Tôi Dựa Học Tập Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 2




Đóng lại sách, cất bút. Khóa lại ngăn tủ.

Kiều Ngự chậm rì rì mà đi ra cửa, sau đó, lúc nhìn thấy người ở cửa đó, không tự giác mà thở dài một cái.

Hôm nay là khai giảng ngày đầu tiên.

Tống Thiên Vũ hai đời cũng chưa có gì tiến bộ, phản ứng không khác gì.

Đời trước, Kiều Ngự bị chắn ở cửa, đời này, cư nhiên cũng vậy.

Đời trước Kiều Ngự cùng hắn đánh một trận, cùng nhau bị xử phạt, dưới quốc kỳ mà đọc diễn cảm kiểm điểm, bởi vậy có chút tình hữu nghị; thường xuyên qua lại thế nhưng thành bạn thân suốt 3 năm cấp 3.

Đời này sao......

Hệ thống: "Thỉnh ký chủ hảo hảo học tập, không cần đánh nhau. over."

Kiều Ngự cất bước đã muốn đi, Cao Lực tiến lên một bước, lấy cánh tay đem người ngăn cản.

"Sợ hả? Lúc nãy ở phòng học không phải cao ngạo lắm sao?" Cao Lực ngữ khí châm chọc, mặt mày đều không chút nào che giấu cười nhạo.

Kiều Ngự không lùn, nhưng đối với học sinh thể dục như Cao Lực, thì chẳng nào so.

Hắn tầm mắt lướt qua trước mặt Cao Lực, rồi dừng người Tống Thiên Vũ phía sau không nói một lời.

"Tôi vội đi mua đồ."

Kiều Ngự thong thả ung dung mà nói, hoàn toàn không có vì bị ngăn lại mà hoảng loạn.

Cao Lực: "Mua gì?"

"Hộp bí ẩn nhà Ghibili."

Không ngoài dự liệu, sau khi nói câu này, Tống Thiên Vũ đột nhiên nói: "Nhà bọn họ hộp bí ẩn?"

Ai có thể nghĩ đến, Tống Thiên Vũ người này nhìn qua mày rậm mắt to, thế nhưng thích ngầm siêu tập hộp thần bí?

Bởi vì cảm thấy con trai siêu tập hộp này rất xấu hổ, Tống Thiên Vũ mỗi lần mua hộp bí ẩn, đều lấy danh "Bạn gái" không tồn tại......

A, đàn ông.

"Ừ."

"Nhưng không phải giữa trưa trường học không cho ra ngoài trường sao?"

Kiều Ngự khóe mô gợi lên: "Tôi có giấy xin nghỉ."

Buổi sáng lúc dọn sách,cậu đã đến văn phòng của chủ nhiệm lớp tiện tay lấy một cái.

Tống Thiên Vũ hơi hơi cắn môi dưới, lấy hiểu biết của Kiều Ngự với hắn, người này chắc đang tự hỏi làm thế nào để lấy giấy giấy xin nghỉ y.

"Muốn cùng nhau đi ra ngoài không? Bất quá tôi chỉ có thể mang một người."

Cao Lực muốn nói lại thôi, trong lòng chợt dâng lên một cổ cảm giác nguy cơ.

Tống Thiên Vũ chỉ giãy giụa một lát: "Được a."

Cao Lực hoàn toàn bị bơ ở một bên.

Mãi cho đến hai người đều đi xuống lâu, hắn trong lòng vẫn cảm thấycó chút mờ mịt.

Không phải nói cùng nhau đánh người sao...... Như thế nào đột nhiên liền đi mua cái gì hộp bí ẩn?

*

Hai người lái xe thẳng đến khu thương nghiệp mà đi.

Tiền xe là Tống Thiên Vũ trả, Kiều Ngự còn nhớ rõ lúc này câu và hắn không thân, vì duy trì hiết lập hình tượng, cậu còn lấy điện thoại ra bật Yuantiku lên.

Tống Thiên Vũ vốn dĩ muốn tìm đề tài nói chuyện, kết quả đến khi hắn nhìn qua màn hình di động của cậu, thì lập tức im lặng......

Hắn không học vấn không nghề nghiệp, dị ứng với học sinh ba tốt.

Mà Kiều Ngự cũng không để ý hắn muốn bắt chuyện.

Tống Thiên Vũ trong lòng có chút buồn bực.

Loại cảm giác buồn bực này, vẫn luôn chờ đến khi lấy được hộp bí ẩn, mới giảm bớt lại.

Hộp bí ẩn 60 tệ một cái, hắn mua 40 cái, quay đầu thì thấy, Kiều Ngự liền mua một cái.

Nhìn cái này số lượng đối lập, Tống Thiên Vũ cảm thấy mình thắng.

Phải biết rằng hắn năm nay mới lớp 10, kết quả tùy tùy tiện tiện ra vung tay mua hai ngàn bốn tệ. Trách không được lúc trước ở trường học, những bạn nữ đều tranh nhau làm bạn gái Tống Thiên Vũ đâý.

Ngốc nghếch lắm tiền, ai lại không yêu?

Này một bộ hộp bí ẩn là nhân vật hình người. Tổng cộng 12 kiểu.

Hai người tìm đến tiệm trà sữa, Tống Thiên Vũ bắt đầu mở từng cái hộp bí ẩn một.

" Một bộ này tổng cộng 12 nhân vật, nhà tôi đã có 11 cái rồi. Lần này liền tới thử xem vận may thế nào."

Tống Thiên Vũ nghiện sưu tập, thiếu một cái nhân vật như cào tim cào phổi hắn, nhưng sống chết không muốn mua giá cao trên app Chợ cá.

Kiều Ngự liền yên lặng nhìn hắn chằm chằm, trong miệng còn vô ý thức mà nhẹ nhàng cắn ống hút.

Trong lòng cậu có chuyện.

Tống Thiên Vũ bận rộn ngẩng đầu lên, liền thấy Kiều Ngự nhìn chằm chằm hắn phát ngốc.

Thời khắc này nhìn vẻ mặt cậu chợt không còn cảm giác của thiếu niên.

Không biết vì cái gì, Tống Thiên Vũ đột nhiên cảm thấy đồ vật tay có chút nóng phỏng tay, nhanh chóng rời tầm mắt.

Tống Thiên Vũ mất gần nửa giờ, mới gỡ xong 40 hộp.

"Lại không có......" Hắn nhỏ giọng oán giận một câu, ném tất cả vỏ giấy vào thùng rác.

Kiều Ngự ở trong lòng yên lặng nói: "Hệ thống,lấy 1 điểm giá trị may mắn dùng đi."

May mắn giá trị không thể dùng tích phân đổi, chỉ có thể dựa vào hoàn thành nhiệm vụ mà có.

Trong tài khoản của câu bây giờ, giá trị may mắn từ 1 biến thành 0.

Kiều Ngự mở hộp bí ẩn trong tay ra, đem thú bông nhét vào trong tay Tống Thiên Vũ.

"Cho cậu."

Cái cậu vừ mở ra, vừa hay chính là cái nhân vật Tống Thiên Vũ thiếu.

Tống Thiên Vũ hai mắt sáng lên.

Vì thế Kiều Ngự cũng không nhịn xuống được có chút buồn cười.

Kiều Ngự còn nhớ rõ, đời trước khi lần cuối nhìn thấy Tống Thiên Vũ.

Cha Tống Thiên Vũ gần như phá sản,phải đối mặt với khoản nợ từ ngân hàng, vì thế ông dùng số tiền cuối cùng cho hắn đi du học. Trước khi đi, Tống Thiên Vũ đến chỗ làm của Kiều Ngự để gặp cậu.

Khi đó cuộc sống của Kiều Ngự gà bay chó sủa, nào bằng được dáng vẻ phong nhã, rạng rỡ vẻ vang thời đi học. Trước đây cậu không hề muốn để bạn tốt tới gặp, cũng không muốn Tống Thiên Vũ thấy cảnh cậu bị cấp trên mắng cho máu chó đầy đầu.

Kiều Ngự bị mắng xong, đẩy cửa kính ra, liền thấy được Tống Thiên Vũ đứng bên ngoài. Mùa đông, hắn quàng khăn quàng cổ, tóc cũng nhuộm trở về màu đen, nhìn qua rất ngoan.

Hắn móc ra một cái phong thư từ áo gió, nhét vào tay Kiều Ngự, xoay người nhanh như thỏ chạy về trong xe.

Đó là một cái lá thư.

Trong đó viết, nghe nói mẹ Kiều thân thể không khỏe, hy vọng có thể giúp một chút.

Tặng kèm chính là một cái thẻ ngân hàng, sau lưng viết mật mã.

Về sau, Kiều Ngự bị đón về Lý gia. Trằn trọc nhiều ngày, rốt cuộc nghe được tin tức của Tống Thiên Vũ.

Hắn đưa số tiền còn lại cho Kiều Ngự, ở nước ngoài làm việc qua ngày, bị dính chút cảm nhẹ, vì tiếc tiền nên không đi trị, cuối cùng thành viêm phổi, qua đời. Chết ở tuổi mới chỉ 21.

Năm đó, Tống Thiên Vũ cho cậu trong thẻ có hai mươi vạn. Nếu việc làm Tống phụ không có vấn đề gì, thì vốn là chỉ là tiền tiêu vặt một thắng của hắn, vậy mà lại thành khoản tiền cứu mạng cuối cùng.

Hiện tại, Kiều Ngự nhìn một đầu tóc vàng, cảm thấy có chút ngứa tay.

Chính là cái cảm giác này, cái cảm giác xúc động......

Muốn vò một phen, nhưng bởi vì với Tống Thiên Vũ còn chưa thân, đành nhịn xuống ngứa tay.

Đời trước nợ cậu, đời này sẽ trả.

Trả gấp bội luôn.

Để khi tôi gặp lại cậu, nội tâm tôi sẽ không còn áy náy day dứt.

"Cậu thích là được." Kiều Ngự nói, biểu cảm bình tĩnh khôi phục, "Trở về đi. Ở trên đường mua chút đồ ăn lót dạ còn lên lớp."

Vừa dứt lời, màn hình di động của cậu sáng lên, biểu hiện có người gọi.

Kiều Ngự tùy tay lựa chọn nghe máy.

Sau đó, tiếng chủ nhiệm lớp ngoài cười nhưng trong không cười liền truyền vào tai cậu: "Là Kiều Ngự phải không? Cầm giấy xin nghỉ, đi đâu thế?".