Tôi Đang Mang Thai Đứa Con Của Sếp

Chương 2




(2/6)

3.

Lam Tâm Nhã rời đi.

Tôi lúng túng ngồi ở đó.

Lương Du cảm thán nói: "Hai người biết chơi thật đó, nhưng Tư Minh này, vì thư ký Lâm là bạn gái của cậu nên có phải những đồng nghiệp xung quanh trong công ty trước giờ luôn thường xuyên được ăn cơm chó không?"

Không, hắn nói cái gì vậy chứ? Cái gì mà cơm chó hả!

"Mỗi cuối tuần, ngày nào hai người cũng anh anh em em cùng nhau tăng ca, lại còn thường xuyên đi công tác cùng nhau nữa..." Giám đốc Lương như nghĩ tới gì đó, ánh mắt thay đổi, "Ê mà khoan, mọi người đồn cậu không phải là trai thẳng mà, thế mà cậu lại còn có người yêu trước cả tôi? Thật không công bằng!"

Tôi không thể theo kịp mạch não của Lương Du, nhưng khi hắn nói tới việc tôi thường xuyên phải tăng ca không mấy có thời gian nghỉ thì tôi cũng không cảm thấy tức giận lắm, bởi vì mặc dù Kỷ Tư Minh là một người cuồng công việc, nhưng tiền làm thêm giờ anh ấy cho tôi không hề ít chút nào!

Hơn nữa, đi công tác với anh ấy cũng không mệt lắm, máy bay, khách sạn, đồ ăn... tôi với anh ấy đều được đối xử như nhau, nào có ông chủ nào hào phóng như anh ấy chứ?

Tôi không biết Lương Du rời đi từ lúc nào, khi Kỷ Tư Minh gọi tên tôi thì đã chỉ còn lại có hai người bọn tôi.

"Đi thôi, tôi đưa em về."

"Không phiền..."

"Sao, em còn có lịch trình gì à?" Anh nhàn nhạt nhìn qua, "Đi gặp nốt hai người còn lại?"

Hai người còn lại?

Tôi sững sờ mất một lúc, sau đó mới nhớ lại những gì tôi vừa nói với Lam Tâm Nhã.

"Không, không có, em... em đi họp lớp."

"Tôi đưa em đi."

Mẹ nó, tôi chỉ tùy tiện nói mà thôi, cũng không có ý định đi thật mà.

"Ông chủ, không phải anh rất bận sao? Em không thể làm lãng phí thời gian của anh được, để em đi một mình."

"Cũng không phải lần đầu tiên đưa em đi, em khách khí như vậy làm gì?" Anh hơi híp mắt, "Chẳng lẽ thư ký Lâm đã làm chuyện gì có lỗi với tôi?"

Ha ha.

Tôi cười gượng: "Tất nhiên là không có."

Tôi không thể trốn tránh, cho nên cuối cùng vẫn phải theo anh ấy ngồi lên xe.

Nhưng buổi họp lớp này... tôi thực sự không định đi.

Đã qua rất nhiều năm kể từ khi tôi tốt nghiệp cấp ba rồi, và tôi chưa từng một lần tham gia một bữa tiệc họp lớp nào do họ tổ chức cả.

Hơn nữa lần này Dư Dịch Dương cũng tới, trước kia anh ta là hotboy của trường, giờ tôi mà tới thì sẽ khá khó xử...

Rốt cuộc thì việc tôi bị anh ta từ chối lời tỏ tình thì ai cũng biết, mọi người đều biết rằng tôi thích Dư Dịch Dương.

Chậc...

Lên xe, tôi nhìn giao diện WeChat trên điện thoại mà nhíu mày, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ rồi thở dài, tới chỗ hẹn từ bao giờ mà tôi cũng không để ý.

Kỷ Tư Minh tháo dây an toàn, gõ lên đầu tôi.

Tôi hoảng hồn: "Sao... sao thế?"

Anh bất đắc dĩ nói: "Đến rồi."

"À, vâng, cảm ơn sếp nhiều, tạm biệt sếp."

Tôi ngoan ngoãn xuống xe.

Vốn định đợi anh đi rồi tôi sẽ lẻn về, ai ngờ vừa xuống xe liền đụng phải bạn học cấp ba!

"Lâm Thiển, cậu thực sự tới à!"

Ôi chúa ơi, tôi với bọn họ đã không gặp nhau bảy năm rồi, sao cậu vẫn có thể nhận ra tôi nhanh đến vậy chứ?

"Bọn tôi còn đang đoán xem liệu lần này cậu có tới không đấy. Quả nhiên, tôi nghe nói Dư Dịch Dương đã về Trung Quốc rồi, nên đoán là cậu sẽ tới ngay lập tức thôi!"

"Bảy năm không gặp, giờ cậu xinh đẹp hơn nhiều rồi ha! Dư Dịch Dương mà gặp lại thì sẽ phải hối hận vì đã từ chối cậu cho mà xem, ha ha."

Một vài người vừa cười vừa đùa, nhưng tôi chỉ muốn họ im lặng thôi, họ tưởng họ hài hước lắm à!

"Đây, là xe của cậu à..." Hình như họ đã phát hiện ra tôi vừa xuống cái xe bên cạnh, họ tiến lại gần nhìn ngắm, "Chiếc xe này đắt lắm đó! Lâm Thiển, cậu phát tài à!"

Nhìn thấy Kỷ Tư Minh ngồi trong xe, Trương Thiên Dịch do dự: "Bạn trai cậu đưa cậu tới hả?"

Tôi lúng túng nhìn Kỷ Tư Minh ngồi trong xe, trong chốc lát cũng không biết nên nói phải hay không phải nữa.

Trương Thiên Dịch là bạn thân của Dư Dịch Dương hồi còn đi học, những người còn lại đều biết chuyện của tôi với Dư Dịch Dương hồi đó, có lẽ họ đang chờ xem trò cười tối nay của tôi. Tôi không muốn trở thành tâm điểm đàm tiếu trong bữa tối nay của họ chút nào.

Ngay khi tôi đang do dự, Kỷ Tư Minh đã bước ra khỏi xe, đi tới chỗ tôi, khoác tay qua vai tôi. Trước khi tôi hoàn hồn, anh ấy đã nói: "Rất vui được gặp mọi người, tôi là bạn trai của Lâm Thiển, Kỷ Tư Minh."

Tôi trợn to mắt nhìn anh, anh ấy cười với tôi đầy ẩn ý.

Tôi chưa từng cảm thấy biết ơn vì anh ấy có thể nhìn thấu tâm lý của con người, bình thường mỗi lần anh ấy nhìn thấu tâm tư của tôi, tôi lại cảm thấy hụt hẫng, thậm chí còn có chút tức giận.

Nhưng lần này, chỉ với một ánh mắt, anh ấy đã hiểu ngay tình huống khó xử của tôi và giúp đỡ tôi bất chấp những nghi ngờ trước đó.

Tôi -- khá là cảm động.

Không uổng phí công sức bao nhiêu năm qua tôi bán mình cho tư bản!

Mọi người cũng đều sốc như tôi, họ im lặng một lát rồi mới lên tiếng chào hỏi.

Đúng lúc này, Dư Dịch Dương xuất hiện, cùng với bạn thân hồi cấp ba của tôi, Từ Mộng Dao.

Cả hai người họ đều sửng sốt khi nhìn thấy tôi, chắc là không ngờ rằng tôi sẽ đến có phải không?

Vâng, cũng hiển nhiên thôi vì tôi đã từng nhắc trước trong nhóm là tôi không đi mà.

Chỉ là ánh mắt của Dư Dịch Dương sau khi nhìn thấy Kỷ Tư Minh đang đứng ôm tôi thì thấy vô cùng kinh ngạc.

Anh ta nhìn Kỷ Tư Minh, chần chờ hỏi: "Anh là..."

Nhưng Kỷ Tư Minh chỉ lạnh lùng liếc anh ta, vì vậy nên anh ta lập tức ngậm miệng lại rồi nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.

Tôi không hiểu lắm.

"Thiển Thiển, đã lâu không gặp."

Từ Mộng Dao chào tôi một cách giả trân.

Tôi liếc cô ta, không quá muốn đáp lại.

"Đã lâu không gặp.

Cô ta không để ý tới sự lạnh nhạt của tôi, chỉ nhìn Kỷ Tư Minh: "Đây... là bạn của cậu sao?"

Tôi khẽ "ờ" một tiếng rồi cũng không quan tâm Kỷ Tư Minh có phiền hay không, kéo anh đi vào trong.

Ở đằng sau, Trương Thiên Dịch và những người khác mơ hồ bàn tán: "Hai người học cùng một trường đại học, lại cùng nhau ra nước ngoài, bây giờ lại cùng nhau trở về, chẳng lẽ..."

4.

"Ánh mắt em tệ thật đấy. Nhưng may mà anh ta có mắt vì đã từ chối em."

"..."

Xung quanh đây không có ai hết, Kỷ Tư Minh lại bắt đầu lèm bèm.

Tôi liếc bàn tay vẫn đang khoác vai tôi của anh ấy, chẳng lẽ anh ấy vẫn chưa thoát được vai à?

"Sếp ơi, không còn ai nữa rồi, anh thoát vai được rồi đấy."

"Em chắc chưa?" Anh nhướng mày, "Có vẻ như ai đó không cần tới sự giúp đỡ của tôi rồi."

Anh ấy nhắc tôi mới nhận ra, lập tức đổi sắc mặt nịnh nọt, "Sếp, đêm nay anh có thể giúp em một việc có được không?"

Anh tỏ vẻ ghét bỏ: "Thư ký Lâm, em thực dụng quá đấy, cần thì nịnh nọt, không cần thì vứt bỏ tôi..."

"Em sai rồi mà!"

Thái độ của tôi hết sức thành khẩn: "Sếp à, chỉ cần anh hứa với em giả làm bạn trai của em đêm nay thôi, sau này việc gì em cũng sẽ nghe theo anh hết. Hứa sẽ không phàn nàn nửa lời!"

Anh miễn cưỡng nói: "Được rồi, tôi luôn cảm thông với nhân viên, cho nên sẽ giúp em lần này."

Tôi cười thầm trong lòng, ngoài mặt thì mỉm cười tâng bốc.

"Nhưng thư ký Lâm này, tôi chưa thấy em si tình như vậy bao giờ. Bảo sao bao nhiêu năm qua không thấy có bạn trai, là vì chưa quên được tình cũ sao?"

Tôi cười nửa miệng nhìn anh: "Sếp này, bao nhiêu năm qua em không có bạn trai, không phải là do anh à?"

"Tôi?"

Anh ấy nhìn tôi, trong con ngươi chứa thứ ánh sáng kỳ lạ.

"Đương nhiên là do anh rồi. Nếu không phải anh luôn bắt em tăng ca khiến em không có thời gian đi hẹn hò thì sao có thể ra nông nỗi này chứ?"

"... Có vẻ như thư ký Lâm đang trách tôi?"

...

Khi tôi đưa theo Kỷ Tư Minh vào phòng bao, mọi người đều tò mò nhìn qua rồi bàn tán, như thể họ đã biết trước điều gì đó.

Còn tôi lại chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

Nhìn mọi người xung quanh, đám người Dư Dịch Dương cũng đã tới rồi.

"Lâm Thiển, mấy năm không gặp cậu, có vẻ như cậu sống khá được đấy nhỉ. Tôi nghe Thiên Dịch và những người khác nói là bạn trai cậu đã đưa cậu tới đây bằng chiếc xe ô tô trị giá hàng triệu đô có đúng không?"

Chỉ mới có vài phút mà mọi người đều đã biết tôi mang theo một anh bạn trai, và có vẻ như là do Trương Thiên Dịch cùng mấy người kia đã lan truyền điều đó.

"Lâm Thiển, bạn trai cậu làm nghề gì vậy?"

"Người giàu có và thành công nhất ở đây là Dư Dịch Dương nè. Không biết là bạn trai cậu có giàu hơn cậu ấy không?"

Lời vừa dứt, tôi liền nghe thấy tiếng cười khẽ của Kỷ Tư Minh ở bên cạnh, giống như là nghe được một chuyện gì đó buồn cười, còn tưởng mình nghe lầm, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, lại thấy anh đang nhìn Dư Dịch Dương.

Dư Dịch Dương lại dường như hơi sợ sệt khi nhìn vào mắt anh ấy.

Có điềm?

"Không phải là cậu bỏ tiền đi tìm một anh đẹp trai để giả làm bạn trai cậu đấy chứ?"

Thấy nãy giờ tôi chỉ im lặng, rốt cuộc cũng có kẻ không chịu nổi nữa, người nói chuyện là Phó Lâm, từng có mâu thuẫn với tôi từ thời cấp ba.

Tôi lo lắng nhìn Kỷ Tư Minh, anh ấy nhìn tôi khẽ cười: "Sợ sao?"

Tôi cười nhạt: "Không có..."

Anh nhướng mày, thì thầm bên tai tôi: "Trở về tính sổ với em."

Thấy bị phớt lờ, Phó Lâm tức giận xấu hổ nói: "Mấy lần họp lớp trước không thấy cậu tới, lần này có Dịch Dương với Mộng Dao tới thì cậu lại tới, còn mang theo cả bạn trai. Thật khó cho mọi người không suy nghĩ nhiều đấy. Cậu đối với Dư Dịch Dương vẫn nhớ mãi không quên, nhưng lại không muốn mất mặt, cho nên tới quán bar tìm một tên con trai đóng giả làm bạn trai cậu có đúng không!"

Dư Dịch Dương đang hoảng hốt thì đột nhiên nhìn sang với ánh mắt phức tạp: "Tôi với Lâm Thiển chỉ là bạn bè bình thường, cô ấy đã có bạn trai rồi, mọi người đừng đùa nữa."

Dư Dịch Dương liếc nhìn Kỷ Tư Minh, im lặng không lên tiếng.

Nhưng Từ Mộng Dao bên cạnh lại nói: "Đừng làm khó anh ấy nữa, Dịch Dương hôm nay với về đến Trung Quốc đã phải lập tức tới thăm gia đình của chú anh ấy. Anh ấy vừa kết thúc đã lập tức tới đây mà. Mọi người cũng biết chú của anh ấy là người nhà họ Kỷ..."

"Đừng nói nữa!" Dư Dịch Dương đột nhiên cắt ngang, sau đó chột dạ liếc nhìn Kỷ Tư Minh.

Từ Mộng Dao cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Tuy nhiên, có người nào đó lại đột ngột lên tiếng: "Dịch Dương, cậu là họ hàng với nhà họ Kỷ sao. Em họ tôi sắp tốt nghiệp, nó luôn muốn vào làm ở công ty nhà họ Kỷ đó. Không biết cậu có thể giúp tôi không?"

Dư Dịch Dương liếc nhìn Kỷ Tư Minh mấy lần: "Tập đoàn nhà họ Kỷ luôn công bằng, không cho đi cửa sau. Chuyện này... tôi cũng không giúp được gì nhiều."

Kỷ?

Không phải tôi nghĩ quá nhiều chứ, trong thành phố của chúng tôi cũng không có nhiều nhà họ Kỷ lắm.

Tôi quay đầu liếc Kỷ Tư Minh, anh ấy không tỏ tái độ gì, rõ ràng anh ấy được yêu cầu giả làm bạn trai nhưng cuối cùng lại trở thành người đứng xem kịch.

"À phải rồi, tôi nghe nói chủ tịch hiện tại của Kỷ gia khá là trẻ và có triển vọng, có ai biết anh ta tên gì không?" Có người đột nhiên tò mò hỏi.

Ngay khi Dư Dịch Dương chuẩn bị nói chuyện, Từ Mộng Dao đã chặn trước anh ta: "Đó là anh họ của Dịch Dương, Kỷ Tư Minh. Dịch Dương và anh ấy học cùng một trường ở nước ngoài, anh ấy lớn hơn Dịch Dương 3 tuổi."

"Kỷ Tư Minh? Sao nghe quen quen nhỉ..."

Có ai đó lẩm bẩm.

Tôi ngạc nhiên nhìn người bên cạnh, trước khi tôi hỏi, Trương Thiên Dịch đã thốt lên: "Ôi trùng hợp thế! Lâm Thiển, hình như bạn trai cậu cũng tên là Kỷ Tư Minh phải không!"

Sau khi lời này nói ra, anh ta như nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt cứng đờ trong giây lát.

Tất cả mọi người đều nhìn sang Kỷ Tư Minh với ánh mắt phức tạp.