Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn

Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn - Chương 36




Chương 36: Edmund



Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.



“Các người……” Nữ quản gia bị đạp trên mặt đất vừa mới gian nan mà hộc ra hai chữ, lại không nghĩ Vương Kha lại lần nữa tăng thêm lực đạo dưới chân, dẫm lời nói của bà ta ngược về.



Đây quả thật là một hình ảnh cực kỳ tàn ác, nữ sĩ sống một mình đêm khuya bị khách không mời đột ngột tập kích, người bàng quan thế nhưng không một ai ra tay giúp đỡ, đến tột cùng là nhân tính sa đọa hay là xã hội lạnh nhạt.



Đáng tiếc đàn chày chỗ trước mặt bà ta đối với tình cảnh này không hề đồng tình, rốt cuộc từ lúc bắt đầu đến giờ, nữ quản gia chính là một bộ xem kịch vui, hơn nữa vô cùng vui khi thấy các người chơi qua cửa thất bại.



“Có vấn đề gì thì trực tiếp hỏi đi.” Vương Kha phảng phất như một ác bá khi dễ người nhỏ yếu trong truyền thuyết, mặt anh không biểu cảm gì mà vẫy tay với cửa một cái, ý bảo mấy người Tiêu Lam tiến vào.



Vương Thái Địch nhìn quản gia cuối cùng không bảo trì được nghiêm khắc nghiêm cẩn vốn có trên mặt đất, ngồi xổm xuống mở miệng hỏi: “Buổi tối ngày mai đến tột cùng sẽ phát sinh chuyện gì?”



Nữ quản gia chỉ là hung hăng mà liếc trừng mắt nhìn cậu nhóc một cái, miệng lại nhấp chặt đến gắt gao, hoàn toàn không để ý tới vấn đề của Vương Thái Địch.



Thấy thế, Vương Kha lại bổ cho bà ta một chân, nữ quản gia kêu lên một tiếng, lại vẫn cứ không mở miệng, có vẻ rất kiên cường.



Vương Kha nhíu mi lại.



Thoáng chốc, trên tay anh xuất hiện trường đao đỏ như máu trước đó đã chứng kiến. Ánh đao hàn quang toa tỏa cứ như vậy vào thời khắc nữ quản gia không đề phòng xuất hiện trước mắt bà ta, mũi đao cách tròng mắt bà bất quá mấy mm mà thôi. Bà ta đã cảm nhận được cảm xúc khuynh hướng lạnh băng của binh khí, trên làn da đều mơ hồ sinh ra một loại cảm giác đau đớn.



Nữ quản gia hít ngược một hơi khí lạnh, bà ta trăm triệu không nghĩ tới bọn người kia thế mà dám làm càn như thế, bọn chúng không sợ bị phu nhân Bella trách cứ sao?



Nữ quản gia nỗ lực trấn định nói: “Ngày mai…… Trang viên sẽ tổ chức một hoạt động quan trọng.”



Lại hoàn toàn tránh đi trọng điểm người chơi muốn biết.



Vương Kha nhẹ nhàng chuyển động mũi đao: “Tôi có thể cho bà thêm một lần cơ hội.”



Điểm thay đổi rất nhỏ này ở trong mắt nữ quản gia lại cực kỳ rõ ràng, cả người bà ta run rẩy một chút rồi lại nỗ lực khắc chế, bà không muốn vì sai lầm của mình và đưa đôi mắt đến trước mũi đao.



Rối rắm một cái chớp mắt giữa trừng phạt của phu nhân Bella và hung đồ thoạt nhìn muốn lập tức động thủ, quản gia gian nan mà mở miệng: “Ngày mai là đêm trăng tròn, đến lúc đó…… Phu nhân……”



Bà ta do dự một cái chớp mắt, lại nhìn thoáng qua Vương Kha mặt không biểu cảm dẫm lên người mình, tiếp tục nói: “Phu nhân sẽ mở ra nghi thức hiến tế, từ phu nhân tự mình chủ trì, hiến tế chính là…… Là nhóm người theo đuổi phu nhân.”



Đó chính là nhân vật các người chơi.



Tiêu Lam dò hỏi đến: “Nếu cô ta mời nam giới đến trang viên chính là vì hiến tế, có phải mỗi tháng đều sẽ có một lần như vậy không?”



“Phải……” Nữ quản gia thở dài, một khi có mở đầu, lại tiếp tục cũng không khó khăn nữa, “Phu nhân mời đông đảo nam giới đi vào trang viên chính là vì xác nhận tế phẩm chính yếu. Bà sẽ chọn trong các người chơi một tế phẩm ưu tú nhất, làm tế phẩm cuối cùng trân quý nhất.”



Tiêu Lam truy vấn: “Đối tượng hiến tế là ai?”



“Tôi không biết.” Quản gia gian nan nói, “Lúc hiến tế trừ phu nhân cùng với tế phẩm ra, sẽ không có những người khác ở đây, chúng tôi trước nay đều không được cho phép biết chi tiết của nghi thức hiến tế.”



“Bà ta không nói dối.” Vương Thái Địch lắc lắc đạo cụ phát hiện nói dối trong tay, biểu hiện màu xanh lục.



Tiêu Lam tiếp tục dò hỏi vấn đề mình cảm thấy hứng thú: “Bà biết Anne sao?”



Nữ quản gia nói: “Cô bé là em gái phu nhân Bella, nhưng tôi chưa từng gặp qua, trước khi tôi vào trang viên làm, cô bé cũng đã qua đời.”



Tiêu Lam: “Bà tiến vào trang viên đã bao lâu?”



Nữ quản gia trả lời: “Ba mươi năm.”



Tiêu Lam: “Nơi này còn có người có tư lịch càng lâu hơn bà sao?”



Nữ quản gia: “Đã không, lúc tôi vào trang viên này, ở đây một người hầu cũng không có, sau đó người hầu đều là tôi an bài vào làm việc.”



“Vậy bà biết về chồng của phu nhân Bella không?” Tiêu Lam hỏi.



Nữ quản gia tự sa ngã mà trả lời: “Biết, phu nhân đã từng là có một người chồng, hắn gọi là Edmund, hơn hai mươi năm trước đã mất tích, trước khi hắn mất tích thì thường xuyên cả ngày ngốc trong phòng dườn cầm căn bản không ra ngoài, cũng cơ hồ không gặp mặt phu nhân.”



Tiêu Lam: “Bà còn gặp qua những người khác trong gia tộc sao?”



Nữ quản gia: “Không có, từ khi tôi bắt đầu đi vào đây, cũng chỉ có một mình phu nhân Bella.”



Xem ra người có khả năng nhất biết chân tướng năm đó cũng chỉ có vị trượng phu không rõ tung tích này, người hầu khác có khả năng biết chân tướng, hoặc là bị hiến tế hoặc là ở phía sau tới bị phu nhân Bella xử lý hết.



Mấu chốt rời khỏi trang viên đại khái chính là trên người Edmund này.



Tiêu Lam đứng lên: “Một vấn đề cuối cùng một, phòng dương cầm ở nơi nào?”



Nữ quản gia đã sắp bị dẫm đến chết lặng: “Lầu 3, phòng cuối phía đông, hiện tại đã bị phong lại.”



Thấy Tiêu Lam đã hỏi xong vấn đề, Vương Kha dịch chân ra, cho Vương Thái Địch một ánh mắt.



Vương Thái Địch nháy mắt đã hiểu, lấy ra một đạo cụ dạng ốc biển thật dài, cậu nhóc nhẹ nhàng gõ lên đạo cụ một chút, bên trong liền truyền đến giọng nói của nữ quản gia: “Ngày mai là đêm trăng tròn, đến lúc đó…… Phu nhân……”



Đôi mắt nữ quản gia bỗng nhiên trợn to: “Này, này…… Các người!!”



Vương Thái Địch quơ quơ ốc biển trên tay: “Hợp tác vui vẻ nha, nữ sĩ. Bà cũng sẽ không muốn biết sau khi phu nhân Bella nghe thấy cái này sẽ có biểu cảm gì chứ?”



Giọng bữ quản gia run rẩy: “Tôi sẽ không nói…. nói ra.”



Bà ta cứ như vậy ngồi dưới đất, nhìn đàn ngang ngược vô lý khốn kiếp này nghênh ngang mà đi, thậm chí tên gia hỏa mặt đầy mỉm cười, dung mạo tuấn tú, nhìn qua có lễ phép nhất còn thuận tay cầm đi bản vẽ mặt phẳng toàn bộ trang viên trên bàn của bà.



Quả thực không thể trông mặt mà bắt hình dong.



Mấy người rời khỏi phòng nữ quản gia, hướng tới phòng dương cầm, vì bảo hiểm nên Lạc còn lấy ra bản vẽ mặt phẳng trang viên mới vừa lấy từ chỗ quản gia để tiến hành đối chiếu, mọi người xác nhận không có lầm rồi mới qua đó.



Hiện tại mục đích của phu nhân Bella đã sáng tỏ, hơn nữa phu nhân Bella còn không ở trang viên, các người chơi cũng không cần tiếp tục duy trì hành vi bình thường trước mặt các hầu gái, dù sao tới đêm mai mọi người nhất định sẽ xé rách mặt.



Đương nhiên, vẫn là không bị người nhìn thấy thì tương đối tốt hơn.



Tiêu Lam nâng tay lên đánh hôn mê một hầu gái canh giữ trong một góc.



Vẻ mặt Vương Thái Địch đậu móa: “Vừa nãy anh không phải mới nói chúng ta vẫn là ẩn nấp lẻn vào tương đối tốt hơn sao?”




Tiêu Lam kéo hầu gái dài tới vị trí không chớp mắt giấu đi: “Giải quyết hết người nhìn thấy rồi không phải là hoàn mỹ lén vào sao? Cái này gọi lại thuật ẩn thân vật lý.”



Vương Thái Địch: “……”



Loại phương thức thô bạo lẻn vào này, em cảm thấy anh đã trò giỏi hơn thầy rồi đó.



Cậu nhóc lại quay đầu hỏi Lạc: “Anh…… không có gì dị nghị sao?”



Lạc lộ ra nụ cười văn nhã ưu nhã, trả lời nói: “Hửm? Có vấn đề gì sao?”



Biểu cảm Vương Thái Địch sống không còn gì luyến tiếc: “Không có…… Khá tốt, cũng tốt giống như anh hai em vậy đó.”



Đi vào vị trí vốn là phòng dương cầm, không ngoài sở liệu chính là một bức tường hoa lệ, mọi người lại lần nữa dựa theo phương pháp trước đó mở cửa, tiến vào trong.



Trong phòng dương cầm cũng phủ đầy tro bụi như phòng của Anne.



Nhìn qua hai phòng phong bế thời gian đều rất dài, chỉ sợ vị tiên sinh Edmund kia sau khi mất tích không lâu nơi này liền phong bế lại.



Dương cầm trong phòng vẫn hoa lệ như cũ.



Trên trần nhà treo đèn thủy tinh tuyệt đẹp đường nét độc đáo, trên thảm phủ đầy tro bụi mơ hồ có thể thấy được thủ công tinh xảo ngay lúc đó. Dương cầm có tính biểu trưng cao bày giữa phòng, đối diện dương cầm có một phiến cửa sổ sát đất thật lớn, tuy hiện tại bị bức màn dày nặng che đậy, nhưng lúc ấy nhất định có thể cho người đánh đàn vừa nhấc đầu liền có thể thưởng thức đến cảnh đẹp ngoài cửa sổ.



Cách đó không xa còn thiết kế sô pha cùng với đồng hồ để bàn, hơn nữa trên bàn có một bình hoa tinh mỹ, bên trong là một bó hoa hồng đã khô héo thật lâu.



Đây vốn dĩ là một phòng dương cầm làm người diễn tấu cảm thấy vui sướng và thoải mái.



Vương Thái Địch nhìn dương cầm hưng phấn nói: “Dựa theo kinh nghiệm trước kia ở nhà chơi trò chơi của em, thường trong mấy trò chơi giải đố xuất hiện loại dương cầm này, chỉ cần dựa theo yêu cầu đàn lag khẳng định là có thể đạt được manh mối.”



Tiêu Lam nghi hoặc: “Vậy không hợp logic.”



Vương Thái Địch nhún nhún vai: “Chỉ cần hợp logic của game không phải được rồi sao, chúng ta tìm một chút xung quanh đi, nói không chừng có thể phát hiện khúc phổ hoặc là tờ giấy viết mật mã gì đó.”




Làm một kẻ nghèo hèn không có thời gian chơi game kẻ, Tiêu Lam đối với hưng phấn của Vương Thái Địch cảm thấy vô pháp lý giải.



Nhưng cậu vẫn tìm tòi xung quanh thử, rốt cuộc mặc kệ cuối cùng có cần đánh đàn hay không, dù sao cũng phải lục soát một lần gian phòng này.



Một lát sau, đầu ngón tay Lạc kẹp một trang giấy đã biến thành vàng giòn lại đây, hắn đưa tờ giấy đến trước mặt những người khác: “Nhìn xem cái này.”



Tiêu Lam nhìn tờ giấy yếu ớt này, phát hiện thật đúng là là khúc phổ, còn là khuông nhạc viết tay khuông nhạc.



Vương Thái Địch vui vẻ đến nhảy lên: “Anh xem! Em chơi game không phải chơi phí rồi, ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”



“Xem em nè.” Cậu nhóc duỗi tay tiếp nhận khuông nhạc, hưng phấn mà chạy tới trước dương cầm, không màng bụi trên ghế trực tiếp đặt mông ngồi xuống, mở dương cầm lên, bắt đầu thử điều chỉnh phím đàn.



Dương cầm này vốn hẳn vô cùng sang quý, trải qua hơn hai mươi năm phong bế cũng miễn cưỡng có thể đàn, nhưng âm sắc chắc chắn sớm đã không bằng năm đó.



Sau đó Vương Thái Địch bèn nhìn khúc phổ diễn tấu lên, không thể không nói cái tư thế kia nhìn thật tiêu chuẩn.



Chỉ là…… Tuy mỗi phím Vương Thái Địch đều ấn đúng rồi, chỉ là gọi cái này là khúc dương cầm có phải hơi vũ nhục người soạn nhạc rồi không, Tiêu Lam dám khẳng định, đây tuyệt đối không phải là bản nhạc dương cầm.



Không ngoài sở liệu, trong phòng hết thảy không hề có biến hóa.



Vương Thái Địch vò đầu: “Nhất định là có chỗ nào không đúng.”



Vương Kha mở miệng xốc đế thằng em ngốc nhà mình lên: “Khi còn nhỏ mày lăn lộn lớp dương cầm như thế nào mày quên rồi sao?"



Vương Thái Địch: “……”



Lúc này Vương Thái Địch đột nhiên lý giải được tâm tình mỗi ngày anh hai mình đều muốn đại nghĩa diệt thân.



Cuộc sống không dễ, Teddy thở dài.



Vương Thái Địch nhìn anh cậu nhóc, tách ra đề tài: “Anh hai, anh quen người nào biết đàn sao?”



Vương Kha mang vẻ mặt khổ đại cừu thâm nhìn dương cầm, tựa hồ muốn rút đao chém nó: “Kỳ Ninh biết đàn, chỉ là gia hỏa kia tiến vào trò chơi rồi luôn chạy trốn, tìm không thấy bóng người.”



Tiêu Lam tự hỏi: “Tôi chung quy cảm thấy đàn dương cầm có khả năng không phải phương thức tất yếu để đạt được manh mối, nếu trận này người chơi tiến vào toàn bộ không ai biết đàn, chẳng phải là sẽ toàn diệt ư?”



“Cũng đúng nha……” Ngọn lửa mê man trong lòng Vương Thái Địch xèo một tiếng dập tắt.



Mấy người tiếp tục bắt đầu ở trong phòng tìm kiếm manh mối.



Khi Tiêu Lam đang kiểm tra một cái đồng hồ cao cỡ một người trong phòng, phát hiện bên trong tựa hồ chứa gì đó, cậu vươn tay, mở tấm thủy tinh của đồng hồ ra.



Có một bức họa lẳng lặng sắp đặt bên trong, thậm chí bởi vì đồng hồ bảo vệ, trong hình một hạt bụi trần cũng không có.



Tiêu Lam lấy bức họa ra, bên trên là một người đàn ông anh tuấn tóc vàng, có đôi mắt xanh như hải dương, mặc lễ phục khéo léo, tóc chải đến không chút cẩu thả, giữa giơ tay nhấc chân mang theo một cổ ưu nhã rụt rè quý tộc.



Đằng sau bức họa viết — Edmund.



Đây thế mà chính là chồng của phu nhân Bella!



Vương Thái Địch chỉ vào bức họa: “Người anh em này có phải thiếu 500 trăm triệu nợ bên ngoài, bị chủ nợ đóng gói bán lại đây không vậy!!”



Tiêu Lam vẻ mặt hướng tới: “Muốn biết anh ta làm sao làm được ghê đó.”



Vương Thái Địch khiếp sợ: “Anh cũng muốn cưới loại này……”



Tiêu Lam nghiêm túc nói: “Không, anh là muốn thiếu 500 trăm triệu.”



Vương Thái Địch: “???”



Đây là cái mộng tưởng siêu phàm thoát tục gì vậy?



Hết chương 36.