Khi học lớp 10 thì cảm thấy lớp 11 rất xa xôi, như giàn nho trong sân mới ra quả xanh, đến lúc chín vẫn còn lâu. Vậy mà thoắt một cái, hồi thần lại thì đã là đàn anh. Nghĩ vậy cậu ta luôn có loại cảm giác không cam lòng. Chưa bao giờ gặp cô gái nào giống như bạn ấy, trầm mặc cực kỳ ít nói, xin xắn, u buồn, còn có thần bí, lúc nào cũng thấy một mình.
Từ lớp bảy là bắt đầu chung lớp, bốn năm rồi, không thể nói là không có duyên phận, nhưng mà lại chẳng hề biết gì về người đó. Chỉ vì muốn gây sự chú ý mà cậu bé Tạ Đắc năm nào đã làm một việc vô cùng xấu hổ, lặng lẽ tháo cái ốc vít trên mặt ghế, sau đó làm vẻ như không có việc gì đứng lên, để bạn ấy đi vào. “Rắc” một tiếng, âm thanh rất lớn, làm cho cả lớp cười vang, bấu mép bàn thất tha thất thiểu bò dậy cố chịu đựng, môi dưới bị hàm răng cắn rỉ máu, để đến bây giờ mãi ân hận...