xe bên đường đang rẽ nhanh với ánh đèn nhấp nháy, liền chiếu sáng cảnh tượng bên đường, Chu Tiêu chú ý tới người vừa từ dưới đất đứng lên.

“Sao lại là ngươi?” Sắc mặt Chu Tiêu thay đổi, “Thẩm Bích Tiêu, ngươi quá không biết xấu hổ rồi, còn muốn chúng tôi nói lại mấy lần nữa đây, chúng tôi không hoan nghênh ngươi, mau cút đi.”

Tiêu Sở Dịch trấn an cười cười với Chu Tiêu, không thèm để ý đến Thẩm Bích Tiêu đang cố ý đuổi theo, xoay người định đi qua đường: "Đi thôi.”

Thẩm Bích Tiêu vừa mới đứng vững, dùng sức lau bụi bặm trên mặt, nhổ hết bụi bị bay vào trong miệng ra, đi theo sau vài bước.

"Tiêu Sở Dịch! Người trước đó cứu tôi có phải là cậu hay không?" Thẩm Bích Tiêu hỏi: "Tại sao lại cứu tôi?"

Tiêu Sở Dịch tựa như không nghe thấy hắn đang nói gì, tiếp tục đi về phía trước.

Chu Tiêu khó chịu quay đầu lại, làm mặt quỷ đe dọa Thẩm Bích Tiêu.

Sắc mặt Thẩm Bích Tiêu biến đổi, hắn đè nén sự bất mãn và phiền muộn trong lòng, vươn tay muốn nắm lấy tay Tiêu Sở Dịch.

Tiêu Sở Dịch dịch sang một bên, tránh tay hắn, lúc quay đầu lại vẻ mặt đã lạnh xuống: "Còn dám vươn tay ra, có tin tôi chặt đứt tay anh hay không.”

Cậu chán ghét Thẩm Bích Tiêu, đến mức bị đụng vào một chút cũng cảm thấy ghê tởm.

Vẻ mặt lạnh lẽo mang theo vài phần sát ý lạnh thấu xương, làm cho người ta không thể hoài nghi tính chân thật trong lời nói của cậu.

Cậu thật sự có thể làm ra được loại chuyện này.

Thẩm Bích Tiêu nghiến răng rút tay trở về.

Nhưng mà bị chậm trễ mấy giây này, đèn xanh đối diện lại bắt đầu lóe lên, xe cộ hai bên đường bắt đầu rục rịch.

Con đường này trong thời gian ngắn không thể qua được, Tiêu Sở Dịch và Chu Tiêu bị ép lui về ven đường.

"Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu một chút." Thẩm Bích Tiêu lập tức nói tiếp, "Tôi biết chuyện lúc trước không liên quan gì đến cậu, tôi đã điều tra rõ ràng, là Ninh Thành Hâm giở trò quỷ, cậu không cần hiểu lầm tôi đến đây để hỏi tội cậu.”

Người này đúng thật là quá phiền phức mà.



Có lẽ là chờ đèn đỏ thật sự quá nhàm chán, Tiêu Sở Dịch rốt cuộc cũng nhìn hắn một chút.

Thẩm Bích Tiêu vui mừng khôn xiết, nhưng người đối diện vẫn thờ ơ lạnh lùng như đang nghe một đề tài chẳng liên quan gì đến mình.

"Chuyện này liên quan gì đến tôi." Tiêu Sở Dịch thản nhiên nói, "Đúng rồi, cứu anh cái gì đó, chỉ là không biết người đó là anh mà thôi. Đừng suy nghĩ quá nhiều, thật khó coi.”

Ngụ ý là nếu biết người đó là Thẩm Tiêu Bích, cậu tuyệt đối sẽ không cứu.

Nói không chừng sẽ còn đuổi theo đạp mấy cước.

Sau khi hiểu được ý tứ này, Thẩm Bích Tiêu giống như bị người ta tạt cho một thau nước lạnh.

Tất cả mọi tưởng tượng về tình cũ đều là Thẩm Bích Tiêu tự mình đa tình.

Mà hết lần này tới lần khác "tự mình đa tình" là từ ngữ không thể chấp nhận nhất của Thẩm Bích Tiêu, cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận.

Chu Tiêu nghe vậy đại khái đoán ra tình huống, cũng đổ thêm dầu vào lửa nói: "Không phải anh Dịch, sau khi anh phát hiện sao không đi lên chém cho hắn hai đao?”

Tiêu Sở Dịch tiếp theo hừ lạnh một tiếng: "Còn không phải là do xe tới quá nhanh sao?"

“Tống Hạo Hiên nói cậu gọi xe.” Thẩm Bích Tiêu phản bác lại, giống như đang nắm chặt sợi dây thừng, không kéo xuống được sẽ không chịu buông ra, nhìn Tiêu Sở Dịch chăm chú, “Khi cậu biết đó là tôi, cậu có thể mặc kệ tôi mà."

Lần này ánh mắt Tiêu Sở Dịch nhìn về phía Thẩm Bích Tiêu cũng chỉ có kinh ngạc.

Rốt cuộc là trong đầu người này chứa cái gì vậy, thế mà lại bắt đầu không chịu buông tha một vấn đề tầm thường như vậy.

Tiêu Sở Dịch cũng không tin Thẩm Bích Tiêu sẽ bởi vì mình cứu hắn mà bừng tỉnh đại ngộ nhận ra lương tâm.

Ngược lại ghi hận cậu, đem tất cả vấn đề đổ tội lên người cậu mới là tâm tính "bình thường" mà đối phương có.

Hơn nữa, nếu như hắn thật sự tỉnh ngộ, vừa rồi cũng sẽ không cố ý để cho đám người kia đến làm nhục cậu.

Ai biết được có phải hắn lại có âm mưu như trước đây hay không.

Đối với nhân phẩm của Thẩm Bích Tiêu, cậu chưa bao giờ ngại dùng ác ý lớn nhất để phỏng đoán.

Nhìn vào cốt truyện và ký ức trong quá khứ và tương lai, người này thực sự xứng đáng với loại "vinh dự đặc biệt" này.

Nhưng cậu căn bản không có tình cảm gì với Thẩm Bích Tiêu, tự nhiên cũng sẽ không bị đối phương nắm bắt được nhược điểm trí mạng.

Thẳng thắn mà nói, trong cục diện hiện tại, Tiêu Sở Dịch mới là người chủ đạo thực sự.

Thẩm Bích Tiêu dường như vẫn chưa biết nguồn gốc của sự xui xẻo gần đây của mình, mà hắn cũng không thể nào kéo Tiêu gia và Tiêu Sở Dịch vào chỗ chết được nữa.

Cho dù nói theo phương diện nào, Thẩm Bích Tiêu đã là kẻ thua cuộc triệt để.

Tiêu Sở Dịch không phải kẻ cuồng vọng, nhưng cũng không nghĩ ra lý do gì để phải đặc biệt cảnh giới¹ với Thẩm Bích Tiêu.

1. Canh gác, tuần phòng ở phía ngoài để phát hiện địch và kịp thời đối phó. (Nguồn: Wiktionary)

Nếu phải nói ra, có lẽ là sẽ ghê tởm hắn đi.

Cho nên, bất luận Thẩm Tiêu Bích nghĩ cái gì, trong đầu có vấn đề gì, đều không quan trọng nữa.

Suy nghĩ về mạch não của Thẩm Bích Tiêu thật đúng là lãng phí thời gian.

Không suy nghĩ nữa là được rồi.

Tiêu Sở Dịch lập tức tỉnh táo, quay đầu lại, chỉ coi người kia như không tồn tại.

Hai bên đường đều có xe qua lại, Tiêu Sở Dịch quay đầu nhìn xe, vốn dĩ ánh mắt đang hướng về đèn tín hiệu ở vỉa hè đối diện, nhưng âm thanh thông báo từ điện thoại di động đã thu hút sự chú ý của cậu.

Một chiếc xe đi qua ngã tư và dừng sát lại ở ven đường.

Tiêu Sở Dịch đang cúi đầu nhìn điện thoại thì thấy một tin nhắn mới của Thịnh Dư Hàng.

Ngay khi nhấp vào cái tên đó, cậu cảm thấy tầm nhìn của mình hơi tối đi.

Cậu chưa kịp ngẩng đầu lên, đã nghe một thanh âm quen thuộc gọi cậu: "Thầy Tiêu.”

Lần này là loại thanh âm mà cậu thích.

Tiêu Sở Dịch hơi kinh ngạc ngẩng đầu, liền bắt gặp đôi mắt chứa ý cười của Thịnh Dư Hàng.

"Tôi đến đón em." Thịnh Dư Hàng nhẹ giọng nói, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng dễ nghe như cũ, "Về nhà thôi."

“Nhanh như vậy?” Tiêu Sở Dịch có chút kinh ngạc, cậu cảm giác hình như mình vừa mới gửi định vị vị trí cách đây không lâu.

"Vừa lúc ở cách đây không xa." Thịnh Dư Hàng nói một câu, lập tức nhìn sang Chu Tiêu ở bên cạnh, "Người này chính là bạn của em sao?”

"Vâng, vâng." Chu Tiêu đột nhiên bị gọi tên, theo bản năng đứng thẳng người, mở miệng chào hỏi, "Tôi, tôi tên là Chu Tiêu, anh, xin chào Thịnh tổng! Tôi nghe danh của anh đã lâu!"

Chu Tiêu có chút lắp bắp, không biết có phải là bị gió lạnh đông cứng hay không.

Nghe danh đã lâu là thật, Tiêu Sở Dịch chỉ thỉnh thoảng nhắc qua vài câu, nhưng mẹ Tiêu sau khi về nhà liền vì con trai kết giao được với một người bạn đáng tin cậy mà cảm động không thôi.

Chu Tiêu ở nhà không có việc gì làm, thường xuyên bị mẹ Chu lôi ra ngoài mua sắm tán gẫu với bạn bè, đối với cái tên xuất hiện trong đề tài của bọn họ cũng không xa lạ gì.

Tuy nghe qua có vẻ không phải người cùng một đường với họ, nhưng nếu là bạn của anh Dịch thì đương nhiên anh cũng sẽ là người của bên này.

Chu Tiêu rất giỏi trong việc phân loại người lạ.

Về phần phản ứng khác...

Giống hệt Tiêu Sở Dịch, giống như một tên lưu manh gặp phải một học sinh ưu tú mà cảm thấy xấu hổ.

Còn có ý lạnh khó giải thích được.

Rõ ràng đối phương từ trên xuống dưới đều được dán cho cái nhãn 'hiền lành', nhìn thế nào cũng giống người tốt.

Chu Tiêu khoanh tay, lại run lên.

Có lẽ là do gió lạnh đi.

Thịnh Dư Hàng bình tĩnh thu hồi ánh mắt, gật đầu chào Chu Tiêu, sau đó nói: "Đi thôi, xe không thể dừng ở đó quá lâu."

Lên xe rồi không cần phải đi mua áo khoác nữa, Chu Tiêu là người đầu tiên đáp ứng đề nghị này, bước nhanh về phía chiếc xe.

Tiêu Sở Dịch và Thịnh Dư Hàng theo sát phía sau, nhưng bước chân lại không vội vã như vậy.



Nhìn người đang chạy nhanh phía trước, Tiêu Sở Dịch có chút bất lực: "Xin lỗi, tôi lại gây thêm phiền phức cho anh rồi."

Thịnh Dư Hàng cười cười, nửa đùa nửa thật nói: "Chuyện của thầy Tiêu không thể tính là chuyện phiền phức.”

Tiêu Sở Dịch không tự chủ được thả lỏng, cũng cười theo: "Tôi có thể cho rằng anh đang lấy lòng tôi không?”

Ví dụ như vé ăn dài hạn, thỉnh thoảng còn kiêm chức thân phận bảo mẫu của Thịnh Giáng Hà.

Thịnh Dư Hàng nghiêng đầu, nhìn thấy nụ cười thoải mái vui tươi trên mặt người bên cạnh, ánh sáng từ đèn đường chiếu xuống, vừa vặn bao phủ toàn thân cậu, cả người tràn ngập ánh sáng mơ hồ, giống như là một tinh linh nhỏ trong đêm trăng sáng vậy.

Có lẽ ở chỗ tối còn cất giấu một đứa trẻ có thể bắn tên vào lòng người².

2. Thần Cupid, thần tình yêu đó (⁠ ⁠ꈍ⁠ᴗ⁠ꈍ⁠)

Thịnh Dư Hàng biết Tiêu Sở Dịch đang nói đùa, cũng biết ý của cậu không giống với ý mình nghĩ, nhưng tim vẫn không tự chủ được mà lỡ nửa nhịp.

Dù sao tâm tình cũng không giống ngày xưa nữa.

Sắc mặt người bên cạnh đã lộ ra chút hoang mang, Thịnh Dư Hàng không muốn hù dọa cậu nên nghiêm túc gật đầu: "Có thể cho rằng như vậy."

Muốn lấy lòng em, muốn nhìn em cười, cũng muốn em nhìn tôi nhiều hơn.

Tiêu Sở Dịch liền cười lên, tâm tình phiền não trước đó đều tản đi, khóe mắt đuôi mày đều mang theo vài phần ấm áp.

Thịnh Dư Hàng giật mình, giữa hai hàng lông mày càng dịu dàng hơn vài phần.

Chỉ tiếc bầu không khí ấm áp như vậy không thể duy trì quá lâu.

Vừa mới mở cửa xe phụ, bọn họ liền nghe người ở phía sau ngây người hồi lâu gọi một tiếng: "Tiêu Sở Dịch..."

Thẩm Bích Tiêu rốt cuộc cũng định thần lại, nhìn Tiêu Sở Dịch rồi nhìn Thịnh Dư Hàng, lại gọi một tiếng: "Thịnh Dư Hàng..."

Nhưng vừa nói ra hai cái tên này, hắn lại không biết nên nói cái gì tiếp theo.

Đêm nay Thẩm Bích Tiêu gặp được Tiêu Sở Dịch chỉ là ngoài ý muốn, hắn gọi đối phương cũng là nhất thời hứng khởi.

Có vẻ như hắn thực sự chỉ muốn nói chuyện với bên kia, nhưng về việc hắn thực sự muốn nói cái gì, hắn lại nhất thời nghĩ không ra.

Cho đến khi nhìn thấy Thịnh Dư Hàng, nhìn thấy bầu không khí không thể chen chân vào giữa hai người, Thẩm Bích Tiêu lại bực bội.

Nhưng không thể nghi ngờ, hắn vẫn còn nhớ tới Thịnh Dư Hàng.

Khoảnh khắc nhìn thấy người kia, hắn vô thức muốn sáp vào, gọi anh lại, tùy tiện nói cái gì cũng được.

Chỉ là sự dịu dàng thân thuộc trên gương mặt anh đều không thuộc về hắn, nụ cười trên gương mặt anh đối với người mà hắn xua đuổi như rác cũng chưa bao giờ cho hắn thấy.

Thẩm Bích Tiêu đè nén uất khí, một mình đứng ở ngã tư đường, cuối cùng đột nhiên tỉnh lại, không nhịn được đi theo sau, gọi bọn họ lại.

"Chờ một chút ——"

Tiêu Sở Dịch vô thức nhíu mày, lộ ra vẻ mặt có chút phiền chán.

Ánh mắt Thịnh Dư Hàng rơi xuống giữa lông mày cậu, khó chịu trong lòng lại bởi vậy mà tản đi rất nhiều.

“Lên xe đi.” Thịnh Dư Hàng ấn vai Tiêu Sở Dịch đẩy cậu ngồi vào ghế phụ, giọng điệu dịu dàng nhưng không thể nghi ngờ, “Đừng nhìn hắn.”

Cửa xe đóng lại, khi Thẩm Bích Tiêu đuổi kịp, Thịnh Dư Hàng đã vòng qua bên ghế lái.

Người ở trên xe không nhìn thấy hai người ở bên ngoài, Thịnh Dư Hàng lần đầu tiên nhìn thẳng về phía Thẩm Bích Tiêu.

Chỉ là ý cười trước sau như một trên mặt đã sớm biến mất, chỉ còn lại một khuôn mặt lạnh lùng, không thấy một chút dịu dàng nào.

Khi vẻ ngoài dịu dàng bị thu lại, sự sắc bén lạnh thấu xương liền hiện ra.

Trong lòng Thẩm Bích Tiêu phát lạnh.

Vì thế hắn theo bản năng dừng bước, nghe người luôn nhã nhặn kia dùng thanh âm lạnh lùng, nói từng câu từng chữ với hắn:

"Đừng đụng vào Tiêu Sở Dịch."

——————————

Merry Christmas (⁠◍⁠•⁠ᴗ⁠•⁠◍⁠)⁠❤