Tôi Cùng Ánh Trăng Sáng Của Tra Công HE Rồi

Chương 59: Phiên ngoại hai (2) Chung mộng




Sự cơ trí của thiếu niên cũng không thể hiện hết ở cứng đối cứng, đôi khi quanh co lòng vòng một chút chưa chắc sẽ không có kết quả tốt hơn.

Lúc Thịnh Dư Hàng dẫn Tiêu Sở Dịch trở lại con đường nhỏ, bọn họ đã vây xem ​​​​một trận ẩu đả ngoạn mục.

Thường xuyên có một số "nhân vật xã hội" lang thang gần trường, một phần là dân thất nghiệp, một phần là học sinh của các trường khác, phần lớn đều không có tâm trí học tập cũng không có người dạy bảo, tuổi còn trẻ đã ra ngoài xã hội lăn lộn, đánh nhau ẩu đả không thể thiếu bóng dáng của bọn họ.

Trước kia Tiêu Sở Dịch cũng tiếp xúc với bọn họ không ít lần, chẳng qua phần lớn đều là bị chặn đánh.

Đây là lần đầu tiên cậu làm người ngoài cuộc, vây xem đám người này ẩu đả gần trường học.

Trung tâm của cuộc hỗn chiến là bạn học họ Lôi.

Một đám người giống như là chuẩn bị bảo vệ hắn, nhưng bởi vì nhân số chiếm thế yếu, lại bị khống chế, không có cách nào tự lo liệu cho mình.

Bạn học họ Lôi bị đánh cho chạy trối chết, bộ dáng mặt mũi bầm dập hết sức buồn cười.

Cũng là cảnh tượng đã lâu không thấy qua.

Kể từ lần trước ở trước mặt mọi người đập đầu của hắn, bạn học họ Lôi này chưa bao giờ dám đối đầu trực tiếp với Tiêu Sở Dịch, từ xa xa nhìn thấy cậu thì sắc mặt liền thay đổi, trốn thật xa.

Chẳng qua chính hắn không dám lộ diện, ngược lại còn ra lệnh cho mọi người cô lập Tiêu Sở Dịch trầm trọng hơn nữa.

Sau đó Tiêu Sở Dịch cũng không ít lần bị cha mẹ hắn, còn có đám côn đồ hắn gọi tới giày vò.

Tượng đất còn có ba phần hoả khí, trong lòng Tiêu Sở Dịch chết lặng, nhưng còn đè nén vài phần tức giận chờ phát tiết.

Nhưng bây giờ cậu không nơi nương tựa, ngoại trừ coi thường cái mệnh thối nát, cố chấp bất chấp tất cả, thì cái gì cũng không còn.

Ngay cả một chút tinh thần tích cực hướng về phía trước cũng không có, chứ đừng nói đến tìm người khác hỗ trợ.

Cậu căn bản là lười kết giao với người khác.

Chỉ trừ một trường hợp đặc biệt là Thịnh Dư Hàng không biết đột nhiên xuất hiện từ đâu.

Thịnh Dư Hàng không nói rõ, nhưng Tiêu Sở Dịch cũng đã vô cùng rõ ràng, ngoại trừ anh ra, cũng không ai có thể tìm việc cho mình đi giáo huấn người kia.

Huống chi còn đặc biệt muốn cậu đến xem trò vui.

Thật ra vốn cũng không cần, chẳng qua chỉ là cho cậu xả giận, để trong lòng cậu cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Này xem như là gậy ông đập lưng ông, chỉ là muốn tìm được người nguyện ý đến vây đánh tên tiểu thiếu gia họ Lôi kia, cũng không tính là chuyện dễ dàng.

"Bọn họ trước kia có chút ân oán, vừa vặn hẹn đánh nhau ở gần đây, kết quả vị bạn học đáng thương kia đúng lúc tới tìm một người trong số bọn họ, vừa lúc bị cuốn vào. Thật đáng thương.”

Thịnh Dư Hàng mỉm cười, chậm rãi giải thích.

Nói như thể chuyện này hoàn toàn không có bất kỳ liên quan nào với anh.

Chẳng qua cũng đúng, ít nhất đương sự bị đánh kia đại khái sẽ chỉ cảm thấy mình xui xẻo, sau đó sẽ trút giận lên người đám côn đồ kia.

Suy cho cùng, hắn cho rằng không có ai dám làm gì mình, kẻ thù không đội trời chung Tiêu Sở Dịch căn bản không có bản lĩnh mua chuộc nhiều người như vậy.

Nếu thực sự đủ thông minh để dễ dàng moi ra chân tướng đằng sau vụ việc, thì ngay từ đầu hắn đã không lựa chọn uy hiếp một thiếu niên đang đi vào đường cùng.

Thịnh Dư Hàng ngoài miệng nói đáng thương, nhưng trong lời nói hoàn toàn không có chút ý tứ đồng tình nào.

Thẳng đến khi quay đầu, nhìn về phía Tiêu Sở Dịch, thanh âm của anh mới mang theo một chút nhiệt độ: "Chúng ta trở về đi.”

Tiếng còi xe cứu thương từ xa đến gần, đám người ồn ào, thỉnh thoảng còn có vài tiếng hét chói tai và sợ hãi.

Chắc là có người bị đánh vỡ đầu, chảy ra chút máu, khiến cho bên nào đó hoảng sợ.

Trong bối cảnh ầm ĩ này, Thịnh Dư Hàng và Tiêu Sở Dịch chậm rãi đi xa.

Giống như hai người qua đường chân chính, liếc mắt nhìn trận chiến hỗn loạn liền không có hứng thú dời tầm mắt.

"Sáng mai tôi đến đón cậu, tôi đưa cậu đến trường."

Thời điểm đứng ở bậc thang nhà Tiêu Sở Dịch, Thịnh Dư Hàng nói với cậu như vậy.

Sáng hôm nay anh vội vàng vòng đến cửa nhà Tiêu Sở Dịch, lại không thấy đối phương đâu, vừa quay đầu mới phát hiện người nọ đã đi tới bên kia đường rồi.

May mà người này không biết đường, đi ra khỏi cửa nhà liền nhìn xung quanh không tìm được phương hướng, vòng quanh hồi lâu vẫn còn đứng cách đó không xa, lấy tốc độ rùa bò di chuyển về đích.

Đây coi như là Thịnh Dư Hàng may mắn, Tiêu Sở Dịch xui xẻo, mới vừa lúc đụng phải người.

Thời gian đi học của Tiêu Sở Dịch không chắc chắn, nhưng đến muộn sẽ gây thêm phiền phức, nên cậu phải ra ngoài sớm hơn rất nhiều để tìm đường.

Nếu Tiêu Sở Dịch may mắn, có lẽ đã sớm không còn thấy bóng dáng.

Hiển nhiên trước đó Tiêu Sở Dịch căn bản không để lời của Thịnh Dư Hàng ở trong lòng.

Nhưng lúc này đây Tiêu Sở Dịch ước chừng là tâm trạng đã tốt hơn một chút, đối mặt với ý tốt của đối phương, cậu cũng ít nhiều có chút xúc động.

Dù sao vẫn là thiếu niên mười mấy tuổi, trên mặt cũng không giấu được bao nhiêu tâm sự, lúc này khóe miệng hơi giật giật, lộ ra một biểu cảm giống như mỉm cười.

Cậu nói: "Được."



Chuyện Tiêu Sở Dịch đáp ứng sẽ không đổi ý, cậu nói chờ, tự nhiên sẽ chờ anh.

Thịnh Dư Hàng liền cong khóe môi cười với cậu.

Hai người nói chúc ngủ ngon với nhau, nhìn Tiêu Sở Dịch đi vào nhà, Thịnh Dư Hàng dừng lại một lát mới trở về.

Lúc quay người lại, ý cười của anh liền chậm rãi biến mất, ngay cả độ cong khóe môi cũng kéo xuống, giữa hai hàng lông mày lộ ra chút sắc bén nghiêm nghị.

Vừa nhìn thấy Tiêu Sở Dịch mở cửa, anh liền phát hiện trong nhà tối đen như mực, giống hệt như ngày hôm qua.

Trong nhà chỉ có một mình Tiêu Sở Dịch.

Thịnh Dư Hàng làm việc gì cũng có mục đích rõ ràng.

Nói cách khác, chạm đến là thôi, chuyện gãi không đúng chỗ ngứa anh sẽ không làm.

Anh nói muốn báo thù cho Tiêu Sở Dịch, vậy tuyệt đối không chỉ giới hạn ở chuyện đánh bạn học họ Lôi kia vào bệnh viện một lần.

Phàm là nợ, đều phải trả lại cả gốc lẫn lãi.

Chỉ là ngoại trừ trận hỗn chiến kia ra, anh cũng không cần nói cho Tiêu Sở Dịch biết bất cứ điều gì khác.



Gần đây ba Thịnh và mẹ Thịnh vô cùng kinh ngạc, cậu con trai nhỏ luôn luôn một mình làm việc và nghỉ ngơi có quy luật cũng đã bắt đầu đi sớm về muộn, nghe nói còn ở trường cùng một bạn học lớp khác khi đi hai người khi về một đôi.

Nhất là khi đứa con trai nhỏ chủ động tìm đến bọn họ để tìm kiếm sự giúp đỡ, bọn họ lại càng có chút cảm giác được thương mà sợ.

Tiêu Sở Dịch thân thế đáng thương, lại là bạn tốt của con trai nhỏ, làm ba mẹ tự nhiên cũng thiên vị chiếu cố vài phần.

"Có rảnh thì mang Sở Dịch đến nhà làm khách nha." Mẹ Thịnh thúc giục như thế.

“Vâng.” Thịnh Dư Hàng luôn chỉ đáp như vậy.

Lời mời của ba mẹ chắc chắn là một cái cớ tốt.

Thịnh Dư Hàng bắt đầu cùng Tiêu Sở Dịch thân cận đi cùng một chỗ, từ buổi sáng vào trường, đến buổi trưa ăn cơm, lại đến buổi tối về nhà, phàm là lúc rảnh rỗi, bọn họ đều như hình với bóng.

Cách một đoạn thời gian, ở cổng gặp được ba mẹ đến đón mình, Thịnh Dư Hàng liền thuận lý thành chương mời cậu về nhà làm khách.

Người bên ngoài còn chưa kịp kinh ngạc, rất nhanh đã bị một tin tức khác hấp dẫn sự chú ý.

Lôi gia xảy ra chuyện.

Nghe nói là một dự án lớn đã ra quyết sách xảy ra vấn đề, nếu mấu chốt xảy ra một chút sơ suất thì chính là toàn bộ đều thua, mất uy tín, cõng nợ bên ngoài, trong nháy mắt liền từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

Cha mẹ ở bên ngoài khom lưng quỳ gối cầu ông xin bà tìm kiếm trợ giúp, đứa con trai đã từng vênh váo tự đắc cũng ỉu xìu, đi học cũng không tự chủ được cúi đầu không dám cao giọng nói chuyện.

Những "bạn bè" tụ tập với hắn vì gia thế cũng lần lượt vứt bỏ hắn mà đi, còn đạp ngược hắn một cước.

Bọn côn đồ cầm tiền làm việc cho hắn đến tận nhà đòi "tiền lương", không lấy được tiền liền thay đổi sắc mặt.

Khi đứa con trai lại một lần nữa vào bệnh viện, cha mẹ đang bận rộn bên ngoài sứt đầu mẻ trán, không có thời gian an ủi đứa con trai đã phải chịu những tổn thương nặng nề về thể xác lẫn tinh thần, đến lúc nhận ra thì chân của con trai đã bị tàn tật vĩnh viễn.

Tuy rằng đã báo cảnh sát, nhưng đám côn đồ kia căn bản chưa thành niên, bị giam giữ mấy ngày liền được thả ra, cả ngày quanh quẩn ở gần Lôi gia, quấy đến một nhà không được sống yên ổn.

Người nhìn không vừa mắt tiểu thiếu gia họ Lôi ngày xưa trong trường học cũng không ít, nghe nói nhà hắn xảy ra chuyện, một đám bát quái đều là vui sướng khi người gặp họa.

Cũng có người bắt đầu chủ động tiếp cận Tiêu Sở Dịch, mặt mày hớn hở nói cho cậu "tin tức tốt" này.

Người nhằm vào Tiêu Sở Dịch tàn nhẫn nhất ở trong trường chính là vị học trưởng họ Lôi kia, hắn vừa đi, những người khác cũng bắt đầu to gan, dám nói chuyện bình thường với Tiêu Sở Dịch.

Tiêu Sở Dịch đối với việc này không có cảm giác gì, ngược lại là về Lôi gia vừa vặn không may xui xẻo làm cho lòng cậu khẽ động.

Nhưng khi cậu quay đầu lại nhìn Thịnh Dư Hàng đến tìm mình, lại chỉ nhìn thấy khuôn mặt đối phương tươi cười bình tĩnh, giọng điệu ôn hòa: "Đi về thôi.”

Đây là thời điểm tan học.

Những người khác tự giác lui đi, Tiêu Sở Dịch thu thập xong cặp sách liền đi theo phía sau Thịnh Dư Hàng ra khỏi cổng trường.

Trên đường trở về, cậu muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng cũng không thật sự hỏi ra miệng, nhưng vẫn có chút thất thần.

Lúc đi đến ngã ba, Thịnh Dư Hàng nắm lấy cổ tay Tiêu Sở Dịch kéo về hướng ngược lại.

“Đi bên này.” Thịnh Dư Hàng bất đắc dĩ, “Bên kia là hướng ngược lại, đi lâu như vậy rồi mà cậu vẫn không biết đường à?”

Đối với thuộc tính mù đường của Tiêu Sở Dịch, anh dù có giác sát, nhưng cũng không khỏi cảm thấy tâm có chút mệt mỏi.

Loại tình huống này đặt ở bên ngoài thật sự khiến người ta lo lắng, cũng không biết nhiều năm như vậy người này lui tới như thế nào.

"Nhìn đều giống nhau." Tiêu Sở Dịch dừng một chút, giọng điệu bình thản tiếp tục nói, "Hơn nữa cũng không đi lâu, dù sao không qua bao lâu nữa cũng phải đổi chỗ, không cần phải nhớ quá rõ ràng.”

Thịnh Dư Hàng giật mình, hỏi: "Vì sao?"

"Đổi người giám hộ gì đó đi." Tiêu Sở Dịch nói, "Bọn họ đều không quá nguyện ý thu nhận tôi, nhưng tòa án dựa theo quan hệ nuôi dưỡng mà phán quyết, bọn họ lại không có mặt mũi đưa tôi đến cô nhi viện, chỉ có thể cách một đoạn thời gian tìm lý do đá tôi đi.”

Dù sao Tiêu gia cũng nhiều thân thích.

Thịnh Dư Hàng đã sớm có cảm giác, nhưng vẫn cảm thấy có chút không dám tin: "Các cậu không phải là người thân à?”

Tiêu Sở Dịch không quá để ý nói: "Cũng không trách bọn họ, tôi đúng là khắc thân khắc bạn, ba mẹ bạn bè đều không còn, bọn họ sợ tôi, không thích tôi cũng bình thường.”

"Nhưng..."

Thịnh Dư Hàng chưa nói hết lời, anh còn muốn hỏi thêm, nhưng thật sự không biết nên hỏi như thế nào.

Trong khoảng thời gian này Tiêu Sở Dịch đã rất quen thuộc với anh, coi anh như bạn bè, người trẻ tuổi dễ mở lòng hơn, lời nói có chút tự giễu cười nhạo cũng tự giác nói ra.

Những thân thích kia thật ra cũng không hoàn toàn là bạch nhãn lang lòng dạ hiểm độc, có một số người ngấp nghé di sản ba mẹ Tiêu gia để lại, nhưng cũng có một số ít là thật tâm đồng tình với cậu.

Chỉ tiếc Tiêu Sở Dịch vận khí không tốt, hoặc là người nhà kia đột nhiên mang thai đứa con thứ hai, không có khả năng chăm sóc cậu, hoặc là người vợ hoặc người chồng trong nhà cảm thấy cậu vướng víu, nghĩ hết biện pháp đẩy cậu ra ngoài.

Ai cũng có gia đình nhỏ của riêng mình, không ai có thể từ bỏ gia đình của mình vì một đứa trẻ mất cha, mất mẹ.

Vì vậy, bất kể những người đó đưa cậu đi với tâm tình buông lỏng, vui sướng, tiếc nuối hay tội lỗi, Tiêu Sở Dịch đều đã chết lặng.

Tiêu Sở Dịch không biết đường cũng xuất phát từ đây.

Thành phố này đường tắt lối rẽ rất nhiều, mỗi khi đi trên một con đường mới phải tốn không ít tinh lực để ghi nhớ.

Tiêu Sở Dịch vốn không quá giỏi nhận biết đường, trước kia có ba mẹ đưa đi, đường từ nhà đến trường đi rất nhiều lần cũng nhớ kỹ.

Chỉ là đợi đến khi ba mẹ qua đời, không còn ai có kiên nhẫn tự mình dẫn cậu đi qua con đường xa lạ.

Hơn nữa gần như cách vài tháng lại phải đổi chỗ ở khác, bản thân cậu luôn bị phiền toái quấn thân, cả ngày mơ màng hồ đồ, cả người suy sụp, liền không rảnh cố sức đi nhận biết đường nữa.

Tiêu Sở Dịch nói thật nhẹ nhàng, nói đến đều là mình trời sinh mang theo gen mù đường, lại lười nhác, nên không giỏi nhận biết đường đi.

Thịnh Dư Hàng nghe xong lại có chút khó chịu.

Nói đến, Tiêu Sở Dịch là có chút tự sa ngã, nhưng cậu chẳng qua vẫn là một đứa nhỏ.

Bạn bè cùng trang lứa còn có cha mẹ làm chỗ dựa, dù không đủ cũng có người tâm sự, nhưng cậu lại không có gì cả.

Thậm chí còn phải gánh vác rất nhiều lời đồn vô căn cứ.

Có lẽ cậu cũng gắt gao chỉ là cần người khác kéo cậu một phen mà thôi.

Nhưng mà Tiêu Sở Dịch cười nói, đáy mắt cậu thật vất vả mới có được ánh sáng, Thịnh Dư Hàng không muốn lại đẩy ánh sáng kia vào trong hồi ức tăm tối.

"Không sao, tôi biết đường là được." Thịnh Dư Hàng khẽ thở dài một hơi, nói, "Sau này cậu muốn đi đâu, tôi đưa cậu đi.”

Giọng điệu của anh dịu dàng, ánh mắt chuyên chú, Tiêu Sở Dịch chớp chớp mắt, một lúc lâu sau mới phục hồi lại tinh thần.

"Được." Cậu đáp.

Mối quan hệ giữa Thịnh Dư Hàng và Tiêu Sở Dịch từng chút từng chút một khá hơn.

Từ lớp bên cạnh ở cơ sở, rồi biến thành bạn cùng lớp ngồi cùng bàn ở cao trung, không biết có hoạt động bí mật nào hay không, nhưng mối quan hệ của bọn họ thực sự vượt xa người bình thường.



Giống như trong bóng tối có ngàn sợi dây nối bọn họ lại với nhau, buộc chung một chỗ.

Tự nhiên đến gần, rồi tự nhiên trở thành bạn bè thân thiết.

Thịnh Dư Hàng thỉnh thoảng sẽ có chút hoảng hốt, luôn cảm thấy người trước mắt quá xa quá nhẹ, giống như có một tầng gì đó ngăn cách.

Những cảm giác rối loạn kia thoáng qua liền mất, lại nhìn về phía người bên cạnh, anh lại có chút khó hiểu mình đang hoảng hốt cái gì.

Anh hoàn toàn chưa từng ý thức được, đây là một giấc mơ không tồn tại.

Dưới tình huống bọn họ không hề hay biết, giấc mơ này vẫn chậm rãi kéo dài.

Chờ đến cao trung, khi thân thể các thiếu niên đang phát triển nhanh chóng, bọn họ cũng phải bắt đầu lần đầu tiên gặp phải hai chữ "tương lai".

Bọn họ nói về các trường đại học lý tưởng, cũng như các chuyên ngành để lựa chọn và phương hướng công việc trong tương lai.

Sau một cuộc họp lớp động viên khác là một lớp học hoạt động một tuần một lần, có người nằm trên bàn ngủ, có người đi ra ngoài chơi bóng rổ, những người còn lại tụ tập tốp năm tốp ba để trao đổi một số tin tức học tập.

Thịnh Dư Hàng và Tiêu Sở Dịch đều không tham dự.

Người trước cúi đầu đọc sách, người sau dựa vào cửa sổ, chống cằm nhìn về phía sân thể dục ngoài cửa sổ, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, ứng hòa một loại tiết tấu nào đó.

Chỉ là thanh âm ồn ào chung quanh ít nhiều vẫn sẽ có chút ảnh hưởng, những thanh âm nói chuyện kia thỉnh thoảng lọt vào tai người khác.

Thịnh Dư Hàng ấn xuống trang sách đã đọc, nghiêng đầu nhìn Tiêu Sở Dịch.

"Sở Dịch, tương lai cậu muốn làm gì?" Thịnh Dư Hàng hỏi, "Đi học trường nào? Hay là làm công việc gì?"

Đầu ngón tay Tiêu Sở Dịch dừng lại, quay đầu nhìn anh một hồi, trầm tư một lát.

"Ừm... Không biết, đến lúc đó nói sau, có lẽ là làm lập trình viên, hoặc cũng có thể là làm giáo viên." Tiêu Sở Dịch nói xong, lại hỏi, "Còn cậu?”

Không đợi Thịnh Dư Hàng trả lời, Tiêu Sở Dịch liền tự hỏi tự trả lời: "Dù sao cậu hẳn là phải thừa kế gia nghiệp đi, trước đó không phải nói muốn xuất ngoại à?"

Thịnh Dư Hàng vừa muốn mở miệng, nghe vậy liền ngẩn người.

Loại cảm giác hoảng hốt kia lại một lần nữa ập đến, giống như là có chỗ nào đó không đúng, lại giống như mọi chuyện vốn nên như thế.

Tiêu Sở Dịch không có chí lớn gì, Thịnh Dư Hàng ép cậu đến bệnh viện kiểm tra định kỳ, nhưng vết thương cũ trên tay cũng không có cách nào hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu.

Đã từng có mơ ước bị ép vứt bỏ, cuộc sống tiếp theo cũng chỉ có thể dựa vào một lòng nhiệt huyết và hứng thú tiến về phía trước.

Nhưng dù tương lai có ra sao, cậu vẫn muốn ở lại đây, đây là nơi cậu sinh ra và lớn lên, cũng là điểm đến cuối cùng của cậu.

Mà Thịnh Dư Hàng vốn đã lên kế hoạch ra nước ngoài du học từ lâu, nhưng anh chưa bao giờ nói ra miệng, nhưng mọi chuyện lại dường như vốn nên phát triển như vậy.

Ai cũng chưa từng đưa ra dị nghị đối với vấn đề này.

Cho nên, bọn họ cuối cùng vẫn phải tách ra sao?

Thịnh Dư Hàng có chút mờ mịt, luôn cảm thấy mình đã ở đây rồi, mọi chuyện không nên phát triển như vậy.

Nhưng khi anh cúi đầu nhìn tay mình, lại không thể làm gì, càng không có chỗ xuống tay.

Người rời đi đầu tiên không phải là Thịnh Dư Hàng, mà là Tiêu Sở Dịch.

Giống như tất cả mọi thứ bắt đầu xảy ra đều tự nhiên như vậy, bọn họ không biết bắt đầu từ khi nào đã chậm rãi xa cách nhau.

Ở giữa cách nhau một lối đi nhỏ giống như cách một cái rãnh, một thế giới.

Bọn họ ngẫu nhiên sẽ đồng thời quay đầu, đối mắt nhìn nhau, nhưng không nói lời nào, giống như là không có lời nào để nói.

Nhưng bọn họ không có mâu thuẫn, không có cãi vã, cũng không có bất kỳ quan điểm lý luận trái ngược nào.

Đó là ngoại lực vô hình không thể kháng cự, phân chia triệt để thế giới của bọn họ.

Cứ như thể bọn họ được sinh ra ở hai thế giới khác nhau, không nên gặp nhau.

Thịnh Dư Hàng bắt đầu càng thêm hoảng hốt, đôi lúc sẽ xuất thần, thời gian liền trôi qua mười ngày nửa tháng.

Nhưng trong lòng anh không có chút bối rối hay khổ sở nào, chỉ có một chút buồn bã cùng tiếc nuối.

Sau đó, vào một buổi sáng sớm, anh đến trường và thấy chỗ ngồi bên cạnh trống rỗng.

Giáo viên dẫn dắt học sinh đọc văn trên bục dừng một chút, nói bạn học Tiêu Sở Dịch đã chuyển trường, sau đó lại bắt đầu đọc văn bản.

Nói đơn giản như thể trời sắp mưa, cho nên nhắc nhở các bạn học mang theo ô vậy.

Sau đó liền ném ra sau đầu, ai cũng không nhớ rõ.

Nghe nói Tiêu Sở Dịch lại đổi người giám hộ, nghe nói anh họ của Tiêu Sở Dịch đến đưa cậu đi, nghe nói thành tích của cậu ở trường khác cũng rất tốt, nghe nói...

Lúc đầu còn có người đàm luận cậu ngay cả một tiếng tạm biệt cũng không lưu lại, nhưng không lâu sau đó, ngay cả chút nghị luận này cũng không còn.

Ai cũng không nhớ rõ trong lớp từng có một bạn học như vậy.

Chỉ có Thịnh Dư Hàng thường xuyên nghiêng đầu, nhìn vị trí trống rỗng bên cạnh ngẩn người.

Sau đó, vị trí kia bị một người khác chiếm cứ, đó là một gương mặt vừa xa lạ lại quen thuộc.

Hình như là bạn học của Thịnh Dư Hàng, nhưng không biết vì sao lại làm cho trí nhớ của người ta xa cách, có chút khó phân biệt.

Đây là thời điểm một giấc mơ nên kết thúc.

Những giấc mơ chính là như thế, chúng không hề có kết cấu căn nguyên, chúng đến một cách kỳ quái và chúng đi cũng bất ngờ không kịp đề phòng.

Tiêu Sở Dịch biến mất.

Giống như chưa bao giờ tồn tại trong thế giới này vậy.

Đến ngày tốt nghiệp, Thịnh Dư Hàng ngồi ở chỗ ngồi của mình lần cuối.

Bên cạnh là chỗ gần cửa sổ, người ngồi trên ghế không biết đã sớm đi đâu, chung quanh đều là tiếng ồn ào huyên náo.

Ngoài cửa sổ xa xa có thể nhìn thấy sân thể dục, lúc này các em học sinh kém hơn hai lớp còn lâu mới đến giờ nghỉ, không ít người đang đổ mồ hôi trong giờ thể dục.

Bên ngoài cũng ầm ĩ không kém.

Giáo viên chủ nhiệm đi giày cao gót lạch cạch vào phòng học, bảo lớp yên tĩnh, nói xong nước mắt liền lăn xuống.

Các bạn học cũng đều lộ ra biểu cảm biệt ly tiếc nuối bi thương, chỉ có Thịnh Dư Hàng cùng bọn họ hoàn toàn không hợp nhau, giống như không phải là một thành viên trong số những sinh viên tốt nghiệp này.

Lớp học càng yên tĩnh, thì bên ngoài càng ồn ào huyên náo, xen lẫn với tiếng gió lùa vào cửa sổ, rèm cửa khép hờ được kéo ra.

Rèm cửa hai lớp rơi xuống đất, mảnh vải trắng bay lên, bị gió thổi tung, giống như sắp bay ra khỏi cửa sổ, cũng che lại chỗ ngồi trống không bên cạnh.

Đằng sau lớp vải mỏng, dường như phản chiếu ra khuôn mặt của một người khác.

Vô cùng quen thuộc, khuôn mặt của người mà anh từng sớm chiều đối diện.

Cũng là người đột nhiên biến mất khỏi thế giới của anh không một tiếng động.

Tiêu Sở Dịch.

Thịnh Dư Hàng nhìn chằm chằm bóng dáng mơ hồ kia, lâm vào hoảng hốt.

Anh vốn cảm thấy đó chỉ là ảo giác, nhưng khi tấm màn mỏng tung bay kia rơi xuống, một gương mặt quen thuộc khác thật sự xuất hiện trước mặt anh.

Thanh niên đã thành thục đứng đối diện anh, nét ngây ngô đã từng ẩn giấu trên gương mặt thanh tú đã rút đi, chỉ còn lại vẻ đẹp thanh tao như thủy mặc.

Cậu dường như có chút kỳ quái người trước mắt vì sao thật lâu không nói gì, liền duỗi tay về phía trước.

"Xin chào, tôi là ngươi hàng xóm mới của anh, ở ngay đối diện, tôi tên là Tiêu Sở Dịch."

Thịnh Dư Hàng chớp mắt hai cái, ngây người một lúc mới chợt nhận ra đây đã không phải là thời kỳ cao trung của mình nữa.

Anh mới chuyển vào căn hộ này gần đây, bởi vì ở đây cách công ty tương đối gần.



Ngay sau đó, căn hộ đối diện cũng được cho thuê, nghe nói người thuê là giáo viên trường đại học gần đó.

Đây chính là hàng xóm của anh.

Cũng là một khởi đầu mới khác.

Thịnh Dư Hàng lấy lại tinh thần, mặt mày cong cong, cười dịu dàng, anh cũng vươn tay ra, nói: "Đã lâu không gặp. Cậu cuối cùng đã đến.”

Cuối cùng cũng đã đến thế giới của tôi.

Thịnh Dư Hàng tỉnh lại từ giấc mơ dài dòng đó.

Ánh mặt trời bên ngoài sáng sủa, nhìn góc độ ánh nắng, có thể biết giờ phút này thời gian đã không còn sớm.

Một giấc này anh ngủ không được thoải mái lắm, trong đầu luôn cảm thấy hôn hôn trầm trầm, như bị nhét một thùng chì vào, đầu căng như sắp nổ tung.

Nhưng anh cũng không cảm thấy không thoải mái, ngược lại, tâm tình của anh mang theo chút vui mừng nhẹ nhàng sau mất mát vi diệu.

Anh ôm chăn mền ngồi yên trên giường hồi lâu, ngơ ngác nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Mãi cho đến khi tiếng chim hót và tiếng côn trùng bên ngoài, kèm theo tiếng máy hút khói trong phòng bếp vang lên, cùng truyền vào tai anh, anh mới chậm rãi hoàn hồn.

Tiêu Sở Dịch đang chuẩn bị bữa trưa trong phòng bếp.

Cậu cũng vừa mới tỉnh dậy không lâu, sớm hơn Thịnh Dư Hàng chừng mười phút, mắt nhìn đồng hồ đã tới gần giữa trưa, lúc này mới giãy giụa bò dậy, vừa ngáp một cái vừa bỏ đồ ăn đã cắt vào trong nồi.

Thịnh Dư Hàng giống như u linh chậm rãi bay vào phòng bếp, ôm lấy Tiêu Sở Dịch liền không buông tay, ngay cả mặt cũng vùi vào hốc vai cậu, không thể nhấc lên.

Tiêu Sở Dịch cố gắng giãy giụa nhưng không thoát khỏi Koala hình người này, liền tập mãi thành quen mà tùy anh đi.

"Làm sao vậy?" Tiêu Sở Dịch hỏi, "Ngủ không ngon sao?"

"Cũng không phải..." Thịnh Dư Hàng dừng một chút, rồi nói tiếp, "Chỉ là mơ một giấc mơ rất dài.”

“Ừm?” Tiêu Sở Dịch cười cười, nhướng mày nói tiếp, “Thật trùng hợp, em cũng có một giấc mơ rất dài.”

"Giấc mơ gì?" Thịnh Dư Hàng hỏi.

“Ừm… Dường như là chuyện cực kỳ lâu rồi.” Tiêu Sở Dịch suy nghĩ một chút rồi nói: “Đại khái là không cẩn thận lăn xuống vách núi, sau đó bị người kéo trở về."

Nghe như là một câu chuyện xưa mạo hiểm, đầu óc Thịnh Dư Hàng còn mơ màng, liền không nghĩ nhiều, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

"Vậy còn anh?" Tiêu Sở Dịch thuận miệng hỏi.

"Tôi..." Thịnh Dư Hàng ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nhìn mặt Tiêu Sở Dịch, từ đỉnh đầu đến sợi tóc đều viết hai chữ "Mờ mịt", thật lâu sau anh mới nghiêng đầu nói, "Không nhớ rõ.”

Thịnh Dư Hàng dừng một chút, lại bổ sung: "Chẳng qua hẳn là một giấc mơ đẹp đi.”

Bởi vì anh thực sự hạnh phúc.

Nhất là trong nháy mắt nhìn thấy Tiêu Sở Dịch trong phòng bếp, từ sâu trong đáy lòng liền nổi lên ấm áp vui mừng vô cùng rõ ràng, còn xen lẫn chút may mắn.

"Gặp được em, có lẽ chính là may mắn cả đời của tôi." Thịnh Dư Hàng nói như vậy.

“Ừm.” Tiêu Sở Dịch sửng sốt một lúc, sau đó quay đầu nhìn Thịnh Dư Hàng, không có ngôn ngữ hoang mang, chỉ nhếch khóe môi cười dịu dàng, “Em cũng thế.”

Tiêu Sở Dịch mơ một giấc mơ.

Trong mơ là thời kỳ tối tăm nhất, sa ngã nhất khi cậu còn là thiếu niên, có một người xuất hiện trong thế giới của cậu.

Người kia nắm tay cậu, dẫn đường cho cậu, đi cùng cậu, bảo cậu phải biết chăm sóc bản thân, phải yêu quý chính mình.

Trong bóng tối dày đặc liền bởi vì vậy mà hiện lên một vệt ánh sáng, dẫn dắt cậu bò ra khỏi vực sâu, sau đó lại xây dựng một ngọn hải đăng, chỉ dẫn cậu bước qua trên đường đi đầy đá ngầm nguy hiểm, tuy rằng bình đạm, nhưng ấm áp và dịu dàng.

Ở cuối giấc mơ, thiếu niên từ trên trời giáng xuống cứu vớt cậu trong nháy mắt liền bị gió tuyết ngăn cách ở bên ngoài.

Bọn họ cách gió tuyết nhìn nhau, ngàn lời vạn ngữ cũng không nói nên lời.

Chỉ còn lại tâm tình nóng bỏng kia ——

Muốn gặp được anh.

Thế là thiếu niên trong mơ bò ra khỏi vực sâu, giẫm vào gió tuyết, lội qua bão tuyết đi về phía người cứu mình.

Bão tuyết trong giấc mơ cũng nóng bỏng ấm áp.

Cuối cùng, cuối cùng thì cậu cũng đã đứng ở trước mặt người kia.

Giống như khi bọn họ lần đầu gặp mặt, nắm tay đối phương.

Gió tuyết phiêu diêu, biển sông có sóng to gió lớn, vượt qua gian nan hiểm trở, nhưng sau cùng tới bờ đối diện bến đò, liền đến nơi trở về.

Đây là một giấc mơ đẹp.