Tôi Cùng Tiên Sinh Nhà Mình Ly Hôn

Chương 1: Hai năm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Bông + Ly:v

- -------------------

Trình Quý An nằm mộng, mơ thấy Kỷ Sùng Quân ngủ ở bên cạnh mình, nhưng khi tỉnh lại, bên gối lại không có ai. Chỉ có góc chăn với nếp gấp gọn gàng, tưởng như chưa từng động vào.

Đã là 7 giờ sáng, bức rèm cửa ở Kỷ gia vừa dày vừa kỹ càng, che khuất toàn bộ ánh sáng mặt trời, chỉ có trước giường một mảnh đèn ngủ hắt vào tường sáng lên, mà căn phòng lại xây to như vậy khiến cho cô càng thêm cảm thấy ảm đạm cùng trầm áp. Trình Quý An ngồi ở mép giường, khuôn mặt vẫn trẻ trung như cũ nhưng thần sắc lại có chút thẫn thờ.

Gả cho Kỷ Sùng Quân được hai năm, hằng ngày, hai vợ chồng, một người đi vào giấc ngủ, một người tỉnh lại, từ đầu đến cuối đều như làm bạn, tựa hồ chỉ có hôm nay mình cô đã thức trắng đêm cùng đèn ngủ.

Có đôi khi, cô cũng không nhớ rõ được Kỷ Sùng Quân trông như thế nào.

Trong lòng Trình Quý An có chút buồn, nhưng cô cũng mau chóng ngồi thẳng lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi, khuôn mặt vẫn mang chút nhợt nhạt.

Khi đi ra khỏi phòng ngủ, cô lại trở về phong thái đoan trang, an tĩnh kia của một Kỷ phu nhân, mái tóc của cô được búi cao gọn gàng, mặc trên người một chiếc váy dài tới đầu gối, mang đôi giày cao gót màu vàng nhạt, cô nhẹ nhàng bước đi, chỉ vang lên một âm thanh rất nhỏ.

Bên ngoài ban công tràn ngập ánh mặt trời, nhưng trong nhà bốn phía đều một mảnh yên tĩnh, chỉ có mỗi tiếng bước chân của cô. Tầng hai gồm gần mười căn phòng, chỉ có một mình cô ở, cô đã sớm quen rồi.

Theo cầu thang xoắn ốc đi xuống, khi đến chỗ ngoặt, tầm mắt cô lại lơ đãng nhìn về căn phòng ở phía Nam, chỉ thoáng nhìn, rồi nhanh chóng quay đầu - Đó là thư phòng của Kỷ Sùng Quân, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, nơi đó đã trở thành phòng ngủ nếu như anh ấy trở về.

Bọn họ đã phân giường được một thời gian dài, hoặc cũng có thể nói, bọn họ chưa bao giờ giống như những cặp vợ chồng khác, chính là ở cùng một chỗ. Thật ra, bọn họ cũng có vài lần nằm cùng giường, thật sự chỉ có vài lần. Một lần? Hai lần? Ba lần?... Có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Mà lần đầu tiên...

Chuyện cũ hiện lên ở trước mắt, đôi mắt của Trình Quý An rũ xuống, môi nhẹ nhàng nhấp nháy, mau chóng đem tất cả mọi chuyện vứt lại đằng sau, cô ngẩng đầu, ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía thư phòng.

Ngay tại lúc này đây, đã bao lâu rồi anh ấy không trở lại?

Cửa thư phòng đóng lại, không giống như là có người ở trong đó.

Đi đến nhà ăn, người giúp việc đang dọn bữa sáng ra bàn, 7 giờ rưỡi dùng bữa sáng, đây là thói quen của cô, người giúp việc sớm đã hiểu rõ. Chỉ là trong lúc bước đến gần đang muốn kéo ghế ra do dự ngồi xuống, thì chợt giật mình đứng khựng lại một lúc.

Mẹ Ngô đúng là bận rộn, nhưng không phải là bày biện bữa sáng cho cô, mà nguyên một bàn đồ ăn đầy đủ vị giác lúc nãy đều là dành cho một người.

Mà người kia? Đó là...

"Chào buổi sáng phu nhân, Kỷ tiên sinh vào đêm ngày hôm qua đã trở lại, vừa mới ăn xong cơm sáng rời đi rồi..." Mẹ Ngô ở bên cạnh thay cô dọn xong bát đũa trên bàn, lại nhẹ nhàng nói.

Trình Quý An quay đầu một chút về phía bên ngoài cửa sổ sát đất, nhìn thấy cây cối xanh mướt và một bóng người vừa mới đi qua.

Mặc áo sơ mi trắng, áo khoác âu phục màu đen vắt trên khuỷu tay, thân hình cao dài mà thẳng tắp. Chỉ nhìn ra một bên sườn mặt, nhưng cũng đã đủ để thấy được một hình dáng anh tuấn mà hoàn mỹ.

Nhưng, dù tốt đẹp như thế nào, cũng vĩnh viễn là như vậy, xa xôi không thể với tới.

Chủ nhân của tập đoàn Kỷ thị, trước kia là vậy, hiện tại cũng vậy.

Tâm can Trình Quý An có chút nhói lên, rồi thực nhanh liền biến mất, tầm mắt cô cũng rời khỏi Kỷ Sùng Quân, tựa hồ như chưa từng quay đầu lại. Cô ngồi xuống, cầm lấy cái muỗng, lại chậm chạp dùng bữa. Bầu không khí xung quanh dường như ngưng đọng, chỉ nghe thấy mỗi tiếng lách cách của chén đĩa chạm vào nhau.

Thanh âm của mẹ Ngô lại vang lên: "Khi nãy, tiên sinh ăn cơm sáng vốn là tưởng chờ phu nhân xuống, sau lại vì tiếp cuộc điện thoại nên mới dùng trước, hẳn là có việc gì gấp..." Giọng nói của bà rất thấp, nghe ra sự cẩn thận, lại mang theo một tia không đành lòng.

Trình Quý An lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên, cười cười: "Vâng." Cô cười nhẹ, nụ cười của cô thật đẹp, nhưng lại không có chút nào là được an ủi.

Kỷ Sùng Quân sẽ chờ cô sao? Nếu anh ấy đã chờ cô, vậy vì sao gần một tháng mới trở về một lần, ban đêm vẫn như cũ ở lại thư phòng?

Trong căn nhà này, có chuyện gì xảy ra, người giúp việc đều hiểu rõ hơn bất kì ai.

Chính là bởi vì quá hiểu rõ, cho nên sinh ra chút đồng tình đối với cô...

Trình Quý An nhanh chóng dùng xong bữa sáng, nửa chén cháo, một cái bánh mì, thói quen ăn uống hiện tại của cô là vậy. Cô lại lên lầu, tự nhốt mình trong một căn phòng.

Đó là căn phòng dùng để vẽ tranh, rất rộng rãi, hướng về phía có ánh mặt trời nên có ánh sáng đầy đủ, trong phòng chứa rất nhiều sách. Thật ra đây cũng là một thư phòng, cô ở căn nhà này được nửa năm, phần lớn thời gian đều ăn không ngồi rồi, không biết làm gì, cô đem nơi này tu sửa thành phòng vẽ tranh, rốt cuộc cũng tìm được công việc mà mình có thể làm.

Nói là sửa, cũng chỉ là thêm vào một ít đồ vật, những đồ vật đã được bày biện trong phòng từ lâu, cô cũng chưa từng đụng qua. Chỉ là đột nhiên có một ngày, cô phát hiện rất nhiều đồ vật vốn có bên trong đều bị dọn đi, thế mới biết, Kỷ Sùng Quân ban đầu cũng ở chỗ này làm việc. Tuy nhiên, sau khi cô bắt đầu sử dụng, anh liền không còn tiến vào căn phòng này lần nào nữa.

Từ trước đến nay, anh cùng cô ranh giới rõ ràng, đồ vật của cô, anh đều sẽ không đụng vào; không gian của cô, anh đều sẽ không xuất hiện. Đầu tiên là căn phòng này, hiện tại là ngôi biệt thự này.

Gian phòng vẽ tranh này tồn tại cũng hơn một năm rưỡi, hơn phân nửa thời gian của cô là trải qua ở đây, cô xuất thân từ ngành mỹ thuật chuyên nghiệp, nên nhiệt tình yêu thích vẽ tranh. Hiện tại, cô vẽ tranh để tiêu khiển, cũng là để an ủi bản thân mình.

Ở chỗ này tự đối xử tử tế với chính mình, cô liền không cần sợ hãi sẽ phạm phải sai lầm, cũng không cần lo sợ thế giới này sẽ không hiểu được tâm tư của bản thân.

Bình thường, cô có thể thật nhanh chóng nhập tâm vào tìm cảm hứng để hoàn thành bức vẽ. Nhưng lúc này đây, dù làm thế nào, cũng đều không tập trung được. Căn phòng thật an tĩnh, tia nắng mặt trời dừng lại trên hình vẽ sặc sỡ trong bức họa, tỏa ra xung quanh một loại ánh sáng mê ly.

Trình Quý An nghe được chính bản thân mình rằng trong lòng đang bối rối, nặng nề, lại trống rỗng.

Cả căn phòng và ngôi nhà tuy rộng lớn đến thế, nhưng lại giống như chỉ có một người ở là cô.

Hôm nay, là ngày cô gả cho Kỷ Sùng Quân tròn hai năm.

Hai năm, thật ngắn ngủi lại thật dài.

Không biết qua bao lâu, một tiếng chuông vang lên đánh thức cô, nhìn qua vừa thấy, là Cố Ấu San gọi điện tới. Cố gia cùng Kỷ gia đều đã quen biết nhau từ trước, nên Ấu San cũng là người bạn duy nhất của cô ở đây.

"A lô..." Trình Quý An tiếp điện thoại, cảm thấy âm thanh của mình có chút khàn khàn.

Bên kia, âm thanh của Cố Ấu San lại nhẹ nhàng: "An An, đêm nay chúng ta liền đi dự lễ khai trương của tân hội sở Thượng Trình ăn cơm đi, nghe nói món Ngọc Quỳnh Chung* ở đó ăn đặc biệt ngon, em còn chưa được ăn bao giờ, lần này vừa lúc đi được thì nếm một chút..."

chapter content



*Ngọc Quỳnh Chung, còn gọi là Quỳnh Châu Đệ Nhất Chung (琼州第一盅): Tên một món ăn truyền thống ở Hải Khẩu, Trung Quốc (hiện đang bị thất truyền).

Hai ngày trước, Ấu San mới từ nước ngoài trở về, tối hôm qua đã gọi điện thoại cho cô mong rằng hôm nay cùng nhau ăn cơm, lúc ấy cô không có suy nghĩ đến địa điểm, mà Ấu San cũng chỉ nói như vậy.

"Được." Dù sao thì hiện tại cũng không cần suy nghĩ nữa.

Lúc chạng vạng 6 giờ, Trình Quý An đi ra cửa, cùng Ấu San hẹn lúc 7 giờ, không gặp không về. Cô ngồi lên chiếc xe của Kỷ gia, người lái xe chính là lão Chu, đây là tài xế riêng cho cô. Kỷ Sùng Quân tuy cùng cô xa cách, nhưng vẫn cung cấp đầy đủ những đãi ngộ mà Kỷ phu nhân phải có, ngay từ đầu cô cũng không rõ, sau này lại bắt đầu suy nghĩ cẩn thận mới thấy.

Lão Chu rất ít nói, cô thì vẫn luôn an tĩnh, hai năm ở chung, đã sớm thành thói quen im lặng. Một đường trầm mặc.

Xe đi đến cửa hội sở Thượng Trình, lão Chu bước nhanh xuống, thay cô mở cửa xe, rồi nói: "Phu nhân, tôi ở bãi đỗ xe chờ cô, có việc gì cần phân phó, cứ gọi điện thoại cho tôi."

"Tôi chắc phải đi mất một lúc, bác trước tiên cứ tìm một chỗ nghỉ ngơi, lúc nào trở về, tôi sẽ điện cho bác."

"Vâng"

Lão Chu nhanh chóng lái xe rời đi, Trình Quý An xoay người, đi đến trước cánh cửa hội sở.

Hội sở Thượng Trình, tráng lệ huy hoàng, đèn thủy tinh lộng lẫy bắt mắt, lui tới nơi đây đều toàn là người có tiền. Nếu đây là lần đầu Trình Quý An đến nơi như thế này hẳn sẽ cảm thấy rất áp lực, nhưng hiện tại cô đối với việc hay lui tới lui về những chỗ xa hoa như vậy, sớm đều đã thích ứng được hết rồi. Cô cầm túi xách trên tay, chân mang giày cao gót đi trên nền gạch bóng loáng, từng cái giơ tay nhấc chân, đều toát lên vẻ khéo léo tinh tế.

Chỉ là buộc phải thích ứng, cũng không phải bản thân thực sự vui mừng. Gương trong tháng máy phản chiếu khuôn mặt của cô, một gương mặt tuy xinh đẹp nhưng đáy mắt lại hiện lên chút mỏi mệt.

Ấu San hẹn cô tại một căn phòng nằm ở phía Tây của tầng hai. Vừa vào cửa, cô ấy đã dành cho cô một cái ôm.

"An An, em nhớ chị muốn chết."

Ấu San so với cô nhỏ hơn hai tuổi, nhiệt tình lại náo nhiệt. Khi mới gả vào Kỷ gia, cô đều không quen biết ai, là Ấu San chủ động nói chuyện phiếm với cô, sau này cũng là cô ấy thường hay lôi kéo cô đi ăn cơm, du lịch, tụ họp với bạn bè, làm quen với vài người. Ngay từ đầu, cô còn có chút không quen, bởi vì vốn dĩ, cô cũng chưa bao giờ tiếp xúc quá nhiệt tình như vậy với một người, sau một thời gian, cũng dần dần thích ứng. Thế giới của cô quá an tĩnh, cô cần một người như vậy xuất hiện bên cạnh mình.

Ấu San lôi kéo cô vào phòng, mặt mày lại nhăn nhó: "An An, mỗi lần gặp em gặp chị, chị đều ăn mặc trang trọng như vậy... Chị mới có 26 tuổi thôi, cần thiết phải ăn mặc như vậy bà cụ non vậy sao. Chị cùng mẹ em ngày càng giống nhau rồi, thật là uổng phí cho nhan sắc của chị..."

Trình Quý An bật cười, uổng công cho cô trước khi đi còn thay một bộ quần áo mới. Chỉ là cũng đúng, cô đều có những bộ quần áo trang trọng như vậy, trừ bỏ nhan sắc bất đồng, kiểu dáng trang phục của cô đều là những thiết kế đến từ nhiều thương hiệu lớn nhỏ, một phần cũng vì để có thể ứng phó đối với bất cứ trường hợp nào đột ngột xảy ra. Cô bây giờ là Kỷ phu nhân, cô phải thật cẩn trọng đến những gì mà bản thân đang có. Phải, vô cùng cẩn trọng.

Cũng may là Ấu San cũng không tiếp tục nói nữa, mà chuyển chủ đề sang chuyến du lịch ở châu Âu vừa rồi. Trình Quý An lẳng lặng nghe, ngẫu nhiên đáp lại một câu. Cô rất thích nghe cô ấy nói chuyện, bởi vì cô có thể nghe được những chuyện mà cô chưa bao giờ trải qua.

Trong lúc kể chuyện, điện thoại của Ấu San vẫn luôn reo, WeChat, tin nhắn, điện thoại, hết đợt này đến đợt khác, cô ấy thật sự có rất nhiều bạn bè. Trình Quý An có chút hâm mộ, điện thoại của cô trước nay luôn an tĩnh, số điện thoại lưu trong danh bạ cũng không nhiều.

Món Ngọc Quỳnh Chung ở hội sở Thượng Trình ăn thật sự rất ngon, Ấu San ăn xong một bát, lại muốn ăn thêm một bát nữa, chỉ là khi người phục vụ vừa mới mang bát mới lên, Ấu San lại nói là ăn không vào, sau đó gọi phục vụ để thanh toán.

Thiên kim của Cố gia nổi tiếng là tùy hứng, nhưng Ngọc Quỳnh Chung cũng là món ăn xác thực rất xa xỉ. Trình Quý An cười, cuối cùng vẫn lấy tiền của mình ra để thanh toán. Ấu San từ nước ngoài mang về cho cô rất nhiều món quà sang trọng, bữa ăn hôm nay dù thế nào thì cô cũng nên là người trả tiền.

Kỷ Sùng Quân luôn cho cô rất nhiều tiền tiêu vặt, anh cũng là dạng người hào phóng.

Ấu San cũng không chối từ, chờ cô thanh toán xong, liền kéo cánh tay cô đi ra ngoài: "Chúng ta trước tiên đi dạo đã, vừa lúc tiêu cơm một chút, không là em lại không chịu được mà muốn ăn thêm. Chị cũng đừng gọi lão Chu, ngồi xe em đi."

Chỉ là vừa bước ra khỏi thang máy được một lúc, Ấu San "Ai da" một tiếng, rồi nói: "Hình như em đánh mất chìa khóa xe rồi." Cô cúi đầu lục tìm túi xách của mình, nhưng lại không tìm được gì.

"Cẩn thận nghĩ kĩ lại thử xem em để chỗ nào?" Trình Quý An giúp cô nhìn lại.

"Có thể là để ở trên phòng, em đi lên tìm xem, chị ở đây chờ em xuống." Ấu San nói rồi nhanh tiến vào thang máy.

Trình Quý An đuổi không kịp, chỉ có thể đứng lại. Mà đứng ở cửa thang máy thì có chút không tiện. Bức tường xung quanh có treo mấy bức họa, cô đi qua đi lại, chậm rãi thưởng thức.

Cũng không biết qua bao lâu, mãi không thấy Ấu San xuống dưới, cô gọi điện thoại qua, cũng không bắt máy.

Lúc này, thang máy phía sau lại truyền đến âm thanh mở cửa, Trình Quý An liền lại theo bản năng quay đầu lại. Vừa nhìn thấy, lại ngây ngẩn cả người.

Từ trong thang máy, một đoàn người đi ra, năm nam năm nữ, đều là đi theo đôi theo cặp, không phải là khoác tay thì là ôm vai, từng người châu đầu ghé tai lại với nhau, trông thân mật khăng khít vô cùng.

Cô nhận ra được người đi đầu đó, sơ mi trắng, quần tây đen, dáng người cao gầy, toát lên sự thanh quý, đây chính xác là chồng của cô- Kỷ Sùng Quân. Bên cạnh anh còn có một người phụ nữ, da trắng, mỹ mạo, mặc một bộ váy đỏ ôm sát, cả thân hình cô ta đều tỏa ra vẻ mỹ diễm bức người. Hai người dù chẳng tay trong tay hay ôm vai, thì cũng lại là dính sát vào nhau, tựa hồ như một tấc cũng không rời.

Trình Quý An tay nắm chặt, nhưng đôi mắt lại chỉ bình tĩnh nhìn bọn họ từ thang máy đi ra. Cảm giác xung quanh dường như đều trở nên im lặng, chỉ còn lại khoảnh khắc ngay trước mắt và tâm trạng cô đang không ngừng dao động.

Rốt cuộc cũng có người phát hiện ra sự tồn tại của cô, có người từ sau lưng thì thầm gì đó với Kỷ Sùng Quân, sau đó bước chân Kỷ Sùng Quân dừng lại một chút, quay đầu, tầm mắt dần hướng lại đây.

Mọi người cũng đều tạm ngừng theo, ánh mắt sôi nổi đều dừng ở trên người cô.

Ai cũng chưa từng nghĩ đến, Kỷ phu nhân sẽ xuất hiện ở chỗ này.

Trình Quý An kỳ thực là cũng lâu rồi chưa nhìn thấy Kỷ Sùng Quân, khoảng cách giữa hai người bất quá chỉ hơn mười bước chân, ngay cả những gì trên người đối phương hết thảy đều có thể xem đến rõ ràng. Mặt mày của anh, khuôn miệng của anh, so với anh lần trước càng vì đã đổi kiểu tóc. Quả thật là vô cùng xa lạ, nói đến việc cùng nhau kết hôn đã hai năm, cô lại chỉ cùng anh gặp qua vài lần, thậm chí cũng chỉ có vài lần là nói chuyện với nhau?

Lâu như vậy sau khi phu thê tái kiến*, cũng không phải là ở nhà, mà chỉ là ở bên ngoài ngẫu nhiên gặp được.

*Phu thê tái kiến (妻子團聚): Vợ chồng đoàn tụ.

Trình Quý An nhanh chóng hồi phục thần sắc, cô biết mọi người đều đang chờ phản ứng của cô, nhưng cô chỉ nhẹ nhàng cười một cái, sau đó cất điện thoại, xoay người đi vào cửa thang máy đang mở.

Tựa như là vừa gặp một người quen bình thường, tựa như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Cô là Kỷ phu nhân, là phu nhân của Kỷ thị, cô có thể làm được, chính là ở hiện tại.

Nếu như đó là cô trước đây, thì không bao giờ có đủ tư cách để làm như vậy.

Cửa thang máy một lần nữa khép lại, đám người đứng trước cửa kia cũng dần dần hòa hoãn. Có người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, có người mặt tràn đầy hứng thú, có người sớm đã đem hết thảy vứt ở sau đầu, chỉ cười nói với người phụ nữ mặc váy đỏ bên cạnh Kỷ Sùng Quân: "Kiều Vi Vi, tớ không phải đả kích cậu đâu, nhưng vợ của Quân ca so với cậu còn xinh đẹp hơn nhiều!"

Cũng có người vẫn im miệng không nói, Kỷ Sùng Quân làm lơ mọi câu dò hỏi của mọi người, chỉ chăm chăm bước nhanh ra phía cửa bên ngoài. Khuôn mặt của anh bình tĩnh, không thấy gợn sóng, bộ dáng tưởng như chưa có chuyện gì xảy ra.

--------------------

Tâm sự xíu xiu:

[Bông]: Cả 2 editor đều là những thành viên của hội lười kinh niên, nên về lịch đăng thì tụi mình không chắc chắn được cụ thể, nhưng sẽ cố gắng "lết" xong bộ truyện này =)))

[Ly]: Ai bảo tạo hố cho người ta nhảy làm chi:v