Tôi Cùng Tiên Sinh Nhà Mình Ly Hôn

Chương 9: "Mọi thứ"




Ân Húc Đông thật sự bắt đầu theo đuổi cô, mỗi ngày, sáng sớm đều nhắn một tin chào buổi sáng, còn dặn dò nếu trời mưa thì nhớ mang theo ô; giờ làm việc cũng bận nên thỉnh thoảng mới nhắn tin hỏi han, còn báo cáo cả tung tích của bản thân; đến buổi tối, tin nhắn điện thoại càng nhiều hơn, dò hỏi cô đang ở đâu, nhắc nhở ăn cơm, cộng thêm một đống lời ngon tiếng ngọt, trước khi đi ngủ còn không quên nhắn một tin chúc ngủ ngon.

Trình Quý An lúc đầu còn trả lời, để thể hiện rõ thái độ lạnh lùng của mình, nhưng đến bây giờ, cô liền dứt khoát không phản ứng lại, Ân Húc Đông vẫn bám riết không tha, cô nói cái gì cũng vô ích. Cô cho rằng thời gian của mỗi người đều có hạn, nếu cảm thấy không có hy vọng, sau một thời gian, chắc chắn anh ta sẽ từ bỏ, kết quả là mười ngày qua qua đi, tin nhắn của anh ta vẫn đều đặn gửi đến cho cô, dù tự mình lầm bầm lầu bầu, vẫn không quên nói cho cô sự chân thành đến cả sắt đá cũng mòn của mình, hy vọng một ngày nào đó cô sẽ vì anh ta mà cảm động.

Trình Quý An có chút bất đắc dĩ, muốn kéo vào danh sách đen, lại sợ làm tổn thương người ta. Một mình Ân Húc Đông thì không sao cả, nhưng rốt cuộc vẫn còn Chúc lão sư. Cô nghĩ có lẽ mình nên tìm cơ hội nói một tiếng với Chúc lão sư, để bà ấy nói với Ân Húc Đông không cần lãng phí thời gian ở trên người cô.

Cô nghĩ nếu cô giải thích, Chúc lão sư sẽ ngăn cản được chuyện này.

Đợi mấy ngày, cô vẫn chưa có cơ hội thích hợp, Chúc lão sư lại không tìm cô nói chuyện như trước, mỗi lần gặp, nếu không phải bên cạnh cô có người thì chính là bên cạnh bà ấy có người.

Bây giờ đã đến tháng năm, Phùng lão sư cũng muốn bắt đầu mở triển lãm tranh.

Mấy ngày này, sáng sớm, Trình Quý An đã dậy thay quần áo, chờ Chiêm Minh gọi điện thoại đến, liền chạy xuống lầu ngay.

"Ồ, Trình An An, hôm nay cô tô son à?" Chiêm Minh đứng bên cạnh xe, thấy cô đi xuống, một bên mở cửa xe cho cô một bên cười nói. Thời tiết đang ấm dần lên, hôm nay, anh mặc một chiếc áo sơ mi ngắn cùng với quần tây.

||||| Truyện đề cử: Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình |||||

"Ừ." Trình Quý An không nghĩ tới việc trang điểm của mình bị phát hiện nhanh như vậy, có chút ngượng ngùng, từ trước đến nay, khi đi làm, cô chưa bao giờ trang điểm, nhưng hôm nay, khi ngủ dậy, liền phát hiện tối qua ngủ không ngon nên sắc mặt không được tốt nên mới tô chút son để trông tươi tắn hơn, dù sao cô cũng muốn đến triển lãm của lão sư, có thể sẽ phải gặp rất nhiều người. Cô cũng không dám trang điểm quá đậm, chỉ dám tô son nhẹ nhàng.

"Đẹp đấy." Chiêm Minh cười rồi gật đầu khen một câu.

Trình Quý An ban đầu còn xấu hổ, nhưng nghe anh khen như vậy, cũng không nói nhiều, chỉ trả lời: "Được rồi, đi nhanh đi, lão sư cùng sư mẫu còn đang đợi kìa."

Bọn họ còn phải đón lão sư và sư mẫu.

Hôm nay là ngày đầu tiên của triển lãm tranh, lão sư cùng sư mẫu nhất định rất muốn đến xem, ban đầu, học trưởng Đại Phan - người tổ chức triển lãm tranh cho lão sư đã chuẩn bị cho người tới đón, lão sư cho rằng như vậy thì quá phiền toái nên thôi, nói là đến ngày thì sẽ tự mình đi đến, lúc ấy cô cũng ở đấy, liền đề nghị bản thân sẽ đi cùng hai người. Sau đó, không biết Chiêm Minh nghe được chuyện Phùng lão muốn tổ chức triển lãm tranh từ đâu, liền chạy tới dò hỏi, biết được bọn họ không có xe, liền xung phong nhận làm tài xế.

Chiêm Minh có hứng thú với rất nhiều thứ, công việc ở viện bảo tàng đã rất nhiều, ngày thường còn cực lực nghiên cứu tác phẩm của các tác giả nổi tiếng, làm sao có thể bỏ lỡ triển lãm thi họa của Phùng lão sư.

Khi đến nhà Phùng lão sư, quả nhiên, hai người đã đứng chờ từ lâu.

Một lúc sau, họ đến được nơi tổ chức triển lãm, bên trong đã có không ít người tới. Lần này, công tác triển lãm tranh đều do học trưởng Đại Phan xử lý, Phùng lão sư chỉ yêu cầu "không cần quá phô trương", không được mời truyền thông, ông cũng sẽ không tham dự. Ông biết rõ một khi tuyên bố, nhất định sẽ có rất nhiều người chen chúc tới đây, đó không phải là điều ông mong muốn. Mục đích của ông khi tổ chức triển lãm tranh này, không chỉ muốn làm một ít việc thiện mà còn muốn cho những người thực sự yêu thích tranh của ông đến xem. Cho nên triển lãm lần này, trước mắt chỉ tổ chức ở một diện tích nhỏ, những người có mặt ở đây đều là thực sự yêu mến tranh của ông.

Ở đây, có nam có nữ, có già có trẻ, Phùng lão sư đi ngang qua bọn họ, nhìn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng sự sáng ngời trong ánh mắt đã bán đứng nội tâm vui vẻ của ông.

Tự nhiên cũng có người nhận ra ông, nhưng không ai làm ầm lên, chỉ là ngạc nhiên rồi đi đến trước mặt ông, cung cung kính kính chào một tiếng "Phùng lão sư".

Phùng lão sư gật đầu chào hỏi, Trình Quý An đi theo bên cạnh cũng vui vẻ theo, nội tâm cũng cảm thấy rất thỏa mãn.

Khi đi đến bức tường ở giữa, cô sửng sốt. Đó là một bức tường nhô ra, rộng nửa mét, ngăn cách hai phòng triển lãm, ở trên tường treo một bức tranh rất lớn, là bức tranh cô vẽ khi còn ở Kỷ gia.

Cô biết lão sư sẽ đem nó đi trưng bày, nhưng chưa từng nghĩ tới nó sẽ được đặt ở vị trí nổi bật như vậy.

Lúc này, nó cũng được đánh dấu với cái tên ——《 Cô Gái Hoa Hướng Dương 》, tác giả: Trình Quý An.

"Lão sư..." Trình Quý An quay đầu, không chịu được bất ngờ lớn như vậy.

Phùng lão sư lại nhẹ nhàng cười: "Vị trí này thật vừa vặn."

Chiêm Minh ở bên lại vô cùng kinh ngạc: "Trình An An, bức tranh này là cô vẽ à?"

Trình Quý An đang cảm động, giờ phút này lại nhịn không được bật cười: "Ừ."

Chiêm Minh chớp chớp mắt một lúc, cuối cùng vươn ngón tay cái ra so sánh, nhưng không nói gì.

Chỉ chờ đến khi Phùng lão sư và mọi người tiến về phía trước, anh vẫn không nhịn được quay đầu nhìn lại.

Bức tranh vẽ một cô gái cầm hoa hướng dương trên tay, hoa hướng dương vàng, rực rỡ và ấm áp, nhưng hai mắt cô gái lại toàn là bi thương.

Dù cho bị giam trong lồng, vẫn luôn ngập tràn hy vọng.

......

Mọi người đi theo tốp năm tốp ba, càng ngày càng nhiều, tuy rằng đã cố gắng giữ kín, nhưng vẫn bị rò ra bên ngoài, lại còn truyền đi nhanh chóng. Nghĩ tới Phùng lão sư tuổi tác đã cao, học trưởng Đại Phan liền đón ông tới phòng nghỉ phía sau, không dám để ông vất vả làm việc nữa. Học trò cũ của ông biết được tin tức cũng lần lượt đi đến, ngắm tranh rất lâu rồi tới chào hỏi thầy giáo cũ.

Phòng nghỉ lập tức náo nhiệt lên.

Chiêm Minh sớm đã đi ra ngoài xem tranh, Trình Quý An vốn dĩ ở bên cạnh chăm sóc Phùng lão sư, sau thấy người đến ngày càng nhiều, liền đứng dậy, khi thấy nơi đây thật sự không cần giúp gì, mới chào hỏi rồi đi ra ngoài.

Còn rất nhiều bức tranh mà cô muốn xem.

Bên ngoài triển lãm, đã có rất nhiều người tới, cũng may học trưởng Đại Phan lựa chọn phòng triển lãm lớn nên không có cảm giác chen chúc. Vừa rồi đi theo lão sư, cũng chỉ là vội vàng thoáng nhìn, cũng không dám đứng lại lâu, bây giờ rảnh rỗi liền hóa thân thành một người xem tranh bình thường, vừa đi vừa thưởng thức.

Trên tường chính trưng bày một trăm bức tranh của lão sư, tất cả đều được chăm chút tỉ mỉ. Cô vừa đi, vừa quan sát, vừa nghiền ngẫm, cảm giác dù đã xem kĩ nhưng vẫn không đủ.

Chỉ là cô xem xong mấy bức tranh bên này liền muốn qua bên kia xem tiếp, đang định xoay người rời đi thì đột nhiên chợt đứng lại. Ánh mắt thoáng lướt qua một người, có chút quen thuộc, mà dường như người đó cũng đang nhìn cô.

Quay đầu nhìn, quả nhiên.

Phía sau đám đông, có một người phụ nữ đang nhìn cô. Cô ấy mặc một bộ váy dài ôm sát màu đen, mái tóc xoăn nhẹ, dáng người cao gầy, mỹ diễm bức người, chỉ là ánh mắt cô ấy nhìn cô khá phức tạp, kiêu ngạo, lại có chút gì đó không cam lòng, có chút gì đó oán hận.

Trình Quý An lại xoay người, vẻ mặt bình thản, mặc dù cô sớm đã nhận ra cô ấy là ai.

Hai người đã từng gặp mặt nhau một lần, ngày đó, ở hội sở Thượng Trình, cô ấy đi bên cạnh Kỷ Sùng Quân, một tấc cũng không rời.

Cô ấy —— Là Kiều Vi Vi.

Trước kia cô ấy và Kỷ Sùng Quân vốn đã từng ở bên nhau, hiện tại có lẽ hai người họ vẫn luôn như vậy.

Hình ảnh cô ấy cùng anh ái muội hôn nhau ở hành lang lại một lần nữa hiện lên trước mắt, và những lời mà Ấu San nói trong điện thoại hôm đó cũng chợt ùa về trong tâm trí cô.

Ấu San cũng vì nhịn không được, nên mới hỏi Kỷ Sùng Quân tại sao không mang cô tới đây, dù sao cô ở nhà cũng nhàm chán.

Cô ấy lại mở miệng nói, cô có tới cũng vô dụng, lại càng thêm nhàm chán...

Lúc ấy cô nghe vậy cũng chỉ cho rằng là do vật đổi sao dời mà thôi, nên không để ý lắm, nhưng bây giờ oan gia ngõ hẹp gặp nhau như thế này, ký ức trước đó rốt cuộc lại bị gợi lên.

Nhưng tại sao cô ấy lại ở đây?

Bên cạnh có một người đàn ông đi tới, trạc năm mươi tuổi, ăn mặc rất khí phái, nghiễm nhiên là bộ dáng của một người giàu có, "Vi Vi, đi cùng bác qua đó xem bức tranh kia đi, bác cảm thấy lấy bức đó tặng cho chú Lưu nhà cháu sẽ tốt hơn, bức kia lại to như vậy, chắc chắn vô cùng quý giá..."

Giọng ông ta hơi lớn, xung quanh có hai ba người đang xem tranh, cũng sôi nổi ghé mắt nhìn qua, người đàn ông vẫn không nhận ra, nhưng Kiều Vi Vi đã cúi đầu đi trước.

Trình Quý An liếc mắt một cái, liền biết là họ tới đây để mua tranh. Lần này lão sư hẳn sẽ đồng ý bán tranh, khoản tiền thu lại sẽ được dùng làm từ thiện.

Cô cũng không muốn đánh giá khả năng định giá hay thưởng thức tranh của họ, nhưng may là Kiều Vi Vi đã đi ngang qua mà không hề nhìn thấy cô.

Nhưng cô vẫn không hiểu là vì cái gì mà bản thân lại muốn cô ấy thấy mình như vậy, đáng lẽ cô phải là người cao ngạo đi ngang qua trước mới phải.

—— Nếu đây là một cuộc chiến, cô ấy đương nhiên sẽ là người chiến thắng, còn cô thì đã sớm bại trận rồi.

Bất quá tóm lại đều không liên quan đến cô.

Hít một hơi thật sâu, đem hết thảy mấy suy nghĩ trong đầu ném ra ngoài, Trình Quý An lại nhìn lên bức tranh trên tường lần nữa. Nhân sinh ngắn ngủi, cô còn có nhiều việc phải làm.

Dù sao thì cô và cô ấy tốt nhất không nên chạm mặt nhau làm gì.

Thế giới của hội họa vẫn là tuyệt vời nhất, Trình Quý An thực mau liền đắm chìm vào trong đó. Những bức tranh ấy đối với cô còn hơn cả tiền bạc, dù sau này nó có thuộc về ai, vẫn đều là qua tay cô mà thành.

Do cô quá chuyên chú mà đã quên mất động tĩnh xung quanh mình.

Đến khi nhận ra thì người đó đã đứng bên cạnh cô rồi.

Trình Quý An nhìn Kiều Vi Vi, không biết cô ấy đã lại đây lúc nào, trong mắt đều hiện lên vẻ ngoài ý muốn. Cô tuy vẫn ngẩng đầu nhìn bức tranh trên tường, nhưng cũng nhìn thấy cô ấy bước đến đây, khoảng cách giữa hai người bất quá còn không tới một thước.

Chỉ là vì sao cô ấy lại đi qua chỗ này?

"Không ngờ lại gặp cô ở đây." Trình Quý An đang thắc mắc suy nghĩ, thì Kiều Vi Vi đã mở miệng nói trước. Thanh âm nhỏ nhẹ, không nghe ra được là cảm xúc gì.

Trình Quý An không đáp lại, mà chỉ thu hồi ánh mắt nhìn bức tranh, nhưng cơ thể lại có chút căng thẳng.

Cho dù cô có muốn bình tĩnh lại, thì rốt cuộc khi đối diện với cô ấy bằng thân phận hiện giờ, cô cũng đã sớm biến cô ấy thành kẻ thù của mình rồi.

"Kỳ thật tôi cảm thấy rất ngưỡng mộ cô đấy," Kiều Vi Vi lại nói, "Thật dễ như trở bàn tay để có được mọi thứ theo cách mà người khác không thể nghĩ tới..."

"..." Trình Quý An vô thức nhìn qua, cô không nghĩ tới cô ấy là đang nói chuyện với cô.

Góc nghiêng của cô ấy thật xinh đẹp, chỉ là thần sắc có chút buồn bã, ngay cả thanh âm nói ra cũng có phần bi thương. Mà khí thế mỹ diễm bức người ban nãy cũng không còn nữa.

Kiều Vi Vi cũng quay qua.

Nhìn người trước mặt mình, trong mắt cô ấy tràn đầy vẻ ngưỡng mộ cùng chua xót, so với lúc trước chính là hoàn toàn khác biệt, cô ấy nhẹ giọng hỏi: "Có phải là cô đang rất hạnh phúc đúng không, có được nhiều thứ như vậy mà..."

"..." Trình Quý An nhìn cô ấy, vẫn không trả lời.

Vì cô cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Hai người chỉ biết nhìn nhau, không khí tựa hồ có chút trầm mặc. Kiều Vi Vi mỉm cười, một lúc sau, cô ấy lại nhẹ nhàng xoay người rời đi, không nói một lời nào nữa.

Trình Quý An đứng đó nhìn theo, chỉ thấy được bóng dáng vô cùng cô đơn của cô ấy. Tuy vẫn đi thẳng lưng, nhưng dường như chỉ để giữ lại lòng tự tôn cuối cùng của chính mình.

Cô vẫn không hiểu, lần này gặp lại cô ấy thực sự không hề giống như những gì cô từng nghĩ.

Kiều Vi Vi vốn là một người kiêu kỳ, ngay lúc đi qua đây, đáng lẽ cô ấy nên chế giễu cô, châm biếm cô, bày ra vẻ mặt của một người chiến thắng mới đúng, nhưng cô ấy lại không làm như vậy với cô.

Cô tưởng cô ấy vốn đã biết chuyện ly hôn của hai người, trong khi người khác lại không hề biết, không phải cô ấy vẫn luôn là người ở bên Kỷ Sùng Quân sao.

Mà cô ấy nói ra những lời đó là có ý gì? Dễ như trở bàn tay mà có được mọi thứ, là nói đến chỗ tài sản ly hôn của cô? Nhưng vì sao lại hỏi có phải là cô đang rất hạnh phúc hay không?

Cái gọi là "mọi thứ" đó rốt cuộc là ám chỉ đến cái gì?

Trình Quý An có chút bối rối, cô lại lần nữa nhìn theo cô ấy, nhưng Kiều Vi Vi đã bước ra ngoài cửa từ khi nào...