Mộc Lam Thành.
Trên con phố đông đúc người qua lại, 3 thân ảnh 2 nam 1 nữ đang đi dọc theo con phố.
“Đẹp không?”
Mục Ái Vy ngay sau khi thay đổi một bộ y phục mới với màu chủ đạo là hồng nhạt pha lẫn cùng vài hoa văn kết hợp với vẻ đẹp sẵn có của nàng, kết hợp với dưới thân là một cái váy ngắn, phía sau là phần tà áo kéo dài xuống tận đầu gối nhằm che phần nên che. Có thể nói là tuyệt mỹ và nàng đang xoay người khoe với Tĩnh Lâm.
“Không tệ!”
Tĩnh Lâm hài lòng với trang phục mà nàng chọn, không quá gò bó cũng như không quá hở hang.
“Tĩnh Lâm đại ca! Thấy đệ soái không?”
Mục Hàn cũng lựa một bộ y phục nhìn khá giống với cách ăn mặc của Tĩnh Lâm. Không lẽ tên nhóc này thích sao chép y hệt phong cách của mình? Nhưng như vậy cũng tốt, lâu lâu có thể để Mục Hàn làm nhiệm vụ đánh lạc hướng giùm Tĩnh Lâm mỗi khi có việc cần đi làm.
“Cũng được a! Sau này đảm nhiệm vai trò thế thân cho ta khi mà ta muốn trốn việc!”
Tĩnh Lâm cười xấu xa nói. Đương nhiên trong đó mang theo châm chọc là nhiều.
“Hừ! Nghĩ đến mấy chuyện đó là giỏi!”
Mục Ái Vy hừ lạnh nói nhưng khuôn mặt nàng lại ửng hồng một cách lạ kỳ.
“Hắn vừa khen ta a!”
Mục Ái Vy hưng phấn thầm nghĩ. Với một cô nương đang tuổi 16 như nàng mà hứng thú với tình yêu thì cũng không có gì lạ. Mà khoan, ở đây 16 tuổi là đã trưởng thành rồi còn đâu.
“Vậy bây giờ đi đến Hoàng Gia hả, Tĩnh Lâm đại ca?”
Mục Hàn lên tiếng hỏi. Đối với an nguy của mẫu thân hắn thì đương nhiên sẽ càng nhanh càng tốt rồi.
“Chờ chút! Ta đi mua mặt nạ cái!”
Lời vừa dứt thì Tĩnh Lâm đã phóng như xe đua đi tìm mua mặt nạ rồi. Sau một hồi thì Tĩnh Lâm quay lại và trên tay là một cái mặt nạ cáo với hoa văn là màu đen và đỏ pha lẫn nhìn rất quỷ dị.
“Đây là...”
Cả 2 tỷ đệ há hộc mồm với hành động quái gở của Tĩnh Lâm.
“Chuyện gì?”
Tĩnh Lâm giả ngu quay qua hỏi.
“Ngươi mua mặt nạ làm gì?”
Mục Ái Vy hỏi. Tên này vậy mà ưu tiên cái mặt nạ quái gở hơn là việc cứu người.
“Đương nhiên là cải trang, tránh bị phát hiện thân thế thật chứ sao!”
Tĩnh Lâm nhẹ nhàng nói.
“Rồi rồi! Vậy giờ đi được chứ?”
Mục Ái Vy cạn lời với tên này luôn rồi. Nhưng nàng cũng hiểu lý do mà Tĩnh Lâm làm như vậy.
“Trước tiên 2 người đi vào khách sạn đó ở đi! Đây là tiền thuê! Thuê 2 gian phòng, mỗi phòng 2 giường!”
Tĩnh Lâm chỉ về một phương hướng, cũng chính là khách sạn mà cả bọn sẽ ở. Tĩnh Lâm căm dặn một chút rồi thân ảnh biến mất tại chỗ.
“Hắn rốt cuộc là người như thế nào? Khi thì như một tên công tử bột chả biết làm gì, khi thì như một đấng làm gì cũng suy xét chu toàn!”
Mục Ái Vy ngây ngốc nhìn vị trí nơi Tĩnh Lâm biến mất mà lẩm bẩm.
“Tỷ tỷ! Vậy chúng ta vào trong chờ thôi!”
Mục Hàn kéo Mục Ái Vy lại để nàng quay về thực tại rồi cả 2 tiến vào trong khách sạn.
•••
Buổi tối ngày hôm đó, trên bầu trời đêm.
Một thân ảnh với toàn thân hắc y, Hắc Kiếm bên hông cùng với trên tay đang cầm một mặt nạ cáo. Không ai khác, người này chính là Tĩnh Lâm.
Hít
Tĩnh Lâm hít vào một ngụm khí rồi lại thở ra, gương mặt nhìn thẳng lên ánh trăng đang soi sáng.
“Ánh trăng đêm nay thật đẹp! Mong rằng Hoàng Gia thức thời. Bằng không...”
Nói đến đây thì Tĩnh Lâm đeo mặt nạ cáo lên rồi thân ảnh biến mất tại chỗ.
•••
Hoàng Gia...
Trong một gian phòng, một nữ tử tầm 30, mái tóc màu ngọc bích dài tận eo, thân hình quyến rũ của mỹ phụ động lòng người, trên thân là một bộ bạch y càng tôn lên vẻ đẹp của nàng. Nàng chính là Ninh Nhược Khuê, mẫu thân của Mục Ái Vy và Mục Hàn.
“Vy Nhi, Hàn Nhi... Ta có lẽ không còn gặp các con nữa rồi!”
Ninh Nhược Khuê lẩm bẩm, trong đó lại hàm chứa sự xót xa khi phải chia lìa với 2 đứa con của mình. Nàng hiểu khi rơi vào tay của Hoàng Thanh Lân thì nàng đã biết số phận không thể chạy khỏi hắn rồi.
Hoàng Thanh Lân, nhi tử của Hoàng Thanh Thiên, một tên công tử bột chính hiệu và là tên dâm tặc, hoang dâm vô độ. Hoàng Thanh Thiên thì một mực thương yêu chiều chuộng hắn khiến cho Hoàng Thanh Lân ngày càng ngạo mạn trước người khác. Thậm chí có rất nhiều nữ tử đã bị hắn hại chết.
“Khuê Nhi đang thẫn thờ gì thế?”
Một giọng nói nam tử vang lên phía sau Ninh Nhược Khuê, chính là Hoàng Thanh Lân, người đã mua nàng từ chỗ bán nô lệ về.
“Hừ!”
Ninh Nhược Khuê hừ lạnh khinh thường, nhưng bởi vì nàng bị dính phải ấn ký nô lệ. Nếu không thì đầu của hắn đã lìa từ lâu rồi.
Ấn ký nô lệ có khả năng làm cho người bị dính ấn nô phải tuân theo bất kỳ yêu cầu nào của người chủ, không thể phản lại.
“Kỹ nữ mà còn hống hách! Để xem sau đêm nay ngươi còn hống hách được không?”
Hoàng Thanh Lân nở ra nụ cười ác quỷ mà tiến đến chỗ của Ninh Nhược Khuê. Đương nhiên Ninh Nhược Khuê thì lùi về phía sau. Mặc dù đang bị ấn nô nhưng nàng vẫn có thể chống cự được một chút bởi vì chênh lệch tu vi. Ninh Nhược Khuê đã là Luyện Hư Hậu Kỳ còn Hoàng Thanh Lân chỉ là Hóa Thần Sơ Kỳ.
“Còn chống cự?”
Hoàng Thanh Lân thấy Ninh Nhược Khuê vẫn lùi thì nhìn chằm chằm vào nàng. Sau một hồi thì hắn nhảy thẳng vào người Ninh Nhược Khuê hòng tóm được nàng.
“Ngươi né thử xem!”
Vì Ninh Nhược Khuê đang cố gắng chống cự với cái ấn nô nên chỉ có thể di chuyển chầm chậm chứ không thể nhanh được. Đời nàng sẽ kết thúc khi mà Hoàng Thanh Lân chạm vào người nàng.
“Tha lỗi cho ta, Vy Nhi, Hàn Nhi! Ta đi theo phụ thân của các ngươi đây!”
Ninh Nhược Khuê nghĩ thầm, khóe mắt có vài giọt lệ chuẩn bị rơi xuống.
Hoàng Thanh Lân thấy Ninh Nhược Khuê đã từ bỏ thì hưng phấn lên, ánh mắt thèm thuồng nhìn cơ thể nàng. Nhưng đáng tiếc, Hoàng Thanh Lân tính không bằng trời tính.
Bụp
Một cú đạp thần sầu không biết từ đâu đến, hướng thẳng mặt dâm dê của Hoàng Thanh Lân mà đạp.
Rầm
Phụt
Do bị đạp bất ngờ nên Hoàng Thanh Lân không kịp phòng thủ, cú đạp khiến hắn va vào vách tường, phun ra một ngụm máu tươi.
“Ầy! Hình như lại lỡ tay rồi!”
Thân ảnh vừa đạp Hoàng Thanh Lân xuất hiện bên cạnh Ninh Nhược Khuê với toàn thân hắc y, tay cầm hắc kiếm, mặt nạ cáo quỷ dị, không ai khác chính là Tĩnh Lâm.
“Ngươi là ai?”
Ninh Nhược Khuê lúc này mới nhìn sang Tĩnh Lâm. Không ngờ người này lại dám xông vào đây và một cước đạp vào Hoàng Thanh Lân.
“Tếu Thiên!”
Lúc này Tĩnh Lâm đang cải trang nên đương nhiên hắn sẽ không dùng tên thật. Ninh Nhược Khuê nghe đến 2 chữ Tếu Thiên thì thầm giật mình.
Người này chính là vị anh hùng của Vũ Lâm Thành, lấy sức một người đánh lui Ma Tộc. Với mấy loại tin đồn anh hùng này nọ thì Tĩnh Lâm nghe đến phát ngán rồi nên hắn cũng chả thèm quan tâm nữa.
“Ngươi...ngươi là ai?”
Hoàng Thanh Lân sau khi ăn một cước đã bắt đầu hồi phục, chỉ tay về Tĩnh Lâm hỏi.
“Ngươi có bị điếc không thế? Ta mới nói là Tếu Thiên rồi mà!”
Tĩnh Lâm mệt mỏi với tên ngu đần Hoàng Thanh Lân này vờ cờ lờ.
“Tếu Thiên? Anh hùng Vũ Lâm Thành?”
Hoàng Thanh Lân cũng có nghe qua tên Tếu Thiên này. Danh vọng phải nói là rất cao trong giới tu sĩ và người dân trên Bắc Đại Lục này.
“Người ta gọi ta như thế nhưng ta cũng chả quan tâm!”
Tĩnh Lâm xua tay nói.
“Thế Tếu Thiên đại nhân đến đây có việc gì?”
Hoàng Thanh Lân lên tiếng hỏi. Bản thân hắn cũng nghĩ tới nghĩ lui rằng bản thân không có động vào tên này, vậy hắn đến đây làm gì.
“Ta đến muốn mang nàng đi!”
Tĩnh Lâm chỉ tay về phía Ninh Nhược Khuê. Nàng nghe vậy thì giật mình, không ngờ Tĩnh Lâm lại đến là vì nàng.
“Nàng? Không được, nàng phải ở lại hầu hạ ta!”
Hoàng Thanh Lân cắn răng nói. Hoàng Thanh Lân hiện tại rất phẫn nộ, chưa kịp ăn Hoàng Thanh Lân thì Tĩnh Lâm đến phá rồi còn đòi mang người đi.
“Chuyện này không đến phiên ngươi!”
Tĩnh Lâm cũng không rảnh mà lảm nhảm, đưa tay về phía Ninh Nhược Khuê bắt đầu phá ấn nô.
Ấn nô từ từ biến mất khiến Hoàng Thanh Lân ngày càng phẫn nộ hơn. Hắn bỏ ra tận 80.000 Linh Thạch Hạ Phẩm để đưa nàng về để giải tỏa nhưng chưa kịp làm gì thì lại có người phá.
Cảm nhận được ấn nô đã biến mất, Ninh Nhược Khuê khom người hướng Tĩnh Lâm hành lễ nói:
“Đa tạ ân công đã hóa giải ấn nô cho tiểu nữ!”
Tiểu nữ? Ngươi so với ta thì lớn hơn đấy.
Tĩnh Lâm cũng không tiện nói gì mà chỉ gật đầu rồi nói:
“Vậy đi thôi!”
Tĩnh Lâm dùng Linh Lực nâng Ninh Nhược Khuê lên rồi 2 tay bế nàng theo kiểu công chúa mà bước đi.
Cảm nhận được một nam tử xa lạ nhưng bá đạo, lại còn là anh hùng của Vũ Lâm Thành bế khiến Ninh Nhược Khuê không tự chủ mà đỏ mặt.
Tĩnh Lâm thì vẫn vẻ mặt bình thản mà bế nàng đi, mặc kệ ánh mắt từ người khác nhìn mình.
Đi được một lúc thì một lão già xuất hiện chắn trước mặt Tĩnh Lâm, phía sau lão là vài lão già khác, chắc là trưởng lão của Hoàng Gia.
“Hừ! Ngươi nghĩ đây là nơi nào mà muốn đi thì đi?”
Lão già dẫn đầu chính là phụ thân của Hoàng Thanh Lân, Hoàng Thanh Thiên, tu vi Luyện Hư Hậu Kỳ.
“Ngươi chắc là có thể cản ta?”
Tĩnh Lâm nhẹ nhàng nói, nhưng trong đó lại lạnh lẽo băng hàn vô cùng, sát khí lên cao hướng đám người mà bao trùm.
“Sát khí thật kinh khủng!”
Mấy lão già chấn kinh khi người trước mặt bọn chúng lại có sát khí nồng đậm đến vậy. Quả không hổ danh là vị anh hùng của Vũ Lâm Thành.
“Cho các ngươi 5s cút! Bằng không đừng trách!”
Tĩnh Lâm thu hồi sát khí lại mà nói. Trong vòng tay của Tĩnh Lâm, Ninh Nhược Khuê có thể cảm nhận được uy áp của nam tử trước mặt này tạo ra, quá sức khủng bố với một người.
“Ngươi...”
“5”
Không cho đám người mở miệng, Tĩnh Lâm đã chặn ngang.
“4”
“3”
“2”
“1”
“0”
“Hết giờ!”
Tĩnh Lâm nhìn một vòng thì không thấy ai rời đi mà vẫn chắn trước Tĩnh Lâm.
“Vậy là các ngươi chọn cái chết!”
Lời vừa dứt, Tĩnh Lâm kích hoạt nhãn thuật, Sharingan.
“Amaterasu!”
Tĩnh Lâm nhẹ nhàng nói. Lời vừa dứt thì trên thưa. Hoàng Thanh Thiên xuất hiện một ngọn lửa màu đen kỳ dị.
“Aaaaaa!”
Chưa kịp phản ứng, Hoàng Thanh Thiên đã bị bao phủ bởi hắc hỏa và bị thiêu đốt bên trong mà không có chút phản kháng nào. Đám trưởng lão khác thấy vậy thì toàn thân đổ mồ hôi, ánh mắt sợ hãi nhìn lấy nam tử trước mặt này.
Bịch Bịch
Cả đám trưởng lão quỳ rạp xuống đất, hướng Tĩnh Lâm mà cúi đầu.
“Cầu xin đại nhân rộng lượng tha cho chúng ta!”
Một đám trường lão lên tiếng cầu xin. Tĩnh Lâm thấy vậy thì cũng bất đắc dĩ, lại nhìn xuống Ninh Nhược Khuê. Bởi vì nàng là người bị hại nên hắn giao quyền lại cho nàng.
Thấy đôi mắt màu đỏ kèm theo hoa văn tà dị của Tĩnh Lâm nhìn thì nàng cũng hiểu ý của hắn rồi mở miệng nói:
“Hoàng Gia có thể tha. Nhưng Hoàng Thanh Lân thì không, đồng thời các người phải đi giải thoát cho những nữ nhân mà bị Hoàng Thanh Lân bắt về!”
“Được được!”
Đám trưởng lão nhanh chóng đi thu xếp, Hoàng Thanh Lân một bên sắc mặt đã trắng nhợt do quá sợ hãi cùng với việc biết tử kỳ của mình đã đến.
“Ngày mai ta sẽ quay lại! Các ngươi lo liệu cho gọn vào!”
Lời vừa dứt thì Tĩnh Lâm mang theo Ninh Nhược Khuê biến mất khỏi Hoàng Gia.
•••
Trên đường trở về khách sạn, Tĩnh Lâm vẫn một mực bế Ninh Nhược Khuê.
“Tại sao ngươi lại cứu ta?”
Lúc này Ninh Nhược Khuê nhẹ giọng hỏi. Nàng biết ngày hôm nay nàng thoát khỏi ma trảo của Hoàng Thanh Lân là nhờ vào nam tử này.
“Cứu người thì cần lý do? Với lại người của ta thì dù Thiên Đế có hàng lâm cũng đừng mơ mà động vào!”
Tĩnh Lâm bá đạo nói. Nghe những lời bá đạo của Tĩnh Lâm, Ninh Nhược Khuê tâm chấn động. Nếu so với phu quân nàng, Mục Thạch thì người nam tử này bá đạo hơn nhiều.
“Ta có thể thấy mặt ngươi chứ?”
Ninh Nhược Khuê giọng nũng nịu của thiếu nữ vang lên làm Tĩnh Lâm hơi sững sờ nhưng cũng gật đầu đáp ứng. Bởi trước sau gì cũng biết thì lúc nào biết không quan trọng.
Ninh Nhược Khuê thấy Tĩnh Lâm đã đồng ý thì giơ lên bàn tay mềm mại của nàng tháo chiếc mặt nạ ra.
Một dung mạo anh tuấn của Tĩnh Lâm hiện ra trước mắt của Ninh Nhược Khuê. Nàng 2 mắt mê li nhìn lấy kết hợp với ánh trăng sáng rọi thì càng thêm hoàn mỹ.
“Thật soái!”
Ninh Nhược Khuê lẩm bẩm nói.